Chương 14 : Hai vị sư tổ
-
Tiểu tử, nhanh vậy đã vào được trong này. Thật sự thiên phú không tồi. Bái lão tử ta làm sư phụ đi. Học phí là mỗi tuần cho ta ăn một gốc tinh thần thảo cấp 7 trở lên. Thế nào?
-
Cái tên mặt đen người dám cướp đồ nhi của lão nương. Tiểu tử bái lão nương ta làm sư phụ đi. Ta sẽ dạy cho ngươi thuật luyện đan.
-
Giá cả thì rẻ thôi. Ngươi cho ta mỗi tuần một gốc tinh thần thảo cấp 7 hạ phẩm cũng được.
-
Ta mở miệng trước, dâm tổ ngươi dám cướp người. Có tin ta một chưởng đập chết bà không?
-
Đánh thì đánh sợ gì ngươi, nhớ năm đó lão nương tung hoành thiên hạ đến cấp bậc thần tôn còn phải kính ngưỡng, tên mặt đen ngươi thì là cái thá gì.
-
Thần tôn mà ta sợ sao? Ta đánh rắm một cái là cả trăm tên ngã ngục.
-
Rắm của ngươi thì ai mà ngửi được. Không ngã thì sao?
- Ngươi...
Choáng váng đầu óc với 2 cái bóng này. Vương Minh chắp hai tay thủ thế trước mặt cung kính nói:
-
Hai vị tiền bối. Thật ra 2 vị là ai? Tại sao lại ở trong thức hải của ta?
Trầm ngâm một lúc hai cái bóng quay qua nhìn nhau. Bóng nam nhìn thằng Vương Minh với vẻ trầm ngâm rồi nói:
-
Tiểu tử, chúng ta là ai tạm thời chưa nói cho ngươi được. Nhưng ngươi chỉ cần biết, chúng ta sẽ không hại ngươi.
-
Lão mặt đen ông nói gì chứ, ông không có tên sao? Ngươi có thể gọi ta là Đan Tổ, gọi lão mặt đen này là Khí tổ.
-
Chúng ta cứu ngươi một mạng. Ngươi phải đền đáp chúng ta chứ. Mỗi tuần cho chúng ta mỗi người 1 gốc tinh thần thảo.
-
Dâm tổ ngươi nói chuyện không đầu không đuôi. Tiểu tử ngươi không cần nghe lão bà bà này. Cứ bái ta làm sư phụ thì được rồi.
-
Tên mặt đen chết tiệt ngươi ăn rắm nói bậy. Đã từng bị ai đánh từ mặt đen biến thành mặt đỏ hay chưa?
-
Mẹ nó dâm tổ, đít ngươi chưa từng nở hoa hay sao mà đòi đấm đá với lão tử ta? Ngứa mông hay sao?
Thấy hai cái bóng này lại cãi nhau om xòm hắn vội can:
-
Hai vị tiền bối. Ta không phải là tu luyện giả. Không thể bái hai vị làm sư phụ được. Xin hai vị rời khỏi thức hải ta có được không?
-
Rời khỏi? Ngươi dám đuổi lão tử?
-
Vạn bối không có ý này. Nhưng mà ở trong thức hải của ta thật mất tự do của hai vị. Hay là hai vị ra ngoài thoáng khí có phải tốt hơn không?
-
Tên tiểu tử thối này. Chúng ta cứu ngươi một mạng, đưa ngươi đến đây. Giờ ngươi dám qua cầu rút ván? Có tin lão nương đánh ngươi thành đầu heo hay không?
-
Cứu ta một mạng? Đưa ta đến đây? ... Từ địa cầu? Hai vị là từ địa cầu.
-
Ha ha ha... tiểu tử thông minh.
Vương Minh run người. Hành trình của hắn đến thế giới này không phải sự ngẫu nhiên. Là được người đưa đến. hắn run lên:
-
Nhị vị tiền bối. Có thể đưa ta về lại địa cầu được không???
2 cái bóng ngẩn người nhìn nhau sau đó lắc đầu thở dài:
-
Tiểu tử. Trần duyên của ngươi ở địa cầu đã dứt. Chúng ta đưa là đưa thần thức của ngươi từ địa cầu thôi. Giờ vực môn đã đóng.
-
Xuyên tinh toa đã hỏng. Chúng ta lấy cái gì đưa ngươi trở lại. Người chấp dứt nhân duyên trần thế của ngươi đi. Thế giới này mới có thể khiến ngươi trở lên mạnh mẽ.
