Chương 13 : Linh thể thần bí(2)
Không biết thời gian đã qua bao lâu Vương Minh từ từ mở mắt. Đầu không còn đau giật. Bù vào đó là cảm giác sảng khoái.
Hắn đảo mắt chung quanh phòng. Thấy trên bàn vẫn còn 4 gốc tinh thần thảo. Nhắm mắt lại rồi từ từ đưa tinh thần lực khuếch tán ra khỏi phòng.
250 mét. Không ngờ bằng vào 1 gốc tinh thần thảo cấp 7 mà hắn chỉ cảm ứng được nhiều hơn 50 mét. Tiếng gõ cửa vang lên:
-
Vào đi!
-
Tam thiếu!
1 thiếu nữ bước vào khom mình cúi xuống. Tay bưng mâm đồ ăn và bình trà ấm. Đằng sau một vị nữ nhân trung niên mỉm cười tười tỉnh bước vào theo sau:
-
Tam thiếu, ngài đã ngủ hết ba ngày ba đêm, chắc cũng đói rồi. Để chúng hạ nhân thay ngài thay quần áo.
-
Chu thẩm, sao thẩm không ở đồn điền. Đến đây làm gì?
-
Nhờ ơn tam thiếu gia nghĩ ra mấy cái máy bơm, thể tu chúng ta mới có thêm việc làm. Giờ công việc ở đồn điền đã dành cho người trẻ. Lão gia thấy ta chăm chỉ nên điều động ta đến đây phục thị cho thiếu gia.
-
Vậy thì làm phiền chu Thẩm.
-
Có gì mà phiền. Vốn là công việc của chúng ta. Thiếu gia ngài cứ phát minh ra thêm mấy cái đồ vật kỳ dị kia cho những gia hỏa bình thường chúng ta có thêm việc làm.
-
Vậy thì chúng ta cũng bớt cơ cực. Không cần sống trên mũi đao mũi kiếm liều chết với linh thú nữa là tốt rồi.
-
Được, rảnh rỗi ta sẽ nghĩ thêm vài đồ chơi.
Nói thì nói vậy. Ta là game thủ, ngồi
combat
thì còn được, bảo ta thiết kế máy móc thì lão tử chưa từng học qua.
Có mà làm được cái rắm. Nhưng thật sự phải công nhận cái thế giới này khiến hắn cảm thấy mình quá hữu dụng.
Tùy tiện đánh bậy đánh bạ mà cũng từ zero thành hero. Mấy tháng qua sự nỗ lực của Vương Minh đã khiến gia tộc đi lên thần tốc.
Tầm quan trọng của Vương Minh còn có thể quan trọng hơn bất kỳ trưởng lão nào trong tộc. Chu thẩm cũng cảm thấy sự dễ gần của Vương Minh khiến bà quý mến vị thanh niên này.
Nhất là Vương Minh lại là một thể tu như bà, là những người không thể bước lên con đường cường giả.
Sự nỗ lực của Vương Minh khiến biết bao thể tu phấn trấn. Minh đã tạo ra cho mọi người một sự sống mới. Không thể trở thành tu luyện giả cũng không có nghĩa là đã trở thành phế vật.
Ăn uống xong suôi Vương Minh lại đeo bao cát chạy thục mạng từ đồn điền này qua đồn điền nọ. Vừa thăm quan việc làm ăn của gia tộc vừa tập luyện.
Cơm chiều xong Vương Minh tẳm rửa rồi lại ngồi sếp bằng trên giường. Trước mặt là 2 gốc tinh thần thảo cấp 7 hạ phẩm, 2 gốc cấp 7 trung phẩm.
Đã có kinh nghiệm của những lần trước, nghĩ cũng không nghĩ Vương Minh cầm luôn một gốc bỏ vào miệng nhai thành bã rồi nuốt xuống.
Rất nhanh cảm giác đau đớn lại đến. Như xé rách tâm hồn của Vương Minh , da đầu tê nhức, thần hồn hôn mê.
Trong cơn mê sảng Minh lại nghe thấy hai tiếng cười vang vọng trong đầu rồi lại đau quá ngất đi lúc nào không biết.
Khi tỉnh dậy đã là nửa đêm. Ánh trăng soi sáng rọi vào cửa sổ phòng. Vương Minh ngồi sếp bằng trên mặt đất từ từ cảm nhận hàn khí từ mặt đất xông lên. Khí hàn làm tinh thần sảng khoái.
-
Sao mình lại nghe thấy âm thanh trước khi bất tỉnh?
Vương Minh nhắm mắt ngưng thần mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm để tinh thần lực nội thị vào trong đan điền.
-
Có ai đó không?
Đợi một lúc lâu vẫn không ai đáp.
-
Ta biết 2 người ở trong đầu ta!
Nhưng đợi mãi vẫn chỉ một màn tĩnh lặng của màn đêm buông xuống. Nhắm mắt ngưng thần để cho thần thức tản ra khỏi phòng.
Màn đêm tĩnh lặng chỉ thấy tiếng côn trùng và tiếng đi lại của cẩm vệ. Tuy nói rằng Vương gia là thế lực lớn nhất sau Độc Cô gia tại Đấu Linh Đại Lục.
n
Nhưng đồ vật mà Vương gia cất giữ phải khiến đến Võ Thần Cảnh cường giả cũng phải đỏ mắt. Bất quá, bề ngoài Vương gia che dấu rất tốt.
Sống trong thế giới cường giả vi tôn này không ai không hiểu được đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội.
Tinh thần lực khuếch tán về phía phòng của Nhã Lan. Mỗi lần khuếch tán tinh thần lực Vương Minh cũng chọn một điểm nào để hướng tới, xác định khoảng cách. 250 mét.
So với ban ngày trước khi phục dụng tinh thần thảo thật ra không hơn được bao nhiêu. Không đến một mét.
-
Tại sao lại vậy.
Vương Minh bực mình thì thào trong bóng tối. Hắn rất rõ về dược lực của tinh thần thảo. Chỉ cần thần thức không bị tê liệt.
Chỉ cần hắn có thể sống sót sau khi phục dụng thảo dược tinh thần lực của hắn sẽ có tiến triển. Dưới ánh trăng lờ mờ Vương Minh bật lên ngọn nến.
Xem lại số tinh thần thảo còn lại. 3 gốc. Đúng là mình đã dùng thêm 1 gốc cấp 7 hạ phẩm. Dược lực của nó tinh thần thảo cấp 6 cao giai khó mà có thể so sánh cùng.
Không cần nghi ngờ hôm nay đã liều mạng không công. Vương Minh đỏ mắt bực mình đem đống tinh thần thảo còn lại vứt vào ngọn đèn giọng khàn khàn nói:
-
Chả được tích sự gì. Giữ lại cũng chỉ thêm bực mình.
Rồi từ từ nhìn gốc cấp 7 trung phẩm héo úa trong ngọn nến. Trong thức hải của hắn 2 linh hồn run rẩy không thôi:
-
Đừng vứt. Đồ tốt, tiểu tử ngươi thật là phá gia chi tử.
- Ai?
Rất nhanh Vương Minh nhảy lên đảo mắt quanh phòng.
-
Hài tử ngươi thật làm tức chết lão nương. Người có biết tinh thần thảo cấp 7 này rất quý giá hay không? Ngươi ở đâu kiếm ra?
Vương Minh bực mình cầm gốc thần thảo cấp 7 trung phẩm còn lại định vứt vào ngọn nến thì cả hai linh hồn hét to lên cùng lúc:
-
Ngươi dám hủy lão tử (lão nương) liều mạng với ngươi.
- Ai?
Chờ đợi hồi lâu không có tiếng trả lời. Vương Minh cầm gốc thần thảo đem gần vào ngọn nến.
-
Tiểu tử ngươi bình tĩnh. Ngồi xuống nói chuyện. Mẹ kiếp lão tử sợ ngươi rồi.
-
Tiểu ca ca, ngươi đừng hủy gốc đó. Ngươi không muốn thì cho lão nương. Ta ra gặp mặt ngươi.
-
Bà dâm tổ này ngươi làm sao ra, có hắn vào được thì vào.
-
Thật tức chết ta cái tên mặt đen này. Người có tin ta 1 chưởng đánh chết ngươi không?
-
Đánh thì đánh ta sợ ngươi sao.
Tiếng vang vọng cãi lộng như từ trong thức hải của Vương Minh vang vọng ra trong đầu hắn. Như ký ức ùa về một cách hỗn loạn. Bực mình quát:
-
2 người im cho ta. Làm sao ta có thể gặp mặt hai ngươi?
1 giọng nữ thanh thoát vang lên:
-
Ngươi ngồi xuống tĩnh tâm đưa tinh thần lực của người xuống đan điền. Sau đó hội tụ lại rồi từ từ nội thị theo kinh mạch lên tim rồi lên não ngươi.
Vương Minh ngồi xuống tĩnh tâm, hơi run sợ nhưng sự hiếu kỳ làm hắn thổn thức nhăm mắt ngưng thần.
Đưa tinh thần lực của mình xuống dưới bụng nơi mọi người tại thế giới này nói ở đó là đan điền. Sau đó theo các mạch máu lớn đi lên tim.
Dừng ở tim một lúc rồi cảm nhận các tĩnh mạch liên kết với não. Đưa thần thức đi lên như có lực hút hắn phát hiện mình đang đứng ở trong thế giới đen tối không ánh sáng.
Nhưng không hiểu sao hắn vẫn có thể thấy được tất cả rõ ràng. Thế giới này rất nhỏ, như 1 căn phòng lớn.
Một thế giới tiêu điều không có ánh sáng. Không có cây cối, mọi nơi chỉ là một mảnh hoang vu. Đứng ở trung tâm của thế giới này là hai cái bóng, hình thù không rõ.
Vương Minh chỉ có thể lờ mờ thấy được hình giáng của một nữ nhân và một nam nhân.
................
.
Càng đọc càng cảm nhận được một siêu phẩm đang ra đời, nhập hố ngay Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn