Chương 1.7
-
Kiến
- Bernard Werber
- 3268 chữ
- 2020-02-02 07:00:40
Dịch giả: Lê Thu Hằng
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
Người ta nhìn thấy hiện trên màn hình nhiều ngôi đền và nơi linh thiêng khác nhau của Thần đạo. Giọng thuyết minh tiếp tục:
Quan niệm về sự sống và cái chết của họ khác với chúng ta. Ở đây, cái chết của một cá nhân không quá quan trọng. Điều lo ngại là mất đi một thành phần sản xuất. Để thuần hóa cái chết, người Nhật Bản thích rèn luyện nghệ thuật chiến đấu. Đấu kendo được dạy cho trẻ em ngay từ ở lớp nhỏ…
Hai chiến binh hiện lên ở giữa màn hình, mặc đồ như những samourai xưa. Ngực họ được che bằng các tấm giáp màu đen có khớp. Đầu họ đội một cái mũ hình bầu dục có hai lông dài ở ngang tai. Họ vừa lao vào nhau vừa hét một tiếng hiếu chiến, rồi bắt đầu đấu bằng kiếm dài của mình.
Hình ảnh mới, một người đàn ông ngồi quỳ gối lấy hai tay cắm một thanh kiếm ngắn vào bụng.
Tự tử theo nghi lễ, Seppuku, là một đặc trưng khác của văn hóa Nhật Bản. Chắc chắn, với chúng ta, sẽ rất khó hiểu…
- Ti vi, lúc nào cũng ti vi! Làm mụ người đi! Nó nhồi nhét vào đầu tất cả chúng ta toàn những hình ảnh giống nhau. Hai mẹ con còn chưa chán à? - Jonathan, quay về từ mấy tiếng đến giờ, kêu lên.
- Kệ con. Nó làm con ngồi yên. Từ lúc con chó chết, nó không ổn nữa… - Lucie nói, giọng máy móc.
Anh xoa cằm cậu con trai.
- Không ổn à, con yêu?
- Suỵt, con đang nghe.
- Thôi nào! Giờ con nói với chúng ta thế này đấy!
- Con nói với anh như thế đấy. Phải nói là anh không gặp con thường xuyên, đừng có ngạc nhiên là con hơi lạnh nhạt với anh.
- Này! Nicolas, con đã làm được bốn hình tam giác với những que diêm chưa?
- Chưa ạ, nó làm con bực mình. Con đang nghe.
- Được, nếu nó làm con bực mình…
Jonathan, vẻ suy nghĩ, thử sắp xếp mấy que diêm lay lắt trên bàn.
- Tiếc thật. Nó… bổ ích.
Nicolas không nghe thấy, đầu nó đang được nối trực tiếp vào cái ti vi. Jonathan đi vào phòng mình.
- Anh làm gì thế? - Lucie hỏi.
- Em thấy rõ đấy, anh chuẩn bị, anh quay lại đó.
- Cái gì? Ôi không!
- Anh không có lựa chọn.
- Jonathan, nói điều đó cho em bây giờ đi, có gì ở dưới đó mà làm anh mê mẩn đến vậy? Dù sao em cũng là vợ anh.
Anh không trả lời gì hết. Mắt anh trốn tránh. Và luôn là cái máy miệng khó chịu này. Không buồn chống lại nữa, cô thở dài:
- Anh đã giết chuột chưa?
- Chỉ cần anh có mặt là đủ, chúng giữ khoảng cách. Nếu không, anh chìa cho chúng cái này.
Anh huơ con dao nấu bếp lớn mà anh đã mài nhọn rất lâu. Anh cầm cái đèn halogen ở tay kia và đi về phía cửa kho chứa đồ, túi trên vai, một túi chứa đầy đồ dự phòng, cùng với đồ nghề thợ khóa của anh. Anh chỉ nói:
- Tạm biệt Nicolas. Tạm biệt Lucie.
Lucie không biết phải làm gì. Cô cầm cánh tay Jonathan.
- Anh không thể đi như thế này được! Quá dễ dàng. Anh phải nói cho em!
- Anh xin em.
- Nhưng phải nói với anh điều này như thế nào? Từ lúc anh xuống cái kho chứa đồ đáng nguyền rủa này, anh không còn là anh nữa. Chúng ta không còn tiền mà anh lại mua ít nhất năm nghìn franc dụng cụ và sách về kiến.
- Anh quan tâm tới sửa chữa khóa và kiến. Đó là quyền của anh.
- Không, không phải là quyền của anh. Không được khi anh phải nuôi vợ và con trai. Nếu như tất cả tiền thất nghiệp tan vào việc mua sách về kiến, em sẽ phải…
- Ly hôn? Có đúng điều em muốn nói không?
Cô buông cánh tay anh ra, chán nản.
- Không.
Anh đặt tay lên vai cô. Máy miệng.
- Hãy tin anh. Anh cần phải đi tới cùng. Anh không điên.
- Anh không điên hả? Nhưng nhìn lại anh một chút đi! Vẻ mặt anh nhợt nhạt như xác chết, trông như anh đang sốt ấy.
- Cơ thể anh già đi, đầu anh trẻ lại.
- Jonathan! Nói cho em chuyện gì xảy ra ở dưới đi!
- Những điều rất thú vị. Phải đi xuống sâu hơn, luôn sâu hơn, nếu như người ta muốn có thể leo lên một ngày nào đó… Em biết không, như là ở bể bơi, chính tại đáy người ta tìm thấy chỗ tựa để lao lên.
Và anh phá lên cười khùng khục, mà, ba mươi giây sau, vẫn còn vọng thê thảm trong cầu thang xoắn ốc.
Tầng + 35. Lớp phủ bằng cành cây mỏng tạo ra hiệu ứng kính ghép màu. Những tia nắng mặt trời luồn qua lớp lọc này rồi rơi xuống như mưa sao trên mặt đất. Chúng ta đang ở trong phòng tắm nắng của tổ,
nhà máy
sản xuất công dân Bel-o-kan.
Cái nóng như thiêu ngự trị ở đây. 38°. Tất nhiên, phòng tắm nắng quay chính Nam để hưởng, lâu nhất có thể được, sức nóng của mặt trời. Đôi khi, dưới hiệu ứng xúc tác của các cành cây, nhiệt độ lên tới 50°!
Hàng trăm cái chân đang động đậy. Đẳng cấp đông nhất ở đây là đẳng cấp vú nuôi. Chúng xếp trứng Mẹ vừa đẻ thành chồng. Hai mươi tư chồng thành một đống, mười hai đống thành một dãy. Các dãy mất hút đằng xa. Khi một đám mây che khuất mặt trời, vú nuôi di chuyển các chồng trứng. Những trứng non nhất cần phải được ủ ấm.
Nóng ẩm cho trứng, nóng khô cho kén
: đó là công thức cổ Myrmécéen để sinh ra những đứa trẻ xinh xắn.
Bên trái, người ta thấy nhiều kiến thợ phụ trách tecmi[7]. Chúng lèn chặt những mẩu gỗ đen tích nhiệt và những mẩu mùn lên men sinh nhiệt. Nhờ hai
lò sưởi
này, phòng tắm nắng luôn luôn giữ được nhiệt độ ở khoảng giữa 25° và 40° ngay cả khi bên ngoài chỉ là 15°.
[7] Đơn vị nhiệt lượng.
Pháo binh đi đi lại lại. Nếu một con gõ kiến tấn công…
Bên phải, người ta nhận ra những trứng già tuổi hơn. Quá trình biến thái dài: với sự liếm láp của vú nuôi và thời gian, những quả trứng nhỏ to lên và vàng đi. Chừng một đến bảy tuần, chúng chuyển thành ấu trùng có lông vàng. Điều đó còn phụ thuộc vào thời tiết.
Vú nuôi tập trung cực kỳ cao độ. Chúng không hề tiết kiệm nước dãi kháng sinh cũng như sự chú ý của mình. Không được để một chút bẩn nhỏ nhất tới làm bẩn ấu trùng. Chúng rất yếu ớt. Thậm chí các pheromon trao đổi cũng được giảm tới mức tối thiểu.
Giúp tôi mang chúng tới góc này… Chú ý chồng trứng của chị có nguy cơ sập...
Một vú nuôi chuyển một ấu trùng dài gấp hai lần nó. Chắc chắn là một pháo binh. Con đó đặt
vũ khí
vào một góc và liếm nó.
Ở giữa lò ấp rộng thênh thang này, các ấu trùng chất thành đống, mười khúc của cơ thể chúng bắt đầu lộ ra, chúng gào lên để được mớm mồi. Chúng ngúc ngoắc đầu lung tung, nghển cổ và múa may cho tới khi vú nuôi đành cho chúng một chút nước sâu mật hoặc nhường cho ít thịt côn trùng.
Sau ba tuần, khi chúng khá
chín
, các ấu trùng ngừng ăn và động đậy. Giai đoạn ngủ lịm mà người ta phải hết sức chuẩn bị. Chúng tập hợp năng lượng của mình để luyện kén, và kén sẽ biến chúng thành nhộng.
Vú nuôi khệ nệ mang những bọc to vàng này vào một phòng bên cạnh đầy cát khô hút ẩm không khí.
Nóng ẩm cho trứng, nóng khô cho kén
, người ta sẽ nhắc đi nhắc lại điều này, không bao giờ là đủ.
Trong phòng ấp này, kén trắng có ánh phơn phớt xanh trở nên vàng, rồi ghi, rồi nâu. Ngược lại, đá tạo vàng. Dưới lớp vỏ, phép mầu tự nhiên xảy ra. Người ta thay đổi tất. Hệ thần kinh, bộ máy hô hấp và tiêu hóa, các cơ quan giác quan, vỏ…
Kén để trong phòng ấp sẽ phồng lên trong vài ngày. Trứng đang chín, thời điểm quan trọng đang đến gần. Kén sắp nở được để riêng ra cùng với những kén trong tình trạng như nó. Các vú nuôi làm bục lớp màng của kén một cách thận trọng, rút ra một cái râu, một cái chân, tới khi cho ra một con kiến trắng đang run rẩy và chệnh choạng. Lớp kitin của nó, còn mềm và sáng, sẽ chuyển thành đỏ hung trong vài ngày, như của tất cả dân Bel-o-kan.
Con 327, đứng sững giữa guồng quay đang hoạt động này, không biết rõ phải hỏi ai. Nó tung chút mùi về phía một vú nuôi đang giúp một bé tập đi.
Một việc gì đó nghiêm trọng đang xảy ra. Vú nuôi thậm chí không ngoái đầu lại phía nó. Nó thả một câu mùi đủ để nhận được:
Suỵt. Không có gì nghiêm trọng hơn là một cá nhân ra đời.
Một pháo binh xô nó đồng thời đập nó vài cú nhè nhẹ bằng các chùy trên đầu râu của mình. Tip, tip, tip.
Không được làm phiền. Đi đi.
Con đực không có mức năng lượng tốt, nó không biết cách truyền tin và không có khả năng thuyết phục. Ôi, giá như nó có khiếu giao tiếp của con 56! Dù thế, nó vẫn xuất hiện gần những vú nuôi khác; chúng không đếm xỉa gì tới nó. Đến mức nó tự hỏi liệu nhiệm vụ của nó có thật sự quan trọng như nó hình dung không. Có thể Mẹ có lý. Có những nhiệm vụ ưu tiên. Chẳng hạn như kéo dài cuộc sống thay vì muốn gây chiến.
Trong khi nó đang mải theo suy nghĩ lạ lùng này, một cú phóng axít fomic sượt qua râu nó! Chính một vú nuôi vừa mới bắn nó. Con này đã để rơi cái kén mà nó đang vác và nhắm bắn con đực. May sao nó ngắm không chuẩn.
Con đực lao theo để đuổi tên khủng bố, nhưng tên này đã chuồn vào phòng trẻ đầu tiên, hất một chồng trứng để cản đường. Những chiếc vỏ bị vỡ để chảy ra một thứ chất lỏng trong suốt.
Nó đã phá vỡ trứng! Nó bị làm sao thế? Hoảng hốt, các vú nuôi chạy tán loạn, lo lắng bảo vệ thế hệ đang thai nghén.
Con đực 327, hiểu là nó sẽ không thể đuổi kịp kẻ chạy trốn, gập bụng dưới xuống dưới ngực mình và ngắm bắn. Nhưng trước khi nó có thể bắn, con đó chết ngay tại chỗ bởi một pháo binh đã nhìn thấy nó hất đổ trứng.
Một đám tụ tập hình thành quanh cơ thể bị cháy đen do axít fomic. Con 327 nghiêng râu trên xác chết. Không chút nghi ngờ, có chút mùi thoang thoảng. Mùi đá.
TÍNH XÃ HỘI: Ở kiến cũng như ở con người, tính xã hội là tiền định. Kiến mới sinh còn quá yếu để tự phá vỏ kén giam hãm nó. Trẻ con cũng không có khả năng tự đi hay tự nuôi mình.
Kiến và con người là hai loài được hình thành để được người thân của mình trợ giúp, và không biết hoặc không thể tự học.
Phụ thuộc vào người lớn chắc chắn là một điểm yếu, nhưng nó làm nảy sinh một quá trình khác, quá trình tìm tòi kiến thức. Nếu người lớn có thể sống sót trong khi trẻ con không có khả năng đó, thì ngay từ đầu, trẻ con buộc phải học hỏi những kiến thức từ người nhiều tuổi.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Tầng - 20. Con cái 56 còn chưa bàn luận về vũ khí bí mật của bọn lùn với các nông dân được, cái mà nó nhìn thấy quá quyến rũ nó để có thể thốt ra dù là gì đi nữa.
Đẳng cấp kiến cái rất quý giá, suốt tuổi thơ của mình chúng giam mình trong khuê phòng công chúa. Thường chúng chỉ biết thế giới ở chừng một trăm hành lang, và ít người trong số chúng đã từng chu du tới phía dưới tầng hầm thứ mười và phía trên tầng thứ mười trên mặt đất…
Một lần, con 56 thử đi ra để xem Bên ngoài rộng lớn mà các vú nuôi từng nói cho nó nghe, nhưng lính gác đã đuổi nó về. Người ta có thể che giấu được ít nhiều mùi của nó nhưng những chiếc cánh dài của nó thì không. Thế là lính gác bảo nó rằng ngoài kia có những con quái vật khổng lồ; chúng ăn thịt những nàng công chúa nhỏ muốn ra ngoài trước lễ Hồi sinh. Con 56 lưỡng lự giữa lòng hiếu kỳ và sự kinh hãi.
Bước xuống tầng - 20, nó hiểu rằng trước khi chu du Bên ngoài hoang dã rộng lớn, nó còn có rất nhiều điều kỳ diệu để khám phá trong chính tổ của mình. Ở đây, lần đầu tiên nó thấy khu trồng nấm.
Theo huyền thoại của Bel-o-kan, người ta kể rằng những khu trồng nấm đầu tiên được khám phá trong cuộc chiến tranh Ngũ cốc, cách đây chừng năm mươi nghìn thiên niên kỷ. Một đội đặc công pháo binh vừa mới bao vây được một tổ mối. Đột nhiên họ rơi xuống một phòng có kích thước khổng lồ. Ở giữa dựng lên một cái bánh màu trắng rất lớn mà chừng một trăm con mối thợ không ngừng đánh bóng.
Chúng nếm và thấy nó tuyệt vời. Đó… như một ngôi làng hoàn toàn ăn được! Tù binh khai đó là những cây nấm. Thực tế, mối chỉ sống bằng xenlulô nhưng, không thể tiêu hóa được nó, chúng dùng đến những cây nấm này để làm việc đó.
Kiến thì tiêu hóa quá tốt chất xenlulô và không cần đến thứ mới lạ này. Không phải là chúng không hiểu được lợi ích của việc trồng trọt ở ngay trong tổ mình: việc đó cho phép chống đỡ lại sự bao vây và nạn đói.
Ngày nay, trong các gian phòng lớn ở tầng - 20 của Bel-o-kan, người ta lựa chọn những cái gốc. Tuy nhiên, kiến không dùng cùng loại nấm của mối nữa, ở Bel-o-kan, người ta trồng nấm mũ là chủ yếu. Và cả một nền công nghệ phát triển từ những hoạt động nông nghiệp.
Con cái 56 đi lại giữa các bồn cây của khu vườn trắng này. Một bên, kiến thợ chuẩn bị
giường
, chỗ nấm sẽ mọc trên đó. Chúng cắt những chiếc lá thành mẩu vuông nhỏ, tiếp đó những mẩu này sẽ được nạo, nghiền, nhào, biến thành bánh. Bánh lá được xếp vào trong một hầm phân ủ (kiến tập trung phân của mình vào các bể dành cho việc này). Sau đó, chúng được làm ẩm bằng nước dãi và người ta để thời gian sản sinh sự điều chế.
Các bánh đã lên men được bọc bởi một cuộn sợi màu trắng ăn được. Người ta có thể nhìn thấy chúng, đằng kia, phía bên trái. Kiến thợ tưới chúng bằng nước dãi khử trùng của mình và cắt tất cả những gì chìa ra khỏi cái hình nón nhỏ màu trắng đó. Nếu người ta cứ để nấm mọc, chúng đã sớm làm nổ căn phòng rồi. Từ những sợi do kiến thợ răng dẹt thu hoạch, người ta có được một loại bột vừa ngon vừa bổ.
Ở đây cũng vậy, sự tập trung của kiến thợ lên tới cực điểm. Không được để một loại cỏ dại, một cây nấm ký sinh nhỏ nhất nào lẫn vào lợi dụng sự chăm sóc của chúng.
Chính trong hoàn cảnh này, tóm lại là ít thuận lợi, con 56 thử liên lạc râu với một con kiến làm vườn đang bận tỉ mỉ cắt tỉa một trong số những cái cột trắng.
Một mối nguy hiểm nghiêm trọng đang đe dọa Tổ. Chúng tôi cần trợ giúp. Bạn có muốn tham gia vào nhóm làm việc của chúng tôi không?
Nguy hiểm gì?
Bọn lùn đã khám phá ra một loại vũ khí bí mật có tác dụng phá hoại, cần phải nhanh chóng hành động.
Con làm vườn bình thản hỏi con cái nghĩ gì về cây nấm của nó, một cây nấm mũ xinh xắn. Con 56 khen nó. Con kia bảo nó thử. Con cái cắn vào cái bánh trắng và ngay lập tức cảm thấy nóng dữ dội trong thực quản. Thuốc độc! Cây nấm đã bị tẩm chất myrmicacine, một loại axít cực mạnh thường được sử dụng dưới dạng pha loãng để làm thuốc diệt cỏ. Con 56 ho và kịp nhổ thức ăn tẩm độc ra. Con làm vườn thả cây nấm để nhảy lên ngực nó, chĩa tất cả răng ra.
Chúng lăn trong đống phân ủ, đập đầu nhau, gập râu chùy của chúng từng cú mạnh. Chách! Chách! Chách!Các cú đập được tung ra với chủ tâm đánh chết người. Kiến nông dân tách chúng ra.
Các người làm sao thế?
Con làm vườn chuồn đi. Mở rộng cánh, con 56 nhảy một cú phi thường và gí sát nó xuống đất. Chính lúc đó nó nhận ra thoảng một mùi đá. Không nghi ngờ gì nữa, đến lượt nó gặp phải một thành viên của băng sát nhân khó tin này.
Con cái kẹp râu kẻ giết người.
Mày là ai? Tại sao mày định giết tao? Mùi đá này là gì?
Im lặng. Con cái vặn râu nó. Rất đau, con kia tung mấy cú đá hậu nhưng không trả lời. 56 không phải loại người làm hại một tế bào chị em, thế nhưng nó vẫn tăng lực xoắn.
Con kia không cử động nữa. Nó rơi vào trạng thái tự nguyện tê liệt. Tim nó gần như không đập nữa, nó sắp chết. Bực mình, 56 cắt hai cái râu của nó, nhưng nó chỉ đang riết ráo tấn công một xác chết mà thôi.
Kiến nông dân vây quanh nó lần nữa.
Chuyện gì xảy ra thế? Chị làm gì nó rồi?
56 nghĩ là chưa đến lúc thanh minh, tốt hơn là nên thoát khỏi đây, việc mà nó làm chỉ bằng một cú đập cánh. 327 có lý. Đang xảy ra một điều gì đó rối trí, trong Bầy các tế bào đã trở nên điên loạn.