Chương 2.3
-
Kiến
- Bernard Werber
- 5385 chữ
- 2020-02-02 07:00:42
Dịch giả: Lê Thu Hằng
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
Belo-kiu-kiuni nhớ lại lần nó phải đối đầu với một
vũ khí bí mật khó hiểu
. Đó là lúc chiến tranh chống bọn mối phương Nam. Một ngày kia, người ta báo cho nó là một tiểu đội một trăm hai mươi lính ở trong tình trạng, không phải bị tiêu diệt, mà
bất động
!
Hoảng hốt tột độ. Người ta nghĩ là sẽ không bao giờ có thể thắng bọn mối và chúng đã có một bước tiến quyết định về công nghệ.
Người ta phái gián điệp. Quả thực, bọn mối vừa lập ra một tầng lớp pháo binh bắn keo. Lính nasutiterme. Chúng bắn được, từ khoảng cách hai trăm đầu, một loại keo khóa chặt chân và hàm của binh lính.
Liên bang suy nghĩ rất lâu rồi tìm ra được cách chống đỡ: tiến và phòng vệ với lá cây khô. Việc đó đã sinh ra trận Lá Khô nổi tiếng, trận các đội quân Bel-o-kan chiến thắng…
Thế nhưng, lần này, địch thủ không phải là bọn mối ì ạch nữa, mà là bọn lùn, sự linh hoạt và trí thông minh của chúng đã nhiều lần giúp chúng chiến thắng. Vả lại, vũ khí bí mật có vẻ có sức hủy diệt đặc biệt.
Nó bồn chồn mân mê râu.
Nó có biết rõ bọn lùn không?
Nhiều và ít.
Bọn chúng đổ bộ đến vùng này cách đây trăm năm. Lúc đầu, chỉ có đúng vài con trinh sát. Vì chúng có hình dáng nhỏ bé, nên người ta không nghi ngờ gì. Sau đó hàng đoàn kiến lùn đến, nhưng ở đầu chân chúng là trứng và dự trữ lương thực. Chúng qua đêm đầu tiên dưới rễ một cây thông lớn.
Buổi sáng, một nửa chúng bị tàn sát bởi một con nhím đói. Những kẻ sống sót lánh xa về phía Bắc, chỗ chúng dựng trại không xa loài kiến đen lắm.
Ở Liên bang, mọi người tự nhủ
đó là việc giữa chúng và kiến đen
. Và thậm chí có những kẻ xấu bụng nghĩ rằng để mặc những con kiến yếu ớt này làm mồi cho kiến đen to béo.
Thế nhưng kiến lùn không bị tàn sát. Hàng ngày, người ta vẫn nhìn thấy chúng phía trên đó vận chuyển các cành cây và sâu cánh cứng nhỏ. Ngược lại, loài mà người ta không nhìn thấy nữa là… kiến đen to béo.
Người ta vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng lính trinh sát Bel-o-kan báo cáo rằng từ giờ trở đi kiến lùn chiếm toàn bộ tổ kiến đen. Người ta đón nhận sự kiện với thái độ của kẻ theo thuyết định mệnh, thậm chí hài hước. Đáng đời bọn kiến đen kiêu ngạo, người ta kháo nhau ở khắp hành lang. Vả lại không phải những con kiến nhỏ chẳng là gì này sẽ làm Liên bang hùng mạnh phải lo lắng.
Nhưng, sau kiến đen, là một tổ ong ở cây tầm xuân bị bọn lùn chiếm… Tiếp theo là tổ mối cuối cùng ở miền Bắc và tổ kiến đỏ có nọc lần lượt nằm dưới cờ của bọn lùn!
Dân lưu vong kéo đến đông nghịt Bel-o-kan và tới tăng cường đội lính đánh thuê kể rằng bọn lùn có những chiến thuật tiền phong. Chẳng hạn như chúng đầu độc các nguồn nước bằng cách đổ thuốc độc có nguồn gốc từ những loài hoa hiếm.
Thế nhưng, người ta chưa báo động một cách nghiêm túc. Và phải đến năm ngoái lúc 2°-thời gian, tổ Niziu-ni-kan thất bại, cuối cùng mọi người mới nhận ra là có chuyện với đối thủ đáng gờm này.
Nhưng nếu kiến đỏ hung đã đánh giá thấp kiến lùn, thì kiến lùn cũng đã không đánh giá đúng thực lực kiến đỏ hung. Niziu-ni-kan là một tổ có kích thước nhỏ, nhưng liên kết với cả Liên bang. Ngày hôm sau chiến thắng của bọn lùn, hai trăm bốn mươi binh đoàn, mỗi binh đoàn gồm một nghìn hai trăm lính, bất thình lình tới đánh thức chúng. Kết cục của trận chiến không có gì phải bàn cãi, điều đó không ngăn cản kiến lùn kiên trì chiến đấu. Đến mức mà các đội quân liên bang phải mất trọn một ngày trước khi vào trong tổ được giải phóng.
Người ta phát hiện ra là bọn lùn đã để lại ở Niziu-ni-kan không phải một mà là… hai trăm kiến chúa. Đó là một cú sốc.
VŨ KHÍ TẤN CÔNG: Kiến là những côn trùng sống thành xã hội duy nhất duy trì vũ khí tấn công.
Mối và ong, các loài bảo hoàng và trung thành ít tinh tế hơn, chỉ sử dụng lính của mình cho việc phòng thủ tổ hoặc bảo vệ thợ đi xa tổ. Rất hiếm khi thấy một tổ mối hoặc tổ ong tiến hành chiến dịch xâm chiếm đất đai. Nhưng điều đó vẫn xảy ra.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Các kiến chúa tù binh kể lại lịch sử và phong tục của kiến lùn. Một lịch sử lạ lùng.
Theo họ, cách đây rất lâu, kiến lùn sống ở một đất nước khác, cách xa hàng tỷ đầu.
Đất nước này khác hẳn cánh rừng của Liên bang. Ở đó mọc các quả rất to, nhiều màu và rất ngọt. Hơn nữa, không có mùa đông và không có ngủ đông. Ở xứ lạc thú đó, kiến lùn đã xây dựng Shi-gae-pou
cổ
, bản thân tổ này cũng sinh ra từ một triều đại cổ xưa. Tổ này được tổ chức dưới gốc một cây trúc đào.
Rồi, một hôm xảy ra chuyện cây trúc đào và cát xung quanh nó bị nhổ khỏi mặt đất để đặt vào trong một cái hộp bằng gỗ. Kiến lùn cố thoát khỏi cái hộp nhưng cái hộp được cho vào bên trong một khối khổng lồ và rất cứng. Và khi chúng tới được biên giới của khối này, chúng rơi xuống nước. Nước mặn kéo dài xa ngút tầm mắt.
Rất nhiều kiến lùn chết đuối khi cố tìm lại mảnh đất của tổ tiên mình, sau đó phần đông quyết định rằng, mặc kệ, cần phải sống trong cái khối to lớn và cứng ngắc, xung quanh đầy nước mặn này. Chuyện đó kéo dài hết ngày này sang ngày khác.
Nhờ cơ quan Johnston của mình, chúng nhận thấy là chúng đang di chuyển rất nhanh, với khoảng cách rất lớn.
Chúng ta đã đi qua hàng trăm hàng rào từ trường đất. Vật này đã đưa chúng ta đến đâu? Ở đây. Họ đã tống chúng ta lên bờ cùng cây trúc đào. Chúng ta đã khám phá thế giới này, hệ động thực vật ngoại lai của nó.
Quang cảnh mới khiến người ta thất vọng. Hoa quả, côn trùng nhỏ hơn, ít màu mè hơn. Chúng đã rời một xứ sở màu đỏ, vàng, xanh da trời để rơi vào xanh lá cây, đen và nâu. Một thế giới rực rỡ trái ngược với một thế giới màu phấn.
Thế rồi có mùa đông và giá lạnh ngăn tất cả. Ở bên kia, chúng thậm chí không hề biết là tồn tại cái lạnh, và điều duy nhất bắt chúng nghỉ ngơi là cái nóng!
Đầu tiên kiến lùn thử các giải pháp khác nhau để chống lại cái lạnh. Hai phương pháp hiệu quả nhất: ăn đường đầy bụng và phết nước dãi ốc sên lên mình.
Với đường, chúng thu fructoza từ quả dâu tây, quả dâu tằm và anh đào. Với chất béo, chúng tiến hành một cuộc tiêu diệt thật sự loài ốc sên trong vùng.
Hơn nữa, chúng có những thói quen thực sự kỳ dị: ví dụ như chúng không có kiến hữu tính có cánh, cũng không có bay giao phối. Các con cái giao phối và đẻ trứng ở nhà, dưới đất. Đến mức mà mỗi tổ kiến lùn có, không phải một con đẻ trứng duy nhất, mà vài trăm con. Điều đó cho chúng một lợi thế quan trọng: ngoài tỷ lệ sinh đẻ cao hơn hẳn so với kiến đỏ hung, là khả năng bị tổn thương rất ít. Vì chỉ cần giết kiến chúa là đủ để hạ một tổ kiến đỏ hung, thì tổ kiến lùn có thể tái sinh chừng nào còn một cái đầu hữu tính.
Và không chỉ thế. Kiến lùn có một triết lý khác để chinh phục các lãnh thổ. Trong khi kiến đỏ hung, nhờ bay giao phối, hạ cánh xa nhất có thể được rồi sau đó nối lại liên lạc nhờ các dấu hiệu vương quốc được Liên bang công bố, thì kiến lùn, từ các tổ trung tâm của mình, tiến từng centimét.
Thậm chí tầm vóc nhỏ bé của chúng cũng thành một lợi thế. Chúng cần rất ít calo để đạt tới sự nhanh trí và mức hành động tương đối cao. Người ta đã có thể đo được sự phản ứng nhanh nhẹn của chúng nhân một trận mưa to. Trong khi kiến đỏ hung, không phải là không tồi, còn đang di chuyển các đàn sâu cánh cứng và những quả trứng cuối cùng ra khỏi những hành lang ngập nước, thì kiến lùn đã xây xong một cái tổ từ vài giờ trước trong một cái hốc ngoằn ngoèo ở vỏ một cây thông lớn và đã chuyển tất cả các kho báu của chúng đến đó.
Belo-kiu-kiuni cựa quậy, như để xua đi những ý nghĩ lo lắng của mình. Nó đẻ hai quả trứng, những quả trứng kiến chiến binh. Các vú nuôi không ở đây để đón chúng, và nó đói. Thế là, nó ăn ngấu nghiến luôn chúng. Đó là những protein tuyệt vời.
Nó trêu cây ăn thịt của mình. Các mối bận tậm của nó lại thắng. Cách duy nhất để chống lại vũ khí bí mật này là phát minh một loại khác, còn tối tân và ghê gớm hơn. Kiến đỏ hung đã lần lượt phát minh ra axít fomic, lá khiên, bẫy keo. Chỉ cần tìm ra một loại khác. Một vũ khí làm cho bọn lùn sững sờ, còn tệ hại hơn cả cành cây hủy diệt của chúng!
Nó ra khỏi phòng, gặp binh lính và nói chuyện với họ. Nó gợi ý tổ chức các nhóm suy nghĩ về chủ đề
tìm một vũ khí bí mật chống lại vũ khí bí mật của kẻ thù
. Cả Bầy ủng hộ nhiệt liệt lời kích thích của nó. Khắp nơi hình thành từng nhóm binh sĩ nhỏ, nhưng cũng có những nhóm kiến thợ, ba hay năm con. Bằng cách nối râu thành hình tam giác hay ngũ giác, chúng tiến hành hàng trăm cuộc trao đổi tuyệt đối.
- Chú ý, tôi sẽ dừng lại đấy! - Galin nói, không muốn nhận cú đẩy của tám lính cứu hỏa vào lưng.
- Sao trong đó tối thế! Đưa cho tôi một cái đèn sáng hơn.
Anh ta quay lại và người ta đưa cho anh một cái đèn to. Lính cứu hỏa không có vẻ yên tâm lắm. Dù sao, họ cũng có áo da và mũ bảo hiểm. Anh ta không nghĩ tới việc mặc cái gì đó phù hợp với kiểu thám hiểm này hơn là một cái áo vest lịch sự mặc đi làm sao!
Họ đi xuống một cách thận trọng. Thanh tra, con mắt của nhóm, chăm chú soi từng góc trước khi tiến một bước. Chậm hơn nhưng chắc chắn hơn.
Vệt sáng của đèn quét qua một câu khắc trên vòm, ngang tầm mắt.
Hãy xét lại bản thân,
Nếu ngươi chưa cần mẫn làm thanh khiết mình
Phối hợp hóa học sẽ gây tổn thương ngươi
Bất hạnh cho ai còn kề cà đằng kia.
Rằng người yếu bóng vía hãy tránh xa.
Ars Magna.
- Các anh có nhìn thấy nó không? - một lính cứu hỏa hỏi.
- Đó là một câu khắc cổ, có thế thôi… - thanh tra Galin xoa dịu.
- Có vẻ là một kiểu phù thủy.
- Dù thế nào đi nữa, nó có vẻ sâu vô cùng.
- Ý nghĩa của câu nói?
- Không, cầu thang. Trông có vẻ bậc thang phía dưới kéo dài nhiều kilômét.
Họ tiếp tục xuống. Có lẽ họ phải ở cách mặt thành phố chừng một trăm năm mươi mét. Và cầu thang luôn xoay theo hình xoắn ốc. Giống như một chuỗi ADN. Họ gần như bị chóng mặt. Sâu, luôn sâu hơn nữa.
- Nó có thể tiếp tục như thế đến vô tận, - một lính cứu hỏa làu bàu. - Chúng ta không được chuẩn bị để khám phá hang động đâu.
- Tôi à, tôi đã nghĩ công việc chỉ là lôi ai đó ra khỏi căn hầm, - một người khác cầm cáng phao nói. - Vợ tôi chờ tôi ăn tối lúc 8 giờ, chắc cô ấy phải hài lòng đây, đã 10 giờ rồi.
Galin chấn chỉnh lại đội của mình.
- Nghe này các chàng trai, hiện giờ chúng ta đang ở gần đáy hơn là mặt đất, vậy hãy cố thêm một chút. Chúng ta sẽ không bỏ dở giữa chừng.
Thế nhưng, họ chưa đi được một phần mười quãng đường.
Sau nhiều giờ TĐTĐ ở nhiệt độ gần 15°, một nhóm kiến vàng đánh thuê nảy ra một ý tưởng, nhanh chóng được tất cả các trung tâm thần kinh khác cho là hay nhất.
Bel-o-kan có nhiều lính đánh thuê thuộc một loài hơi đặc biệt một chút, kiến
làm vỡ hạt
. Chúng có đặc điểm là có một cái đầu to và răng cắt dài cho phép chúng làm vỡ hạt, dù cứng đến thế nào đi nữa. Ở chiến trận, chúng không hiệu quả lắm, vì chân chúng quá ngắn dưới cơ thể quá nặng.
Thế thì, phải vất vả bò lê tới chỗ đối đầu chỉ để gây chút thiệt hại ở đó thì có ích gì? Kiến đỏ hung cuối cùng xếp chúng vào việc dọn dẹp, cắt những cành cây lớn chẳng hạn.
Thế nhưng, theo kiến vàng, có một cách biến những con vụng về to béo này thành những chiến binh đáng gờm. Chỉ cần cho sáu con kiến thợ nhỏ, nhanh nhẹn khiêng chúng!
Như thế, những con làm vỡ hạt, dẫn đường những
chân sống
của mình bằng cách tỏa mùi, có thể lao nhanh vào đối thủ và chém chúng ra thành nhiều mảnh với những chiếc răng dài của mình.
Vài chiến binh ăn đầy đường sẽ tiến hành thử nghiệm trong phòng tắm nắng. Sáu con kiến nâng một con làm vỡ hạt và cố chạy đều chân. Có vẻ tiến triển rất tốt.
Tổ Bel-o-kan vừa phát minh ra xe tăng.
Không bao giờ người ta thấy họ trèo lên.
Ngày hôm sau, các báo giật tít:
Fontainebleau - Tám lính cứu hỏa và một thanh tra cảnh sát bí ẩn biến mất trong một kho chứa đồ
.
Ngay lúc rạng đông tim tím, kiến lùn đang vây Cấm Thành của La-chola-kan đã chuẩn bị giao chiến. Kiến đỏ hung bị cô lập trong gốc cây của mình đói khát và kiệt sức. Chắc chúng không cầm cự được lâu nữa.
Các trận đánh lại tiếp tục. Kiến lùn chiếm thêm được hai ngã tư sau nhiều màn dài bắn axít tay đôi. Gỗ bị ăn mòn bởi các cú bắn bửa ra những xác chết của lính bị vây hãm.
Những con kiến đỏ hung sống sót cuối cùng kiệt quệ. Kiến lùn tiến vào Tổ. Quân du kích ẩn trong những cái hốc ngoằn ngoèo trên trần hầu như không kìm chúng lại được.
Phòng đẻ trứng chắc không còn xa lắm. Bên trong, kiến chúa Lacho-la-kiuni bắt đầu giảm nhịp tim. Tất cả bây giờ suy sụp rồi.
Nhưng những nhóm kiến lùn tiến nhanh nhất chợt nhận thấy một mùi báo động. Ngoài kia đang xảy ra chuyện gì đó. Chúng quay ngược lại.
Phía trên kia, trên đồi Cây Mỹ Nhân nhô cao trên Tổ, người ta nhận ra hàng nghìn điểm đen giữa những bông hoa đỏ.
Kiến Bel-o-kan cuối cùng đã quyết định tấn công. Mặc kệ chúng. Kiến lùn phái những con mòng-đưa tin đánh thuê báo Tổ trung ương.
Tất cả bọn mòng mang cùng một pheromon:
Chúng tấn công. Gửi cứu viện qua hướng Đông để kẹp chúng. Chuẩn bị vũ khí bí mật.
Cái nóng của tia mặt trời đầu tiên xuyên qua một đám mây đẩy nhanh quyết định chuyển qua tấn công. Bây giờ là 8 giờ 03. Những đoàn quân Bel-o-kan bất thần tràn nhanh xuống dốc, lượn qua các cây cỏ, nhảy trên các hòn sỏi. Chúng có hàng triệu lính, dang rộng hàm ra chạy. Khá ấn tượng.
Nhưng kiến lùn không sợ. Chúng đã lường trước được lựa chọn chiến thuật này. Hôm trước, chúng đã đào nhiều hố trong lòng đất cách nhau theo hình nanh cá sấu. Chúng chôn mình trong đó, chỉ để mỗi răng ngóc lên trên; cơ thể chúng như thế sẽ được cát bảo vệ.
Phòng tuyến kiến lùn này ngay lập tức phá vỡ đợt tấn công của kiến đỏ hung. Kiến liên bang ra sức chống lại đối thủ một cách vô ích, những đối thủ toàn giơ ra cho chúng thấy điểm mạnh. Chẳng có cách nào để cắt chân hay giật bụng chúng.
Chính vào lúc đó lực lượng bộ binh chính của Shi-gae-pou, đóng quân cách đó không xa dưới mũ của một cây nấm xép Satan, mới bắt đầu phản công, kẹp kiến đỏ hung trong thế gọng kìm.
Nếu lính Bel-o-kan có hàng triệu thì lính Shi-gae-pou tính tới hàng chục triệu. Như thế, cứ năm lính lùn chọi một kiến đỏ hung, chưa nói đến những lính nấp trong các hố cá nhân, chúng cắt mọi thứ qua tầm răng mình.
Trận chiến nhanh chóng quay sang hướng bất lợi cho những kẻ ít hơn. Bị đánh tan bởi kiến lùn mọc lên từ khắp nơi, các tuyến liên bang tan rã.
Lúc 9 giờ 36, chúng rút lui hẳn. Kiến lùn đã tỏa mùi chiến thắng. Mưu kế của chúng đã được tiến hành một cách hoàn hảo. Thậm chí không cần phải sử dụng vũ khí bí mật! Chúng truy đuổi đội quân bỏ chạy, coi trụ sở của La-chola-kan như việc đã giải quyết.
Nhưng với chân ngắn, kiến lùn phải đi mười bước trong khi kiến đỏ hung chỉ cần một cú nhảy. Chúng thở hổn hển quay ngược lên đồi Cây Mỹ Nhân. Đây mới đúng là điều mà các nhà chiến lược của Liên bang dự tính. Vì nhiệm vụ đầu tiên chỉ phục vụ cho nó: dụ các toán kiến lùn ra khỏi vùng dưới thấp của chúng để đối đầu với chúng ở sườn đồi.
Kiến đỏ hung đến được tới đỉnh, các toán kiến lùn tiếp tục truy đuổi chúng, hỗn loạn hoàn toàn. Phía trên, bỗng nhiên người ta nhìn thấy một cánh rừng gai dựng lên. Đó là những chiếc càng to đùng của đám làm vỡ hạt. Chúng vung càng lên, làm lóe sáng dưới ánh mặt trời, sau đó hạ càng song song với mặt đất và lao vào kiến lùn. Làm vỡ hạt, làm tan bọn lùn!
Hoàn toàn gây hiệu quả ngạc nhiên. Lính Shi-gae-pou, đần người ra, râu cứng lại vì kinh hãi, bị xén như một đám cỏ. Làm vỡ hạt, tận dụng chênh lệch độ cao, thần tốc đánh tan các tuyến quân địch. Dưới mỗi con, sáu kiến thợ thích thú vô cùng. Chúng là xích của những cỗ máy chiến tranh này. Nhờ vào sự trao đổi râu hoàn toàn đồng bộ giữa ổ quay và bánh, con vật ba mươi sáu chân và hai cái răng khổng lồ thoải mái di chuyển giữa đám kẻ thù của mình.
Kiến lùn chỉ có thời gian thoáng thấy quái vật khổng lồ này rơi hàng trăm con xuống chúng, đánh tan chúng, đập bẹp chúng, nghiền nát chúng. Những chiếc răng phát triển quá mức bình thường thọc vào giữa đám đông, giật giật và lại giương lên, phủ đầy chân và đầu dính máu mà chúng làm gãy răng rắc như rơm.
Sợ hãi hoàn toàn. Kiến lùn khiếp sợ va đụng và giẫm đạp lên nhau, nhiều con quay sang giết nhau.
Các xe tăng Bel-o-kan,
cày
bộ binh kiến lùn, vượt qua chúng trên đà tiến của mình. Dừng lại. Chúng đã lại leo ngược lên đồi, luôn thẳng hàng không chê vào đâu được, để chuẩn bị cho đợt cán mới. Những con sống sót muốn hành động trước một nước, nhưng trên kia hiện lên trận xe tăng thứ hai… đang đi xuống!
Hai cột giao nhau, rất song song. Trước mỗi xe tăng xác chết chất đống. Đó là một cuộc tàn sát.
Dân La-chola-kan theo dõi trận chiến từ xa, chui hẳn ra ngoài để cổ vũ chị em mình. Ngạc nhiên ban đầu giờ nhường chỗ cho phấn khởi. Chúng tung các pheromon vui mừng. Đó là chiến thắng của công nghệ với trí thông minh! Chưa bao giờ sự tài tình của Liên bang lại được thể hiện rõ nét như thế.
Thế nhưng, Shi-gae-pou chưa hạ hết các lá bài. Nó còn vũ khí bí mật của mình. Thông thường, vũ khí này được thiết kế để đánh bật kẻ bị vây hãm ngoan cố, nhưng trước tình huống xấu do trận chiến, chúng quyết định chơi được ăn cả, ngã về không.
Vũ khí bí mật xuất hiện dưới dạng những chiếc đầu kiến đỏ hung bị một cây màu nâu xuyên qua.
Mấy ngày trước, kiến lùn phát hiện ra xác một kiến thám hiểm của Liên bang. Cơ thể của nó bị nát dưới sức ép của một cây nấm ký sinh, nấm thối sớm. Các nhà nghiên cứu kiến lùn đã phân tích hiện tượng và nhận thấy rằng loài nấm ký sinh này sản sinh các bào tử dễ bay hơi. Những bào tử này dính vào lớp vỏ ngoài, gặm nhấm nó, thâm nhập vào trong con vật, sau đó mọc cho tới khi làm nổ tung bộ khung của con vật.
Vũ khí lợi hại làm sao!
Và đảm bảo sử dụng an toàn. Vì nếu những bào tử bắt chặt vào kitin của kiến đỏ hung, chúng không dính chút nào vào kitin kiến lùn. Đơn giản là kiến lùn, chịu rét kém, có thói quen bôi dãi ốc sên lên mình! Mà chất này có tác dụng bảo vệ chống lại nấm thối sớm.
Dân Bel-o-kan có thể đã phát minh ra xe tăng, nhưng dân Shi-gae-pou đã khám phá ra chiến tranh vi khuẩn.
Một tiểu đoàn bộ binh tiến bước, mang ba trăm đầu kiến đỏ hung nhiễm khuẩn, được thu về sau trận La-chola-kan đầu tiên.
Chúng tung vào chính giữa kẻ địch. Con làm vỡ hạt và kiến khiêng chúng hắt hơi dưới lớp bụi chết người. Khi thấy lớp vỏ của mình bị phủ đầy thứ bụi đó, chúng hốt hoảng. Các con khiêng bỏ rơi gánh nặng của mình. Những con làm vỡ hạt, bị trả nguyên về tình trạng liệt, hoảng loạn và gây sự với những con làm vỡ hạt khác. Hỗn loạn.
Khoảng 10 giờ, một đợt lạnh bất ngờ tách các bên tham chiến. Chúng không thể đánh nhau dưới những luồng khí lạnh cóng. Các toán lùn tận dụng để thoát thân. Những chiếc xe tăng của kiến đỏ hung khó nhọc trèo lên đồi.
Ở cả hai phe, người ta tính số người bị thương, người ta đo mức độ tổn thất. Tổng kết tạm thời rất nặng nề. Người ta muốn thay đổi vận mệnh trận chiến.
Bên phía dân Bel-o-kan, người ta đã nhận ra bào tửnấm thối sớm. Người ta quyết định hy sinh tất cả những chiến binh bị dính loại nấm này, để tránh cho họ những đau đớn trong tương lai.
Kiến gián điệp chạy tới: có một biện pháp bảo vệ khỏi loại vũ khí vi khuẩn này, phải phết dãi ốc sên lên người. Nói là làm. Chúng hy sinh ba trong số động vật thân mềm này (càng ngày càng khó tìm thấy) và mỗi người dự phòng chống lại tai họa.
Trao đổi râu. Các nhà chiến lược kiến đỏ hung nhận định là chúng không thể tấn công với mỗi xe tăng nữa. Trong cách bố trí lực lượng mới, xe tăng chiếm vị trí trung tâm; nhưng một trăm hai mươi đội bộ binh thông thường và sáu mươi đội bộ binh nước ngoài giăng ra hai bên cánh.
Chúng lấy lại được tinh thần.
KIẾN ACHENTINA: Kiến Achentina (Iridomyrmex humilis) thâm nhập vào Pháp năm 1920. Rất có thể là chúng được vận chuyển trong các chậu cây trúc đào để trang trí cho các tuyến đường ở Côte d’Azur.
Lần đầu tiên người ta chỉ ra sự tồn tại của chúng vào năm 1866, ở Buenos Aires (biệt danh của chúng có từ đó). Vào năm 1891, người ta thấy chúng ở Hoa Kỳ, ở New Orleans.
Lẫn trong đống rơm độn chuồng ngựa Achentina xuất khẩu, sau đó chúng tới Nam Phi năm 1908, Chi Lê năm 1910, Úc năm 1917 và Pháp năm 1920.
Loài này ấn tượng, không chỉ bởi kích thước rất nhỏ của nó, đã đặt nó vào thế Người lùn so với những loài kiến khác, mà còn bởi trí thông minh và tính thiện chiến, vả lại đây cũng là những đặc tính chính của chúng.
Ngay khi ổn định ở miền Nam nước Pháp, kiến Achentina đã tiến hành chiến tranh chống tất cả các loài bản địa… và thắng chúng!
Năm 1960, chúng đã vượt qua dãy Pyrénées và tới tận Barcelona. Năm 1967, chúng vượt dãy Alpes và đổ tới tận Roma. Sau đó, ngay những năm 70, loài Iridomyrmex bắt đầu đi lên phía Bắc. Người ta nghĩ là chúng đã vượt sông Loire vào một mùa hè nóng bức cuối những năm 90. Những kẻ xâm lăng này, mà chiến lược chiến đấu của chúng không thua kém một César hay một Napoléon, lúc đó mới đối đầu với hai loài dai dẳng hơn một chút: kiến đỏ hung (ở phía Nam và Đông Paris) và kiến pharaon (ở phía Bắc và Tây Paris).
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Trận đồi Cây Mỹ Nhân đã không giành được thắng lợi. Shi-gae-pou quyết định, lúc 10 giờ 13, gửi gấp tiếp viện. Hai trăm bốn mươi đội quân dự bị sẽ tới nhập với toán lính sống sót sau lần xung kích thứ nhất. Người ta giải thích cho chúng cú
xe tăng
. Các râu tập trung lại để TĐTĐ. Phải có một biện pháp chơi lại những cỗ máy lạ lùng này…
Khoảng 10 giờ 30 một con kiến thợ đưa ra gợi ý:
Những con làm vỡ hạt linh động được là nhờ sáu con kiến khiêng nó. Chỉ cần cắt
chân sống
của chúng là đủ.
Một ý kiến khác loan ra:
Điểm yếu ở các cỗ máy của chúng là khó nhanh chóng quay lại được. Chúng ta có thể lợi dụng điều bất lợi này. Chúng ta chỉ cần xếp thành các hình vuông dày đặc. Khi các cỗ máy tấn công, chúng ta dẹp ra để cho chúng qua mà không chống cự. Sau đó, khi chúng còn trong đà tiến, chúng ta đánh chúng từ phía sau. Chúng sẽ không có thời gian để quay lại.
