Chương 2.8
-
Kiến
- Bernard Werber
- 3538 chữ
- 2020-02-02 07:00:43
Dịch giả: Lê Thu Hằng
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
Một con tò vò! 103 683 rùng mình vì ghê. Tò vò là con ong vò vẽ có một cái ngòi dài, ban đêm, nó đục lỗ các tổ kiến cho tới khi vớ được một cơ thể nóng. Nó đục cơ thể đó và đẻ trứng vào.
Đó là một trong những ác mộng kinh khủng nhất của ấu trùng kiến: một mũi tiêm từ trần mọc ra và mò mẫm tìm thịt mềm để trút những đứa con của mình vào. Sau đó, bọn này lặng lẽ lớn lên trong cơ thể tiếp nhận, trước khi biến thành ấu trùng háu ăn gặm nhấm con vật sống từ bên trong.
Chuyện đó chẳng có gì là lạ: đêm đó, 103 683 mơ thấy một cái ngòi ghê gớm đuổi nó để tiêm những đứa con ăn thịt vào!
Mã vào cổng không đổi. Nicolas giữ chùm chìa khóa của mình, nó chỉ việc phá niêm phong mà cảnh sát đã dán để vào trong căn hộ. Từ khi toán lính cứu hỏa biến mất, người ta không đụng vào thứ gì cả. Cửa xuống kho chứa đồ thậm chí để mở toang.
Vì không có đèn pin, nó chẳng ngần ngại bắt tay vào làm một cái đuốc. Nó bẻ gãy một cái chân bàn, cuốn chặt một cái vòng dày giấy vo nhàu và nó thắp lửa. Gỗ bốc cháy dễ dàng, một ngọn lửa nhỏ nhưng đều, được làm như thế để kéo dài thời gian cháy đồng thời vẫn cưỡng lại được các luồng khí.
Ngay lập tức nó ùa xuống cái cầu thang xoắn ốc, đuốc một tay, dao nhíp một tay. Kiên quyết, răng siết lại, nó cảm thấy dũng khí của một anh hùng.
Nó xuống, xuống mãi… Không ngừng xuống và quay. Kéo dài như thế, có vẻ là nhiều giờ rồi, nó đói, nó lạnh, nhưng sự cuồng nhiệt chiến thắng ngự trị trong nó.
Nó tăng tốc, kích động, và bắt đầu hét dưới cái vòm thô kệch, vừa gọi bố mẹ, vừa hô xung trận rung chuyển. Bước chân của nó giờ chắc chắn đến kỳ lạ, bay từng bậc không chút kiểm soát ý thức.
Đột nhiên nó đứng trước một cánh cửa. Nó đẩy cửa. Hai đám chuột cống đang đánh nhau, bỏ chạy trước sự xuất hiện của một đứa trẻ đang hét ầm ĩ và đầy tàn lửa xung quanh.
Những con chuột già nhất tỏ ra lo lắng; thời gian gần đây, các cuộc viếng thăm của
người lớn
nhiều lên. Điều đó có nghĩa gì? Và miễn là thằng bé này không nhét lửa vào tổ các con cái đang chửa.
Nicolas tiếp tục đi xuống, nó lao nhanh đến nỗi nó không thấy lũ chuột… Vẫn là các bậc thang, vẫn là những dòng chữ kỳ cục mà lần này chắc chắn nó không đọc. Đột nhiên một tiếng động (páp, páp) và một sự tiếp xúc. Một con dơi bấu vào tóc nó. Khiếp sợ. Nó cố thoát khỏi nhưng con vật như dính chặt vào đầu nó. Nó muốn đẩy con vật bằng cái đuốc nhưng chỉ làm cháy ba lọn tóc của mình. Nó hét lên và tiếp tục chạy. Con dơi dính trên đầu nó như một cái mũ. Nó chỉ rời thằng bé sau khi đã hút một chút máu.
Nicolas không còn cảm nhận được sự mệt mỏi nữa. Thở hổn hển, tim và thái dương đập muốn vỡ tung ra, bỗng nhiên nó đụng phải một bức tường. Nó ngã, ngay lập tức đứng dậy, cái đuốc của nó còn nguyên. Nó đưa ngọn lửa ra phía trước.
Đúng là một bức tường. Hay đúng hơn: Nicolas nhận ra những tấm bê tông và thép mà bố nó đã khệ nệ mang xuống. Và các vết trát xi măng vẫn còn mới.
- Bố, mẹ, nếu bố mẹ ở đó, trả lời con đi!
Nhưng không, chẳng có gì, trừ tiếng vọng khó chịu. Thế nhưng, chắc nó phải tới gần đích. Bức tường này, nó thề là, phải tự xoay quanh nó… vì trong phim như thế, và vì không có cửa.
Vậy thì bức tường này giấu điều gì? Cuối cùng, Nicolas thấy dòng chữ này:
Làm thế nào để xếp được bốn hình tam giác bằng nhau với sáu que diêm?
Và ngay ở dưới đính một cái mặt bấm số nhỏ. Nó không có số nhưng có chữ. Hai mươi tư chữ cái có lẽ cho phép tạo nên một từ hay một câu trả lời cho câu hỏi.
- Phải nghĩ khác đi, - nó nói to. Nó kinh ngạc, vì câu nói đó dội ngược lại nó. Nó tìm hồi lâu, không dám sờ vào cái mặt chữ. Rồi một sự im lặng lạ thường bắt đầu trong nó, một sự im lặng rất lớn kéo nó khỏi mọi suy nghĩ. Nhưng ai đó, không giải thích được, chỉ cho nó gõ một chuỗi liên tục tám chữ cái.
Tiếng kêu lách tách êm ru của một cái máy và… bức tường chuyển mình! Phấn khởi, sẵn sàng cho tất cả, Nicolas tiến lên. Nhưng chỉ ít sau, bức tường trở lại vị trí cũ; luồng gió do nó gây ra làm tắt mỏm đuốc còn lại.
Ngập trong bóng tối hoàn toàn, đầu óc hoang mang, Nicolas quay trở lại. Nhưng ở mặt bên này của bức tường, không có nút mã. Không thể quay trở lại được. Nó bị gãy móng tay vì những tấm bê tông và thép. Bố nó đã làm tốt công việc, ông làm thợ khóa không vô ích.
TÍNH SẠCH SẼ: Có gì sạch hơn một con ruồi? Nó thường xuyên lau chùi, việc này đối với nó không phải một nghĩa vụ mà là một nhu cầu. Nếu tất cả các râu và các ô mắt của nó không sạch hoàn toàn, thì nó sẽ không bao giờ tia được thức ăn ở xa và sẽ không bao giờ thấy bàn tay giáng xuống để đập nát nó. Tính sạch sẽ là một yếu tố sống còn chủ đạo ở các loài côn trùng.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Hôm sau, báo chí đại chúng đăng lên trang nhất:
Cái kho chứa đồ đáng nguyền rủa ở Fontainebleau lại trừng phạt! Người mất tích mới: con trai duy nhất của gia đình Wells. Cảnh sát làm gì?
Con nhện liếc nhìn từ ngọn cây dương xỉ của mình xuống. Rất cao. Nó rỉ ra một giọt tơ loãng, dính giọt đó vào cái lá, tiến lên đầu cành cây và nhảy vào khoảng không. Nó rơi một lúc. Sợi tơ kéo dài, kéo dài rồi nó khô lại, cứng đi và giữ con nhện lại, chỉ đúng trước khi chạm đất. Nó suýt chết bẹp như một quả mọng chín. Rất nhiều chị em của nó đã bị gãy thân mình vì một luồng lạnh đột ngột làm chậm thời gian cứng lại của tơ.
Con nhện lắc tám cái chân của mình để đung đưa, rồi, duỗi chúng ra, nó dính được vào một cái lá. Đây sẽ là điểm móc thứ hai cho cái mạng của nó. Nó dính đầu sợi tơ ở đó. Nhưng với một cái dây căng, người ta không thể đi xa hơn. Nó nhắm được một thân cây bên trái, chạy tới chỗ đó. Vài cành cây và vài cú nhảy nữa, và thế là xong, nó đã đặt xong các sợi trụ. Chính chúng sẽ chịu sức ép của gió và con mồi. Tổng thể tạo thành một hình bát giác.
Tơ nhện được cấu tạo từ một loại protein có sợi, fibroin, mà độ bền và tính không thấm nước không cần phải chứng minh nữa. Một số loài nhện, khi ăn no, có thể sản xuất được bảy trăm mét tơ có đường kính hai micromét, độ bền tương đương với độ bền của ni lông và khả năng đàn hồi gấp ba lần.
Và điều tuyệt nhất, chính là chúng sử dụng bảy tuyến, mỗi tuyến làm ra một loại sợi khác nhau: một loại tơ cho các dây trụ mạng; một loại tơ cho dây bảo hiểm nhắc lại; một loại cho các dây ở giữa mạng; một loại được phết keo để chộp nhanh; một loại để bảo vệ trứng; một loại để xây chỗ trú; một loại để bọc các con mồi…
Thực tế, sợi tơ là sự kéo dài thớ của hoóc môn nhện, cũng giống như các pheromon là sự kéo dài bay hơi của hoóc môn kiến.
Thế là con nhện làm sợi dây nhắc lại rồi dính người lên đó. Nó thả rơi mình khi có báo động nhỏ nhất, thoát khỏi nguy hiểm mà không cần bất cứ nỗ lực thừa nào. Bao nhiêu lần nó đã thoát chết như thế?
Tiếp theo, nó bắt chéo bốn sợi dây ở giữa hình bát giác. Luôn là những thao tác đó từ trăm triệu năm nay… Bắt đầu ra hình thù rồi. Hôm nay, nó quyết định làm một mạng bằng tơ khô. Những sợi tơ được phết keo hiệu quả hơn rất nhiều, nhưng dễ đứt hơn. Tất cả bụi bặm, tất cả các mẩu lá khô mắc vào đó. Tơ khô có khả năng hút yếu hơn, nhưng nó giữ vững được ít nhất tới đêm.
Con nhện, khi những cái dây khung đã được đặt xong, làm thêm khoảng chục tia nan hoa và hoàn thiện tác phẩm bằng hình xoắn ốc trung tâm. Đó là việc dễ chịu nhất. Nó bắt đầu từ một cái cành mà nó đã móc sợi dây khô vào và nhảy từ tia nan hoa này sang tia khác đồng thời tiến lại gần chính giữa, nhẹ nhàng nhất có thể được, luôn theo chiều quay của Trái đất.
Nó làm thế theo cách của nó. Không có hai mạng nhện giống nhau trên thế giới. Giống như vân tay của con người vậy.
Nó phải thắt chặt các mắt. Tới đúng trung tâm, nó nhìn bao quát giàn dây của mình để đánh giá độ chắc. Sau đó, nó bước những bước dài tới từng sợi, lắc lắc bằng cả tám chân. Chịu được.
Phần lớn nhện của vùng xây mạng theo kiểu 75/12. Bảy mươi lăm vòng xoắn ốc đan đầy cho mười hai tia nan hoa. Còn nó, nó thích làm theo kiểu 95/10, một mảnh đăng ten mịn.
Có thể là dễ bị nhận ra hơn, nhưng chắc chắn hơn. Và vì nó sử dụng tơ khô, nên không phải hà tiện với chất lượng sợi tơ. Nếu không côn trùng chỉ đi qua như là khách thôi…
Thế nhưng, công việc dài hơi này lấy hết năng lượng của nó. Nó phải ăn gấp. Đó là một cái vòng luẩn quẩn. Nó đói vì nó làm cái mạng, nhưng chính cái mạng này sẽ cho nó được ăn.
Hai mươi tư vuốt của nó đặt trên các xà chính, nó chờ, nấp dưới một cái lá. Thậm chí không cần đảo một trong tám con mắt của mình, nó vẫn cảm nhận được không gian và nhận ra được, trong chân mình, những làn sóng nhỏ nhất của không khí xung quanh nhờ vào cái mạng, cái mạng này phản ứng với sự nhạy bén của một cái màng micro.
Sự rung rung nhỏ này, đó là một con ong đang quay theo hình số tám cách đây hai trăm đầu để chỉ một cánh đồng hoa cho mọi người trong tổ nó.
Cái quẫy nhè nhẹ này, chắc là của con chuồn chuồn. Chuồn chuồn thật ngon. Nhưng con này không bay đúng hướng để làm bữa trưa cho nó.
Cú chạm lớn. Ai đó nhảy lên mạng của nó. Đó là một con nhện thích vơ vào mình công trình của người khác. Ăn cắp! Con thứ nhất nhanh chóng đuổi nó, trước khi một con mồi hiện ra.
Đúng lúc đó, nó cảm thấy ở chân trái sau của mình một thứ giống như ruồi từ phía Đông tới. Con đó không có vẻ bay nhanh lắm. Nếu nó không đổi hướng, xem như nó phải rơi trúng bẫy nhện.
Páp! Trúng.
Đó là một con kiến có cánh…
Con nhện - không có tên, vì những kẻ đơn độc không cần nhận biết những con cùng loài với chúng - bình tĩnh chờ. Khi còn trẻ, nó bị cảm hứng lôi cuốn, nó đã để mất khá nhiều con mồi như thế. Nó tưởng là mọi côn trùng mắc trong mạng của nó đều đã bị kết án. Thế nhưng, mới chỉ là 50 phần trăm như thế khi tiếp xúc. Yếu tố thời gian có tính quyết định.
Phải kiên nhẫn, và con mồi hoảng hốt tự trói chân mình lại. Đó là sự tinh tế nhất mực trong triết học của nhện: Không có kỹ thuật chiến đấu nào tốt hơn kỹ thuật ngồi chờ đối thủ tự hủy diệt mình…
Chừng sau vài phút, nó tiến lại gần để xem xét con mồi rõ hơn. Một con kiến chúa. Một con kiến chúa đỏ hung của vương quốc phía Tây Bel-o-kan.
Nó đã từng nghe về vương quốc siêu phức hợp này. Hình như hàng triệu dân của nó trở nên
tương thuộc
đến nỗi họ không biết tự nuôi mình nữa! Vụ lợi làm sao, còn tiến bộ ở đâu?
Một trong số những kiến chúa của chúng… Nó đang nắm trong vuốt mình cả một phần tương lai của bọn xâm lăng bất trị này. Nó không thích kiến. Nó đã nhìn thấy mẹ mình bị một lũ kiến đỏ thợ dệt săn đuổi…
Nó ngó con mồi đang không ngừng giãy giụa. Lũ côn trùng ngu ngốc, như thế chúng sẽ không bao giờ hiểu được kẻ thù tồi tệ nhất của chúng chính là sự hoảng loạn. Con kiến có cánh càng cố thoát ra, nó càng vướng vào tơ… vả lại còn gây thiệt hại làm con nhện không hài lòng.
Về phần con 56, sự mệt mỏi tiếp nối sự tức giận. Nó gần như không thể nhúc nhích nữa. Thân đã bị cuốn kín trong tơ mịn, mỗi cử động lại quấn thêm một lớp dày vào cái vỏ bọc. Nó thất vọng là thất bại một cách ngốc nghếch như thế này sau khi vượt qua chừng ấy thử thách.
Trong một cái kén trắng, nó sinh ra; trong một cái kén trắng, nó sẽ chết.
Con nhện lại gần hơn nữa, kiểm tra luôn trên đường đi những sợi bị hỏng. Thế là 56 có thể nhìn thấy ngay gần sát một con vật tuyệt đẹp màu da cam và đen, có tám mắt màu xanh xếp thành vòng tròn trên đầu. Nó đã từng ăn những con như thế này. Tới lượt mỗi con dùng bữa trưa của mình… Và con kia phun tơ lên người nó!
Người ta không bao giờ buộc chặt quá, về phần mình con nhện tự nhủ. Sau đó nó chìa ra hai cái răng móc có nọc đáng sợ. Nhưng thực tế, lớp nhện không giết con mồi, không phải ngay lập tức. Vì chúng thích thịt còn phập phồng, thay vì kết liễu con mồi, chúng làm nó bất tỉnh bằng nọc gây mê, và chỉ đánh thức nó để nhấm nháp một chút. Như vậy, nó có thể xé thịt còn tươi theo ý thích, thịt còn nguyên dưới lớp bọc tơ. Ăn như thế có thể kéo dài được một tuần.
56 đã từng nghe nói về tục lệ này. Nó rùng mình. Còn kinh hơn cả cái chết. Bị cắt gọt dần dần từng bộ phận… Mỗi lần thức dậy người ta đến giật ở bạn cái gì đó và người ta làm cho bạn ngủ trở lại. Mỗi lần bạn thiếu thêm một chút, cho tới giờ phút của lần rút cuối cùng, người ta lấy các cơ quan trọng yếu của bạn và cuối cùng cho bạn một giấc ngủ giải phóng.
Tự hủy mình thì hơn! Vì muốn chạy trốn điều khủng khiếp và ở quá gần hình ảnh những chiếc răng móc, nó chuẩn bị làm giảm nhịp tim.
Đúng lúc đó, một con phù du đâm phải mạng nhện, mạnh đến mức mép các sợi tơ trói nó ngay lập tức, thật chặt… Nó mới được sinh cách đây chừng vài phút, và nó sẽ chết vì tuổi già trong vài giờ nữa. Cuộc sống ngắn ngủi, cuộc sống phù du. Nó phải nhanh chóng hành động không để mất một phần tư giây nào. Bạn sẽ sử dụng trọn vẹn sự tồn tại của mình như thế nào nếu bạn biết rằng bạn được sinh ra buổi sáng để chết vào buổi tối?
Vừa mới thoát khỏi hai năm kiếp ấu trùng, con phù du đi tìm ngay một con cái để sinh sản. Cuộc tìm kiếm sự bất tử qua thế hệ con cháu của nó thật phù phiếm. Ngày duy nhất của mình, con phù du dành hết sức cho cuộc tìm kiếm này. Vì thế nó không nghĩ đến ăn uống, không nghỉ ngơi, không khó tính làm cao.
Kẻ săn mồi chính với nó, đó là Thời gian. Với nó, mỗi giây là một đối thủ. Và, bên cạnh Thời gian ấy, loài nhện ghê gớm chỉ là một yếu tố gây chậm trễ và không phải là một kẻ thù thực sự.
Nó cảm giác tuổi già đang lan nhanh trong cơ thể. Vài giờ nữa, nó sẽ lão hóa. Nó uổng công. Nó sinh ra chẳng để làm gì. Một thất bại thật không thể chịu đựng được…
Con phù du giãy giụa. Vấn đề với mạng nhện, là nếu người ta cử động người ta sẽ bị thắt chặt, nhưng nếu người ta không cử động người ta cũng chẳng thoát ra được…
Con nhện đến bên và cho nó thêm vài vòng dây nữa. Hai con mồi ngon sẽ cho nó các protein cần thiết để làm cái mạng thứ hai ngay ngày mai. Nhưng trong khi lại chuẩn bị làm cho nạn nhân của mình ngủ, nó nhận thấy một tín hiệu rung khác. Một tín hiệu rung… thông minh. Tip tip tip tip tip tip tip tip tip. Đó là một con cái! Nó tiến tới trên một sợi dây mà nó vỗ vỗ để truyền tín hiệu:
Tôi là người của anh, tôi không đến ăn trộm thức ăn của anh.
Cách rung này, con đực chưa bao giờ thấy có gì kích thích hơn thế. Tip tip tiptiptip. A, nó không chịu được nữa, nó chạy về phía người yêu (một con trẻ măng bốn lần lột xác, trong khi nó đã lột xác tới mười hai lần). Thân con cái lớn gấp ba lần nó, nhưng đúng là nó thích những con béo. Nó chỉ cho con cái hai con mồi mà chút nữa chúng sẽ rút ra nguồn sinh lực mới từ đó.
Sau đó chúng vào vị trí giao phối. Ở loài nhện, khá phức tạp. Con đực không có bộ phận sinh dục đực, mà là một loại ống sinh dục kép. Nó khẩn trương làm một cái bia, một cái mạng thu nhỏ mà nó tưới giao tử của mình lên. Ở trong đó nó làm ướt một chân, nó nhét cái chân vào trong chỗ tiếp nhận của con cái. Nó làm thế nhiều lần, kích thích cực độ. Về phần mình, nàng trẻ đẹp đạt tới độ chết lịm đi đến nỗi đột nhiên nó không kiềm chế được mình túm lấy đầu con đực và nhai rau ráu.
Tới lúc này, thật ngốc nếu không ăn hết con đó. Thế là, việc đã xong mà nó vẫn đói. Nó lao mình tới con phù du và khiến cho cuộc sống của con này còn ngắn ngủi hơn nữa. Bây giờ nó quay về phía kiến chúa đang hoảng sợ và ngọ ngoạy vì thấy đã tới giờ chích.
56 rõ ràng là gặp may, vì một nhân vật mới ồn ào xuất hiện phía cuối chân trời, khiến phải xem xét lại mọi chuyện. Đó cũng là một trong số các con vật nhỏ miền Nam mới đi lên miền Bắc. Một con vật rất lớn thì đúng hơn, một con bọ da một sừng hoặc bọ tê giác cánh cứng. Nó va vào đúng giữa mạng nhện, kéo căng cái mạng dai như keo… và làm đứt nó. Mạng 95/10, nó bền trong chừng mực người ta không lạm dụng quá mức. Lớp khăn lụa đẹp tan thành từng lọn và mảng lượn xuống.
Con nhện cái đã nhảy ra khỏi mạng nhờ bám lấy cái dây bảo hiểm của mình. Thoát khỏi vòng xích trắng, con kiến chúa kín đáo lê dưới đất, không tài nào bay lên được.