Chương 184: Lời xin lỗi đến muộn
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1345 chữ
- 2022-02-04 08:09:11
Viện trợ lý nhìn hàm răng trắng đều tăm tắp của Mạc Tiểu Thu mà cứ ngỡ đó là những lưỡi đao đáng kể vào cổ mình.
Không làm...
có được không ạ?
Viên trợ lý hỏi.
Mạc Tiểu Thu cười tươi hơn nữa,
Cô nói xem?
Viên trợ lý nghĩ vị Tổng Giám đốc tận nhiệm này thoạt nhìn thoạt trông còn
lành
hơn cả mình, nhưng thực chất lại chẳng
lành
tí nào.
Viện trợ lý đau khổ ra khỏi phòng, lòng rối rắm rốt cuộc có nên hi sinh mọi người để bảo vệ bản thân hay không.
Mạc Tiểu Thu thì tiếp tục vùi đầu vào hồ sơ.
Lúc Tô Tử Hằng còn tại chức, thật ra Tinh Vũ được điều hành rất tốt.
Tô Tử Hằng là người có tài, nhiều đơn vị từng có quan hệ với Tinh Vũ về mặt tài nguyên vẫn tiếp tục duy trì hợp tác trong thời gian Tô Tử Hằng nhậm chức, các nghệ sĩ trực thuộc công ty cũng hoạt động trôi chảy, hầu như không cần quan tâm.
Nhưng khi đọc đến phi vụ thu mua thành phố điện ảnh của nước A, tâm trạng Mạc Tiểu Thu bỗng thay đổi.
Giá trị của thành phố điện ảnh này có vẻ hơi cao.
Nhưng cô đọc kỹ toàn bộ báo cáo thì không thấy vấn đề gì.
Mạc Tiểu Thu đầu váng mắt hoa, quyết định tạm thời gác lại chuyện này, đợi cầm về nhà cho anh Cả xem rồi lại nói.
Mạc Tiểu Thu nhìn đồng hồ, thấy đã gần đến giờ tan tầm, cô vừa xếp hồ sơ lại thì điện thoại đổ chuông.
Mạc Tiểu Thu nghe máy, giọng nói quen thuộc vang lên.
Em tan làm chưa? Anh đến đón em nhé?
Mạc Tiểu Thu:
Hôm nay anh không có việc gì hết à?
Tần Ngạn:
Anh ở phòng tập thể thao suốt cả ngày.
Anh đã xem kịch bản em gửi rồi, thấy cũng được.
Mạc Tiểu Thu:
Anh quyết định đóng bộ phim này hả?
Tần Ngạn:
Kịch bản do vợ chọn mà, đương nhiên anh phải đóng chứ.
Nhưng mà vai này hình như hơi gầy...
Nói đến đây, giọng anh đậm chất than vãn.
Mạc Tiểu Thu cười,
Đây là tại anh đấy chứ? Trước kia anh khống chế vóc dáng rất tốt, gần đây ở nhà chỉ biết ăn no rồi lại nằm khoèo, không béo quay như lợn cũng uổng.
Tần Ngạn bị vợ tung một đòn trị giá mười nghìn điểm tổn thương, anh vốn chờ mong được cô an ủi, sao lại thành tiết mục
mẹ hiền nghiêm khắc dạy con thế này?
Khụ khụ!
Tần Ngạn ngắt lời vợ mình đúng lúc,
Anh sắp đến rồi, anh đứng dưới công ty đợi em nhé, bye.
Mạc Tiểu Thu thấy anh đã ngắt máy, nghĩ lại thì vừa rồi cô hơi nhiều lời thật.
Thôi, chồng cô vốn sĩ diện, lần sau không khuyên anh nữa, cứ đổi thực đơn bữa tối của anh thành cải thảo luộc cho rồi! Quyết định vậy đi! Đang nghĩ ngợi, chuông điện thoại của Mạc Tiểu Thu lại vang lên.
Cô nhìn màn hình, là Ivan.
Ivan đấy à? Có chuyện gì vậy?
Mạc Tiểu Thu vừa nghe máy là hỏi ngay, nếu không có việc gì quan trọng, Ivan sẽ không gọi cho cô.
Anh ta chỉ gửi báo cáo định kỳ về tình hình Lạc thị cho cô mà thôi.
Giọng Ivan đầy lo lắng,
Cô chủ, không thấy ông chủ đâu cả.
Mạc Tiểu Thu đứng phắt dậy,
Anh nói gì cơ? Không thấy Lạc Tu Nhiên đầu cả à? Rốt cuộc là sao? Chẳng phải anh ấy vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ư? Sao có thể mất tích được?
Ivan rầu rĩ,
Tôi đã cho người đi điều tra rồi.
Sáng nay, cô Tô đến chăm nom ông chủ, bảo tôi rằng cô ấy muốn trò chuyện riêng với ông chủ một lát.
Tôi nghĩ cô Tô đã đến đây nhiều lần, hẳn có thể chiếu cố ông chủ, lại thêm công ty phát sinh chút việc, thế là tôi mới đồng ý, ai ngờ khi quay về thì thấy nhân viên y tế đều nằm bất tỉnh trên sàn, ông chủ và cô Tô không thấy đâu.
Mạc Tiểu Thu:
Anh đừng cuống, nếu Tô Tùy Ảnh đưa anh Cả đi thì sẽ không sao đâu.
Để tôi liên hệ Tô Tùy Ảnh xem sao,lát nữa tôi sẽ gọi lại cho anh.
Ivan:
Không cần, tôi đã gọi cho cô Tô rồi, nhưng điện thoại tắt máy.
Vả lại, khi các nhân viên y tế tỉnh lại, tôi đã hỏi thăm rồi, cô Tô có đưa cho mỗi người bọn họ một cốc trà tự pha, uống xong liền mê man...
Cho nên...
Cho dù anh ấy bị Tô Tùy Ảnh đưa đi, chúng ta cũng phải biết lý do vì sao cô ấy làm vậy chứ?
Mạc Tiểu Thu hơi bực,
Những người đi điều tra báo cáo thế nào?
Ivan:
Trước mắt vẫn chưa có tin tức gì.
Mạc Tiểu Thu:
Được, tôi biết rồi.
Bây giờ tôi qua ngay đây.
Anh cứ tiếp tục đợi tin tức đi.
Mạc Tiểu Thu ngắt máy rồi bước ra ngoài, vừa ra đến cửa thì thấy viên trợ lý đang dáo dác nhìn vào trong phòng.
Mạc Tiểu Thu bực bội nhưng vẫn cố nén,
Chuyện tôi giao cho cô đã làm xong chưa? Xớ rớ ở đây làm gì?
Viên trợ lý sợ sệt nhưng vẫn cố làm hết trách nhiệm,
Tổng Giám đốc Mạc, vừa rồi có một bưu phẩm chuyển phát nhanh được gửi đến cho cô, bưu tá nói người gửi nhắn rằng nhất định phải để cô tự mở ra xem.
Mạc Tiểu Thu cầm lấy bưu phẩm, là một lá thư.
Dù phần tên người gửi được để trống, nhưng nhìn nét chữ trên đó, Mạc Tiểu Thu lập tức biết ngay người gửi là ai.
Cô vội vàng xé bì thư, bên trong là một xấp thư dày.
Tiểu Thu, Tiểu Thu, đã lâu không gọi cậu như vậy, nhưng khi đặt bút lại thấy không khó khăn gì mấy.
Lúc cậu đọc được lá thư này, mình và Tu Nhiên đã ở trên máy bay sang nước Y rồi.
Vì vậy, rất xin lỗi cậu.
Lời xin lỗi này thật ra đã quá muộn màng.
Dạo này mình đã suy nghĩ rất nhiều, mình biết chuyện đã qua không thể trách cậu hoàn toàn được, nhưng mình không thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng, cứ nghĩ nếu cậu xem mình là bạn thì nên sớm nói sự thật cho mình biết.
Nhưng ngẫm lại, có lẽ cậu muốn dùng cách này để bảo vệ mình.
Tựa như cậu từng nói, cậu không dám tin vào mình, ngộ nhỡ mình không thể chấp nhận căn bệnh của Lạc Tu Nhiên thì đó sẽ trở thành tổn thương không thể cứu vãn đối với cả mình lẫn Lạc Tu Nhiên.
Khi mới biết về bệnh tình của Tu Nhiên, dù lúc ấy nói chắc nịch là thế, nhưng chỉ có mình mới biết lòng mình rối loạn đến nhường nào.
Quả thật, mình đã yêu Tu Nhiên từ cái nhìn đầu tiên, nhưng người thu hút mình là một Lạc Tu Nhiên điển trai, thông minh, khỏe mạnh.
Giờ đây, nhìn người đàn ông ngày một gầy gò này, lòng mình đau thắt, tình yêu của mình cũng dao động.
Mình bắt đầu khinh bỉ bản thân, cũng dần thấu hiểu nỗi lo lắng của cậu.
Mình biết, thật ra lựa chọn của cậu có lẽ là lựa chọn tốt nhất đối với tất cả mọi người.
Nhưng mình vẫn muốn cho mình và Lạc Tu Nhiên một cơ hội.
Mình muốn đưa Tu Nhiên ra nước ngoài xem liệu có khả năng chữa khỏi bệnh cho anh ấy không, dù không có đi chăng nữa thì mình cũng muốn được ở bên anh ấy trong quãng thời gian này, cùng đặt dấu chấm hết cho tình yêu của đôi mình.
Cậu cứ yên tâm, mình sẽ chiếu cố Tu Nhiên thật tốt.
Cuối cùng, cảm ơn cậu, người từng là bạn thân nhất của mình.