Chương 69 : Mua một ân tình
..........................................
Các đại thế lực cảm thấy tiếc nuối nhưng linh thạch cực phẩm, không phải vỏ ốc. Với con số 20 vạn linh thạch cực phẩm quyển trục tụ linh trận cuối cùng cũng rơi vào tay của Thiên Địa Các và Hoàng gia họ Lý tại Chu Tước đại lục.
Các đại thế lực nhìn nhau như cố tình muốn kiếm thêm đồng minh. Dẫu biết trước tụ linh trận quyển trục này giá cả sẽ tăng cao nhưng con số lại vượt qua sự dự liệu của mọi người. Tài lực của Thiên Địa Các có thể dùng để đè bẹp bất kỳ một nhất lưu thế lực nào.
Trong khi mọi người còn đang bồi hồi thì Vương Phong trên đài đã đem ra một thanh kiếm cổ và một bộ áo giáp. Thân kiếm rỉ sét loang lổ. Trên thân kiếm còn một ít trận văn vẫn còn giữ lại. Chưa bị năm tháng làm hao mòn.
Bộ áo giáp nay đã ảm đạn thất sắc, không còn giữ lại được hình thái oai phong lúc ban đầu. Thoáng nhìn qua bộ áo giáp và thanh kiếm này vẫn còn giữ được hình hài.
Tài liệu sử dụng cũng khá tốt. Đây là một thanh kiếm có hình thù giống Hoàng Kiếm của Vương gia. Lưỡi kiếm cong, sống kiếm dày đặc. Cán kiếm đã bị thời gian ăn mòn không ít.
Toàn trường thấy thanh kiếm và bộ áo giáp đã báo hỏng thì nhíu mày ồn ào. Nhưng mọi người vì tò mò nên chưa lên tiếng. Giọng Vương Phong lại bắt đầu sang sảng.
-
Một thanh kiếm cổ của vị cường giả Độc Cô gia trong lúc lịch lãm sâu trong Thôn Kiếm Lâm tình cờ có được.
-
Theo nhận sét của luyện khí đại sư của Vương gia thanh kiếm và bộ áo giáp này tuy đã báo hỏng nhưng lúc trước chúng từng có đẳng cấp ít nhất là thần cấp.
-
Đã rất gần với chí tôn khí rồi. Đối với bất kỳ một luyện khí sư nào đây cũng là vật có giá trị tham khảo rất lớn.
-
Giá khởi điểm 1 vạn linh thạch cực phẩm. Không có hạn định số lượng thấp nhất mỗi lần thét giá. Quý vị, xin bắt đầu.
Toàn trường nghe xong thì cũng hơi cau mày. Tuy nói rằng đây là vật chỉ có giá trị tham khảo nhưng giá 1 vạn linh thạch cực phẩm cũng quá đắt đi rồi.
Trận văn trên đồ vật đã phai mờ đi rất nhiều. Tài liệu cũng theo năm tháng bị ăn mòn. Nếu có tinh chế lại được thì vẫn còn chút giá trị. Bất quá cũng vẫn quá đắt đi.
Cho dù là thần cấp tài liệu nhưng phần lớn đã bị báo hỏng, cũng khó mà có thể khôi phục lại được. Vương gia muốn chơi người ta hay sao?
Toàn trường vẫn chả ai thèm gọi giá. Vị cường giả của Độc Cô gia đem hai đồ vật này đến cũng buồn bực không thôi. Trưởng bối của họ mấy trăm năm trước đã có duyên nhặt được hai đồ vật này trong một tuyệt địa của Thôn Kiếm Lâm.
Vì suýt mất mạng nên rất coi trọng hai đồ vật này. Bao năm nay Độc Cô gia cũng muốn khôi phục lại hai thần vật nhưng đẳng cấp của luyện khí sư của bọn họ không đủ trình độ. Đem đến cậy nhờ Lôi gia Lôi gia cũng chỉ có thể lấy đó làm tài liệu tham khảo mà thôi.
Điều này khiến người Độc Cô gia rất tiếc hận. Trưởng bối trong gia tộc sao lại mang về cái đồ rẻ rách này chứ? Hai đồ vật này đối với Độc Cô gia như gân gà.
Bỏ thì tiếc, giữ thì chả để làm gì. Dù gì đây cũng là đồ vật ít nhất đã từng là thần vật. Đã mất đi linh khí nhưng ít ra tài liệu vẫn còn có giá trị. Nhân dịp này Độc Cô gia tung ra để thử xem phản ứng của các thế lực.
Người cầm hai đồ vật này đến là vị cường giả của Độc Cô gia, Độc Cô Cửu Kiếm. Tuy nhiên hắn thích được mọi người gọi với cái tên gọn nhẹ là Kiếm hơn. Mọi người quan khán bắt đầu ồn ào. Có người không nhịn được đã hô lên.
-
Cái thứ rác rưởi thế này cũng đem lên đấu giá. Chúng ta muốn là Tinh Thần Đan và tụ linh trận pháp. Đồ vật đắt như vậy để lại cho Độc Cô gia dùng đi.
Các người khác cũng nhao nhao lên tiếng. Vương Phong thân là người chủ trì đấu giá hội hôm nay giơ hai tay xin mọi người im lặng.
-
Các vị, Vương gia ta mở cửa làm ăn. Đồ vật thì phải gặp người biết hàng. Giá trị của một thần khí đã đến đỉnh tiếp cận với chí tôn khí đâu chỉ 1 vạn linh thạch cực phẩm cơ chứ? Cho dù là cả vạn ức (1 ức = 100 triệu) cũng khó lòng mua được.
-
Một đồ vật như vậy giờ tuy đã báo hỏng nhưng Vương Phong ta thân là luyện khí sư lục tinh cũng tin tưởng, thật sự đồ vật này cho dù là chỉ có giá trị tham khảo đi chăng nữa cũng có thể bán ra với giá 1 vạn linh thạch cực phẩm. Nếu ở đây không ai biết hàng vậy chúng ta xin để dịp khác vậy.
Mọi người nghe xong cũng hòa hoãn lại. Đúng thật là đồ vật cấp chí tôn không thể bán với giá đó được, dù chỉ là một đồ vật đã báo hỏng nhưng luyện khí sư có tạo nghệ cường đại vẫn có thể nhìn ra chút manh mối.
Luyện khí sư cấp chí tôn cảnh đâu ai thiếu số tiền 1 vạn linh thạch cực phẩm cơ chứ. Nếu có thể đưa đồ vật này đến tay bọn họ, chắc chắn sẽ kiếm được một số lợi nhuận không tồi.
Trong lúc một số người đang đắn đo có nên mua hay không thì Lôi gia tam thiếu trong phòng quan sát đã khởi động trận pháp lên báo giá:
-
2 vạn linh thạch cực phẩm!
Khi mọi người biết Vương gia tam thiếu báo giá thì ngỡ ngàng. Vương gia nhiều tiền quá điên rồi hay sao?
Muốn gặp được chí tôn giả đâu có dễ. Hơn nữa nếu gặp được mà người ta muốn đồ vật của ngươi, ngươi còn không đưa? Muốn chết sao?
Muốn kiếm lời từ mấy lão quái vật đó sao. Đâu dễ thế. Nhưng sao lại kêu giá lên đến 2 vạn? Điều này làm họ không hiểu?
Vương gia và Độc Cô gia nếu muốn thì có thể âm thầm chao đổi. Cần gì giở trò làm gì cơ chứ?
Giá cả là do người bán đặt ra, thời điểm đưa đồ vật lên Độc Cô gia cũng được Độc Cô gia chủ nhắc nhở. Độc Cô gia cho con số này ra cũng không phải là để kiếm lời hay làm gì?
Mục đích của Độc Cô gia muốn chính là xem thể hiện của Vương gia. Nếu Vương gia là người chỉ thấy lợi quyên nghĩa, vậy thì số tiền lẻ này Độc Cô gia không có cũng không sao.
Độc Cô gia đưa ra đồ vật như gân gà trong hội đấu giá, dẫu biết Vương gia là thế lực đối đầu gay gắt nhất với Liên Minh nhưng nếu sung đột, Độc Cô gia lại là gia tộc chịu đòn đầu tiên.
Không có cường giả đỉnh tiêm dìu dắt Độc Cô gia không thể chọn lựa kỹ lưỡng đến ai là đồng minh của mình. Độc Cô gia phải biết được quyết tâm của Vương gia.
Liên Minh cầnVương gia và Nạp Lan gia hơn hai gia tộc này cần Liên Minh, nhưng Độc Cô gia đối với Liên Minh có cũng được, không có cũng được.
Có thể vì để giảm bớt thế lực của Vương gia Liên Minh sẽ tiêu diệt Độc Cô gia để
tỉa
bớt vây cánh của Vương gia và Nạp Lan gia.
Vương Minh là nhân vật gì? Kiếp trước Minh đã đọc biết bao truyện chưởng, tiểu thuyết lịch sử, đọc bao nhiêu mưu mẹo. Giá cả đưa ra như vậy làm sao có người muốn mua cơ chứ.
Điều mà mọi người trong toàn đại sảnh không biết đó là khi thấy hai vật này Khí Tổ như bắt được vàng thúc dục Vương Minh kiểu gì cũng phải mua bằng được. Đã thế thì tiện đà làm lớn chuyện luôn.
Vương gia không thể không thể hiện quyết tâm bao che của mình đối với đồng minh. Cũng như Mỹ phải lên tiếng bảo vệ Phi Lập Tân trong vấn đề Biển Đông.
Độc Cô gia thân là nhị lưu thế lực tại Đấu Linh đại lục, sẽ không thiếu tiền lẻ 1 vạn linh thạch cực phẩm mà phải đem đồ vật như gân gà thế này ra để kiếm lời.
Đến Vương gia còn không thể coi trọng vậy thì đừng nói các lão gia hỏa đỉnh cấp kia càng không coi trọng. Họ đâu phải luyện khí sư. Bảo các đại thế lực ở đây đem đồ vật hỏng này đi tặng chí tôn giả, chí tôn giả chưa nhổ nước bọt vào đầu đã là may.
Vậy tại sao Độc Cô gia còn cố tình đưa lên vật phẩm này vào thời điểm mấu chốt. Độc Cô gia muốn chính là kiểm tra 2 điều. Thứ nhất Vương gia có chịu yêu cầu hơi quá đáng của Độc Cô gia không?
Nếu đã là đồng minh thì phải xây dựng trên sự tôn trọng và quyền lợi bình đẳng. Đây là đấu giá hội do cả 3 gia tộc tham gia, mặc dù do Vương gia chủ trì nhưng cũng có sự góp phần của cả ba gia tộc.
Đã vậy thì phải bình đẳng và chấp thuận yêu cầu của Độc Cô gia đưa vật phẩm này vào những vật phẩm áp trụ.
Thứ hai, Độc Cô gia muốn biết thái độ của Vương gia và Nạp Lan gia khi các cường giả cười chê đồng minh của mình.
Các trưởng bối của Vương gia có người hiểu có người không. Ba vị kim bào và gia chủ Vương gia bỗng hơi nhíu mày rồi gật gù.
Tiểu bối này thật sự rất trưởng thành. Họ là những người trầm mình trong tranh đấu của các thế lực. Với kinh nghiệm sống và nhãn lực của họ sao lại không nhìn ra vấn đề ngay lập tức? Trong Hắc giới Khí Tổ lắc đầu:
-
Tiểu Minh, ta bảo con mua, đâu bảo con làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Đan Tổ một bên mỉa mai:
-
Lão mặt đen, ai dốt như ông chứ. Nghĩ lại đi !! Minh nhi tại sao cố tình làm ra động tĩnh như vậy?
Khí Tổ nhíu mày suy nghĩ sau đó như hiểu được cái gì gật đầu.
-
Cũng may là Phong nhi nghĩ ra điều này. Ta gặp được Ma Long Giáp và Hồ Điệp Kiếm đã quên hết. Làm sao nhớ được cái gì chứ.
-
Sư phụ, 2 đồ vật đó thật lợi hại như vậy.
-
Ha ha ha... tiểu Minh, đồ của sư phụ đúc, cái nào mà không phải nghịch thiên chứ.
-
Được rồi được rồi. Đồ vật chưa tới tay. Lão mặt đen chờ Minh nhi đem đồ vật tới tay đi đã rồi mới tính.
Tam thái thượng trưởng lão cũng như bao người trong toàn trường nhíu mày suy nghĩ
tiểu tử này coi tiền là vỏ hến hay sao?
nhưng khi nhìn hai vị huynh trưởng gật gù thì biết Minh nhi đang nắm huyền cơ gì.
Bất quá lão là người đầu óc khá đơn giản, chưa nắm bắt được hết. Toàn trường im lặng,Vương Minh rất nhanh bắt đầu báo giá.
-
2 vạn cực phẩm linh thạch để mua 2 món đồ vật này của Độc Cô gia. Có vị nào muốn lên giá không? 2 vạn lần thứ nhất…!!! 2 vạn lần thứ hai…!!!
-
Đồ vật của Vương Minh chủ muốn, chắc chắn là đồ tốt,Vương Minh minh chủ, có ngại tiểu nữ cạnh tranh với ngài chăng.
Giọng nói yểu điệu từ phòng số 3. Phòng số 3 mở to cửa sổ nên ai cũng có thể nhìn thấy. Đa số các phòng đều mở to cửa sổ, giải trừ kết giới.
Cường giả ở đây đến vì vật phẩm đấu giá nhưng cũng muốn phô trương thanh thế của mình. Chỉ riêng Vương gia vẫn đóng chặt cửa. Vương Minh cũng không cảm thấy cần thiết phải mở cửa phòng cho mọi người nhìn vào.
Minh có thể qua kính trận nhìn thấy mọi người nhưng không ai nhìn thấy Minh đang tiêu sái uống rựu trong phòng miệng mỉm cười mắt lóe lên tia sáng trí tuệ.
Đấu trí cùng người đẹp, còn gì thú vị hơn. Tuy không ăn được nhưng để ngắm vẫn không có lỗi với "thằng cu"chứ hả.haha
-
Sang Sang cô nương tài đại khí thô, làm sao Vương Minh có thể cạnh tranh cùng chứ, nhưng đây là đồ vật đối với luyện khí thuật của Vương gia ta có giá trị rất lớn. Xin cô nương nhẹ tay cho. Ha ha ha.
Nói xong Minh cười ha hả như rất vui vẻ khi có người cạnh tranh cùng mình. Các đại thế lực dần dần nắm bắt được ra điều gì.
Sang Sang cô nương đúng là rất nhanh trí. Không ngờ tên tiểu bối Vương Minh của Vương gia đúng thật cũng có định lực và nhãn lực không kém các lão quái vật.
Trẻ như vậy mà đã nghĩ được đại thế của thiên hạ. Trận kế tiếp mọi người đang mòn mỏi trông chờ rồi.
-
Vậy Vương Minh minh chủ thất lễ rồi. 3 vạn.
- 5 vạn!!!
Tăng lên thẳng một lúc hai vạn, một số tam lưu thế lực bỗng giật mình. Vương gia bộ chê tiền nhiều quá điên rồi sao?
Dẫu biết các ngươi đang minh tranh ám đấu nhưng cũng không cần đem tiền ra đè chết người ta chứ. Đó là linh thạch cực phẩm đó đồ điên. Có cần chơi chết người như vậy không?
Thằng đắp trăn bông thằng ôm chiếu rách. Nhiều tiền quá chia bớt cho chúng ta đi à. Giọng của Minh cũng không có gì là căng thẳng.
Thật ra Minh muốn chính là tăng số tiền lên thật lớn. Tốt nhất là đủ vốn liếng để Độc Cô gia có thể mua được một quyển trục trận pháp.
Như vậy Minh đã thay gia tộc giữ chân Độc Cô gia về trại doanh của Vương gia thêm một bước nữa. Bán cho người ta một ân tình, đối với sự phát triển của cả ba gia tộc sẽ rất tốt.
Sang Sang khẽ nhíu mày nghĩ bụng
tên này thật không đơn giản
đang giáng tiếp đưa tiền cho Độc Cô gia dùng hay sao?
Sang Sang thấy vậy bỗng nắm chặt tay. Người như vậy mà không thể thu về cho mình dùng thì thật là đáng tiếc.
