Chương 2.1


Dịch giả: Lê Thu Hằng
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
2. Luôn sâu hơn nữa

Tầng - 45: con vô tính 103 683 đi vào phòng luyện đấu vật, những căn phòng có trần thấp, nơi chiến binh tập luyện chuẩn bị cho các trận chiến mùa xuân.
Khắp nơi các chiến binh đánh nhau thành từng cặp. Đầu tiên, các đối thủ sờ nắn nhau, để đánh giá tầm vóc và cỡ chân của nhau. Họ quay tròn, sờ sườn nhau, giật lông của nhau, phun ra các mùi thách thức, cù nhau với đầu chùy ở râu của mình.
Cuối cùng họ lao vào nhau. Va chạm vỏ. Mỗi con cố tóm các khớp ngực nhau. Ngay khi một trong hai con làm được, con kia cố cắn đầu gối đối thủ. Các động tác giật từng hồi. Chúng đứng trên hai chân sau của mình, đổ ập xuống, lăn tròn, mãnh liệt.
Thông thường, chúng bất động trên người bị bắt, rồi, đột nhiên đánh vào một chân khác. Chú ý, đây chỉ là một bài luyện tập, người ta không làm gãy gì hết, máu không chảy. Trận đánh ngừng lại ngay khi một con kiến bị ngồi lên lưng. Nó đưa râu ra đằng sau, ra hiệu bỏ cuộc. Tuy nhiên các trận đánh tay đôi cũng khá thực tế. Những chiếc vuốt cố tình cắm vào mắt để tìm được một chỗ bám. Những chiếc hàm khập khập trong không khí.
Cách xa đó một chút, các pháo binh ngồi trên bụng dưới của mình ngắm và bắn vào các viên sỏi đặt cách năm trăm đầu. Các cú bắn axít thường trúng đích.
Một chiến binh già dạy cho một lính mới rằng mọi thứ được quyết định trước khi tiếp xúc. Răng hay bắn axít chỉ là công nhận vị thế trội đã được hai bên tham chiến thừa nhận. Trước cuộc hỗn chiến, dĩ nhiên đã có một người quyết định chiến thắng và một đành chịu chiến bại. Còn lại là vấn đề phân chia vai. Một khi mà mỗi bên đã chọn vai của mình, kẻ chiến thắng có thể bắn axít không cần ngắm, nó vẫn bắn trúng; kẻ chiến bại có thể tung ra những cú cắn đẹp nhất, nhưng thậm chí nó chẳng gây được thương tích cho đối thủ. Lời khuyên duy nhất: phải chấp nhận chiến thắng. Mọi thứ nằm trong đầu. Phải chấp nhận chiến thắng và không gì cưỡng lại được.
Hai cặp đấu xô con chiến binh 103 683. Nó đẩy mạnh chúng lại và tiếp tục con đường của mình. Nó tìm khu lính đánh thuê, được xây ở phía dưới vũ đài chiến đấu. Lối đi đây rồi.
Gian phòng còn rộng hơn gian của lính lê dương. Quả thực, lính đánh thuê sống luôn tại chỗ luyện tập của mình. Họ ở đây chỉ để phục vụ chiến tranh. Tất cả các bộ tộc trong vùng sát cánh nhau, các bộ tộc đồng minh hay các bộ tộc phục tùng: kiến vàng, kiến đỏ, kiến đen, kiến phun keo, kiến nguyên thủy có ngòi chích nọc độc và cả kiến lùn.
Vẫn lại là mối khởi xướng ra ý tưởng nuôi dân cư nước ngoài để lúc có xâm lăng, đưa họ đi đánh nhau bên cạnh chúng.
Về phần các tổ kiến, nhờ tài ngoại giao khéo léo tế nhị, có lúc chúng đã liên minh với mối để chống lại những loài kiến khác.
Điều đó đã gợi nên suy nghĩ sâu sắc này: tại sao không tuyển hẳn những đội quân kiến đóng thường trực trong tổ mối? Ý tưởng là một cuộc cách mạng. Và đáng ngạc nhiên khi các đội quân myrmécéen phải đối đầu với chị em đồng loại khi đi đánh nhau cho bọn mối. Nền văn minh myrmécéen, thích nghi nhanh chóng là thế, lần này đã hủy hoại một chút tài năng của mình.
Loài kiến cũng sẵn lòng phản kháng lại bằng cách bắt chước kẻ thù, thuê các đội quân mối chống lại loài mối. Nhưng một trở ngại lớn làm dự án thất bại: mối là những kẻ bảo hoàng tuyệt đối. Lòng trung thành của chúng không rạn nứt, chúng không thể chống lại người của mình. Chỉ có mỗi kiến, mà các chế độ chính trị của chúng cũng đa dạng như hình dạng của chúng, là có thể đảm đương mọi hệ lụy tai ác của kiểu đi làm thuê.
Có hề chi! Các liên bang kiến đỏ hung lớn bằng lòng tăng cường quân đội của mình bằng rất nhiều đội quân kiến ngoại bang, tất cả tập trung dưới cờ hiệu mùi Bel-o-kan duy nhất.
Con 103 683 đến gần đám kiến lùn đánh thuê. Nó hỏi liệu chúng có nghe nói đến việc vận hành một vũ khí bí mật ở Shi-gae-pou không, một loại vũ khí có khả năng làm tiêu ma trong chớp nhoáng tất cả đoàn thám hiểm hai mươi tám kiến đỏ hung. Chúng trả lời là chưa bao giờ thấy hoặc nghe nói đến thứ gì hiệu quả như thế.
Con 103 683 hỏi thêm các lính đánh thuê khác. Một con màu vàng khẳng định là đã chứng kiến một điều kỳ diệu như thế. Thế nhưng, đó không phải là một cuộc tấn công của kiến lùn… mà là một quả lê thối bất ngờ từ cây rơi xuống. Tất cả mọi người tỏa những pheromon cười sủi bọt. Đấy là óc hài hước của kiến vàng.
Con 103 683 đi ngược vào một căn phòng nơi các đồng nghiệp thân quen đang luyện tập. Nó biết tất cả họ, từng người một. Người ta chăm chú nghe nó, người ta tin nó. Nhóm
tìm vũ khí bí mật của bọn lùn
nhanh chóng có hơn ba mươi chiến binh quyết tâm. Ôi! Giá như 327 thấy điều này!
Chú ý, một băng có tổ chức đang tìm cách triệt hạ những người muốn biết chuyện. Chắc chắn là lính đánh thuê đỏ hung làm việc cho bọn lùn. Chúng ta có thể nhận dạng chúng, chúng đều có mùi đá.
Vì biện pháp an ninh, chúng quyết định họp buổi đầu tiên ở đáy tổ, tại một trong số các phòng sâu nhất ở tầng thứ năm mươi. Chưa bao giờ có một ai xuống đó. Chúng chắc sẽ được yên tĩnh để tổ chức phản công.
Nhưng cơ thể của 103 683 báo hiệu cho nó biết thời gian đột ngột tăng nhanh. 23°. Nó rút lui và vội vàng tới chỗ hẹn với 327 và 56.
VẺ ĐẸP: Liệu có gì đẹp hơn một con kiến? Các đường nét của nó cong và trau chuốt, hệ khí động lực của nó hoàn hảo. Toàn bộ khung của con côn trùng đã được nghiên cứu kỹ để mỗi bộ phận hoàn toàn ăn khớp với nhau trong cái khấc được tính trước cho mục đích này. Mỗi một khớp là một kỳ công cơ học. Các mảng được lồng khít vào nhau cứ như chúng được một designer thiết kế với sự trợ giúp của máy tính. Không bao giờ kêu cọt kẹt, không bao giờ cọ xát nhau. Cái đầu hình tam giác rẽ không khí, các chân dài và gấp lại được khiến cho cơ thể nó treo thoải mái sát mặt đất. Trông như một chiếc xe thể thao Ý.
Những chiếc vuốt cho phép nó đi được trên trần. Mắt nhìn được toàn cảnh 180°. Râu thu nhận được hàng trăm nghìn thông tin mà với chúng ta là vô hình, và đầu râu của chúng có thể dùng làm búa. Bụng dưới đầy túi, rây, ngăn đựng nơi con côn trùng có thể chứa những sản phẩm hóa học. Những cái răng để cắt, kẹp, tóm. Một hệ thống ống tuyệt vời bên trong cho phép nó chứa các thông điệp mùi.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Nicolas không muốn ngủ. Nó vẫn còn đang ngồi trước ti vi. Bản tin vừa kết thúc với tin thông báo sự trở về của máy thăm dò Marco Polo. Kết luận: không có một chút dấu vết nào về sự sống ở các hệ mặt trời bên cạnh. Tất cả hành tinh mà máy dò tới thăm chỉ cho các hình ảnh hoang mạc đầy sỏi đá hay bề mặt lỏng chứa amôniac. Không một chút bọt, không một con amip, không một vi trùng.

Thế, nếu bố có lý? Nicolas tự nhủ. Và nếu như chúng ta là hình thái sống thông minh duy nhất toàn vũ trụ?...
Dĩ nhiên là thất vọng nhưng điều đó có nguy cơ là thật.
Sau bản tin, người ta chiếu một phóng sự dài thuộc chuỗi
Văn hóa thế giới
, hôm nay dành cho vấn đề đẳng cấp ở Ấn Độ.

Người Hinđu cả đời thuộc vào đẳng cấp lúc mình sinh ra. Mỗi đẳng cấp hoạt động theo những quy định riêng của nó, một bộ luật cứng nhắc không ai có thể vi phạm mà không bị đuổi ra khỏi đẳng cấp gốc của mình cũng như khỏi những đẳng cấp khác. Để hiểu được từ những động thái nào, chúng ta nên nhớ lại rằng…

- Một giờ sáng rồi, - Lucie xen vào.
Nicolas bị nhồi nhét quá nhiều hình ảnh. Từ lúc có vấn đề với cái kho chứa đồ, mỗi ngày nó xem ti vi bốn tiếng. Đó là cách của nó để khỏi nghĩ ngợi và không phải là chính nó nữa. Tiếng mẹ đưa nó trở lại thực tế nặng nề.
- Thế nào, con không mệt à?
- Bố đâu ạ?
- Bố vẫn còn trong kho chứa đồ. Bây giờ phải đi ngủ thôi.
- Con không ngủ được.
- Con có muốn mẹ kể cho một câu chuyện không?
- Có! Một câu chuyện! Một câu chuyện thật hay!
Lucie đưa nó vào phòng và ngồi bên thành giường, đồng thời gỡ mái tóc hung dày của mình. Cô chọn một câu chuyện cổ hêbrơ.
- Ngày xửa ngày xưa, có một người thợ đẽo đá chán cảnh kiệt sức để đào núi dưới ánh mặt trời gay gắt.
Ta chán cuộc sống này rồi. Đẽo, đẽo đá, nặng nhọc quá… và mặt trời này, luôn là ông mặt trời này! Ôi! Ta muốn ở vị trí ông làm sao, ở tít trên cao, mạnh vô song, nóng, ta sẽ nhấn chìm thế giới bằng những tia nắng của mình,
người đẽo đá tự nhủ. Thế nhưng, thật kỳ diệu, tiếng kêu của ông được nghe thấu. Và ngay lập tức người đẽo đá biến thành mặt trời. Ông hạnh phúc vì thấy mong muốn của mình trở thành hiện thực. Nhưng, giữa lúc ông vui thú chiếu nắng khắp nơi, ông nhận ra rằng các tia nắng bị mây ngăn lại.
Làm mặt trời để làm gì nếu ngay những đám mây cũng có thể chặn những tia nắng của ta!
ông thốt lên,
nếu những đám mây mạnh hơn mặt trời, ta thích làm mây hơn.
Thế là ông trở thành mây. Ông bay trên đầu thiên hạ, chạy, gieo mưa, nhưng đột nhiên gió nổi lên và đánh tan mây.
Ôi, gió làm tan mây được, thế thì nó là mạnh nhất, ta muốn thành gió,
ông quyết định.
- Thế rồi, ông ta trở thành gió?
- Đúng, và ông thổi khắp thế giới. Ông gây phong ba, gió lốc, bão. Nhưng bỗng nhiên ông nhận thấy một bức tường chắn đường ông. Một bức tường rất cao và rất chắc. Một quả núi.
Làm gió để làm gì nếu chỉ mỗi quả núi cũng có thể ngăn ta lại? Chính nó mạnh nhất!
ông nói.
- Thế rồi ông ấy thành núi ạ?
- Chính xác. Và đúng lúc đó ông cảm thấy cái gì đó đang đập mình. Cái gì đó mạnh hơn ông, đang đào ông từ bên trong. Đó là… một người đẽo đá nhỏ bé…
- Aaaa…!
- Câu chuyện có làm con vui không?
- Có, mẹ ạ!
- Con chắc là con chưa từng thấy những thứ đẹp hơn trên ti vi không?
- Chưa, mẹ ạ.
Cô cười và ôm chặt nó trong vòng tay.
- Mẹ ơi, mẹ có nghĩ là bố cũng đang đào không?
- Có thể, biết đâu đấy? Dù sao thì bố có vẻ đang nghĩ là bố sẽ biến thành một thứ khác nhờ cứ mải miết xuống dưới đó.
- Ở đây bố không ổn à?
- Không phải thế, con trai của mẹ, bố xấu hổ vì thất nghiệp. Bố nghĩ là tốt hơn nên làm mặt trời. Mặt trời dưới lòng đất.
- Bố cho mình là vua của kiến.
Lucie cười.
- Việc đó sẽ qua đi với bố thôi. Con biết không, bố cũng thế, bố cũng là trẻ con. Và trẻ con thường bị các tổ kiến làm mê hồn. Con chưa bao giờ chơi với kiến à?
- Có chứ mẹ!
Lucie xếp lại gối và hôn nó.
- Bây giờ phải đi ngủ. Nào, chúc con ngủ ngon.
- Chúc mẹ ngủ ngon.
Lucie nhìn thấy các que diêm đặt trên bàn đầu giường. Chắc nó đã thử xếp bốn hình tam giác. Cô quay lại phòng khách và cầm quyển sách kiến trúc kể lại lịch sử ngôi nhà.
Rất nhiều nhà khoa học đã sống ở đây. Nhất là những người theo đạo Tin Lành. Ví dụ, Michel Servet đã sống ở đây vài năm.
Một đoạn đặc biệt thu hút sự chú ý của cô. Theo đoạn này, một đường hầm đã được đào trong chiến tranh Tôn giáo để cho phép tín đồ đạo Tin Lành trốn ra ngoài thành phố. Một đường hầm có độ sâu và chiều dài hiếm thấy…
Ba con côn trùng đứng thành hình tam giác để thực hiện trao đổi tuyệt đối. Như vậy, chúng sẽ không cần phải kể các chuyến phiêu lưu của mình, chúng sẽ biết ngay lập tức những việc đã xảy ra với chúng giống như chúng chỉ là một cơ thể duy nhất được phân làm ba để điều tra tốt hơn.
Chúng chụm râu. Các suy nghĩ bắt đầu truyền đi, hợp nhất. Cứ thế quay. Mỗi bộ óc hoạt động như một máy bán dẫn truyền đi, đồng thời làm phong phú thêm thông tin điện mà chính nó cũng nhận. Ba bộ não kiến nối liền như thế vượt trội toàn bộ tài năng của chúng cộng lại.
Nhưng đột nhiên công việc bị ngắt quãng. 103 683 phát hiện một mùi nhiễu tạp. Các bức tường có râu. Chính xác hơn là hai cái râu thò ra từ lỗ lối vào phòng của con 56. Ai đó đang nghe chúng…
Nửa đêm. Đến bây giờ đã hai ngày mà Jonathan vẫn chưa lên. Lucie căng thẳng đi đi lại lại trong phòng khách. Cô qua xem Nicolas đang ngủ ngon, bỗng đột nhiên cái gì đó làm cô chú ý. Những que diêm. Lúc đó, cô có linh tính là có thể có đầu mối câu trả lời cho bí ẩn của kho chứa đồ trong bí ẩn của những que diêm. Bốn hình tam giác bằng nhau với sáu que diêm…

Phải nghĩ khác đi, nếu chúng ta cứ nghĩ theo thói quen, chúng ta sẽ chẳng được gì cả,
Jonathan vẫn nhắc đi nhắc lại. Cô cầm mấy que diêm, quay lại phòng khách và nghịch chúng, rất lâu. Cuối cùng, kiệt sức vì bồn chồn, cô đi ngủ.
Đêm đó, cô mơ một giấc mơ buồn cười. Đầu tiên, cô nhìn thấy bác Edmond, hoặc chí ít một nhân vật tương tự với miêu tả mà chồng cô đã kể cho cô. Ông đứng trong một hàng dài, như kiểu xếp hàng xem phim, kéo dài giữa hoang mạc, giữa vùng đá giăm. Lính Mexico bao quanh đoàn người và giám sát để
mọi việc đều ổn
. Người ta nhìn thấy ở đằng xa khoảng chục cái giá treo cổ mọi người. Khi họ thành những xác chết cứng đơ, người ta tháo họ xuống và tròng những người khác vào. Và đoàn người tiến dần…
Sau Edmond là Jonathan, cô, và tiếp đó là một ông to béo đeo kính bé xíu. Tất cả những người bị kết tội chết bình thản nói chuyện phiếm với nhau, như không có gì.
Cuối cùng khi người ta quàng cái dây qua cổ họ và treo họ lên, cả bốn người xếp cạnh nhau, họ chẳng làm gì ngoài chờ đợi một cách ngốc nghếch. Bác Edmond quyết định là người đầu tiên nói, một giọng khàn khàn - lý do đã rõ ràng:
- Chúng ta làm gì ở đây thế này?
- Cháu không biết… chúng ta sống. Chúng ta được sinh ra, thế thì chúng ta sống lâu nhất có thể được. Nhưng giờ, cháu nghĩ là đến lúc kết thúc rồi. - Jonathan trả lời.
- Cháu yêu quý của bác, cháu là một người bi quan. Chắc chắn chúng ta sẽ bị treo cổ và lính Mexico vây quanh, nhưng đó chỉ là một điều bất ngờ của cuộc sống, chưa phải là hết, chỉ là một bất ngờ thôi. Vả lại dĩ nhiên là có một lối thoát cho tình huống này. Mọi người có bị trói chặt ở đằng sau không?
Họ giãy giụa trong dây trói của mình.
- À không, - ông to béo nói. - Tôi biết cởi các dây này!
Và ông ta làm.
- Tốt, thế thì cởi cho chúng tôi nữa.
- Làm thế nào?
- Đung đưa cho tới khi anh bắt được tay tôi.
Ông ta vặn vẹo và biến mình thành quả lắc sống. Sau khi ông ta tháo được dây trói của Edmond, mọi người đều được thả, dần dần, theo cùng cách.
Sau đó, bác nói:
Làm như tôi này!
và bằng những cú nhảy hất cằm, ông tiến dần từ chiếc dây này sang dây khác về phía cái giá treo cổ cuối cùng của dãy. Những người khác bắt chước ông.
- Nhưng chúng ta không thể tiếp tục được! Chẳng còn gì trên cái xà này, họ sẽ phát hiện ra chúng ta.
- Nhìn kìa, có một cái lỗ nhỏ trên cái xà. Chúng ta đi thôi.
Thế là Edmond nhảy lên cái xà, trở nên bé xíu và biến mất vào bên trong. Jonathan và ông to béo cũng làm như thế. Lucie tự nhủ là cô sẽ không bao giờ làm được, thế nhưng cô vẫn lao tới cái xà gỗ và chui vào lỗ!
Bên trong, có một cầu thang xoắn ốc. Họ trèo lên bốn bậc một. Họ nghe thấy tiếng hét của đám lính đã phát hiện họ bỏ trốn. Los gringos, los gringos, cuidado![8]Tiếng bốt, tiếng súng. Họ đang bị truy đuổi.
[8] Tiếng Tây Ban Nha: Bọn nước ngoài, bọn nước ngoài, chú ý!

Cầu thang dẫn tới một phòng khách sạn hiện đại nhìn ra biển. Họ vào trong và đóng cửa lại. Phòng số 8. Lúc đóng sập cửa, số 8 dựng đứng biến thành số 8 nằm ngang, biểu tượng của vô cùng. Căn phòng rất xa hoa và họ cảm thấy ở đây sẽ tránh được đám lính.
Trong khi mọi người thở phào nhẹ nhõm, Lucie chợt nhảy lên cổ chồng.
Phải nghĩ tới Nicolas, cô hét lên, phải nghĩ tới Nicolas!
Cô đập chết chồng bằng một cái bình cổ trên đó có hình vẽ thể hiện Hercule lúc còn nhỏ bóp cổ con Rắn. Jonathan rơi xuống sàn và biến thành… con tôm bị lột vỏ đang vặn vẹo rất buồn cười.
Bác Edmond tiến đến.
- Cháu hối hận hả?
- Cháu không hiểu.
- Cháu sẽ hiểu, - ông vừa nói vừa cười mỉm. - Theo bác.
Ông dẫn cô tới ban công, đối diện với biển, và bật ngón tay. Sáu que diêm đang cháy lập tức từ những đám mây rơi xuống và xếp thẳng hàng trên tay ông.
- Nghe rõ bác đây, ông nói, chúng ta luôn nghĩ như nhau. Chúng ta hiểu thế giới luôn theo cùng một cách tầm thường. Giống như chúng ta chụp ảnh chỉ với một góc độ lớn. Đó là một cách nhìn thực tế, nhưng đó không phải là cách duy nhất. PHẢI… NGHĨ… KHÁC ĐI! Nhìn đây.
Các que diêm lượn một chút trong không gian, sau đó hợp lại trên mặt đất. Chúng bò, như đang sống, để làm thành…
Ngày hôm sau, ngây ngấy sốt, Lucie mua một cái mỏ hàn. Cuối cùng cô cũng phá được cái khóa. Giữa lúc cô sắp qua ngưỡng cửa kho chứa đồ, Nicolas, còn đang ngái ngủ, xuất hiện trong bếp.
- Mẹ! Mẹ đi đâu đấy?
- Mẹ đi tìm bố. Bố cho mình là một đám mây có thể vượt qua dãy núi. Mẹ đi xem liệu có phải bố không tự tâng bốc một chút chứ. Mẹ sẽ kể cho con nghe…
- Đừng mẹ ơi, đừng đi, đừng đi… con sẽ phải ở lại một mình.
- Đừng lo, Nicolas, mẹ sẽ quay lên, mẹ đi không lâu đâu, chờ mẹ.
Cô soi sáng cửa của kho chứa đồ. Chỗ đó tối, rất tối…
Ai ở đó?
Hai cái râu nhô ra, xuất hiện một cái đầu, rồi một cái ngực và một cái bụng dưới. Đó là con thọt nhỏ có mùi đá.
Chúng muốn nhảy lên nó, nhưng đằng sau nó hiện ra răng của chừng một trăm chiến binh siêu vũ trang. Chúng đều có mùi đá.
Trốn bằng lối bí mật! con cái 56 kêu.
Nó bới sỏi và đường hầm của nó hiện ra. Sau đó, vỗ cánh, nó bay lên tới sát trần, từ đó nó bắn axít vào những kẻ không mời mà đến đầu tiên. Hai đồng mưu của nó vụt đi, trong khi một lệnh tàn nhẫn lan ra từ đám lính.
Giết chúng!
Đến lượt con 56 dấn vào trong cái lỗ, các tia axít bắn trật nó tí chút. Nhanh lên! Phải đuổi kịp chúng! Hàng trăm cái chân đổ xô sau nó. Bọn gián điệp đông kinh khủng! Chúng vùng vẫy ầm ĩ trong cái hẻm nhỏ để bắt bộ ba.
Bụng áp đất, râu quay về phía sau, con đực, con cái và con chiến binh lao trong lối đi chẳng còn gì bí mật nữa. Chúng ra khỏi khu vực khuê phòng và xuống các tầng dưới. Hành lang hẹp nhanh chóng dẫn tới một ngã ba. Từ đó các ngã tư tăng lên nhưng con 327 xác định được vị trí và dẫn đường các đồng minh không may của mình.
Đột nhiên, ở góc một đường hầm, chúng sa vào một nhóm lính đang vội vã tiến về hướng chúng. Không tin được: con thọt đã nhập vào đó. Con côn trùng xảo quyệt này chắc chắn phải biết tất cả các đường tắt!
Ba kẻ bỏ trốn rút lui và chuồn đi. Cuối cùng, khi chúng có thể nghỉ ngơi một chút, con 103 683 đề xuất là tốt hơn hết không nên đánh nhau trên đất kẻ khác, chúng đi lại quá thoái mải ở nơi chằng chịt hành lang này.
Khi kẻ thù có vẻ mạnh hơn con, hãy hành động theo cách thoát khỏi cách hiểu của nó. Câu châm ngôn cũ của Mẹ đầu tiên hoàn toàn phù hợp với tình cảnh của chúng. 56 có một ý tưởng; nó đề xuất nấp bên trong một bức tường!
Trước khi đám lính mùi đá đánh bật được chúng, chúng lấy hết sức đào một cái vách ở bên, phá và nhấc đất đầy mồm. Mắt và râu chúng dính đầy đất. Thỉnh thoảng, để tiến nhanh, chúng nuốt luôn đầy miệng. Khi cái lỗ khá sâu, chúng cuộn mình trong đó, dựng lại bức tường và chờ đợi. Những kẻ đuổi bắt chúng tới, bọn này đi qua rất nhanh. Nhưng bọn chúng nhanh chóng quay lại, lần này bước đi chậm hơn. Đằng sau cái vách mỏng bị đào xới…
Không, chúng chẳng nhận ra được gì. Tuy nhiên không thể ở lại đây được. Những kẻ kia cuối cùng cũng sẽ phát hiện ra một vài phân tử của bộ ba. Thế là chúng lại đào. 103 683, có răng to nhất, cuốc đằng trước; hai con hữu tính dọn cát bằng cách bịt luôn đằng sau chúng.
Bọn giết người đã hiểu ra thủ đoạn. Chúng dò các bức tường, tìm thấy dấu vết và bắt đầu đào bới điên cuồng. Ba con kiến vào một chỗ rẽ dốc xuống. Dù sao đi nữa, trong cảnh khốn cùng đen tối này, chẳng dễ dàng theo được dù là ai đi nữa. Cứ mỗi giây, ba hành lang sinh ra và hai bị lấp lại. Thử lập một bản đồ Tổ đáng tin cậy trong những điều kiện như thế này mà xem! Các mốc cố định duy nhất là mái vòm và gốc cây.
Ba con kiến chậm chạp tiến sâu vào thịt của Tổ. Thỉnh thoảng chúng gặp phải một cây leo dài, thực ra đó là những cây thường xuân do kiến nông nghiệp trồng để Tổ không bị sập khi có mưa. Có lúc đất trở nên rắn hơn và chúng đụng răng phải đá; thế là phải đi vòng.
Hai con hữu tính không thu được tín hiệu rung của những kẻ truy đuổi nữa; bộ ba quyết định dừng lại. Chúng đang ở trong một túi khí hẻo lánh giữa trung tâm Bel-o-kan. Một viên con nhộng không ngấm nước, không mùi vị, xa lạ với mọi người. Một hoang đảo trũng sâu. Ai mà tới tìm được chúng trong cái hang bé xíu này? Chúng cảm thấy ở đây như trong hình ovan tối ở bụng của người đã sinh ra chúng.
56 gõ gõ đầu râu lên đầu người đối diện nó, tiếng gọi trao đổi dinh dưỡng. 327 gấp râu lại ra dấu đồng ý, sau đó áp miệng của nó vào miệng con cái. Nó ợ ra một chút nước mật rệp mà lính gác đầu tiên truyền cho nó. 56 ngay lập tức thấy tươi tỉnh lại. Đến lượt 103 683 gõ gõ râu lên đầu nó. Chúng giác môi nhau và 56 đẩy chỗ thức ăn mà nó vừa mới tích được lên. Tiếp theo, cả ba vuốt ve và xoa xoa cho nhau. Ôi! Cho, với một con kiến, mới dễ chịu làm sao…
Nếu như chúng đã hồi sức, chúng biết là sẽ không thể ở lại đây mãi được. Không khí sẽ hết, và ngay cả khi kiến có thể sống được khá lâu không thức ăn, không nước, không không khí, không nhiệt, thì việc thiếu các thành phần cơ bản này cuối cùng cũng gây cho chúng một giấc ngủ chết người.
Liên lạc râu.
Chúng ta làm gì bây giờ?
Nhóm ba mươi lính tán thành kế hoạch của chúng ta đang chờ trong một phòng ở tầng hầm thứ năm mươi.
Chúng ta đi thôi.
Chúng tiếp tục công việc đào hầm, định hướng nhờ vào cơ quan Johnston nhạy cảm với từ trường đất của chúng. Theo đúng logic, chúng đoán mình đang ở giữa những vựa ngũ cốc ở tầng thứ - 18 và các ruộng trồng nấm ở tầng thứ - 20. Tuy nhiên, chúng càng xuống thấp, trời càng lạnh. Màn đêm buông xuống, băng thấm sâu vào lòng đất. Cử động của chúng chậm lại. Cuối cùng chúng bất động trong tư thế đào và ngủ, chờ ấm trở lại.
- Jonathan, Jonathan, em, Lucie đây!
Vì cô đi ngày càng sâu vào thế giới tăm tối này, cô cảm giác nỗi sợ đang ngự trị mình. Lối xuống vô tận dọc theo các bậc xoắn ốc của cầu thang, cuối cùng dìm cô vào trạng thái lạc ý thức, cô thấy dường như mình ngày càng ập sâu hơn vào chính bản thân mình. Bây giờ cô cảm thấy một nỗi đau lan trong bụng, sau khi trước tiên đột nhiên thấy khô họng, rồi quặn nhói ở đám rối dương, tiếp theo là nhói dữ dội ở dạ dày.
Đầu gối, bàn chân của cô tiếp tục tự động hoạt động; liệu chúng sắp bị rối loạn chưa, liệu cô có bị đau không, cô sắp ngừng đi xuống chưa?
Những hình ảnh thời thơ ấu hiện lên. Bà mẹ độc đoán của cô không ngừng kết tội cô, người mắc nghìn bất công, thiên vị các anh em trai được cưng chiều của cô… Còn bố cô, một người lờ đờ, run rẩy trước vợ mình, người bỏ thời gian để lảng tránh những cuộc tranh luận nhỏ nhất và người chấp nhận bất cứ yêu cầu nào của hoàng thái hậu. Bố cô, một người hèn nhát…
Những ký ức nặng nề đó được thay thế bằng cảm giác đã bất công với Jonathan. Thực tế, cô đã trách anh tất cả những gì có thể gợi lại trong cô người cha của mình. Và chính vì cô luôn phủ lên anh những lời trách móc nên cô ức chế anh, phá hủy anh, làm anh dần dần giống bố cô. Cứ thế, chu trình tái diễn. Cô đã tái tạo lại, mà thậm chí không nhận ra điều đó, thứ mà cô ghét nhất: cuộc sống vợ chồng của bố mẹ cô.
Phải phá vỡ cái vòng tròn luẩn quẩn. Cô tự trách mình về tất cả những cuộc cãi vã mà cô bắt chồng phải chịu. Phải sửa chữa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiến.