Chương 2.7
-
Kiến
- Bernard Werber
- 5096 chữ
- 2020-02-02 07:00:43
Dịch giả: Lê Thu Hằng
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà xuất bản Văn học
Đi vòng qua các cây, ụ đất và những bụi cây gai, các nhà thám hiểm tiếp tục len lỏi theo hướng Đông nguy hại.
Con đường hẹp lại, nhưng các đội làm đường vẫn còn đây. Người ta không bao giờ lơ là những con đường dẫn từ một tổ này sang tổ khác. Đám công nhân sửa đường nhổ rêu, di chuyển những cành cây chắn đường, đặt những biển báo mùi với tuyến Dufour của chúng.
Bây giờ, hiếm có kiến thợ đi hướng ngược lại. Thỉnh thoảng người ta thấy trên đất những pheromon chỉ dẫn:
Ở ngã tư 29 đi vòng chỗ các cây đào gai!
Cũng có khả năng đó là dấu vết mới của một cuộc phục kích bọn côn trùng kẻ thù.
Vừa đi, 103 683 vừa gặp hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Nó chưa bao giờ tới vùng này. Ở đó có nấm xép Satan cao tới tám mươi đầu! Thế mà đây lại là loài đặc trưng của các vùng miền Tây.
Nó cũng nhận ra nấm lỗ chó thối mà mùi thối của nó quyến rũ đám ruồi, nấm trứng như ngọc trai; nó trèo lên một cây nấm mồng gà và thích thú giẫm chân lên thịt mềm mại của nó.
Nó khám phá ra các loài cây lạ: cây gai dầu dại mà hoa của chúng giữ màu phớt hồng rất lâu, cây lan hài Vệ nữ tuyệt đẹp và đáng lo ngại, cây chân mèo thân dài…
Nó đến gần một cây bóng nước mà hoa của nó giống những con ong, và sơ ý sờ vào. Ngay lập tức những quả chín bung tung tóe vào mặt nó, phủ đầy mình nó thứ hạt vàng dinh dính! May mà không phải là nấm thối sớm…
Không nhụt chí, nó trèo lên một cây cỏ chân ngỗng hoa vàng để nhìn bầu trời gần hơn. Trên cao, nó thấy bầy ong làm thành những hình số tám để chỉ cho chị em của mình vị trí những bông hoa có phấn.
Quang cảnh ngày càng trở nên hoang dại hơn. Các kiểu mùi bí ẩn lan tỏa. Hàng trăm loài vật bé nhỏ không thể nhận dạng được bỏ trốn tứ phía. Người ta chỉ nhận ra vị trí của chúng qua tiếng lá cây khô gãy.
Đầu vẫn còn đầy cảm giác nhoi nhói, 103 683 quay lại đoàn. Cứ như thế chúng bước đi lặng lẽ tới ngoại vi của tổ liên bang Zoubi-zoubi-kan. Từ xa, đó như một lùm cây giống một lùm khác. Nếu không phải là mùi và đường đi được vạch trước, có lẽ sẽ không ai đi tìm một thành phố nơi đây. Quả thực, Zoubi-zoubi-kan là một tổ kiến đỏ hung cổ điển, với một gốc, một mái vòm làm bằng cành cây nhỏ và những chỗ chứa rác. Nhưng tất cả đều giấu dưới đám cây con.
Các lối vào Tổ đều nằm trên cao, gần như sát với đỉnh của mái vòm. Người ta lên được tới đó bằng cách qua một khóm dương xỉ và hoa hồng dại. Các nhà thám hiểm làm như thế.
Bên trong tràn đầy sự sống. Những con rệp không để bị nhận ra dễ dàng, chúng có cùng màu với lá cây. Thế nhưng, một cái râu và một con mắt lão luyện không khó khăn gì nhận ra hàng nghìn con vật nhỏ xấu xí màu xanh càng
gặm
nhựa thì càng từ từ béo dần lên.