-
Vậy không có cách nào sao?
-
Có thể có. Trở lên mạnh mẽ hơn. Ít nhất ngươi phải thành cấp bậc chí tôn. Còn không thì chúng ta không có cách.
-
Nhưng nhắc để ngươi nhớ. Đường xa vời vợi. Từ địa cầu đi thì dễ. Đi đến đó thì khó. Không biết ngươi sẽ phải xuyên toa qua bao nhiêu không gian và vũ trụ. Ngươi đến được sao?
-
Dù sao ta cũng không yên lòng. Ta có thể đảo ngược thời gian hay không?
Đan Tổ và Khí Tổ quay mắt nhìn nhau. Thì thào. Tiểu tử này có lẽ nhờ vào trí thức của kiếp trước nên lý giải của hắn đối với thế giới này sẽ rất khác người ở đây. Biết đâu được hắn sẽ tạo lên kỳ tích. Khí Tổ ngẫm nghĩ một hồi:
-
Thời gian một đi không trở lại. Nhưng hỗn độn rất huyền diệu mọi sự tùy duyên đi. Nếu tiểu tử ngươi có thể trở thành cấp bậc thần tôn một ngày nào đó.
-
Ta sẽ nói cho ngươi biết làm sao có thể trở lại địa cầu. Nhưng ngươi chỉ có thể nhìn xem cuộc sống nhân gian ở đó, sẽ không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của họ.
-
Ngươi sẽ như một bóng ma của quá khứ lặng lẽ quan sát thôi. Ngươi cùng lắm sẽ ở trạng thái linh hồn như chúng ta hiện giờ mà thôi.
-
Sẽ không có bất kỳ cơ hội nào ảnh hưởng đến quá khứ đâu. Ngươi thật sự muốn sao?
Nhân duyên của hắn không thể vứt bỏ. Nghĩ cũng không cần nghĩ Vương Minh kiên định đáp:
- Muốn!
Đan Tổ quan sát một bên cũng cảm thấy mủi lòng. Phải biết rằng đi đến địa cầu là một quá trình mất nhiều hơn được.
Cuối cùng cũng chỉ có thể quan sát cuộc sống của người thân trong quá khứ bằng trạng thái linh hồn thể mà thôi.
Con đường cường giả, đó là một quãng đường dài đăng đẳng và gian khổ. Không phải ai cũng có thể bước lên. Ngoài trừ thiên phú phải có nhẫn lại, sự kiên trì và cơ duyên.
-
Tiểu tử, ngươi có thể tu luyện được sao? Muốn trở thành chí tôn cảnh. Hay là thôi đi.
Đan tổ cưởi mỉm chi trêu tức. Khí tổ quay sang khẽ nhíu mày. Muốn nói gì nhưng như hiểu điều gì nên lại thôi.
-
Vậy thì không. Hai vị chọn cơ thể nào không chọn lại đi chọn cái cơ thể không thể tu luyện này chứ? Báo hại ta cám treo heo nhịn đói.
-
Có bảo mà không thể dùng. Thật sự ta rất là đau khổ? Xin hai vị thị triểu hùng oai cứu khổ cứu nạn à.
-
Trở thành cường giả là quãng đường gian nan và đầy đau khổ. Chỉ cần ngươi muốn thì ta có thể giúp ngươi.
-
Nhưng ngươi phải bái lão nương và tên mặt đen này làm sư phụ. Mỗi tuần hiếu kính Tinh Thần Thảo cho chúng ta. Thế nào?
Vương Minh nghe vậy liền mừng rỡ. Nghe hai người này nói chuyện Vương Minh không khỏi giật mình.
Nhân vật có thể đem hắn từ địa cầu đến đây. Đây là cấp bậc gì? Hơn nữa ba vị gia gia và phụ thân đã dùng bao lâu thời gian để giúp hắn kiến tạo lại đan điền mà chưa thành công.
Chỉ cần có thể tu luyện, hắn mới có thể trở lại địa cầu. Giờ thấy ánh sáng trong đường hầm đen tối, dĩ nhiên phải nắm lấy cơ hội. Phong quỳ xuống dập đầu ba cái.
-
Đồ nhi Vương Minh, bái kiến nhị vị sư tôn.
Đan Tổ cúi xuống gật đầu đỡ Vương Minh lên.
-
Đồ nhi, chúng ta có duyên với ngươi. Chúng ta bị nhốt dưới lòng đất. Xảo hợp gặp được ngươi gặp nạn.
-
Trần duyên của ngươi đã dứt nên chúng ta mới mượn thức hải của ngươi xuyên việt trở lại thế giới này. Cơ thể này rất đặc biệt lại rất có duyên với ngươi. Đồ nhi hãy hảo hảo mà chiếu cố cơ thể này đi.
-
Hai vị sư phụ. Tại sao lại chọn ta?
Nghe vậy Khí Tổ mới ôn hòa vỗ vai người đồ đệ này của mình.
-
Tiểu tử, ngươi có linh hồn lực xa xa mạnh hơn người thường rất nhiều. Bằng không chúng ta cũng không có cách mượn được thức hải của ngươi đâu à. Hỗn độn rất huyền diệu.
-
Định mệnh đã để chúng ta gặp được ngươi vậy ngươi cứ nắm bắt lấy cơ duyên của ngươi đi. Thế giới này rất huyền bí.
-
Người không muốn khám phá ra sự huyền ảo của nó sao? Còn về vợ con ngươi tại địa cầu. Ngươi nên nhớ, ngươi đã là một người chết.
-
Trước khi bước vào chí tôn cảnh, vậy cứ tạm thời quên đi. Vả lại, cuộc sống mới của ngươi là ở thế giới này. Ngươi sẽ không thể thoát khỏi cơ thể và trách nhiệm của ngươi đối với thế giới này đâu.
-
Đồ nhi rõ. Nhưng sư phụ. Đồ nhi không thể tu luyện. Mặc dù cảm ứng được ba động của linh khí nhưng đồ nhi không cách gì kiến tạo được đan điền!
-
Ha ha ha, tiểu tử ngươi đã quên mất lão dâm tổ này có thân phận gì sao?
-
Ê....!tên mặt đen, ngươi ăn phân nên thối mồm vậy sao. Ai là dâm tổ? Lão nương cho dù đánh không lại cũng liều mạng với ngươi.
-
Ngươi nhìn lén ta tắm, không phải dâm tổ thì là cái gì?
-
Bà mẹ nó !! tên hắc cẩu ngươi có gì hay ho mà lão nương phải nhìn lén ngươi? Ta chẳng may đi qua lúc ngươi tắm thì mắc mớ gì đến ta.
-
Ngươi làm ô uế mắt của lão nương ta còn chưa kiện ngươi ngươi đã đòi chửi ta. Có muốn ta lưới rách cá chết đem ngươi chôn cùng hay không?
Không muốn cho hai vị sư phụ này cãi cọ thêm Vương Minh xua tay.
-
Nhị vị sư phụ đừng gây gổ nữa. Phải rồi, hai vị đang ở trong trạng thái linh hồn hay sao? Có muốn sống trở lại với cơ thể người thường hay không?
Cả hai quay đầu cùng đáp:
-
Muốn!!! dĩ nhiên là muốn!!!
-
Chúng ta vì trở lại thế giới này đã dùng quá nhiều linh hồn lực, cần phải mượn thức hải của ngươi trị thương.
-
Nhưng ngươi yên tâm, lão tử ta rất biết điều. Không như ai kia không tôn trọng quyền riêng tư cá nhân.
-
Lão mặt đen chết bầm ngươi giữa ban ngày ban mặt trần như nhộng tắm giữa suối thì mắc mớ gì đến ta.
-
Được lão nương lỡ nhìn ủy khuất cho ngươi lắm sao. Nhớ năm đó ta cũng là một hoa khôi chí tôn.
-
Cái thứ hoa khôi từ thưở Hồng Hoang của người vứt vào bụi chuối muỗi không thèm cắn còn dám khoe khoang với lão tử. Ngươi biết ngượng sao?
-
Ngươi cái tên mặt đen mồm thối !!này lão nương liều mạng với ngươi. Băng phong chưởng, tiếp chiêu.
Rồi không thèm nói năng gì thêm Đan Tổ đã một tay nhảy sổ vào tấn công Khí Tổ. Khí Tổ cũng không tránh không né vùng quyền lên đón đỡ.Vương Minh muốn ra tay ngăn cẳn nhưng Khí Tổ đã hô to:
-
Đồ nhi, để sư phụ truyền cho ngươi võ công nhập môn. Thiên Mã Hành Không thoái và Tĩnh Vân quyền.
...........còn nữa
Càng đọc càng cảm nhận được một siêu phẩm đang ra đời, nhập hố ngay Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn