Chương 2.9


Dịch giả: Lê Thu Hằng
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
Nhưng con nhện đầu óc đang ở nơi khác. Nó trèo lên một cành cây để làm tổ cho con bằng tơ của mình, nó có thể đẻ trứng vào đó. Khi khoảng chục con nhỏ nở ra, trước tiên chúng sẽ vội vã ăn thịt ngay mẹ mình. Ở loài nhện là thế đấy, chúng không biết nói cảm ơn.
- Bilsheim!
Ông đưa ngay cái ống nghe ra xa, như là có con gì đó đốt. Đó là sếp của ông… Solange Doumeng.
- Alô?
- Tôi đã ra lệnh cho anh nhưng anh vẫn chưa làm gì cả. Anh làm cái trò gì thế? Anh đợi tất cả thành phố biến mất trong cái kho chứa đồ đó à? Tôi biết thừa anh Bilsheim, anh chỉ nghĩ đến nghỉ ngơi thôi! Thế nhưng tôi không chấp nhận những kẻ lười biếng! Và tôi yêu cầu anh giải quyết vụ này trong vòng bốn mươi tám tiếng!
- Nhưng, thưa chị…
- Không có
nhưng thưa chị
! Người của anh đã nhận chỉ thị của tôi, anh chỉ việc xuống với họ sáng mai, mọi dụng cụ sẽ có tại chỗ. Vậy thì hãy nhấc mông lên một chút, khốn kiếp!
Stress xâm chiếm người ông. Tay ông run run. Ông không phải là một người tự do. Tại sao ông phải tuân lệnh? Để khỏi bị thất nghiệp, để không bị loại khỏi xã hội. Ở đây và bây giờ, cách duy nhất của ông để tạo ra tự do là hình dung mình là người vô gia cư, và ông còn chưa sẵn sàng cho kiểu thử thách này. Nhu cầu cần mệnh lệnh và hòa nhập vào xã hội ở ông luôn xung đột với mong muốn của ông là không phải chịu theo ý người khác. Một vết loét sinh ra trên trận chiến, có nghĩa là trong dạ dày ông. Sự tuân lệnh đã thắng ham muốn tự do. Thế là ông tuân lệnh.
Toán thợ săn nấp sau một mỏm đá, đang quan sát con thằn lằn. Con này dài đến sáu mươi đầu (mười tám centimét). Lớp da sần sùi màu vàng lục nhạt điểm vài đốm đen của nó gây ấn tượng sờ sợ và ghê ghê. 103 683 có cảm giác những vết đó là vết vấy máu của tất cả những nạn nhân của con thằn lằn.
Đúng như dự tính, con vật đờ đẫn vì lạnh. Nó đi, nhưng chậm chạp; cứ như nó lưỡng lự trước khi đặt chân tới chỗ nào đó.
Tới lúc mặt trời xuất hiện, một pheromon được thả ra.
Tấn công Con vật!
Con thằn lằn thấy một đội quân toàn những vật nhỏ màu đen hiếu chiến sà vào mình. Nó từ từ ngóc dậy, mở cái mõm hồng, trong đó ngoe nguẩy một cái lưỡi nhanh nhẹn, quất những con kiến gần nhất, phết nhựa lên chúng và nuốt vào trong họng. Sau đó nó ợ một chút và tránh xa với tốc độ chớp nhoáng.
Bị mất chừng ba mươi người bên phía mình, nhóm thợ săn bàng hoàng, đứt hơi. Với người nào đó bị mất cảm giác vì lạnh, thì người kia không thiếu phương cách!
103 683, mà người ta không thể nghi ngờ là hèn nhát, là một trong những con đầu tiên nói tấn công một con vật như thế là tự sát. Có vẻ như không thể đánh chiếm được thành lũy. Da con thằn lằn là một bộ giáp không tấn công bằng răng hay axít được. Và còn cả thân hình, sự lanh lợi của nó, dù ở nhiệt độ thấp, vẫn cho nó ưu thế khó có thể cân bằng.
Thế nhưng, nhóm kiến không bỏ cuộc. Như một bầy sói nhỏ, chúng lao theo dấu vết của con quái vật. Chúng phi dưới những cây dương xỉ và tung những pheromon đe dọa, mang mùi chết chóc. Tới lúc này, việc đó mới chỉ làm cho những con sên sợ thôi, nhưng giúp kiến có cảm giác là mình ghê gớm lắm và không thể bị thương được. Chúng tìm thấy con thằn lằn cách xa đó vài nghìn đầu, dính mình trên vỏ một cây vân sam, chắc là đang bận tiêu hóa bữa sáng của nó.
