Chương 185: Buông bỏ quá khứ
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1327 chữ
- 2022-02-04 08:09:11
Những điều Tô Tùy Ảnh oán trách cô cũng là những điều cô tự trách mình.
Nhưng khi ấy, dường như cô đã bước vào một vòng luẩn quẩn không có lựa chọn nào khác, cô luôn tự nhủ rằng mình làm vậy là muốn tốt cho tất cả mọi người, cô không còn biện pháp nào cả.
Cuối cùng, chuyện trở thành không thể cứu vãn.
Cô hối hận khôn xiết.
Tần Ngạn thấy sắc mặt Mạc Tiểu Thu rất kém, nên trên đường về nhà cũng không nói gì.
Nhưng khi thấy cô thất thần trong bữa cơm, rồi sau khi nghe một cuộc điện thoại thì ngồi ngây ra đó, Tần Ngạn cảm thấy đây không phải chuyện nhỏ.
Ăn cơm xong, Tần Ngạn bèn lôi Mạc Tiểu Thu còn đang thẫn thờ về phòng.
Mạc Tiểu Thu thừ người ngồi trên giường, mãi đến khi bị hôn một cái, cô mới hoàn hồn.
Hơ...
Cô về nhà lúc nào vậy?
Tần Ngạn thở dài,
Một anh chàng đẹp trai đang đứng ngay trước mặt mà em còn thất thần được, rốt cuộc em đang nghĩ gì chứ?
Trình độ tự luyến của chồng làm Mạc Tiểu Thu dở khóc dở cười, không kìm được mà véo lên gương mặt tuấn tú đến mức khiến người ta nghẹt thở kia,
Đúng thế, chồng em đẹp trai thế này cơ mà, tiếc là nhìn mãi cũng chán, làm sao bây giờ?
Sao có thể nhìn phát chán được chứ!
Được người ta gọi là chồng, khóe môi Tần Ngạn không khỏi cong lên,
Chồng em chẳng những đẹp trai, lại còn mỗi ngày một vẻ.
Tuyệt đối có thể đem đến cho em cảm giác mới
mẻ mỗi ngày.
Nói rồi, Tần Ngạn bèn nhảy nhóc xuống giường, chạy đi thay quần áo.
Nào là bộ trang phục phong cách punk cá tính mà Mạc Tiểu Thu từng thấy, rồi thì mặc trang phục quân nhân tạo dáng hiên ngang, chốc lại biến thành thư sinh cổ đại nho nhã, sau đó là chiến sĩ người máy của tương lai...
Giờ Mạc Tiểu Thu mới biết hóa ra chồng mình thích cosplay.
Sao hả, có phải chồng em hóa đẹp trai hơn không?
Cuối cùng, Tần Ngạn thay lại áo ngủ, ngồi xếp bằng trên giường, mặt đối mặt với Mạc Tiểu Thu.
Mạc Tiểu Thu gật đầu,
Ừ, cảm ơn anh đã cho em biết thì ra chồng mình đẹp trai đến thế.
Tần Ngạn xoa đầu cô,
Nếu có tâm sự gì thì có thể nói với anh, chồng đẹp trai của em không chỉ có cái mã bề ngoài thôi đâu.
Mạc Tiểu Thu tựa vào ngực Tần Ngạn, giọng buồn buồn,
Có phải em hay tự cho mình là đúng không?
Sao em lại nói thế?
Lần đầu tiên gặp anh, em nghĩ anh là một cậu ấm phá gia chi tử, cảm thấy anh đỏm dáng không chịu được...
Tần Ngạn hít hà,
Có nhưng mà không?
Mạc Tiểu Thu cười, dứt khoát nói hết câu,
Nhưng sau này, em phát hiện thật ra anh rất có chí tiến thủ.
Anh thích công việc của mình không phải vì hào quang nó mang lại, mà chỉ vì anh thích làm diễn viên, nên dù bị người khác hiểu lầm anh cũng không bận tâm, anh vẫn luôn là chính mình.
Anh cũng rất thẳng thắn, xưa nay không bao giờ đâm sau lưng như những kẻ hai mặt kia, mặc dù như vậy có hơi ngốc thật đấy, nhưng em thích anh ngốc nghếch như thế...
Nghe đến đây, Tần Ngạn toét miệng cười đến tận mang tai.
Không gì vui bằng nghe vợ nói thích mình.
Những lời khen ngợi của Mạc Tiểu Thu vẫn chưa hết,
Anh còn rất dịu dàng nữa.
Tựa như hôm nay vậy, anh dỗ dành cho em vui mà không gặn hỏi gì, hệt như một con Husky...
Tần Ngạn không thích ví dụ Husky này cho lắm.
Nếu em muốn nói với anh thì sẽ nói thôi.
Tần Ngạn nói, nghe giọng có phần tủi thân.
Anh là chồng em, chỉ cần anh hỏi thì em sẽ nói.
Mạc Tiểu Thu vỗ về, cảm thấy ông chồng dịu dàng của mình đúng là độc nhất vô nhị.
Thật ra, chuyện là thế này.
Mạc Tiểu Thu kể chuyện Tô Tùy Ảnh và Lạc Tu Nhiên cho Tần Ngạn nghe.
Nhưng cô vẫn giấu bệnh tình thật sự của Lạc Tu Nhiên, chỉ nói anh bị bệnh nan y không có cách chữa, còn có thể lây.
Cô còn nói phần đời còn lại của Lạc Tu Nhiên sẽ khốn khổ ra sao, tình yêu không thể thành của Tô Tùy Ảnh tuyệt vọng thế nào.
Mạc Tiểu Thu chậm rãi kể, Tần Ngạn nghe mà đỏ ửng khóe mắt.
Anh..
Mạc Tiểu Thu giật nảy mình, định xuống giường tìm khăn tay nhưng bị anh níu lại.
Tần Ngạn vùi đầu vào cổ Mạc Tiểu Thu, cảm giác ươn ướt nơi đó làm Mạc Tiểu Thu cảm nhận được nỗi đau buồn trong lòng Tần Ngạn.
Sao anh khổ sở vậy?
Mạc Tiểu Thu khó hiểu.
Tần Ngạn không nói gì, chỉ yên lặng ôm ghì lấy Mạc Tiểu Thu, rất lâu sau mới chầm chậm buông lỏng tay một chút.
Tiểu Thu, đã lựa chọn thì đừng nghĩ chuyện nếu như nữa.
Việc em cần làm là nghiêm túc suy xét hiện tại để đưa ra lựa chọn tốt nhất vào thời điểm này.
Cho đến giờ, Mạc Tiểu Thu chưa từng nghĩ chồng mình lại nói ra một câu triết lý như vậy.
Cô chợt thấy có lẽ mình chưa đủ hiểu anh.
Câu nói đơn giản của Tần Ngạn đã giúp Mạc Tiểu Thu cởi bỏ khúc mắc mấy ngày nay.
Bất kể lựa chọn trong quá khứ là đúng hay sai, giờ đây cô cẩn tin tưởng Tô Tùy Ảnh, nhất định bọn họ có thể tìm được cách để hạnh phúc.
Hôm sau, Mạc Tiểu Thu bảo Ivan rút người ở nước Y về, cô tin nếu có vấn đề gì, Tô Tùy Ảnh sẽ liên hệ với mình, không cần phải phái người theo dõi.
Ivan không vui, nhưng anh ta biết tâm nguyện của ông chủ mình có lẽ cũng là ở bên Tô Tùy Ảnh.
Cuối cùng, anh ta đành miễn cưỡng nghe theo.
Giải quyết xong chuyện của Lạc Tu Nhiên, Mạc Tiểu Thu lại có một chuyện phiền lòng khác.
David đã soạn thảo hợp đồng xong và gửi bưu điện sang đây.
Lần đầu tiên, Mạc Tiểu Thu nhìn hợp đồng mà thấy hơi buồn.
Địa điểm quay phim là ở nước A?
Tần Ngạn bất mãn chau mày,
Những bốn tháng nữa chứ? Em có đi không?
Mạc Tiểu Thu nhìn tấm bảng tên Tổng Giám đốc sáng loáng trên mặt bàn, lắc đầu,
Phải đi những bốn tháng thể kia, Tinh Vũ phải làm sao đây?
Nói thể, Tần Ngạn càng không thích,
Em là người đại diện của anh mà không đi với anh hả?
Mạc Tiểu Thu cạn lời,
Lúc mọi người hùa nhau đẩy em lên vị trí này, sao anh không suy xét trên lập trường em là người đại diện của anh? Có điều anh đã nói thế thì lát nữa em sẽ tìm cho anh một người đại diện mới.
Anh không muốn!
Tần Ngạn lắc đầu,
Không cần tìm người khác, anh không muốn đâu.
Không muốn cũng không được.
Mạc Tiểu Thu ấn mũi anh chồng không nghe lời,
Em là Tổng Giám đốc, cũng là sếp của anh, nên anh phải nghe lời em.
Tần Ngạn đang nghênh ngang bỗng ngoan ngoãn trong nháy mắt.
Vành tại anh hơi đỏ ửng, tự trách mình quá kém cỏi.
Vợ anh có chiêu trêu ghẹo mới từ bao giờ thế nhỉ? Mãi đến khi bị Mạc Tiểu Thu tống cổ lên máy bay, Tần Ngạn vẫn còn ảo não vì không giữ vững được lập trường của mình.
Nhìn người đại diện ngồi cạnh mình, Tần Ngạn càng thêm nghẹn họng,
Sao anh lại làm người đại diện của tôi?