Chương 16 :Nhị sư huynh
Khi Vương Minh tỉnh lại thì căn phòng cũng đã được dọn dẹp cẩn thận. Hắn cũng được người đem lên giường nằm ngay ngắn trong chăn.
Hắn vẫn có cảm giác đau nhức trên hai mắt mặc dù thân thể không bị tổn hại. Nằm mở mắt tháo láo một canh giờ hắn vẫn cảm thấy run rẩy không dám nhúc nhích như sợ chỉ cần động đậy toàn thân sẽ bị tan vỡ. Hít sâu một hơi Vương Minh mới thì thào gọi nhỏ:
-
Sư phụ... Sư phụ... nhị vị sư phụ.
Nhưng không ai trả lời.
-
Đan sư tôn, Khí sư tôn.
Vẫn một mảng yên tĩnh. Hắn run rẩy nhìn trên bàn vẫn con một gốc Tinh Thần Thảo cấp 7 trung phẩm.
Trợt nhớ tới cảm giác bị xé rách linh hồn hắn ôm bụng nôn ra 1 bãi nước bọt. Cũng may không ai nhìn thấy không thì hình tượng mình đồng da sắt ý chí vô kiên bất tồi của hắn sẽ bị phá hủy.
Cái cảm giác đau đớn đó vẫn không khỏi khiến hắn sợ sệt đổ mồ hôi hột. Nếu cho hắn chọn lại, chắc chắn sẽ không dễ dàng gật đầu.
Nỗi đau đớn khi bước lên con đường cường giả để có hy vọng xa vời trở lại địa cầu so với đôi môi mọng nước của Lan nhi thật sự hắn sẽ chọn Lan nhi.
Ít ra không cần bị nỗi đau khi linh hồn bị tra tấn. Không cần làm gì cũng có ăn. An an nhàn nhàn sống một cuộc sống vô tư vô lự không tranh chấp với đời.
Không phải là tốt sao? Còn về địa cầu. Mình thật sự đã là một người chết rồi mà. Không cần phải tiếc nuối chứ hả.
Thể nào người Trung Quốc cứ nói sau khi chuyển kiếp phải đi qua cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà để quên hết mọi việc của kiếp trước.
Đâu có ai như mình. Chuyển kiếp rồi mà vẫn nhớ đến kiếp trước. Thật là báo hại. Không biết cái tụi Khựa nó ăn gì mà toàn nói bậy.
Mình rõ ràng cũng đã ngủm củ tẻo mà chả có Mạnh Bà nào cho một chén canh. Để khi khác sẽ hỏi hai vị sư phụ.
Nghĩ đến hai vị sư phụ Vương Minh không khỏi đảo mắt nhìn qua gốc Tinh Thần Thảo còn lại trên bàn. Hai người đã nói họ sẽ lâm vào ngủ say.
Mình phải tiếp tục phục dụng Tinh Thần Thảo... nhưng không phải lúc này. Hít một hơi thật sâu Vương Minh lững thững đứng dậy.
Chu thẩm đã trực sẵn ở ngoài. Mở cửa bước vào mới mâm thịt linh thú mới nướng còn đang bốc nóng.
Nhìn thấy Chu thẩm Vương Minh nhoẻn một nụ cười thân thiện. Có người hầu kiểu này thật là sướng. Khách sạn 7 sao cùng lắm cũng chỉ được phục vụ thế này.
-
Thiếu gia, người đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm. Chắc giờ cũng đói rồi. Hạ nhân giúp người thay quần áo rồi ăn sáng đi.
-
Đa tạ Chu thẩm. Để đó cho ta được rồi.Trong tộc có chuyện gì không?
-
Dạ thiếu gia. Nhị công tử về chơi. Có nhắn thiếu gia khi nào tỉnh thì tới đại sảnh gặp ngài.
-
Nhị ca về rồi? Được. Ăn xong ta đi gặp.
Thịt linh thú mang linh khí nồng đậm. Rất tốt cho phục hồi thể chất. Mặc dù thể tu không thể dùng đan điền hấp thu linh khí nhưng các tế bào vẫn có thể dùng linh khí nồng đậm trong thịt để bồi bổ cơ thể.
Vương Minh ăn thục mạng như hổ đói. Chả bao lâu mà trên bàn đã không còn lại chút nào. Nhảy vào bồn tắm ngâm mình trong băng tuyền thủy.
Thử vận dụng tinh thần lực dò sét đan điền như lúc bước vào thế giới trong thức hải. Khi đưa thần thức của mình nội thị đan điền Vương Minh có thể cảm nhận các loại thuộc tính không ngừng được chảy vào đan điền của mình.
Bỗng dưng hắn nảy ra ý niệm. Khi đan điền đầy thì sẽ có thể thăng cấp. Cũng như một cái chum đựng nước.
Khi nước đầy mà muốn chứa thêm thì phải biến cái chum lớn lên hơn. Năng lượng dùng để biến một cái chum hoàn hảo sẽ phải tốn hơn rất nhiều, nhưng nếu hắn có thể dùng linh khí làm đan điền của minh lớn hơn thì sao?
Vận dụng Hỏa thuộc tính công pháp của Vương gia Dung Hỏa Quyết lấy linh khí đánh vào các thành chum từ bên trong.
Hỏa thuộc tính từ bốn phương tám hướng ùa vào đan điền của Vương Minh đánh vào thành đan điền.
Đan điền của hắn lớn dần nhưng linh khí theo các vết rách phần đông lại chảy ra không đọng lại trong đan điền.
So với lúc ban đầu linh khí không còn cuồng bạo. Nếu có người cùng Vương Minh tu luyện lúc này chắc chắn có thể hấp thu linh khí nồng đậm này mà không bị sự cuồng bạo của linh khí phản phệ.
Cũng như ăn cơm vậy. Trong thịt cũng có những thành phần cặn bã cần qua bao tử, ngũ tạng thanh lọc thì cơ thể mới có thể hấp thu.
Vương Minh dùng sự cuồng bạo của linh khí đánh vào thành đan điền, làm lớn rộng đan điền thêm một chút nhưng cũng mang đi tính cuồng bạo của linh khí, thanh lọc linh khí tinh thuần hơn.
Vương Minh trầm ngâm một hồi lâu. Sống trong thế giới cường giả vi tôn này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh tranh đấu.
Mặc dù hiện giờ Vương gia không gặp kẻ thù không có nghĩa là sau này cũng sẽ được yên ổn. Hỗn Độn Thánh Thể, so với Ngũ Hành Thánh Thể của Nhã Lan còn khủng bố hơn nhiều.
Có thể do tính cách của Vương Minh hay nhìn xa, hắn đã quyết định bước lên con đường cường giả, nhưng thiên tài cũng cần có thời gian để trưởng thành.
Khi thiên tài trưởng thành thì tông phái, gia tộc là nơi gửi gắm tin cậy nhất. Sau này khi mạnh mẽ, hắn cũng muốn trở thành thủ hộ giả cho Vương gia.
Mặc dù chỉ là người xuyên việt nhưng qua mấy tháng nay được mọi người quan tâm và chiếu cố, thừa kế huyết thống và như hòa hợp với chủ nhân cũ của cơ thể Vương Minh đã đem Vương gia thật sự trở thành nhà của mình.
Hắn đã dần dần tiếp thu thế giới này, tiếp nhận tình cảm của những người của thế giới này. Hắn cũng không phải là người keo kiệt những thứ tốt hắn rất muốn chia sẻ với những người thân của mình.
Vương Minh chạy như bay đến đại sảnh. Đi qua đại sảnh là diễn võ trường của gia tộc. Thường ngày dùng làm nơi luyện võ cho tộc nhân.
Hôm nay cũng như thường lệ rất nhiều tộc nhân đã tụ tập lại xem người khác đối chiêu. Vương Minh cũng dừng cước bộ.
Trên diễn võ đài một vị trung niên tóc hoa râm đang cầm thiết chùy vung lên mạnh mẽ. Đối chiêu với lão là vị thanh niên.
Tuổi chỉ hơn 20. Tóc đỏ. Sử dụng Hỏa Linh chùy (búa lửa). Hỏa Linh chùy toát ra tiếng long ngâm. Chiến đấu đã đến hồi quyết liệt.
Một già một trẻ không ai nhường ai. Đẩy lui vị trung niên bằng một búa xéo từ trên xuống lui lại ba bước vị thanh niên hô to:
-
Băng Phong Địa Liệt!
Vị trung niên khẽ mỉm cười:
-
Tới tốt, Địa Liệt Tĩnh!
Từ búa của người thanh niên lao ra hai con thần long, một băng một kim như lưu tinh. Vị trung niên cũng không yếu thế khi từ búa cũng lao ra một con hỏa long từ linh khí hóa hình hung hăng đối trọi cùng hai con thần long của vị thanh niên.
Va chạm kịch liệt khiến đất cát bay mù. Linh khí hóa hình tản mát trong không trung rồi nổ đùng. Trấn Phong âm thầm theo dõi kịch chiến.
Quan sát chiêu thức cuối cùng của hai người. Trong lúc tập trung trong tròng mắt trái hắn nổi lên giọt nước đen.
Trong tròng mắt bên phải nổi lên giọt nước trắng. Phong có thể nhớ như in hai chiêu kia. Hắn đang nội thị đan điền của hai người một cách vô ý thức.
Hiểu được cách vận hành của chiêu pháp. Hắn vô thức diễn luyện nó trong thức hải của mình. Mọi người quan chiến trợn mắt há mồm.
Thật không ngờ một vị thanh niên tuổi tầm 20 mà có thể đối chiêu cùng cao thủ Vương gia thái thượng trưởng lão Vương Thiên Hạo.
Càng đọc càng cảm nhận được một siêu phẩm đang ra đời, nhập hố ngay Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn