Chương 2.2
-
Kiến
- Bernard Werber
- 4581 chữ
- 2020-02-02 07:00:43
Dịch giả: Lê Thu Hằng
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
Cô tiếp tục quay, tiếp tục xuống. Việc nhận ra lỗi của mình làm cơ thể cô thoát khỏi nỗi sợ hãi và những cơn đau đè nặng. Cô quay và xuống nữa tới khi cô gần như đụng phải một cánh cửa. Một cái cửa bình thường, một phần đầy những chữ viết mà cô không bỏ thời gian để đọc. Có một tay nắm, cửa mở không một tiếng cọt kẹt.
Phía bên kia, cầu thang tiếp tục. Duy có một sự khác biệt đáng kể là các vỉa sắt xuất hiện ở giữa đá. Do lẫn với các chỗ ngấm nước, có thể từ một con sông ngầm, sắt có màu đỏ son.
Thế nhưng, cô có cảm giác là đã bắt đầu một chặng mới. Và bỗng nhiên, đèn của cô chiếu sáng những vết máu chỗ chân mình. Chắc đó là máu của Ouarzazate. Vậy là con chó con dũng cảm đã đi tới tận đây… Vết máu bắn khắp nơi, nhưng khó mà phân biệt được các vết máu với vết sắt gỉ trên vách tường.
Bỗng nhiên cô thấy một tiếng động. Một tiếng lạo xạo. Tưởng chừng như có nhiều con vật đang đi về phía cô. Tiếng bước chân bồn chồn, cứ như những con vật này nhút nhát, như chúng không dám lại gần. Cô dừng lại để xem xét bóng tối phía đầu đèn pin của mình. Khi nhìn thấy nguồn gốc của tiếng động, cô thốt ra một tiếng hét kinh hoàng. Nhưng từ chỗ cô đang đứng, không ai có thể nghe thấy.
Buổi sáng thức dậy cho vạn vật của Trái đất. Chúng tiếp tục đi xuống. Tầng - 36. 103 683 biết rõ chỗ này, nó nghĩ là chúng có thể chui ra mà không nguy hiểm gì. Đám chiến binh mùi đá không thể theo chúng tới tận đây được.
Chúng chui vào các đường hầm thấp hoàn toàn hoang vắng. Đó đây, người ta thấy có nhiều lỗ, bên trái hoặc bên phải, nhiều hốc áp mái cũ bị bỏ hoang từ ít nhất mười mùa ngủ đông. Nền dính nhớp. Hẳn phải có vài chỗ ngấm ẩm ở đây. Thế nên tại sao khu vực này, được coi là độc hại, biến thành một trong những khu nổi tiếng xấu nhất ở Bel-o-kan.
Bốc mùi.
Con đực và con cái không yên tâm lắm. Chúng nhận thấy sự có mặt thù địch, những cái râu đang rình mò chúng. Chỗ này chắc phải đầy côn trùng ký sinh và bọn nhảy dù.
Chúng tiến bước, hàm mở rộng, trong những căn phòng và đường hầm sầu thảm. Một tiếng cót két chói tai bất thình lình làm chúng giật mình. Ruých, ruých, ruých… Các âm thanh này không thay đổi âm điệu. Nó tạo thành một khúc ca đơn điệu buồn ngủ vọng trong các hang bùn.
Theo con chiến binh, đấy là lũ dế. Đó là những tình khúc của chúng. Hai con hữu tính chỉ yên tâm được phân nửa. Dù sao cũng khó mà tin được là lũ dế coi thường những đội quân liên bang ở ngay bên trong Tổ!
Còn 103 683, nó không ngạc nhiên. Một câu châm ngôn của Mẹ mới đây chẳng phải đã nói: Thà củng cố các điểm mạnh của mình còn hơn là muốn kiểm soát tất cả hay sao? Kết quả đây…
Những tiếng động khác nhau. Như người ta đào rất nhanh. Bọn lính mùi đá đã tìm thấy chúng chăng? Không… Hai bàn tay bật ra phía trước chúng. Mép bàn tay tạo thành một kiểu cái cào. Hai bàn tay nắm lấy và đưa đất ra sau, đẩy lên một cơ thể đen to lớn.
Miễn đó không phải là một con chuột chũi!
Cả ba con đứng lặng người, miệng há hốc.
Một con chuột chũi.
Xoáy cát. Bối lông đen và vuốt trắng. Con vật bơi giữa những lớp trầm tích như một con ếch bơi trong hồ. Chúng bị táp, bị nhào, bị dính vào bánh đất sét. Nhưng chúng thoát khỏi bình an vô sự. Cỗ máy đào bới đã đi qua. Chuột chũi chỉ kiếm sâu. Niềm sung sướng lớn của nó là cắn những con sâu ở hạch thần kinh để làm tê liệt chúng, sau đó tích trữ chúng còn sống trong hang của mình.
Ba con kiến lau mồ hôi và tiếp tục lên đường sau khi lau rửa bài bản một lần nữa.
Chúng vừa đi vào một lối rất hẹp và rất cao. Con chiến binh-hướng dẫn viên tung mùi cảnh giác khi chỉ cái trần. Quả thật, cái trần này bị phủ đầy rệp đỏ điểm lốm đốm đen. Lũ quỷ ăn bám!
Những con côn trùng dài ba đầu này (chín milimét) dường như có hình vẽ một cái nhìn tức giận trên lưng. Thông thường, chúng sống bằng thịt mềm của côn trùng chết và, đôi khi, của côn trùng còn sống.
Một con quỷ ăn bám lập tức thả mình rơi xuống bộ ba. Trước khi nó chạm được mặt đất, 103 683 gập bụng mình xuống dưới ngực và bắn một cú axít fomic. Khi con quỷ hạ xuống, nó đã biến thành mứt nóng.
Chúng vội vàng ăn thịt nó và đi qua căn phòng trước khi một con khác trong đám quỷ này bổ nhào xuống.
TRÍ THÔNG MINH: Tôi đã bắt đầu các thử nghiệm theo đúng nghĩa vào tháng Một năm 58. Chủ đề đầu tiên: trí thông minh. Kiến có thông minh không?
Để hiểu được điều đó, tôi đã để một cá thể kiến đỏ hung (formica rufa), có kích thước trung bình và vô tính, đối mặt với vấn đề như sau:
Ở đáy một cái lỗ, tôi đặt một mẩu mật cứng. Nhưng cái lỗ bị chặn bởi một cành cây nhỏ, không nặng lắm nhưng rất dài và được nhét kỹ. Thông thường con kiến mở rộng cái lỗ để qua, nhưng, ở đây, vật liệu bằng nhựa cứng, nó không thể khoan được.
Ngày đầu tiên: con kiến kéo, nhưng không liên tục, cái cành cây, nó nhấc lên một chút, sau đó thả cành cây ra, rồi lại nâng nó lên.
Ngày thứ hai: con kiến vẫn làm như thế. Nó cũng thử cưa đứt cành cây, ở phía cuối. Không kết quả.
Ngày thứ ba: y chang. Có vẻ như con côn trùng lạc lối trong một cách lập luận sai và nó kiên trì vì nó không có khả năng nghĩ ra được một cách khác. Đó có lẽ là một bằng chứng về sự không-thông minh của nó.
Ngày thứ tư: y chang.
Ngày thứ năm: y chang.
Ngày thứ sáu: sáng nay tỉnh dậy, tôi thấy cành cây được kéo ra khỏi lỗ. Chắc việc phải xảy ra vào ban đêm.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Các hành lang tiếp theo bị nghẽn một nửa. Ở trên, đất lạnh và khô, bị các rễ cây trắng cản lại, tạo thành búi. Những cục đất thỉnh thoảng lăn xuống. Người ta gọi đó là
mưa đá bên trong
. Cách duy nhất được biết đến để tránh khỏi nó là tăng gấp đôi cảnh giác và nhảy nghiêng khi thấy có một chút mùi đất lở.
Ba con kiến tiến lên, bụng sát mặt đất, râu áp ra phía sau, chân xoạc rộng. 103 683 có vẻ biết chính xác nó dẫn mọi người đến đâu. Đất lại trở nên ẩm ướt. Một làn hơi lợm giọng bay gần đó. Mùi sự sống. Mùi động vật.
Con đực 327 dừng lại. Nó không hoàn toàn chắc chắn, nhưng nó có cảm giác một cái vách đang rung lên một cách lén lút. Nó lại gần vùng khả nghi, bức tường rung một lần nữa. Tưởng chừng như một cái miệng lờ mờ hiện ra ở đó. Nó lùi lại. Lần này thì quá nhỏ để có thể là một con chuột chũi. Cái miệng biến thành hình xoắn ốc, một cái bướu mọc ra ở chính giữa nó và bật lên để nhảy vào con kiến.
Con đực thốt một tiếng kêu mùi.
Một con giun! Nó chặt con giun bằng một cú răng. Nhưng xung quanh chúng, các bức tường bắt đầu lác đác rơi ra những con vật vặn vẹo này. Rồi nhanh chóng có nhiều đến nỗi người ta tưởng đang ở trong ruột chim.
Một con giun định siết ngực con kiến cái, con này khập gọn răng và cắt nó ra thành nhiều khúc, mỗi khúc ngoằn ngoèo bò đi một phía. Những con giun khác bắt đầu nhảy vào cuộc và cuộn lại quanh chân, đầu chúng. Sự tiếp xúc với râu không tài nào chịu được. Cả ba con cùng nhau rút súng và bắn axít vào lũ giun vô hại. Cuối cùng, mặt đất phủ đầy thịt đỏ tươi ngọ nguậy như thể thách thức chúng.
Chúng chạy nhanh.
Khi chúng lấy lại tinh thần, 103 683 chỉ cho chúng một dãy hành lang mới phải đi. Chúng càng tiến, mùi càng hôi, chúng càng bắt đầu thích nghi được. Người ta quen với mọi thứ. Con chiến binh chỉ một bức tường và giải thích phải đào ở đây.
Đó là các phòng vệ sinh để ủ phân cũ, nơi họp ở ngay bên cạnh. Người ta thích họp ở đây, rất yên tĩnh.
Chúng chơi trò vượt-tường. Đầu bên kia, chúng rơi vào một căn phòng lớn bốc mùi phân.
Quả nhiên, ba mươi chiến binh theo sự nghiệp của chúng đang đợi chúng ở đó. Nhưng để nói chuyện với họ, có lẽ nên nắm được các khái niệm cơ bản của trò chơi xếp hình vì tất cả họ đều đã thành những mảnh ghép tách rời nhau. Đầu thường cách rất xa ngực…
Hoảng hốt, chúng kiểm tra căn phòng chết chóc. Ai có thể giết tất cả họ ở đây, ngay dưới chân Bel-o-kan?
Chắc chắn có cái gì đó từ phía dưới lên, con đực 327 phát.
Tôi không nghĩ thế, con cái 56 cự lại, thế nhưng nó đề nghị con đực đào đất.
Con đực cắm răng vào. Đau. Ở dưới là đá.
Một mỏm đá granit lớn, một lúc sau con 103 683 xác định, đây là đáy, sàn cứng của thành phố. Và nó dày lắm. Rất dày. Và rộng. Rất rộng. Người ta chưa bao giờ tìm thấy được giới hạn của nó.
Tóm lại, thậm chí có thể là tận cùng của thế giới. Thế rồi một mùi lạ thoang thoảng. Cái gì đó vừa vào trong phòng. Một vật có thiện cảm với chúng ngay lập tức. Không, không phải một con kiến của Bầy, mà là một con sâu cánh cứng lomechuse.
Khi còn là ấu trùng, 56 đã nghe Mẹ kể về con côn trùng này:
Không một cảm giác nào có thể so sánh được với cảm giác lúc nếm mật ngon của con lomechuse, một khi người ta đã thử. Là kết quả của mọi ham muốn thể xác, chất tiết của nó làm tiêu tan những ý chí hung tợn nhất.
Thực tế, chất này được dùng để làm tạm ngừng đau đớn, sợ hãi, trí tuệ. Những con kiến may mắn sống sót khỏi kẻ cung cấp chất độc này bỏ Tổ để đi tìm những liều mới mà không có gì ngăn nổi. Chúng không ăn nữa, không nghỉ ngơi nữa và đi cho tới khi kiệt sức. Sau đó, nếu chúng không tìm thấy lomechuse, chúng dính vào một cọng cỏ và tự chết, bị phủ bởi hàng nghìn vết cắn vì thiếu thuốc.