Bất quá nàng trước sau gì cũng sẽ có cách thu phục cả Vương gia. Sang Sang bỗng mở miệng. Tiếng nàng thanh thót cao vút như vàng anh.
-
Vương Minh minh chủ, tiện nữ tặng ca ca 10 vạn linh thạch cực phẩm, Vương Minh minh chủ xin đừng tranh Độc Cô gia với ta có được không?
-
Ha ha ha, Sang Sang cô nương, đồ tốt dĩ nhiên không thể buông tha. Nhưng Sang Sang cô nương cũng quá coi trọng Vương Minh ta rồi.
-
Chư vị ở đây thiếu gì người tiền cao như núi, tới Vương Minh ta tranh phong sao?
-
Chỉ là Sang Sang cô nương muốn dùng 10 vạn linh thạch cực phẩm để mua đồ trong tay ta sao? Vậy xin lỗi, tài liệu này rất quan trọng đối với Vương gia ta.
-
Phong minh chủ xin đừng cười, ta có một ý niệm, bất kỳ đồ vật nào cũng có cái giá của nó. Cái gì không thể dùng linh thạch mua được còn có thể dùng càng nhiều linh thạch hơn nữa để mua lại.
-
Độc Cô gia bất quá là gia tộc nho nhỏ, làm sao kiếm được cái gì tốt. Chi bằng Vương Minh minh chủ bán nó cho ta đi. Chỗ tốt sẽ không thiếu phần của Vương gia đâu.
Mọi người trong đại sảnh rợn tóc gáy, một cô nương xinh đẹp. Tuổi bề ngoài chưa đến 30 nhưng đã có những hành động và lời lẽ sắc bén. Cô nàng đang mua là đồ của Độc Cô gia hay là cả Độc Cô gia đây?
Chỉ cần là những lão gia hỏa vài trăm năm tuổi, sống trong thế giới tranh đấu này đều có thể nhìn ra Thiên Địa Các đang thay Liên Minh dò sét quyết tâm của Vương gia đối với đồng minh của mình.
Đây không chỉ là đồ vật của Độc Cô gia, là cả Độc Cô gia đang được 2 tên tiểu bối đem ra đấu khẩu. Vị cường giả của Độc Cô gia, Độc Cô Cửu Kiếm là cường giả linh hải cảnh trẻ tuổi nhất của Độc Cô gia từ trước đến nay.
Tuổi mới sấp sỉ 50 nhưng đã bước vào linh hải cảnh đỉnh phong. Độc Cô Cửu Kiếm nét mặt âm trầm, người của các nhất lưu thế lực quả không để nhị lưu thế gia như Độc Cô gia vào mắt.
Dám đem Độc Cô gia ra làm vất tế cờ để chèn ép Vương gia và Nạp Lan gia. Một cường giả như Kiếm thật sự bực mình đến đỏ mắt.
Bất quá hôm nay Kiếm cũng xác định sẽ theo chân Vương gia, Liên Minh Bách Tộc thật sự khinh người quá đáng muốn lấy Độc Cô gia ra để lập oai.
Kiếm cũng rất hài lòng cử chỉ của Minh. Thân làm minh chủ Vương Minh dong binh đoàn, trưởng bối của Vương gia cũng hết sức bao che cho Minh.
Nếu động thủ vậy để tụi hậu bối đối đáp, nếu tình hình trở lên căng thẳng cũng chỉ là tranh đấu của hậu bối mà thôi. Không tiệt đường giao lưu của các phe phái,Vương Minh giọng cười khanh khách như khinh bỉ:
-
Sang Sang cô nương thật biết nói đùa. Cô nương muốn mua đồ thì nên hỏi Độc Cô Kiếm huynh chứ sao lại hỏi ta.
-
Còn đòi ta nhường đồ mình yêu thích không phải sẽ khiến Độc Cô Kiếm huynh thất vọng hay sao?
-
Kẻ bán bạn cầu vinh, còn có thể có thứ tốt gì chứ. Đồ tốt của Độc Cô gia Vương Minh ta thật sự rất đỏ mắt.
-
Độc Cô Kiếm huynh. Ta xin dùng một quyển trục tụ linh trận cấp 9 đỉnh để làm vật trao đổi. Kính xin huynh đài chấp thuận.
.......................................