Chương 8: Tới Muộn


Con sói giương đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sợ hãi của Quốc Tuệ, mồ hôi trên trán của Quốc Tuệ đã bắt đầu chảy, không dám đưa tay lên mà lau mồ hôi, Quốc Tuệ chẳng dám rời mắt ra khỏi con sói một giây phút nào hết.

Hắn sợ chỉ cần ánh mắt của mình vừa liếc qua một chút là sẽ lập tức bị tấn công bởi con sói này, Quốc Tuệ đã có vinh dự nghe nhiều về sự hung ác của lũ sói, nghe đồn là chúng thường rình rập con mồi vài giờ liền.

Đợi khi con mồi mệt lả và tuyệt vọng thì chúng mới bắt đầu xuất hiện, rồi vập vờn quanh con mồi như là cố gắng làm cho tâm trí của họ căng ra như dây đàn, rồi tới khi con người ta đã hoàn toàn buông xuôi lẫn cả thể xác và tinh thần thì chúng mới tiến tới mà tấn công.

Thường thì chỉ có một con lên tấn công mà thôi, nếu có chuyện gì phát sinh thì dần dà số lượng của chúng mới bắt đầu tăng lên. Có thể là vài chục, cũng có thể là vài trăm con, đó là đặc điểm của loài sói.

Chúng không bao giờ đi một mình cả.

Đó chính là lý do mà người ta nói sói còn nguy hiểm hơn cả gấu, nếu gặp phải trong rừng, làm gì có loài nào đông và bài bản hơn đàn sói trong rừng chứ.

Con sói gầm gừ một lúc, cặp răng nang còn đang chảy nước bọt ra ngoài đang cọ xát vào nhau tạo ra âm thanh ken két, làm cho lưng của Quốc Tuệ lạnh sống lưng, cái hàm răng đó mà cạp vào thịt của Quốc Tuệ thì sao nhỉ, không phải là mình sẽ bị một răng cắn chết ngay tại chỗ sao.

Bỗng, con sói nhảy vồ lên, nó giương ra nanh vuốt của mình và bắt đầu tấn công, có vẻ như nó đã mất hết kiên nhẫn rồi, Quốc Tuệ có thể thấy rõ ràng móng vuốt của con sói kia tuy không dài nhưng còn dính cả vết máu.

Nhưng chỉ kịp nhìn tới đó thôi, con sói nhanh chóng nhảy vào ngực của Quốc Tuệ, nó đè Quốc Tuệ xuống đất, rồi gương móng vuốt lên cào vào mặt của Quốc Tuệ, theo phản xạ của cơ thể, Quốc Tuệ đưa một cánh tay lên đỡ, tay còn lại thọc mạnh vào bụng của con chó sói.

Con chó sói không lớn lắm, chỉ to hơn những con chó nuôi để làm cảnh một tí mà thôi, móng vuốt của nó không sắc lắm, chỉ làm cho tay áo của Quốc Tuệ bị rách, chứ chưa có bị thương vào thịt.

Bị Quốc Tuệ thọc mạnh một cái gây đau điếng, con sói tru lên một tiếng thật dài, rồi nhanh chóng nhảy ra ngoài, nó nhanh thoăn thoắt, ngay khi Quốc Tuệ vừa định đứng dậy thì nó đã nhảy ào tới, tiếp tục đợt tấn công lần thứ hai.

Có vẻ như là lấy lần trước làm kinh nghiệm, nó không trực tiếp nhảy xổ vào lồng ngực Quốc Tuệ, nó đưa hai chân trước ra, giống như là hai lưỡi đao nhỏ nhưng lại sắc bén vô cùng.

Lúc này thì ngoài tránh ra thì Quốc Tuệ không thể làm gì khác, hắn trực tiếp nằm xuống đất rồi lăn một vòng, con sói đáp xuống đất thấy không trúng liền tiếp tục chạy tới, một móng vuốt sắc bén thành công cào vào lưng của Quốc Tuệ khi hắn đang lăn đi.

Cảm thấy đau đớn từ lưng truyền tới cũng không làm cho Quốc Tuệ mất bình tĩnh, chỉ thấy lúc hắn đang lăn thì tiện tay nhặt lấy một cục đá nhỏ, rồi ngay khi con sói lùi lại để chuẩn bị cho lần tấn công tiếp theo thì, viên đá xanh cưng cứng đã nằm ngay ngắn vào đầu nó.

Con sói tru lên một âm thanh dài, nó lui lại một bước rồi lại lấy đà mà tiến tới, lúc này, Quốc Tuệ đã có bình tĩnh để cầm lấy Chân Nhân Kiếm bên tay, hắn dùng nó quật mạnh vào cổ của sói khi mà nó đang nhảy tới.

Cú đập vào cổ của Quốc Tuệ làm cho con chó sói văng ra một bên, nhưng do lực tay của Quốc Tuệ quá yếu, nên cú đập chỉ làm cho nhịp tấn công của con sói chậm đi một chút, ngay khi nó vừa nằm xuống đất thì chỉ thấy con chó sói nó lăn một vòng, nó lại đứng dậy mà tấn công dồn dập.

Quốc Tuệ có chút thất vọng vì hiệu quả của cú đánh vừa rồi, Quốc Tuệ chỉ kịp thở dài một hơi lấy sức mà thôi, chưa kịp để hắn hết mệt lại phải đón tiếp một tràng tấn công liên hồi của nó. Thật ra nếu có một thanh kiếm ở đây thì tốt biết mấy.

Chân Nhân Kiếm là kiếm, nó là bảo kiếm tuy nhiên nó lại là một thanh bảo kiếm không được sắc bén, cắt một củ cà rốt cũng phải dùng sức, huống hồ là dùng nó để đánh nhau, lại còn với sói hoang nữa.

Đôi mắt của Quốc Tuệ liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm lợi thế cho mình. Đá xanh sao? Không được khom lưng xuống mà nhặt thì chẳng có ai giúp nhặt cái mạng này về từ đia ngục đâu. Kiếm ? Không được, không khéo lại gãy kiếm nữa thì mệt.

Mạng hay kiếm, cái nào đây mà nó cũng chẳng được sắc bén nữa kìa.

Quốc Tuệ lại lần nữa né thêm một lần tấn công nữa, lần này Quốc Tuệ đã có để ý một điểm, ở cái móng chân dính máu của nó, ngay tại đó. Mỗi khi mà nó tiếp đất, cái chân đó lúc nào cũng là cái chân tiếp đất sau cùng. Không phải là bị thương thì đó là chân không thuận của nó.

Quốc Tuệ lập tức sáng tỏ, nhưng cái vấn đề lớn nhất bây giờ là làm sao để tấn công vào chân của nó đây. Con sói với bộ lông màu nâu có vẻ đã có chút mệt rồi, dù vậy Quốc Tuệ cũng chả khá hơn, ngược lại trên người của hắn còn có vài vết thương nữa.

Dồn dập, dồn dập…Đúng rồi, tấn công dồn dập, loài sói có thiên hướng về tốc độ, đó là việc người ta nghĩ mà thôi, nãy giờ khi chiến đấu Quốc Tuệ nhận ra một điều, không phải là nhanh mà là dồn dập.

Tấn công dồn dập, dồn dập thay đổi phương hướng và góc độ tấn công một cách liên tục, làm cho con mồi rối loạn, cứ thế dồn dập, ép đối thủ vào trong trạng thái bị động. Dần dà, khi mà con mồi đã hoàn toàn bị động thì chỉ có hai kết quả.

Một, là bị sói nó quần cho kiệt sức

Hai, là cố thoát khỏi trạng thái bị động rồi bị lộ ra sơ hở trí mạng rồi bỏ mạng rền nanh sói luôn.

Hít một hơi lấy lại bình tĩnh, hắn đánh liều vào hết lần này. Quốc Tuệ cầm Chân Nhân Kiếm trên tay, lần này hắn không né tránh nữa mà dùng sống kiếm đánh thẳng vào mặt con sói, con sói mệt lả lại đang đắc ý vì thấy con mồi sắp vào tròng thì bất ngờ bị phản công đau điếng.

Con sói lui lại, giờ tới lượt nó, Quốc Tuệ tiếp tục một kiếm, rồi lại một kiếm, khi mà con sói chủ động lui ra thì Quốc Tuệ nhanh tay nhặt lấy một cục đá to, ép lui con sói bằng vài đường kiếm nhanh nhạy, Quốc Tuệ dồn hết sức, hắn nắm chặt vào viên đá đánh mạnh vào đầu nó.

Con sói tru lên đau đớn, nhưng lần này là kết thúc, Chân Nhân Kiếm còn đang trong vỏ bất chợt đánh vào cổ họng nó, con sói điên cuồng rên rỉ, Quốc Tuệ tung một cước ra đạp vào bụng của con sói, rồi lại một kiếm vào cổ, khi con sói đang tìm đường tránh thoát, nó vừa tránh một đường kiếm thì một viên đá bay thằng vào chân nó.

Cái chân bị thương từ lần săn mồi trước nãy giờ đã rất không ổn, bị viên đá đập vào trực tiếp gãy đôi, con sói nằm dài ra đất, con sói rú dài một tiếng cuối cùng trong tuyệt vọng.

Quốc Tuệ cười mỉm, cơ hội của hắn là đây, Quốc Tuệ cầm Chân Nhân Kiếm còn trong vỏ đập mạnh vào thân xác con sói như đang giã gạo. Dùng chân, rồi lụm đá mà chọi. Cuối cùng, Chân Nhân Kiếm đập mạnh vào sọ của con sói một cái mạnh.

Con sói giẫy đành đạch mấy cái rồi chết, không có nhúc nhích nữa.

Kiệt sức, Quốc Tuệ nằm dài ra đất, kế bên là con sói đã chết, mệt mỏi. Quốc Tuệ lần đầu tiên, hiểu cảm giác giết thứ gì đó có mạch tim là thế nào. Thở hồng hộc, Quốc Tuệ đã hết sạch sức lực rồi, hắn thầm nghĩ chỉ cần một con mèo nhỏ muốn giết hắn thì hắn cũng chả còn sức mà kháng cự.

Nhắm mắt lại, Quốc Tuệ muốn nghĩ ngơi một tí thì đột nhiên da gà toàn than nổi lên, không tin là mình xui như vậy Quốc Tuệ mở đôi mắt ra nhìn xung quanh.

Sói với bộ lông nâu và đôi mắt lạnh lung, không phải là một con đâu cũng chả phải hai.

Một bầy sói vài chục con đang nhìn chằm chằm vào hắn. Lúc này Quốc Tuệ có chút nghi ngờ, có phải là kiếp trước hắn gây là đại nghiệt gì không? Sao mà xui quá vậy.

Bây giờ Quốc Tuệ biết bản thân của mình có làm gì đi chăng nữa thì cũng vô dụng mà thôi, hắn thiệt tình đã sức cùng lực kiệt rồi. Bầy sói xung quanh có hơn ba mươi con, khi nãy khi đối đầu với một con sói thôi, mà con là sói đã bị thương ngay chân nữa, huống hồ là ba mươi con sói còn nguyên vẹn.

Sói, bản thân chúng tuy từng con đều rất giỏi săn mồi, nhưng cái lợi hại của chúng không phải là ở khả năng chiến đấu cá nhân mà là khả năng quần công. Một thị vệ bình thường của Trần gia phủ thì chỉ cần tùy tiện hai đao thôi là đủ bổ đầu một con sói ra rồi.

Nhưng nếu số lượng chúng từ mười con trở lên hay thậm chí là vài ba chục con thì mọi chuyện sẽ khác, lúc đó có lẽ chỉ có cao thủ đại nội hoặc là cao thủ võ lâm đứng đấu thiên hạ thì mới có thể giết sạch hoặc trốn ra từ vuốt sói mà không có chút sứt mẻ mà thôi.

Quốc Tuệ thầm nhớ, theo lời của ông nội kể thì trên giang hồ có một vị cao thủ mang tên Sát Lang, nghe đồn ông chính là trước khi thành tựu cao thủ võ lâm thì chính là ở trong rừng mà đánh nhau với sói. Cũng nghe đồn rằng là ông cũng sáng tạo ra một bộ trảo pháp dựa trên cách tấn công của loài sói. Nhưng quan trọng nhất là, cái vị luyện được võ công cao cường nhờ loài sói ấy, đã bị trọng thương trong lần vây công của hơn hai trăm con sói xám hung mãnh.

Bởi mới nói, con người dù cố gắng trở nên mạnh mẽ cỡ nào thì cũng khó mà vượt qua được cái giới hạn ban đầu được, không thể nghi ngờ, nếu một ngày mà con người còn phải mang cái danh phàm nhân thì họ vẫn quá yếu đuối. So với động vật thì chỉ hơn ở cái đầu mà thôi.

Quốc Tuệ thở dài, hắn nhìn những con sói hung ác đang nhìn với ánh mắt đùa giỡn thì hắn lại cảm thấy có chút tiếc nuối, hắn còn chưa có đi qua những nơi mà trong sách đã diễn tả. Thậm chí hắn còn chưa thấy qua đại dương bao la nữa, vậy mà ngay bây giờ lại phải bỏ mạng.

Quốc Tuệ không tự nhận mình là người thông minh, tuy nhiên hắn lại rất bình tĩnh. Quốc Tuệ không có chút lo sợ nào mà còn đang bận suy nghĩ, nghĩ xem trong mắt loài sói thì mình có đủ cho chúng nhét kẽ răng không.

Trên hết là hắn không biết mẹ hắn và ông nội sẽ nghĩ gì nếu biết người mà bọn họ đã đặt nhiều niềm tin vào như vậy, rốt cuộc lại chết trong miệng sói, thậm chí là tới chiến trường còn chưa đặt chân tới nữa, mà doanh trại cũng còn chưa kịp báo danh.

Cứ thế là hết hay sao, cứ thế cái cuộc đời mười tám năm dài chỉ vừa bắt đầu của hắn lại cứ như thế mà kết thúc sao? Không cam lòng, hắn có một chút không cam lòng, khổ tâm ngây ngốc mười tám năm trời như vậy, chỉ để đổi lại được nghe tiếng ve và lá một lần, được bước ra khỏi thành Thăng Long một lần, như vậy là hết rồi sao?

Hắn bỗng nhớ tới loại rượu mãi không tan của Mạc Vô Vi, loại rượu đó chỉ một chén nhỏ thôi mà đã làm cho Quốc Tuệ si mê. Dễ dàng như vậy đã chết, giống như loại rượu kia dễ dàng tan vào trong miệng, quả thật con người đã quá yếu đuối rồi, Quốc Tuệ biết là nếu mình phấn đấu luyện võ công đến mức đỉnh cao như vị Sát Lang kia, thì ba mươi con sói này chỉ là việc vặt.

Tuy nhiên nhiều hơn thì sao, một trăm hay chính là cực hạn của vị cao thủ kia là hai trăm con thì sao. Chẳng phải cũng là chật vật thương nặng mà lui sao. Con người thật sự chỉ có thế sao, vị Sát Lang kia đã là cao thủ đỉnh cao trong võ học, vậy mà giới hạn cũng chỉ tới thế.

Tới đó thôi sao? Mạc Vô Vi có khả năng đi trên không trung như đi trên mặt đất, đó điều đó vị Sát Lang kia có làm được hay không, cao thủ võ lâm luyện Kim Nhạn Công lên tới đỉnh cao hay là chính bản thân người sáng tạo ra nó có thể đi trên không được hay không?


Thần tiên có hay không thì ta không biết? Chỉ là ta thấy một đám người đang cố gắng trở thành tiên mà thôi


Lời nói đó của Mạc Vô Vi bỗng xuất hiện trong đầu của Quốc Tuệ, thành tiên, có thể thành tiên được sao? Còn ta, ta có thể thành tiên không?

Mà chuyện đó có nghĩa lý gì nữa, một con sói dẫn đầu với bộ lông đen mượt nhào vào Quốc Tuệ mà cắn xé.

Quốc Tuệ cảm thấy một trận đau nhói ở cổ.

……………………………………..

Doanh trại quân đội Đại Việt

Lúc này, người tới đăng ký tham quân thì cũng đã tới đầy đủ hết rồi, trong số đó có cả tên thanh niên cao đen Sửu Nhi mà Quốc Tuệ từng thấy lúc đăng ký tham quân, thật bất ngờ không thể ngờ rằng lão già làm huấn luyện hôm ấy đã nhận Sửu Nhi làm người dưới trướng.


Rồi, rồi im lặng chút coi, im lặng để cho ta điểm danh


Sửu Nhi lúc này đang đứng trước hàng trăm người, đa số là người đăng ký tham quân lần này. Chí thấy hắn lần lượt đọc ra hang loạt cái tên khác nhau, người được gọi tới lập tức báo

rõ ràng, khí thế người nào cũng hừng hực, dường như cái nhiệt huyết chiến trường đã sớm cháy trong cơ thể của mỗi người.

Sửu Nhi đọc đi đọc lại, rốt cuộc phát hiện mình thiếu hai cái tên. Sửu Nhi có chút bực mình, thể loại người gì sau khi đăng ký tham quân rồi tới ngày lại không tham gia chứ. Có phải là chết nhát nên trốn rồi, nghĩ vậy Sửu Nhi dự định sẽ bỏ qua, nhưng nghĩ cho cùng thì cũng phải báo cáo một chút.

Quyết định thế, hắn mở miệng gọi to


Lang Dã, có ai tên Lang Dã không?


Chẳng có ai trả lời hết, gọi hai ba lần rồi mà không thấy ai trả lời nên Sửu Nhi trực tiếp bỏ qua, rốt cuộc chỉ thấy hắn lắc đầu, lật sang trang cái tên tiếp theo làm cho Sửu Nhi có chút líu lưỡi bang khuâng, không biết có nên đọc hay không.


Có Trần đại thiếu gia ở đây hay không, có…có Trần Quốc Tuệ đại thiếu gia ở đây không?


Vẫn không có ai trả lời cả, Sửu Nhi có chút mừng thầm, vài hôm nay rõ ràng cái sự việc này đã trở nên rầm rộ quá rồi, nếu Đại thiếu gia không có tham gia cũng tốt, dù sao thì cũng ổn, người nhà họ Trần không nên chịu quá nhiều sực khổ.

Sửu Nhi thầm nghĩ vậy, có vẻ như từ câu chuyện mà sư phụ hắn kể cho hắn nghe, từ sâu trong tâm của hắn đã có một sự tôn kính chân thành nhất, dù sao sư phụ hắn cũng được người nhà họ Trần cứu.

Huống hồ còn chuyện đó nữa, tại chuyện đó mà…

Thôi không nghĩ nữa, Sửu Nhi cuối cùng cũng thở phào khi không có ai trả lời, theo quy củ một lần nữa hắn nói to


Vậy là rất tốt, nay các ngươi có ý định gia nhập quân đôi, giúp đỡ triều đình thì chắc chắn triều đình sẽ không bạc đãi các ngươi,ngày hôm nay các ngươi đến đây có người là do hoàn cảnh cũng có người là muốn ma luyện mình một chút, có người còn nghèo khó cũng có người có kha khá gia sản. Dù là đi chăng nữa thì ta cam đoan ở đây các người bình đẳng, và chỉ cần cố gắng lập công thì chắc chắn thì ai cũng có cơ hội hương vinh hoa phú quý hết


Bên dưới, truyền ra một mảnh xôn xao, lời nói của Sửu Nhi đã trực tiếp chạm tới ước mơ thầm kín của mỗi người, đó là có một ngày vinh quy bái tổ. Thì ra tên cơ bắp này còn có tài ăn nói, chả trách vị huấn luyện viên nhận hắn làm đệ tử.


Nếu còn ai chưa tới thì dừng, sau chưa hôm nay sẽ không tiếp người tham quân nữa, trực tiếp để đợt sau


Bỗng, một bóng người dưới ánh mắt trợn tròn của tất cả mọi người đáp xuống đất, chỉ thấy hắn khinh công một mạch, nhanh như một chiếc bóng, lộn vòng một cái rồi đáp xuống đất, bước chân của hắn mạnh tới mức làm đất bị lún vào sâu bên trong một chút.

Lúc này, nhìn rõ mới thấy người nọ là một người thanh niên cường tráng đang cởi trần, trên vai còn có một người thanh niên mặc bộ áo trắng đang ngủ


Lý Lang Dã người thôn Đoài,Trần Quốc Tuệ người kinh thành, có mặt


Người thanh niên cởi trần nở nụ cười tỏa như ánh nắng ban mai.
 
Đế Vương Các
, truyện hay main thành lập thế lực, anh em vào đọc thử.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Du.