Một hôm, con 56 khi còn nhỏ đã hỏi tại sao người ta lại cho phép những hiện tượng như thế thâm nhập vào Tổ, những hiện tượng mà về phía mình, mối và ong tàn sát không thương tiếc. Mẹ trả lời nó là có hai cách đối đầu với một vấn đề; hoặc người ta ngăn nó lại gần, hoặc người ta để mặc cho nó tràn qua. Cách thứ hai không hẳn là cách xấu nhất. Thực tế, mật lomechuse, dùng đúng liều hoặc trộn với những chất khác, sẽ trở thành những vị thuốc tuyệt vời.
Con đực 327 tiến lên trước tiên. Bị chinh phục bởi sự quyến rũ của hương thơm tỏa ra từ con lomechuse, con đực liếm lông bụng dưới của nó. Những cái lông này làm chảy ra dung dịch gây ảo giác. Hiện tượng gây bối rối: bụng dưới của kẻ đầu độc, với hai cái lông dài nó, có hình dạng như đầu con kiến với những cái râu của nó.
Con cái 56 cũng vội vàng tới, nhưng nó không có thời gian để bắt đầu thưởng thức. Một cú bắn axít rít lên. 103 683 đã ngắm bắn. Con lomechuse bị bỏng quằn quại đau.
Con chiến binh giải thích sự can thiệp của mình một cách dè dặt:
Thật bất bình thường khi thấy con côn trùng này ở độ sâu như vậy. Loài lomechuse không biết đào đất. Ai đó đã cố ý mang nó đến đây để ngăn chúng ta đi xa hơn! Có điều gì đó cần phải khám phá ở đây.
Hai con kia, ngượng ngùng, chỉ có thể khâm phục sự sáng suốt của bạn mình. Cả ba tìm kiếm rất lâu. Chúng di chuyển các viên sỏi, hít những xó xỉnh nhỏ nhất của căn phòng. Các dấu hiệu rất hiếm hoi. Thế nhưng, cuối cùng chúng cũng phát hiện ra được một mùi hấp hơi đã biết. Chút mùi đá của bọn sát nhân. Hơi thu được một chút, chỉ hai hay ba phân tử, nhưng thế cũng đủ. Chúng tỏa ra từ đây. Đúng dưới hòn đá nhỏ này. Cả ba con lăn nó ra và phát hiện một lối đi bí mật. Thêm một lối nữa.
Mỗi tội cái lối này có một đặc trưng rất quan trọng: nó không được đào trong đất, cũng không trong gỗ. Nó được đào hoàn toàn trong đá granit! Không một cái răng nào có thể tấn công một vật liệu như thế.
Hành lang khá rộng, nhưng chúng xuống một cách thận trọng. Sau khi đi một đoạn ngắn, chúng rơi vào một căn phòng rộng đầy thức ăn. Bột mì, mật, hạt, thịt các loại… Khối lượng đáng ngạc nhiên, đủ để nuôi sống Tổ trong năm mùa ngủ đông! Và tất cả đều tỏa cùng mùi đá của đám lính đuổi chúng.
Làm thế nào mà một vựa đầy đủ như thế này có thể được bí mật chuyển tới đây? Hơn nữa, lại thêm một con lomechuse để bịt lối vào! Tin này chưa bao giờ được truyền giữa râu với nhau trong Bầy…
Chúng ăn no nê để lấy sức rồi tập trung râu để điểm lại tình hình. Việc này càng ngày càng trở nên ám muội hơn. Vũ khí bí mật tàn sát cuộc viễn chinh số một, những chiến binh mùi đặc biệt tấn công chúng khắp nơi, con lomechuse, một chỗ giấu thức ăn dưới đáy Tổ… Điều này vượt quá cả giả định có một nhóm gián điệp đánh thuê phục vụ cho bọn lùn. Hoặc là chúng cực kỳ có tổ chức!
327 và các bạn của mình không có đủ thời gian đào sâu thêm suy nghĩ. Những tiếng rung trầm đục dội xuống sâu. Pan pan panpan, pan pan panpan! Ở phía trên, kiến thợ gõ đầu bụng dưới của chúng xuống đất. Nghiêm trọng đây. Đang ở báo động cấp hai. Chúng không thể làm ngơ được tiếng báo động này. Chân chúng tự động quay lại. Cơ thể chúng, bị thúc đẩy bởi một sức mạnh không thể kìm hãm được, đã lên đường để nhập vào phần còn lại của Bầy.
Con thọt theo chúng ở khoảng cách an toàn cảm thấy nhẹ nhõm. Thế là thoát! Chúng đã không phát hiện được gì…
Cuối cùng, vì cả mẹ lẫn bố không từ kho chứa đồ lên, Nicolas quyết định báo cảnh sát. Và một đứa trẻ bị đói, mắt đỏ hoe, đến trụ sở cảnh sát để giải thích là
bố mẹ cháu biến mất trong kho chứa đồ
, có thể bị chuột hoặc kiến ăn thịt. Hai cảnh sát ngạc nhiên theo gót nó tới tầng hầm nhà số 3 phố Sybarites.
TRÍ THÔNG MINH (tiếp theo): Thí nghiệm được bắt đầu lại, nhưng với một máy quay.
Đối tượng: một con kiến khác cùng loài và cùng tổ.
- Ngày đầu tiên: nó kéo, đẩy và cắn cành cây không kết quả.
- Ngày thứ hai: y chang.
- Ngày thứ ba: xong rồi! Nó đã tìm ra điều gì đó, nó kéo một chút, chặn lại bằng cách đặt bụng mình vào cái lỗ và phình bụng lên, rồi cho cái cành cây xuống và bắt đầu lại. Như thế, bằng các chuyển động nhỏ, nó từ từ kéo cái cành cây ra.
Hóa ra là thế…
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Báo động được đưa ra bởi một sự kiện bất thường. La-chola-kan, tổ kiến con nằm chếch nhất về phía Tây, bị các toán kiến lùn tấn công.
Như vậy, chúng đã quyết định lặp lại việc đó…
Giờ thì chiến tranh là không thể tránh khỏi.
Những người sống sót, đã thoát được sự phong tỏa của bọn Shi-gae-pou, kể lại những chuyện không tin được. Theo họ, đây là những gì đã xảy ra:
Lúc 17°-thời gian, một cành cây keo dài tiến gần tới lối đi chính của La-chola-kan. Một cành cây di động bất bình thường. Đột nhiên, nó dấn sâu vào và tàn phá cái lỗ… bằng cách quay tròn!
Thế là lính gác tiến ra để tấn công vật đào đất không xác định, nhưng tất cả đều bị giết chết. Sau đó, mọi người đều bị kẹt lại chờ cái cành cây ngừng cơn tàn phá. Nhưng nó không thôi.
Cành cây làm lật mái vòm cứ như đó là một nụ hồng, nó sục sạo trong các hành lang. Binh lính cố bắn xối xả cũng vô ích, axít không thể làm được gì chống lại tên thực vật hủy diệt này.
Và dân La-chola-kan không chịu được khiếp sợ nữa. Tuy nhiên nó cũng ngừng lại. Ngớt được 2°-thời gian, rồi các toán kiến lùn tới theo nhịp xung kích.
Tổ kiến con bị phá toang khó mà chống lại được cuộc tấn công đầu tiên. Tổn thất tính đến hàng chục nghìn. Những người thoát nạn cuối cùng phải ẩn trốn trong gốc cây thông của mình và cũng bảo vệ được khu trung tâm. Tuy nhiên, họ sẽ không thể tiếp tục sống lâu được, họ không còn một chút dự trữ lương thực nào và người ta đã chiến đấu tới tận các mạch gỗ của Cấm Thành.
La-chola-kan cũng nằm trong Liên bang, Bel-o-kan và tất cả các tổ con láng giềng phải có nhiệm vụ trợ giúp. Việc chuẩn bị chiến đấu thậm chí đã được quyết định ngay cả trước khi những cái râu biết phần kết của những lời đầu tiên thuật lại bi kịch. Ai còn nói chuyện nghỉ ngơi và kiến thiết lại nữa? Cuộc chiến mùa xuân đầu tiên vừa bắt đầu.
Trong khi con đực 327, con cái 56 và chiến binh 103 683 nhanh chóng trèo lên những tầng trên, khắp nơi xung quanh chúng đều khẩn trương.
Vú nuôi mang trứng, ấu trùng, nhộng xuống tầng - 43. Kiến vắt sữa rệp giấu gia súc xanh của mình tận dưới đáy của Tổ. Nông dân chuẩn bị dự trữ thức ăn băm nhỏ có thể dùng làm khẩu phần chiến trận. Trong các phòng của đẳng cấp binh sĩ, pháo binh nhét đầy bụng axít fomic. Lính cắt mài nhọn răng mình. Lính đánh thuê tập hợp thành những đội chật ních. Kiến hữu tính ru rú trong những khu của mình.
Chúng không thể tấn công ngay lập tức, trời quá lạnh. Nhưng ngay sáng mai, lúc tia nắng đầu tiên xuất hiện, chiến tranh sẽ hoành hành.
Phía trên, trên mái vòm, người ta đóng các lỗ thông tecmi. Tổ Bel-o-kan co lỗ chân lông lại, thu vuốt về và nghiến răng. Nó sẵn sằng cắn.
Ông to con hơn trong hai ông cảnh sát quàng tay lên vai cậu bé.
- Thế nào, cháu chắc chứ? Họ ở trong đó à?
Đứa trẻ, vẻ bực mình, vùng ra không trả lời. Thanh tra Galin nghiêng người phía trên cầu thang và kêu
Ô ê!
vừa mạnh vừa buồn cười. Tiếng vọng trả lời ông ta.
- Có vẻ thật sự sâu, - ông nói. - Chúng ta không thể xuống như thế này được, cần phải có dụng cụ.
Cảnh sát trưởng Bilsheim đặt ngón tay mập mạp lên miệng, vẻ lo lắng.
- Tất nhiên. Tất nhiên.
- Tôi sẽ đi tìm lính cứu hỏa, - thanh tra Galin nói.
- Đồng ý, trong thời gian đó, tôi sẽ hỏi cậu bé.
Cảnh sát trưởng chỉ cái khóa bị chảy.
- Chính mẹ cháu làm à?
- Vâng.
- Chà, mẹ cháu khôn khéo đấy. Bác biết ít phụ nữ biết dùng đèn xì để phá một cái cửa bọc sắt… Và bác không biết một phụ nữ nào biết thông tắc bồn rửa bát.
Nicolas không có ruột gan nói đùa.
- Mẹ muốn đi tìm bố.
- Đúng, bác xin lỗi… Họ ở dưới đó từ bao lâu rồi?
- Từ hai hôm.
Bilsheim gãi mũi.
- Thế tại sao bố cháu xuống đó, cháu biết không?
- Lúc đầu là để đi tìm con chó. Sau đó cháu và mẹ không biết. Bố mua một đống tấm kim loại và mang xuống dưới. Và sau đó bố mua đầy sách về kiến.
- Kiến à? Tất nhiên, tất nhiên.
Cảnh sát trưởng Bilsheim, hơi hoang mang, đành lắc đầu và lẩm nhẩm vài từ
tất nhiên
khác. Vụ việc báo hiệu xấu. Ông không cảm nhận được nó. Đây không phải là lần đầu ông dính dáng tới những ca
đặc biệt
. Thậm chí, có thể nói là họ thường xuyên tuồn cho ông tất cả những cú rắn. Điều này có thể là do một trong những phẩm chất chính của ông: ông gây cho những người điên cảm tưởng là cuối cùng, với ông, họ đã tìm thấy một cái tai cảm thông.
Đó là một tư chất bẩm sinh. Ngay từ nhỏ, bạn bè cùng lớp đã tới gặp ông để thổ lộ những hoang tưởng của họ. Thế là ông lắc đầu vẻ hiểu thấu đáo đồng thời nhìn thẳng người nói chuyện với mình, và chỉ nói mỗi
tất nhiên
. Điều đó hiệu nghiệm mọi lúc. Người ta tự làm phức tạp cuộc sống do muốn trau chuốt câu cú và những lời tán dương để gây ấn tượng hoặc quyến rũ những người đối diện; thế nhưng Bilsheim nhận thấy rằng chỉ một từ
tất nhiên
là đủ. Thêm một bí ẩn về giao tiếp liên cá nhân được làm sáng tỏ.
