Chương 8 : Vương Gia Trang(4)


Ra khỏi đại sảnh Vương Minh một mạch chạy về phòng. Cũng không để ý đằng sau mình có cô bé Nhã Lan theo sát.

Trong trí nhớ Vương Minh lục lọi vị trí phòng của mình. Chạy vào trong rồi đóng cửa. Khi quay lại thì đã thấy cô bé Nhã Lan theo chằm chằm nhìn mình.

Vương Minh giật mình. Thân pháp cô bé này thật quỷ dị, mình chạy nhanh thế mà vẫn không cắt được đuôi.

Cô ta vào lúc nào mình không hay. Người của dị giới này quả nhiên có vài phần cổ quái. Cười khổ xong Vương Minh cố nắn một nụ cười về phía Vương Nạp Lan:

-
Biểu muội xinh đẹp, theo ca ca vào phòng làm cái gì chứ. Ta mấy ngày không tắm thật sự rất hôi.


-
Hừ... Ca ca cũng biết rời nhà mấy ngày tộc nhân sẽ lo cho huynh sao? Ta thật bị huynh làm cho sợ chết.


-
Cô bé, không cần lo lắng. Ca ca cô cát nhân thiên tướng ngọc thụ lâm phong sẽ không gặp nguy hiểm. Lần sau không cần khóc lóc. Coi muội khóc ta thật thương tâm.


Vương Minh nhìn thấy người đẹp lo lắng cho mình thì thật rất hả hê. Không biết hắn tu bao nhiêu kiếp lần này đến dị giới thật sự quá lời.

Nhã Lan muội muội thật sự xinh không tả được. So với hoa hậu của địa cầu thì chỉ có hơn chứ không kém, chỗ lồi chỗ lõm đều đặn trổ bông.

Nhất là khí chất của tu luyện giả khiến từ người Nhã Lan tỏa ra khí chất bất phàm giống như tiên nữ trong truyện cổ tích.

Cô nam quả nữ trong phòng lại được người đẹp quan tâm khiến Vương Minh không khỏi nổi lên ít hoa tâm, Lolita này mới 16 tuổi.

Nếu là ở Việt Nam chắc là bắt treo T rim lên cành cây vì hành vi xâm phạm tình dục với trẻ dưới vị tuổi thành niên. Còn ở đây thì cường giả vi tôn. Chỉ cần là người có thực lực thì đâu ai thèm quản.

Hơn nữa nữ tử này hình như là tự nguyện quan tâm mình. Biết đâu được sau này ... nghĩ đến đây Vương Minh không khỏi ngượng nghịu nghĩ thầm:

-Mình đang nghĩ gì đây. Haizz. Già rồi mà không nên nết, chỉ là tộc nhân quan tâm mình thôi. Đừng có mà tưởng bở.

Mày là tên phế nhân không tu luyện được thì đừng mơ tưởng hão huyền. Cứ ở đó là lo khám phá thế giới này trước để thỏa mãn lòng hiếu kỳ trước đi.

Tiểu cô nương Nhã Lan nghe tiếng ba hoa của Vương Minh cũng cảm thấy ấm lòng. Đây là những lời quan tâm nàng chưa từng nghe qua.

Người Vương gia tu luyện hỏa công nên tính tình cũng thường nóng nảy. Họ dùng hành động để chứng tỏ sự quan tâm của mình chứ không mấy dùng lời lẽ ba hoa như Vương Minh. Thấy cũng hơi lạ Nhã Lan liền hỏi:

-
Huynh thật không sao? Muội thấy huynh hơi khác so với ngày thường.


Vương Minh giật mình, chẳng nhẽ mình bị phát hiện là người xuyên việt? Nhưng nhanh trí đối đáp:

-
Dĩ nhiên là khác, huynh thấy rất khác. Không phải tu luyện gia mà cũng chẳng may chó ngáp phải ruồi giết được con hắc phong lang cấp 3. Nếu là muội muội có sẽ khác không?


Nhã Lan sững sờ:

- «Chó»? Là cái gì?

-
Aizzz nó là con hắc phong lang nhỏ, rất dễ thương. Sẽ không cắn người bừa bãi như linh thú. Khi nó thấy muội nó sẽ quẫy quẫy cái đuôi lè cái lưỡi rất đáng yêu. Khi nào bắt được 1 con ta sẽ đem tặng cho muội.


Nhã Lan vội vàng khóc lóc:

-
Muội không cần chó, muội chỉ cần huynh. Lần sau huynh đừng lẻn lên Thôn Kiếm Lâm nữa. Ở đó rất nguy hiểm. Lỡ có chuyện gì muội thật sự sẽ rất áy náy.


Thấy Nạp Lan tiểu bì nương này cuống cuồng lên như vậy Trấn Phong cũng vội xua tay:

-
Được được được, huynh không đi. Không đi có được chưa.


Rồi cô bé Nhã Lan chui vào lòng của Vương Minh . Oái !.. Mới vừa trọng sinh lại được gái trẻ ôm. Mẹ nó sướng chết đi được.

Trước sau gì mình cũng phải vào tù bóc lịch. Kiếp trước lỡ ôm cô bé 16 tuổi nên đã lấy làm vợ. Kiếp này hắc hắc... Nghĩ đến đây Vương Minh không khỏi run người sung sướng.

Thật là tiện nghi. Trầm lặng một lát Lolita Nhã Lan mới đỏ mặt, rất là mê người. Vội lùi xa đứng cách Vương Minh khoảng cách không xa. Có thể nghe thấy tiếng tim đập của 2 người. Nhoẻn một nủ cười ngượng nghịu:

-
Nếu không phải vì năm xưa huynh vì muội, có lẽ giờ huynh đã bước chân vào cảnh giởi Ích Địa cảnh. Muội thật có lỗi.


Trần trừ 1 lúc Vương Minh mới lục lọi trong trí nhớ. Lúc hắn còn nhỏ khi mới nửa chân bước vào Tụ Linh cảnh thì người thứ chi của Vương gia từ Thiên Minh Trung Đại Lục đem tới đây 1 cô bé xinh xắn mắt đen môi đỏ, da dẻ hồng hào, tóc xanh biếc màu nước biển.

Nhờ Vương gia nuôi dưỡng. Hẹn 100 năm sau sẽ đến đón và để lại cho Vương gia không ít kỳ trân dị bảo để cậy nhờ.

Năm cô bé tròn 8 tuổi thì cũng là lúc cô bé bước vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh. Thành công ngưng hình linh khí của mình thành giọt nước có thuộc tính.

Mặc dù cao tầng Vương gia đã phòng bị mở kết giới ra chặt chẽ nhưng vì động tĩnh quá lớn khiến con huyết sắc thiên mãng xà cảm ứng được linh khí ba động tìm đến tấn công.

Gia tộc cũng vì vậy mà tử thương không ít tộc nhân. Lúc đó Vương Minh cũng đã thành công tấn cấp vững chắc cảnh giới Tụ Linh Cảnh, đang tiếp tục cảm ngộ thêm các thuộc tính khác trước khi tấn cấp thêm 1 đại cảnh giới.

Nhưng cái ngày đó đã khiến hắn cắn răng trước tử vong dùng tạc hỏa đạn bạo kích con huyết sắc thiên mãng xà. Cũng do đó khiến Vương Minh năm liệt giường suốt hơn 5 năm thời gian.

Ngũ hành huyền thể của Nhã Lan rất đặc biệt. Có thể tự động hấp thu linh khí thiên địa. Đây cũng là điều khiến phụ thân của Nhã Lan đem nàng đến só sỉnh nghèo nàn với nồng độ linh khí thấp như Đấu Linh Đại Lục này.

Nếu để nàng sống trên Thiên Minh Trung Đại Lục, với nồng độ linh khí cao như vậy sẽ khiến cô bé vì hấp thu linh khi quá độ mà bạo nổ kinh mạch.

Khi Nhã Lan ngưng hình ra năm giọt nước với thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ đã tạo ra ba động linh khí quá mạnh.

Những linh thú cấp thấp không cảm ứng được vì thủ đoạn che lấp của ba vị thái thượng trưởng lão Vương gia.

Nhưng huyết sắc thiên mãng xà có đẳng cấp tương đương với Khai Thiên Cảnh của Nhân loại, trên cả cường giả Ích Địa Cảnh của Vương gia nên đã gây lên bạo loạn.

Tu luyện giả nhân loại rất thích ăn thịt linh thú vì linh khí nồng đậm, có thể giúp cho tu luyện giả rút ngắn thời gian tích tụ linh lực thì nhân loại đối với linh thú cũng có ích lợi tương tự.

Nhìn tiểu cô nương đỏ mặt. Nhã Lan thật xinh đẹp. 16 tuổi đã trổ dục. Thiếu nữ thành thục chững chạc. Khiến Vương Minh không khỏi thở dài 1 hơi:

-
Muội là biểu muội của ta. Muội cũng phải hiểu được tầm quan trọng của muội đối với gia tộc. Ngũ hành huyền thể thật sự quá nghịch thiên. Chỉ cần ta còn 1 hơi thở cuối cùng cũng sẽ làm bình phong cho muội.


Có gái đẹp quý mến mình tội gì không kiếm điểm. Hoa tâm của Vương Minh nổi nên nhưng những lời ba hoa của hắn lại khiến cho thiếu nữ ngây thơ trở lên mê dại.

Nhã Lan rất rung động,Nàng biết, sống tại thế giới cường giả vi tôn, vì lực lượng biết bao người cũng không màng đến huyết nhục tình thâm.

Còn Vương Minh đã là một thiên tài lại tự mình vì tộc nhân mà từ bỏ. Nàng biết, cho dù nam nhân này sau này trở lên yếu đuối đến đâu so với nàng.

Mặc kệ nàng trở lên mạnh mẽ thế nào, hắn cũng sẽ luôn là nam nhân duy nhất của nàng. Vương Minh vui miệng đánh bừa nào ngờ lại đem đến hiệu quả khôn lường.

Nuốt 1 ngụm nước bọt khi thấy đôi mắt của Nhã Lan e thẹn. Vương Minh không phải là người có mới lới cũ. Cố ngượng cười:

-
Muội cố gắng tu luyện, chỉ cần muội có thực lực, từ này trở đi muội sẽ thủ hộ cho ta. Ca ca sẽ không bị kẻ xấu ăn hiếp nữa. Ô kê?


-
Được, muội sẽ cố gắng tu luyện sớm ngày bước vào Linh Hải Cảnh. Sẽ không khiến mọi người thất vọng.


Gật gật vài cái rồi Nhã Lan trầm ngâm:

- Bất quá »Ô kê» là cái gi?

-
A haha… đó là mật ngữ ta mới phát minh. Ô kê có nghĩa là chịu không – nếu muội chịu thì có thể trả lời là «Ô kê» hì hì
.

Thấy Vương Minh nói vậy Nhã Lan bỗng đỏ bừng mặt thêm 1 lần nữa. Mật ngữ. Không phải đây là ngôn ngữ chỉ dùng giữa hai người yêu nhau thôi hay sao? Nghe các tỷ tỷ nói.

Khi 2 người có tình ý với nhau chỉ cần bằng 1 ánh mắt, 1 cử chỉ của đối phương cũng đã nói lên hết các ý nghĩa. Đó là loại mật ngữ mà chỉ 2 người mới hiểu. Biết được điều này Nhã Lan lập tức đáp ứng:

-
Ô kê. Bất quá từ nay trở đi huynh không được Ô kê với cô gái khác!


Vương Minh trố mắt. Cũng phải ha.« Ô kê» ở đây đâu dùng. Mình không dùng để tránh bại lộ là người xuyên việt.

Mặc dù có thể cảm nhận được sự ấm áp của huyết mạch, nhưng Vương Minh cũng không giám chắc người của thế giới này có đem hắn ra mổ sẻ như chuột bạch hay không cũng không chừng.

-
Ô kê không dùng thì không dùng hì hì.


Nghe kiểu trào phúng không đâu vào đâu của Vương Minh Nhã Lan cũng phì cười. Minh ca ca luôn đem cho cô cảm giác ấm áp.

Kể từ ngày cô mới kiến tạo được đan điền. Vị ngũ hành thánh thể không ngừng hấp thu linh khí khiến kinh mạch đau buốt mà người bình thường vốn không thể chịu nổi.

Cũng may là có nhị gia gia và Minh ca ca đã thay phiên nhau ngâm thuốc ổn định kinh mạch cho Lan nhi.

Riêng Minh ca ca tối nào cũng dùng linh lực của mình vận hành giúp Lan nhi an dưỡng kinh mạch, không để cho kinh mạch hao tổn.

Cũng nhờ vậy mà Lan nhi có thể an toàn bước vào cảnh giới Tụ Linh Cảnh. Cũng nhờ Minh ca ca tại phút cuối cùng đã cứng rắn đỡ cho Lan nhi một kích trí mạng của đầu linh thú huyết sắc thiên mãng xà. Như sực nhớ ra điều gì, Lan nhi khẽ mỉm cười như 1 nương tử hiền hòa:

-
Minh ca ca chắc mấy ngày không được ăn ngon. Có gì để Lan nhi bảo trù phòng làm ít đồ ăn. Chuẩn bị nước tắm.


- Tốt.

Nói xong rồi nhẹ nhàng lui ra. Khẽ đóng cửa rồi mỉm cười chạy một mạch đến trù phòng (xuống bếp).

Không bao lâu sau thức ăn và nước tắm được mang lên. Vương Minh cũng không khách sáo 1 mực ăn hết thức ăn dưới sự chứng kiến của Lan nhi.

Nhảy vào bồn tắm sau khi Lan nhi ra ngoài khẽ đóng cửa phòng. Vương Minh mỉm cười tự thì thầm:

-
Such a good wife material… so sexy babe.

Babay I real

Hôm nay mình kết thúc chương tại đây nghỉ mai dưỡng sức ra tiếp chương cho mn
Good night mai lớp :)
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiếm Tiên.