Một thỏa thuận đã được thông qua, cách đây rất lâu, giữa kiến và rệp. Những con này nuôi kiến đổi lại kiến bảo vệ chúng. Thực tế, một số tổ cắt cánh
bò sữa
của mình và cho chúng mùi thông hành của riêng chúng. Thế thuận tiện hơn để giữ đàn gia súc…
Zoubi-zoubi-kan chơi kiểu chơi xỏ này. Để chuộc lỗi, hoặc có thể là vì xu hướng hiện đại thuần túy, Tổ đã xây ở tầng thứ hai của mình nhiều chuồng rất lớn có đủ mọi tiện nghi cần thiết cho rệp được thoải mái. Các vú nuôi kiến chú ý chăm sóc trứng của rệp như trứng myrmécéen. Có thể là từ đó sinh ra tầm quan trọng bất thường và vẻ đẹp của đàn gia súc địa phương.
103 683 cùng các bạn đồng hành tiến gần đến một đàn đang bận hút một cành hoa hồng. Chúng hỏi hai, ba câu, nhưng đám rệp giữ nguyên vòi cắm chặt vào thịt cây không thèm ngó ngàng tới chúng một chút nào. Dù sao, có thể chúng không biết ngôn ngữ mùi của kiến… Các nhà thám hiểm lấy râu tìm kiến chăn rệp. Nhưng chẳng phát hiện được con nào.
Lúc đó một chuyện kinh khủng xảy ra. Ba con bọ rùa thả mình rơi chính giữa bầy gia súc. Những con vật đáng gờm này gieo hãi hùng cho bọn rệp đáng thương mà những chiếc cánh bị cắt của chúng khiến chúng không bỏ chạy được.
Bầy sói, may mắn sao, làm các mục đồng xuất hiện. Hai con kiến Zoubi-zoubi-kan từ sau một cái lá nhảy ra. Vì chúng nấp để khiến những kẻ săn mồi màu đỏ điểm chấm đen bị bất ngờ hơn, chúng ngắm và giết chết lũ kia ngay tại chỗ bằng những cú bắn axít chính xác của mình.
Sau đó chúng chạy đến dỗ dành bầy rệp còn đang sợ hãi. Chúng vắt sữa đàn rệp, vỗ vỗ lên bụng chúng, vuốt ve râu chúng. Thế là những con rệp nhả ra một cục bọt đường to trong suốt. Thứ mật rệp quý giá. Uống no nê thứ nước này, các mục đồng Zoubi-zoubi-kan nhìn thấy những nhà thám hiểm Bel-o-kan.
Và chào họ. Trao đổi râu.
Chúng tôi tới để săn thằn lằn, một trong số họ phát tín hiệu.
Trong trường hợp này, các bạn phải tiếp tục về phía Đông. Chúng tôi đã xác định được vị trí một trong số các con quái vật này ở hướng đồn Guayeï-Tyolot.
Thay vì đề nghị họ trao đổi dinh dưỡng như thông thường, các mục đồng đề nghị họ ăn trực tiếp ở các con vật. Những nhà thám hiểm không để nói tới hai lần. Mỗi con chọn cho mình một con rệp và bắt đầu cù nhè nhẹ bụng nó để vắt thứ mật thơm mát.
Bên trong yết hầu, đen thui, hôi, và trơn. Con cái 56, bị dính đầy dãi, giờ trượt trong họng kẻ ăn thịt mình. Vì không có răng, con chim đã không nhai nó, nó vẫn còn nguyên vẹn. Đừng hòng cam chịu, với nó, đó là cả một thành phố sẽ biến mất.
Bằng nỗ lực cuối cùng, nó cắm răng mình vào thịt nhẵn của thực quản. Phản xạ này cứu nó. Con nhạn buồn nôn, nó ho và đẩy ra xa thứ thức ăn khó chịu. Bị lóa mắt, con cái 56 định bay lên, nhưng những cái cánh của nó quá nặng. Nó rơi xuống đúng giữa một dòng sông.
Những con đực đang hấp hối ngã xung quanh nó. Nó phát hiện ở trên cao, khoảng hai mươi chị em sống sót khỏi bầy nhạn đang bay loạn nhịp. Kiệt sức, họ mất độ cao.
Một trong số họ rơi xuống một bông hoa súng, chỗ hai con kỳ nhông nhanh chóng săn đuổi nó, bắt lấy nó và xé xác nó. Những hoàng hậu khác lần lượt ra khỏi cuộc chơi bởi chim bồ câu, cóc, chuột chũi, rắn, dơi, nhím, gà và gà con… Chung quy lại, trên một nghìn năm trăm con cái đã bay, chỉ sáu con sống sót.
Con cái 56 nằm trong số đó. Nhờ phép mầu. Nó phải sống. Nó phải thành lập tổ của riêng mình và giải bí ẩn vũ khí bí mật. Nó biết là nó sẽ cần giúp đỡ, mà nó có thể trông cậy vào đám đồng minh đã ở trong bụng mình. Cần phải cho họ ra khỏi đó…
Nhưng, trước tiên, phải rút khỏi đây đã…
Bằng cách tính góc các tia nắng, nó tìm ra điểm rơi của mình, trên sông Đông. Một góc ít được khuyên đến, vì cho dù ở tất cả các hòn đảo trên thế giới đều có kiến, người ta vẫn không biết làm thế nào chúng tới được đó, chúng không biết bơi.
Một chiếc lá bay qua vừa tầm, nó dùng tất cả răng mình bám lấy. Nó miệt mài khua chân ra đằng sau, nhưng cách đẩy này cho kết quả thảm hại. Nó bò như thế trên mặt nước từ khá lâu, khi một cái bóng khổng lồ bắt đầu hiện hình. Một con nòng nọc? Không, nó to hơn nghìn lần một con nòng nọc. Con cái 56 nhận ra cái dáng thon thon, có da trơn và lốm đốm. Một hình bóng mới lạ với nó. Một con cá hồi sông!
Những con tôm, độc nhãn, rận nước nhỏ, chạy trốn trước con quái vật. Con này chìm xuống rồi nổi lên về hướng hoàng hậu đang bám chặt vào cái lá, khiếp sợ.
Bằng tất cả sức mạnh của những chiếc vây, con cá hồi lao mình và rẽ mặt nước. Trong khi một con sóng lớn làm con kiến lắc lư, con cá hồi như treo lơ lửng trong không khí, nó mở cái miệng lớn đầy răng nhọn và nuốt chửng một con mòng bay là là ở đó. Sau đó nó quẫy đuôi cong mình rồi rơi xuống thế giới trong như pha lê của nó… và đồng thời gây ra một đợt sóng đánh chìm con kiến.
Những con ếch đã xả hết hơi và lặn xuống để tranh nhau nữ hoàng kiến và trứng của nó. Con này nổi lên được, nhưng một xoáy nước lại hút nó xuống phía dưới đáy không hiếu khách. Đám ếch đuổi theo nó. Cái lạnh làm nó bất động. Nó bất tỉnh.
Nicolas xem ti vi, trong nhà ăn, với hai người bạn mới của mình là Jean và Philippe. Xung quanh chúng, những trẻ mồ côi khác mặt hồng đỏ bị ru ngủ bởi những chuỗi hình ảnh không ngắt quãng.
Kịch bản phim qua mắt và tai chúng vào tới tận bộ nhớ của não với vận tốc 500 km/giờ. Một bộ não người có thể chứa được tận sáu mươi tỷ thông tin. Nhưng khi những bộ não này bị bão hòa, việc dọn dẹp sẽ được làm tự động, những thông tin được cho là ít thú vị bị quên đi. Thế là chỉ còn lại những kỷ niệm gây tổn thương và sự tiếc nuối những niềm vui đã qua.
Ngay sau bộ phim truyền hình, hôm đó có một cuộc thảo luận về côn trùng. Phần lớn bọn trẻ giải tán, khoa học tán phét không làm chúng hứng thú.
- Thưa giáo sư Leduc, cùng với giáo sư Rosenfeld, ông được coi là một trong những chuyên gia lớn nhất châu Âu về kiến. Điều gì đã khiến ông nghiên cứu kiến?
- Một hôm, khi mở tủ tường trong bếp nhà tôi, tôi mặt giáp mặt với một cột dài loài côn trùng này. Tôi đã đứng nhiều giờ xem chúng làm việc. Với tôi đó là một bài học về cuộc sống và về sự nhún nhường. Tôi đã tìm hiểu để biết rõ chúng hơn… Thế thôi.
(Ông cười.)
- Điều gì phân biệt ông với nhà khoa học lỗi lạc khác, chính là giáo sư Rosenfeld?
- À, giáo sư Rosenfeld! Ông ấy chưa nghỉ hưu à? (Ông cười lần nữa.) Không, một cách nghiêm túc, chúng tôi không cùng nhóm. Anh biết chứ, có rất nhiều cách để
hiểu
những con côn trùng này… Trước đây, người ta nghĩ là tất các loài sống thành đàn (mối, ong, kiến) đều là loài bảo hoàng. Thật đơn giản, nhưng lại là sai. Người ta đã nhận thấy là ở loài kiến, thực ra kiến chúa chẳng có quyền hành gì ngoài quyền sinh đẻ. Thậm chí tồn tại rất nhiều hình thái chính thể kiến: chế độ quân chủ, chính thể đầu sỏ, chế độ tam hùng chiến binh, dân chủ, vô chính phủ, vân vân… Thậm chí, thỉnh thoảng, khi những công dân không hài lòng về chính phủ của mình, chúng nổi dậy và chúng tôi đã chứng kiến những cuộc
nội chiến
ngay bên trong các tổ.
- Tuyệt vời!
- Với tôi, và với trường phái, tên là
trường phái Đức
mà tôi tham gia, tổ chức của thế giới kiến được ưu tiên dựa trên thứ bậc các đẳng cấp, và dựa trên sự nổi trội của các cá nhân alpha tài năng hơn mức bình thường, những con này điều khiển các nhóm kiến thợ… Đối với Roselfeld, thuộc trường phái gọi là
trường phái Ý
, loài kiến là vô chính phủ, không có con alpha hay cá nhân tài năng hơn mức bình thường. Và chính là vì để giải quyết những vấn đề thiết thực mà các thủ lĩnh đôi khi xuất hiện một cách tự phát. Nhưng những con này chỉ tồn tại nhất thời.
- Tôi hiểu không rõ lắm.
- Tức là trường phái Ý nghĩ rằng bất kỳ con kiến nào cũng có thể làm sếp, ngay khi nó có một ý tưởng độc đáo làm những con khác quan tâm. Trong khi đó trường phái Đức cho là luôn phải là những con kiến có
tư cách sếp
đảm đương các nhiệm vụ.
- Hai trường phái khác nhau ở điểm đó?
- Ở các hội nghị quốc tế lớn, đã từng xảy ra chuyện việc đó chuyển thành ẩu đả, nếu đây là điều anh muốn biết.
- Đó có phải luôn là sự cạnh tranh cũ giữa trí tuệ saxon và trí tuệ latin không?
- Không. Cuộc chiến này được so sánh với cuộc chiến mặt đối mặt giữa những người ủng hộ
bẩm sinh
, và những người ủng hộ
lĩnh hội được
thì đúng hơn. Người ta sinh ra đã đần độn hay người ta trở thành đần độn? Đó là một trong những câu hỏi mà chúng tôi cố tìm ra câu trả lời bằng cách nghiên cứu xã hội kiến!
- Nhưng tại sao không làm các thí nghiệm này trên thỏ hay chuột?
- Loài kiến tạo ra cơ hội tuyệt vời cho phép chúng ta xem xét một xã hội hoạt động, một xã hội gồm nhiều triệu cá thể. Như là quan sát một thế giới. Theo tôi biết thì không tồn tại những thành phố có nhiều triệu con thỏ hay chuột…
Cú huých.
- Mày nghe thấy không, Nicolas?
Nhưng Nicolas không nghe. Khuôn mặt này, đôi mắt vàng này, nó đã từng thấy. Ở đâu vậy? Khi nào vậy? Nó lục trong trí nhớ của mình. Chính xác, bây giờ nó đã nhớ ra. Đó là ông đóng bìa sách. Ông ta khẳng định tên là Gougne, nhưng ông ta chỉ là một và là cùng một người với ông Leduc này, và đang khoe khoang trên ti vi.
Phát hiện làm Nicolas chìm sâu vào suy nghĩ. Nếu ông giáo sư nói dối, đó là vì cố chiếm hữu cuốn bách khoa toàn thư. Nội dung chắc phải quý giá cho việc nghiên cứu loài kiến. Chắc nó nằm ở dưới đó. Tất nhiên là nó nằm dưới kho chứa đồ. Và chính cái đó làm tất cả họ thèm muốn: bố, mẹ và ông Leduc này. Cần phải đi tìm nó, cái cuốn bách khoa thư chết tiệt ấy, và người ta sẽ hiểu tất cả.
Nó đứng dậy.
- Mày đi đâu đấy?
Nó không trả lời gì.
- Tao tưởng chúng làm mày quan tâm, lũ kiến ấy?
Nó đi ra tới cửa, rồi chạy về phòng mình. Nó sẽ không cần nhiều đồ đạc. Chỉ cần cái áo da hộ mệnh, con dao găm và đôi giày to đế kếp của nó.
Các giám thị thậm chí không màng tới nó khi nó đi qua sảnh lớn.
Nó trốn khỏi trại trẻ mồ côi.
Từ xa, người ta nhận ra Guayeï-Tyolot chỉ là một kiểu miệng tròn. Như một hang chuột chũi.
Đồn tiền tiêu
là một tổ kiến nhỏ, có khoảng trăm con. Nó chỉ hoạt động từ tháng Tư đến tháng Mười và để trống suốt mùa thu và mùa đông.
Ở đây, như ở kiến nguyên thủy, không có kiến chúa, không kiến thợ, không binh lính. Mọi người cùng lúc kiêm nhiệm hết. Chính vì thế, họ chẳng ngần ngại chỉ trích sự cuống cuồng của các tổ khổng lồ. Người ta chế nhạo các vụ tắc đường, sập hành lang, các đường hầm bí mật biến cho bạn một thành phố thành một quả táo bị sâu đục khoét, những con kiến thợ siêu chuyên môn hóa và chẳng còn biết đi săn nữa, những lính gác cổng mù, cả đời bị bịt trong cái hốc của mình...
103 683 xem xét cái đồn. Guayeï-Tyolot gồm một tầng áp mái và một phòng chính rộng. Căn phòng này bị đục một cái lỗ trên trần, chỗ đó hai tia sáng mặt trời lọt qua làm lộ ra hàng chục chiến lợi phẩm đi săn, vỏ động vật thân mềm rỗng treo trên tường. Các luồng khí làm chúng rít vang lên.
103 683 tiến lại gần những cái xác nhiều màu này. Một con kiến bản địa tới vuốt râu nó. Con này chỉ cho nó những con vật tuyệt đẹp bị giết chết nhờ mưu mẹo myrmécéen. Những con vật bị phủ axít fomic, loại chất cũng cho phép bảo quản xác chết.
Ở đó, được sắp xếp cẩn thận, có các loại bươm bướm và côn trùng đủ kích thước, hình thù và màu sắc đa dạng nhất. Ấy thế mà, bộ sưu tập lại thiếu một con vật rất nổi tiếng: mối chúa.
103 683 hỏi họ có vấn đề với hàng xóm mối không. Con kiến bản địa dựng râu lên để thể hiện sự ngạc nhiên. Nó ngừng nhai tóp tép và một sự im lặng mùi nặng nề rơi xuống.
Mối à?
Râu nó hạ xuống. Nó chẳng còn gì để truyền nữa. Dù sao nó cũng có việc, nó đang pha thịt. Nó đã mất khá nhiều thời gian. Xin chào. Nó quay người, sẵn sàng chuồn đi. 103 683 năn nỉ.
Con kia bây giờ có vẻ sợ sệt hoàn toàn. Râu nó run run một chút. Rõ ràng, từ mối gợi cho nó điều gì đó khủng khiếp. Tiếp tục cuộc nói chuyện về chủ đề này hình như vượt quá sức nó. Nó đi nhanh về phía một nhóm thợ đang giữa cuộc đánh chén.
Những con này, sau khi đã làm đầy diều tập thể rượu mật hoa, nếm bụng của nhau, tạo thành một chuỗi dài khép kín quanh nó.
Lúc đó, năm thợ săn đóng ở đồn tiền tiêu đi vào khá ầm ĩ. Chúng đẩy một con sâu đằng trước chúng.
Chúng tôi đã tìm thấy cái này. Kỳ lạ nhất là nó làm ra mật!
Con vừa báo tin đó lấy đầu râu vỗ vỗ tù binh. Sau đó nó bày ra một cái lá, và ngay khi con sâu bắt đầu ăn, nó nhảy lên lưng con sâu. Con sâu chồm lên, nhưng vô ích. Con kiến cắm vuốt vào sườn nó, đặt chắc chỗ bám, quay lại và liếm đốt cuối của con sâu, cho tới khi một thứ nước chảy ra.
Mọi người hoan hô nó. Người ta truyền nhau từ răng sang răng thứ mật cho tới giờ vẫn chưa được biết tới. Vị khác với vị mật của rệp. Nó sánh hơn, với một dư vị nhựa rõ nét hơn. Trong khi con 103 683 nếm thứ rượu lạ này, một cái râu vuốt nhẹ đầu nó.
Hình như cháu tìm thông tin về mối.
Con kiến vừa tung cho nó pheromon này có vẻ rất rất già. Toàn bộ lớp vỏ của nó bị rạch bởi nhiều cú răng. 103 683 đưa râu ra đằng sau ra hiệu đúng.
Theo ta!
Nó tên là chiến binh 4 000. Đầu nó phẳng như một cái lá. Mắt nó nhỏ xíu. Khi nó phát, hơi bốc của nó run run mùi rượu rất yếu. Cũng có thể chính vì thế mà nó định nói chuyện trong một cái lỗ bé xíu gần như bị bịt kín.
Đừng lo, chúng ta có thể nói chuyện ở đây, cái lỗ này là phòng của ta.
103 683 hỏi nó biết gì về tổ mối ở miền Đông. Con kia tách râu mình ra.
Tại sao cháu quan tâm đến vấn đề này? Không phải là cháu chỉ tới để săn thằn lằn sao?
103 683 quyết định chơi đẹp với bác già vô tính này. Nó kể cho con kia nghe là một vũ khí bí mật và khó hiểu đã được sử dụng chống lại lính của La-chola-kan. Lúc đầu, người ta nghĩ đó là cú của bọn lùn, nhưng không phải chúng. Vì thế, hoàn toàn tự nhiên nghi ngờ của họ hướng sang đám mối miền Đông, kẻ thù lớn thứ hai…
Con kiến già gập râu, dấu hiệu ngạc nhiên. Nó chưa bao giờ nghe nói tới vụ này. Nó xem xét con 103 683 và hỏi:
Chính vũ khí bí mật đã nhổ cái chân thứ năm của cháu à?
Con chiến binh trẻ trả lời không phải. Nó mất cái chân đó trong trận Cây Mỹ Nhân, khi giải phóng La-chola-kan. Con 4 000 phấn khởi ngay lập tức. Nó cũng ở đó!
Đội nào?
Đội 15, còn bác?
Đội 3!
Suốt trận đó, một con chiến đấu bên sườn trái, và con kia bên sườn phải. Chúng trao đổi vài kỷ niệm. Luôn có nhiều bài học rút ra từ một trận chiến. Ví dụ, ngay từ lúc đầu các trận đánh, con 4 000 đã nhận ra việc sử dụng những con mòng đưa tin đánh thuê. Theo nó, đó là một phương pháp truyền thông từ xa, cao siêu hơn nhiều phương pháp
chạy
truyền tin.
Chiến binh Bel-o-kan, chẳng nhận ra được điều gì, vui vẻ tán thưởng nó. Sau đó vội vã quay lại chủ đề của mình.
Tại sao không ai muốn nói cho cháu về mối thế?
Con lính già lại gần. Đầu chúng lướt qua nhau.
Ở đây cũng xảy ra những điều rất lạ…
Những hơi bốc ám thị điều bí ẩn. Rất lạ, rất lạ… câu nói nảy lên thành tiếng mùi dội trên tường.
Sau đó 4 000 giải thích là ít lâu nay người ta không còn thấy dù chỉ một con mối của tổ Đông. Trước đây, chúng sử dụng đường sông qua Sateï để đưa gián điệp sang phía Tây, người ta biết thế và người ta giám sát chúng qua loa. Bây giờ, thậm chí không còn gián điệp nữa. Chẳng còn gì.
Một kẻ thù tấn công, lo lắng, nhưng một kẻ thù biến mất còn hoang mang hơn. Bởi vì không còn cuộc đụng độ nhỏ nào với quân trinh sát mối nữa, kiến ở đồn Guayeï-Tyolot quyết định đến lượt mình đi dò xét.
Một tiểu đội thám hiểm đầu tiên đi đến đó. Người ta chẳng có tin tức gì của họ nữa. Nhóm thứ hai theo bước, biến mất cũng theo cách đó. Thế là người ta nghĩ đến thằn lằn hay một con nhím vô cùng háu ăn. Nhưng không, khi có tấn công của động vật ăn mồi, luôn còn lại ít nhất một người sống sót, thậm chí là bị thương. Đằng này, các chiến binh bốc hơi như có phép thuật.
Điều này làm cháu nhớ tới điều gì đó… 103 683 bắt đầu.
Nhưng con kiến già không muốn để câu chuyện của mình bị quên đi. Nó tiếp tục:
Sau thất bại của hai cuộc thăm dò đầu tiên, chiến binh Guayeï-Tyolot chơi được ăn cả ngã về không. Họ phái gấp một tiểu đoàn năm trăm lính siêu vũ trang đi. Lần này một người sống sót. Nó lê lết hàng nghìn đầu và chết trong hoảng sợ khủng khiếp đúng lúc vừa về tới tổ.
Người ta xem xét xác nó, không một chút vết thương nào. Và râu của nó không hề chịu bất cứ một trận đánh nào. Cứ như cái chết vô cớ rơi xuống nó.
Bây giờ, cháu hiểu tại sao không ai muốn nói với cháu về tổ mối miền Đông chưa?
103 683 hiểu. Nhất là nó hài lòng, chắc chắn đã tìm thấy đúng dấu vết. Nếu bí ẩn vũ khí bí mật có một lời giải, lời giải ấy tất nhiên phải qua từ tổ mối miền Đông.
KỸ THUẬT CHỤP ẢNH GIAO THOA LAZE: Điểm chung giữa não người và tổ kiến có thể được tượng trưng bằng hình ảnh giao thoa laze.
Kỹ thuật chụp ảnh giao thoa laze là gì? Là sự xếp chồng các phim đã được ghi, các phim này một khi được tập trung lại và chiếu sáng dưới một góc nào đó, sẽ cho in hình ảnh nổi.
Thực tế, việc này vừa tồn tại ở khắp nơi, đồng thời cũng chẳng ở đâu cả. Sự tập trung các phim đã được ghi sinh ra một thứ khác, một chiều thứ ba: ảo ảnh của hình nổi.
Mỗi neuron của bộ não chúng ta, mỗi cá thể của tổ kiến giữ toàn bộ thông tin. Nhưng cần có tập thể để ý thức,
suy nghĩ nổi
, có thể lộ ra.
Edmond Wells,
Bách khoa toàn thư kiến thức tương đối và tuyệt đối.
Khi con cái 56, mới trở thành kiến chúa, tỉnh lại, nó thấy mình mắc cạn trên một bãi sỏi rộng. Chắc chắn nó chỉ thoát được bọn ếch nhờ một luồng nước nhanh. Nó muốn bay lên nhưng cánh nó còn ướt. Buộc phải chờ…
Nó lau chùi râu một cách bài bản, sau đó hít không khí xung quanh. Nó ở đâu đây? Miễn là nó đừng rơi sang mạn xấu của dòng sông!
Nó lắc râu 8 000 dao động/giây. Ở tốc độ đó có hơi hướng mùi quen thuộc. May mắn: nó ở bên bờ Tây của dòng sông. Tuy nhiên, không hề có dù chỉ một pheromon chỉ đường. Nó cần phải tiến về gần tổ trung ương hơn một chút để có thể nối liên lạc tổ tương lai của nó với Liên bang.
Cuối cùng nó bay lên được. Hướng Tây. Lúc này, nó không thể đi xa. Các cơ cánh của nó mệt mỏi, và nó bay là là trên mặt đất.
Chúng quay lại phòng chính của Guayeï-Tyolot. Từ lúc 103 683 muốn điều tra về mối miền Đông, người ta tránh nó cứ như nó bị nhiễm nấm thối sớm. Nó không phản đối, tất cả vì nhiệm vụ của mình.
Xung quanh nó, dân Bel-o-kan trao đổi dinh dưỡng với dân Guayeï-Tyolot, cho họ nếm vụ thu hoạch nấm mũ mới, đổi lại được thưởng thức mật vắt từ sâu dại.
Và tiếp theo, sau những hơi bốc linh tinh, cuộc nói chuyện chuyển qua bàn về săn thằn lằn. Dân Guayeï-Tyolot kể rằng cách đây ít lâu họ thấy ba con thằn lằn khủng bố các đàn rệp của Zoubi-zoubi-kan. Chúng hẳn đã phá tan hai đàn hàng nghìn con và tất cả các mục đồng đi kèm…
Có một màn kinh hoàng. Các mục đồng không làm được gì hơn là xua đàn gia súc của mình vào những lối đi an toàn được đào sâu trong thịt của các nhánh. Nhưng nhờ có pháo binh axít, họ đã đẩy lui được ba con rồng. Hai con bỏ đi xa. Con thứ ba, bị thương, đến ngồi trên một hòn đá cách đây năm mươi nghìn đầu. Các đội Zoubi-zoubi-kan đã cắt đuôi nó. Phải nhanh chóng tranh thủ điều đó và kết liễu con vật trước khi nó lấy lại sức.
Có phải là đuôi thằn lằn mọc lại không? một con thám hiểm hỏi. Người ta trả lời khẳng định nó.
Thế nhưng không phải là cùng cái đuôi đó mọc lại. Như Mẹ nói: người ta không bao giờ thấy lại được chính xác cái người ta đã mất. Cái đuôi thứ hai không có đốt sống, nó mềm hơn rất nhiều.
Một dân Guayeï-Tyolot mang tới những thông tin khác. Những con thằn lằn rất nhạy cảm với thay đổi thời tiết, còn hơn cả loài kiến. Nếu chúng tích nhiều năng lượng mặt trời, khả năng phản ứng nhanh nhẹn của chúng thật kinh khủng. Trái lại, khi chúng lạnh, mọi cử động của chúng chậm đi. Để cho cuộc tấn công ngày mai, phải lên kế hoạch tấn công dựa trên hiện tượng này. Lý tưởng nhất là tấn công thằn lằn ngay lúc rạng đông. Màn đêm sẽ làm chúng lạnh đi, chúng sẽ uể oải.
Nhưng chúng ta cũng thế, chúng ta sẽ bị lạnh đi!một con Bel-o-kan nêu ra đúng lúc.
Không nếu như chúng ta sử dụng kỹ thuật chống lạnh của kiến lùn, một con thợ săn đáp lại. Chúng ta sẽ ních đầy bụng đường và rượu cho có năng lượng và chúng ta sẽ phết lên vỏ nước dãi để ngăn năng lượng thoát ra khỏi cơ thể chúng ta quá nhanh.
103 683 tiếp nhận các tin này với râu lơ đễnh. Nó, nó đang nghĩ tới bí ẩn của tổ mối, tới sự biến mất không thể giải thích được mà con lính già đã kể cho nó.
Con Guayeï-Tyolot đầu tiên, con đã cho nó xem những chiến lợi phẩm và từ chối nói về mối, quay lại phía nó.
Anh đã nói chuyện với 4 000?
103 683 thừa nhận.
Thế thì đừng bận tâm đến những gì bác ấy nói. Cứ coi như anh đã nói chuyện với một xác chết. Cách đây mấy hôm, bác ấy bị một con tò vò cắn…