Cần phải hành động! Người ta càng chờ đợi, nó càng nạp thêm được năng lượng! Nếu nó đã nhanh trong cái lạnh, nó sẽ trở thành siêu mạnh khi nó ních đầy năng lượng mặt trời. Tập trung râu. Cần phải ứng tác ngay một kế hoạch tấn công. Một chiến thuật được thảo luận.
Các chiến binh thả rơi tự do từ trên một cành cây xuống đầu con vật. Chúng định làm mù nó bằng cách cắn vào mí mắt và bắt đầu khoan lỗ mũi của nó. Nhưng đợt đặc công đầu tiên này thất bại. Con thằn lằn vuốt mặt mình bằng một cái chân tức tối và nuốt chửng những kẻ chậm chạp tụt lại.
Đợt xung kích thứ hai đã ào tới. Gần tới tầm lưỡi, chúng lượn một cú rộng và bất ngờ… trước khi bất thình lình sà vào mỏm đuôi từng bị cụt của con thằn lằn. Như Mẹ nói: Mỗi đối thủ có điểm yếu riêng. Tìm lấy nó, và chỉ đối đầu với điểm yếu này.
Chúng rạch lại vết sẹo bằng cách dùng axít đốt chỗ đó và ùa vào bên trong con thằn lằn, tấn công ruột nó. Con vật lật ngửa lăn lộn, đạp đạp mấy cái chân sau, vỗ vỗ bụng bằng chân trước. Cả nghìn vết loét đang gặm nhấm nó.
Và đúng vào lúc đó một nhóm khác cuối cùng cũng bám trụ được trong lỗ mũi, lỗ mũi ngay lập tức bị sưng to lên và bị đào xới bằng những cú bắn axít nóng bỏng.
Ngay phía trên, người ta tấn công vào mắt. Người ta làm những hòn bi mềm này vỡ ra, nhưng các hốc mắt hiện ra là các ngõ cụt; cái lỗ dây thần kinh thị giác quá hẹp để chúng có thể đi theo và tới được não. Thế là chúng nhập vào các toán đã đi sâu trong mũi…
Con thằn lằn quặn mình, thọc chân vào mõm để cố nghiền nát lũ kiến đang khoét họng nó. Quá muộn.
Tại một góc ở phổi, 4 000 gặp lại đồng nghiệp trẻ 103 683. Ở trong tối om, và chúng chẳng thấy gì vì những con vô tính không có mắt đơn hồng ngoại. Chúng chụm đầu râu mình lại.
Đi thôi, chúng ta tranh thủ mọi người đang bận rộn để đi tới tổ mối miền Đông. Họ sẽ nghĩ là chúng ta chết trận rồi.
Chúng chui ra bằng lối chúng đã vào, bằng cái mỏm đuôi cụt, giờ đang chảy máu xối xả.
Ngày mai, con thằn lằn sẽ được xẻ thành hàng nghìn mẩu ăn được. Một số miếng sẽ được phủ cát và chở về Zoubi-zoubi-kan; những mẩu khác sẽ tới tận Bel-o-kan, và người ta sẽ còn thêu dệt cả một bản anh hùng ca để miêu tả cuộc đi săn này. Nền văn minh kiến cần được củng cố trong sức mạnh của mình. Chiến thắng thằn lằn là một điều đặc biệt làm nó vững vàng.
LAI GIỐNG: Có lẽ là sai khi nghĩ rằng các tổ không tiếp thu sự có mặt của người lạ. Chắc chắn, mỗi con côn trùng có cờ hiệu mùi của tổ mình, nhưng không đến mức
bài ngoại
theo nghĩa mà con người hiểu.
Ví dụ, nếu trong một bể đầy đất người ta để lẫn một trăm con kiến formica rufa với một trăm con kiến lazius niger - mỗi loài có một kiến chúa đẻ trứng - người ta nhận thấy là sau vài cuộc đụng độ không gây tử vong và những cuộc trao đổi dài bằng râu, hai loài bắt đầu cùng nhau xây dựng tổ.
Một số hành lang thích hợp với kích thước của kiến đỏ hung, một số khác với kích thước của kiến đen, nhưng chúng giao nhau và trà trộn vào nhau tốt đến mức thí nghiệm được chứng minh: không có loài đô hộ cố giam cầm loài kia trong khu vực dành riêng, một khu biệt cư trong tổ.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Đường dẫn tới những vùng đất phía Đông còn chưa được khai quang. Các cuộc chiến tranh chống bọn mối cản trở mọi quá trình bình định trong vùng.
4 000 và 103 683 lon ton chạy trên một con đường mòn nơi đã xảy ra nhiều cuộc đụng độ. Những con bướm độc đẹp tuyệt vời lượn lờ ngay trên râu chúng, và điều đó sẽ làm chúng không khỏi lo lắng.
Đi xa hơn một chút, 103 683 cảm giác cái gì đó lúc nhúc dưới chân phải mình. Cuối cùng nó cũng nhận ra đó là những con ve bét, những cá thể bé xíu khoác trên mình đầy mũi nhọn và râu, lông và răng móc, đang di chuyển thành bầy đi tìm những hốc có thật nhiều bụi bám. 103 683 thích thú nhìn cảnh này. Làm sao có thể nghĩ rằng có những loài nhỏ xíu như con ve bét và những loài khác to lớn như kiến trên cùng một hành tinh!
4 000 dừng lại trước một bông hoa. Tự nhiên nó quá đau. Hôm nay, trong cơ thể già cỗi đã phải chứng kiến những khó nhọc của nó, các ấu trùng tò vò cuối cùng cũng đã thức dậy. Chắc chắn chúng đang ăn trưa, vui vẻ đưa dĩa và dao trong nội tạng của con kiến khốn khổ.
103 683 tới để cứu nó, tìm dưới đáy diều tập thể của mình vài phân tử mật lomechuse. Trong lúc ẩu đả tại các đường hầm ở Bel-o-kan, nó đã lấy được một lượng cực nhỏ, như là chất giảm đau. Nó đã sử dụng chất đó cực kỳ cẩn trọng và không bị nhiễm chất độc ngon lành này.
Đau nhức của 4 000 dịu dần ngay khi uống thứ nước ấy. Tuy nhiên, nó đòi một chút nữa. 103 683 muốn thuyết phục con kiến già, nhưng 4 000 nài nỉ, nó sẵn sàng đánh nhau để lấy hết chất gây nghiện quý báu này khỏi ruột bạn mình. Trong lúc muốn chồm lên và đánh 103 683, nó trượt chân rơi vào một kiểu hố cát. Một cái bẫy của kiến sư tử!
Kiến sư tử, hay chính xác hơn là ấu trùng của nó, có đầu hình cái xẻng cho phép đào những cái hố nổi tiếng này. Nó vùi mình trong đó và chỉ còn phải chờ các cuộc viếng thăm nữa mà thôi.
4 000 hiểu ra, nhưng hơi muộn một chút, chuyện gì đến với mình. Tất cả loài kiến, theo nguyên tắc, đủ nhẹ để thoát khỏi cảnh hiểm nghèo. Song, ngay trước khi nó có thể bắt đầu leo lên, hai cái hàm dài đầy mũi nhọn hiện ra từ dưới đáy hố và hắt cát vào nó.
Cứu với!
Nó quên sự đau đớn do những vị khách không mời mà đến gây ra và thiếu thuốc do tiếp xúc với chất lỏng từ lomechuse. Nó sợ, nó không muốn chết như thế này.
Nó giãy giụa hết sức. Nhưng cái bẫy kiến sư tử, như mạng nhện, đúng là được thiết kế để hoạt động dựa trên sự sợ hãi của nạn nhân. 4 000 càng khoa chân múa tay để trèo lên miệng, sườn hố càng sụt và kéo nó xuống phía đáy… từ chỗ đó kiến sư tử tiếp tục hắt cát mịn lên người nó.
103 683 nhanh chóng hiểu rằng chỉ nghiêng mình để chìa một chân ra cứu, nó cũng có nhiều nguy cơ rơi xuống. Nó đi ra xa tìm một cọng cỏ đủ dài và chắc chắn.