Và ý kiến thứ ba:
Sự đồng bộ hóa các cử động của chân được thực hiện nhờ tiếp xúc râu, chúng ta đã thấy. Chỉ cần nhảy lên cắt râu của con làm vỡ hạt để chúng không thể điều khiển những kẻ khiêng chúng nữa.
Mọi ý kiến đều được lưu lại. Và kiến lùn bắt đầu xây dựng kế hoạch tấn công mới của mình.
SỰ ĐAU ĐỚN: Kiến có bị đau đớn không? Thoạt nhìn, không. Chúng không có hệ thần kinh thích hợp cho việc này. Và nếu như không có dây thần kinh, không có tín hiệu đau đớn. Điều này có thể giải thích việc các đốt của kiến tiếp tục
sống
, đôi khi rất lâu, độc lập với phần còn lại của cơ thể.
Thiếu đau đớn dẫn đến một thế giới khoa học viễn tưởng mới. Không đau đớn: không sợ hãi, thậm chí có thể không có ý thức về
mình
. Lâu nay các nhà côn trùng học đã nghiêng về lý thuyết này: kiến không đau đớn, chính từ đó mà xuất phát sự kết hợp chặt chẽ của xã hội chúng. Điều đó giải thích tất và cũng chẳng giải thích gì. Ý tưởng này thể hiện một thuận lợi khác: nó tước khỏi chúng ta mọi đắn đo giết chúng.
Tôi à, một con vật không biết đau đớn… sẽ làm tôi rất sợ.
Nhưng khái niệm này sai. Vì kiến bị cắt cổ tỏa một mùi đặc biệt. Mùi đau đớn. Vậy thì, xảy ra điều gì đó. Kiến không có luồng thần kinh điện mà nó có một luồng hóa học. Nó biết khi nó thiếu một mẩu, và nó bị đau. Nó đau theo cách của nó, và chắc chắn khác với kiểu đau của chúng ta, nhưng nó đau.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Trận đánh tiếp tục lúc 11 giờ 47. Một đường dài đặc kiến lùn từ từ leo lên tấn công đồi Cây Mỹ Nhân.
Những chiếc xe tăng xuất hiện giữa những bông hoa. Được hiệu lệnh, chúng lao xuống đồi. Các đội lính kiến đỏ hung và lính đánh thuê của chúng tung tăng hai bên cánh, sẵn sàng kết thúc công việc của đám khổng lồ.
Quân đội hai bên chỉ còn cách nhau một trăm đầu… Năm mươi… Hai mươi… Mười! Đúng lúc con làm vỡ hạt đầu tiên xáp tới thì điều không hề mong đợi xảy ra. Đường dày đặc lính Shi-gae-pou đột nhiên mở thành những chấm chấm lớn. Quân lính tạo thành các hình vuông.
Mỗi chiếc xe tăng thấy địch thủ biến mất và chỉ thấy trước mặt một hành lang hoang vắng. Chẳng ai có phản xạ đi ngoằn ngoèo để tóm lấy bọn lùn. Những chiếc răng bập bập trong khoảng không, ba mươi sáu cái chân hăng tiết một cách ngớ ngẩn.
Một hơi hăng hắc tỏa ra:
Chặt chân chúng!
Kiến lùn ngay lập tức chui xuống dưới xe tăng và giết kiến khiêng xe. Chúng vội vã rút lui để không bị đám làm vỡ hạt ngã sụp xuống đè nát.
Một số con khác gan dạ lao mình vào giữa hai hàng ba kiến khiêng vác và, bằng một cú răng duy nhất, đâm thủng cái bụng phơi ra. Một thứ chất lỏng chảy ra, bình chứa sự sống của con làm vỡ hạt chảy xuống đất.
Một số khác nữa trèo lên những con vật khổng lồ, cắt râu chúng và nhảy vào trận.
Những chiếc xe tăng đổ sập xuống hết cái này đến cái khác. Làm vỡ hạt không người khiêng lê lết như kẻ nằm liệt giường và bị kết liễu một cách dễ dàng.
Cảnh tượng kinh hoàng! Xác những con làm vỡ hạt thủng bụng vẫn được kiến thợ khiêng đi một cách nực cười, không hề hay biết… Những con làm vỡ hạt bị mất râu nhìn
bánh xe
của mình đi theo những hướng khác nhau và thấy chúng bị phanh thây…