Hiện tượng càng lạ lùng hơn nữa khi chàng trai Bilsheim, người gần như không nói bao giờ, lại trở nên nổi tiếng là người hùng biện tài giỏi ở trường. Thậm chí người ta còn tới yêu cầu cậu làm những bài diễn văn bế giảng.
Bilsheim đã có thể trở thành bác sĩ tâm thần nhưng quân phục thực sự có sức quyến rũ với ông. Về phương diện đó, áo blu trắng không có trọng lượng trong mắt ông. Trong thế giới của những kẻ gàn, cảnh sát và quân đội, tóm lại, là lãnh tụ của
những người không buông xuôi
. Vì ngay cả nếu ông nghĩ là hiểu họ, Bilsheim vẫn ghét tất cả những người nói quàng xiên. Những kẻ ngớ ngẩn! Ở ông, đỉnh điểm của sự tức tối là do những người nói to trong tàu điện ngầm, bắt chước một màn thất bại mà họ vừa mới trải qua và họ muốn diễn lại.
Khi Bilsheim vào làm trong ngành cảnh sát, khiếu chất của ông đã nhanh chóng được các cấp trên chú ý. Họ cứ tự động gán cho ông những
ca khó hiểu
. Phần lớn thời gian, ông chẳng giải quyết chút gì, nhưng dù thế nào đi nữa, ông đều đảm nhận, và thế đã là rất nhiều.
- À, còn thêm các que diêm nữa!
- Các que diêm có gì?
- Với sáu que diêm phải xếp thành bốn tam giác bằng nhau nếu chúng ta muốn tìm thấy giải pháp.
- Giải pháp nào?
-
Cách nghĩ mới
.
Logic
khác mà bố nói.
- Tất nhiên rồi.
Lần này thì cậu bé nổi tức:
- Không, không phải
tất nhiên rồi
! Phải tìm ra dạng thức hình học cho phép tạo thành bốn hình tam giác. Kiến, bác Edmond, các que diêm, tất cả đều liên quan tới nhau.
- Bác Edmond? Ai là bác Edmond?
Nicolas sôi nổi hẳn lên.
- Chính ông là người đã viết Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối. Nhưng ông chết rồi. Có thể là do chuột. Chính những con chuột đã giết Ouarzazate.
Cảnh sát trưởng Bilsheim thở dài. Rụng rời! Nhóc tì này sẽ làm gì khi nó trưởng thành đây? Tối thiểu sẽ là một tên nghiện rượu. Thanh tra Galin cuối cùng cũng tới với lính cứu hỏa. Bilsheim hài lòng nhìn ông ta. Một tay cừ, tên Galin này. Và thậm chí là một tay mất chất. Những chuyện điên rồ, điều đó lại kích thích hắn. Chuyện càng điên, hắn càng xông xáo.
Bilsheim, người thấu tình và Galin, người nhiệt tình, cả hai tạo thành đội không chính thức của
các-vụ-điên-rồ-mà-không-ai-muốn-đảm-nhận
. Người ta đã từng cử họ đến vụ
bà già nhỏ người bị mèo của mình ăn thịt
, đến vụ
gái bán hoa làm chết ngạt khách bằng lưỡi của mình
, không quên vụ
những kẻ cắt đầu đồ tể
.
- Tốt rồi, - Galin nói, - ở đây đi sếp, chúng tôi xuống và chúng tôi mang họ về cho ông trên cáng phao.
Trong phòng sinh, Mẹ ngừng đẻ trứng. Nó dựng một râu lên và yêu cầu được ở lại một mình. Người hầu của nó biến mất.
Belo-kiu-kiuni, giới tính sống của Tổ, không được yên.
Không, nó không sợ chiến tranh. Nó đã từng thắng trận và thất trận phải đến năm mươi lần. Điều làm nó lo lắng, là việc khác. Chuyện vũ khí bí mật này. Cành cây keo quay tròn và làm bật mái vòm. Nó cũng không quên lời chứng của con đực 327, hai mươi tám chiến binh chết, thậm chí không thể dàn trận chiến đấu… Liệu người ta có thể mạo hiểm không chú ý tới những dữ kiện khác thường này?
Càng không phải bây giờ.
Nhưng làm gì?