Con kiến già thấy thời gian thật dài, nó thốt một tiếng kêu mùi và đạp đạp thêm chút nữa trong đống cát gần như lỏng. Nó càng lún nhanh hơn. Nó chỉ còn cách những cái máy cắt năm đầu nữa thôi. Nhìn gần, chúng thật đáng sợ. Mỗi hàm được khía thành hàng trăm răng sắc nhọn, những răng này cũng nằm cách nhau bởi những mũi nhọn cong và dài. Về phần đầu hàm, nó tạo thành một cái dùi có khả năng xuyên thủng bất kỳ một loại vỏ myrmécéen nào mà không quá khó khăn.
Cuối cùng, 103 683 lại xuất hiện ở miệng hố, từ chỗ đó nó chìa ra cho bạn mình một cành cúc tầm xuân. Nhanh lên! Con này ngoắc chân lên để nắm lấy cái cọng. Nhưng con kiến sư tử không muốn từ bỏ con mồi của mình. Nó điên cuồng hất cát lên cả hai con kiến. Chúng không nhìn và nghe thấy gì nữa. Con kiến sư tử giờ ném cả sỏi nảy tưng tưng trên vỏ kitin nghe thảm thê. 4 000, bị vùi một nửa, tiếp tục trượt xuống.
103 683 tì mạnh, cành cây kẹp giữa răng. Nó chờ hoài một cử động. Đúng lúc nó muốn từ bỏ, một cái chân ngoi ra khỏi cát… Thoát rồi! Cuối cùng 4 000 nhảy ra khỏi cái hố tử thần.
Ở dưới, những cái hàm thèm khát kẹp kẹp điên dại và thất vọng. Kiến sư tử cần protein để trưởng thành. Nó sẽ phải đợi thêm bao nhiêu thời gian nữa trước khi một con mồi khác trượt chân tới chỗ nó?
4 000 và 103 863 lau chùi và trao đổi dinh dưỡng cho nhau nhiều lần. Lần này, mật lomechuse không có trong thực đơn.
- Xin chào Bilsheim!
Bà ta chìa một bàn tay mềm mại cho ông.
- Đúng, tôi biết, anh ngạc nhiên thấy tôi ở đây. Nhưng vì vụ này kéo dài và nặng nề, vì ngài tỉnh trưởng đích thân quan tâm tới kết thúc tốt đẹp của nó và sắp tới sẽ là ngài bộ trưởng, tôi quyết định nhúng tay vào bột… Nào, đừng bực mình, tôi trêu anh đấy Bilsheim. Khiếu hài hước của anh đâu rồi?
Ông cảnh sát già không biết trả lời gì. Và điều đó kéo dài từ mười lăm năm nay. Với bà ta, những
tất nhiên
không bao giờ được dùng. Ông muốn nhìn chòng chọc vào bà ta, nhưng cái nhìn của bà ta bị che dưới một lọn tóc dài. Tóc đỏ, tóc nhuộm. Đang là mốt. Trong lúc trực, người ta nói rằng bà ta cố làm cho mọi người tin là mình tóc đỏ để bào chữa cho cái mùi nặng tỏa ra từ bà ta…
Solange Doumeng. Bà ta trở nên quàu quạu thật sự từ lúc mãn kinh. Theo nguyên tắc, bà ta lẽ ra phải dùng hoóc môn nữ để bù vào, nhưng bà ta quá sợ béo, hoóc môn, nó giữ nước, ai cũng biết, nên bà ta đành chịu đồng thời làm cho những người xung quanh mình phải chịu những khó khăn mà giai đoạn trở thành bà già này gây ra.
- Tại sao chị tới đây? Chị muốn xuống đó à? - ông cảnh sát hỏi.
- Anh đùa à, anh bạn già! Không, anh, anh xuống. Còn tôi, tôi ở lại đây, tôi đã dự tính hết rồi, phích trà của tôi và máy bộ đàm.
- Và nếu có phiền toái đến với tôi?
- Dự kiến ngay lập tức điều tồi tệ nhất, anh có vẻ nhát nhỉ? Chúng ta sẽ liên lạc bằng radio, tôi đã nói với anh rồi. Ngay khi anh nhận thấy mối nguy hiểm nhỏ nhất, anh báo cho tôi và tôi sẽ tiến hành những biện pháp cần thiết. Hơn nữa, người ta đã cực kỳ chu đáo với anh, anh bạn già ạ, anh sẽ xuống với dụng cụ tối tân nhất cho các nhiệm vụ gai góc. Nhìn xem: anh sẽ có một dây thừng leo núi, súng. Chưa nói đến sáu anh chàng khỏe mạnh này.
Bà ta chỉ sáu hiến binh đang đứng nghiêm. Bilsheim lẩm bẩm:
- Galin xuống đó với tám lính cứu hỏa, điều đó cũng chẳng giúp được cậu ta nhiều…
- Nhưng họ không có vũ khí cũng không có liên lạc radio! Nào, đừng cau có nữa, Bilsheim.
Ông không muốn chống lại. Các trò quyền lực và hăm dọa làm ông phẫn nộ. Chống lại Solange, tức là tự biến thành Doumeng. Bà ta ở đó như những loài cỏ dại trong vườn. Phải cố mọc lên mà không bị nhiễm.
Bilsheim, cảnh sát trưởng tỉnh ngộ, mặc bộ quần áo thám hiểm hang động, buộc cái dây leo núi quanh hông và cài máy bộ đàm chéo qua vai.
- Nếu tôi không bao giờ lên nữa, tôi muốn dành tất cả tài sản của mình cho trẻ mồ côi con cảnh sát.
- Đừng có đùa nữa, Bilsheim của tôi. Anh sẽ lại lên và chúng ta sẽ đi ăn mừng việc đó ở nhà hàng.
- Nếu chẳng may tôi không lên, tôi muốn nói điều này…
Bà ta chau mày.
- Nào, ngừng trò trẻ con của anh lại, Bilsheim!
- Tôi muốn nói với chị… Một này nào đó, tất cả chúng ta sẽ trả giá cho những hành động xấu của mình.
- Và giờ, người sùng tín đây rồi! Không, Bilsheim, anh nhầm rồi, chúng ta không trả giá cho những hành động xấu của chúng ta! Có thể có một
Đức Chúa tốt
, như anh nói, nhưng ông ta mặc kệ chúng ta! Và nếu lúc sống anh không tận dụng sự tồn tại này, thì lúc chết anh cũng chẳng tranh thủ được hơn!
Bà ta cười khẩy, sau đó tiến gần đến cấp dưới của mình, để chạm vào ông ta. Ông ta nín thở. Những mùi hôi, ông ta sẽ ăn đủ trong cái kho chứa đồ này…
- Nhưng anh sẽ không chết nhanh như vậy. Anh phải giải quyết vụ này đã. Cái chết của anh chẳng để làm gì cả.
Sự phật ý biến ông cảnh sát thành đứa trẻ, ông ta chỉ còn đúng là một đứa trẻ mà thôi, người ta lấy mất cái cào của nó và nó, biết sẽ không bao giờ lấy lại được, định chửi vài câu nhỏ.
- Tất nhiên, cái chết của tôi sẽ là thất bại của cuộc điều tra
cá nhân
của chị. Người ta sẽ thấy kết quả khi chị
nhúng tay vào bột
, như chị nói.
Bà ta lại gần hơn, như là bà ta sắp hôn ông. Thay vì làm điều đó, bà ta ung dung nói, bắn cả nước bọt:
- Anh không thích tôi, đúng không, Bilsheim? Không ai ưa tôi và tôi mặc kệ, hơn nữa tôi cũng chẳng ưa anh. Và tôi không cần được yêu quý. Tất cả những gì tôi muốn là được người ta sợ. Tuy nhiên, anh phải biết một điều: nếu anh chết ở dưới đó, điều ấy cũng chẳng ngăn cản được tôi, tôi sẽ cử đội thứ ba. Nếu anh thực sự muốn làm hại tôi, hãy quay lại thắng trận và sống sót, như thế tôi sẽ là người mang ơn anh.
Ông không trả lời gì. Ông liếc nhìn những chân tóc trắng của mái tóc được chải theo mốt, điều đó làm ông dịu lại.
- Chúng tôi đã sẵn sàng! - một trong những hiến binh nói và bồng súng.
Mọi người đều buộc nối dây vào nhau.
- OK, chúng ta đi.
Họ ra hiệu với ba cảnh sát sẽ giữ liên lạc với họ trên mặt đất, sau đó chui vào kho chứa đồ.
Solange Doumeng ngồi ở một bàn làm việc, chỗ bà ta để máy bộ đàm.
- Chúc may mắn, nhanh nhanh quay lại!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Kiến.