Chương 205: Sao vợ anh lại tốt thế này?
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1359 chữ
- 2022-02-06 12:34:34
Mạc Tiểu Thu mừng rỡ.
Vị đạo diễn Chu này có tiếng khó tính trong giới, các diễn viên trong phim của ông, từ vai chính đến vai phụ, thậm chí diễn viên quần chúng đều phải có kỹ thuật diễn, còn phải có tinh thần chuyên nghiệp.
Được góp mặt trong phim của đạo diễn Chu đồng nghĩa với việc diễn xuất của diễn viên đó được công nhận ở một mức độ nào đó.
Trước kia, tuy Tần Ngạn có nhiều tác phẩm nhưng toàn là phim thần tượng, không yêu cầu cao về diễn xuất.
Sau này, dù vai thứ chính trong bộ phim truyền hình kia của anh được công nhận có trình độ diễn xuất nhất định, có điều, vai diễn ấy như được đo ni đóng giày cho anh, nên nhiều người vẫn chưa coi trọng.
Nhưng đạo diễn Chu mời Tần Ngạn đóng phim chứng tỏ ông tán thưởng kỹ thuật diễn của anh.
Đạo diễn Chu mời anh đóng vai thứ chính hả? Nhân vật như thế nào?
Mạc Tiểu Thu hào hứng hỏi.
Trông cô như thể vừa nhặt được vàng từ trên trời rơi xuống.
Tần Ngạn lắc đầu,
Không phải vai thứ chính.
Mạc Tiểu Thu bất ngờ, trong lòng không khỏi tiếc nuối, nhưng rồi nhanh chóng xốc lại tinh thần.
Dù gì cũng là phim của đạo diễn Chu, với trình độ của Tần Ngạn thì không được giao vai thứ chính cũng là bình thường.
Vai nam thứ ba cũng được.
Mạc Tiểu Thu an ủi Tần Ngạn,
Thường thì vai nam thứ ba đều là nhân vật dễ gây thiện cảm.
Biết đâu sau bộ phim này anh sẽ gặt hái được kha khá fan.
Mạc Tiểu Thu vừa dứt lời, Tần Ngạn lại lắc đầu,
Không phải vai nam thứ ba.
Sao cơ? Ông ấy cho anh đóng vai nam thứ tư à? Vậy còn đóng phim gì nữa! Chẳng lẽ xem anh như diễn viên quần chúng?
Mạc Tiểu Thu đập bàn đứng dậy.
Dù rất ngưỡng mộ đạo diễn Chu, nhưng cô không thể đồng ý để Tần Ngạn đóng vai nam thứ tư được.
Còn nhiều biện pháp chứng tỏ bản thân, không nhất thiết phải xun xoe đến mức ấy.
Thái độ của đạo diễn Chu đã như vậy thì anh không cần tham gia gì cả.
Còn ối kịch bản tốt! Đâu phải chỉ có phim Chu Vũ quay mới hay chứ!
Vợ à!
Tần Ngạn xen ngang tràng diễn thuyết của Mạc Tiểu Thu, cố nén cười,
Anh là nam chính!
...
Ặc...
Mạc Tiểu Thu bị sặc.
Tần Ngạn vội rót cho cô một cốc nước, để cô uống hết.
Sao rồi? Còn nghẹn không?
Tần Ngạn hỏi.
Mạc Tiểu Thu uống một mạch hai cốc nước mới hết nghẹn, sau đó ngơ ngác nhìn Tần Ngạn,
Anh vừa nói gì với em?
Tần Ngạn cười đắc ý,
Vợ à, chồng em lợi hại lắm đấy.
Đạo diễn Chu đích thân mời anh đóng vai nam chính!
...
Mạc Tiểu Thu nói,
Gần đây đạo diễn Chu đang thiếu hụt tài chính ư?
Tần Ngạn:
...
Vợ à, em xem thường chồng em vậy luôn đó hả?
Tần Ngạn nổi nóng.
Mạc Tiểu Thu cười lúng túng.
Thực tình cô không xem thường Tần Ngạn, nhưng người đó là Chu Vũ, là người từng đoạt giải Oscar.
Ông ấy có thể coi trọng Tần Ngạn, coi trọng đạo đức nghề nghiệp và lòng yêu nghề của anh.
Nhưng bảo ông ấy giao vai chính cho Tần Ngạn thì...
Điều này quả thật làm cô thấy hơi khó tin.
Cô không khỏi nghĩ liệu có phải Chu Vũ thiếu tiền thật không? Biết đâu ông ấy muốn nhân lúc
Cùng nhau vui vẻ cất cánh bay xa' đang khấm khá để lừa tiền chăng.
Thấy Tần Ngạn tỏ vẻ mất mát, Mạc Tiểu Thu vội an ủi,
Ai da, đương nhiên em rất tin tưởng anh.
Nhưng cô không tin tưởng Chu Vũ! Mạc Tiểu Thu vỗ về Tần Ngạn một phen, dù không chân thành cho lắm nhưng cũng đủ để Tần Ngạn phơi phới trở lại.
Không thể không nói, sự vỗ về hời hợt của Mạc Tiểu Thu vẫn rất có hiệu quả đối với Tần Ngạn.
Anh đã nhận được kịch bản chưa? Nhân vật ra sao?
Thấy Tần Ngạn đã vui lên, Mạc Tiểu Thu bèn hỏi.
Tần Ngạn lon ton chạy về phòng ngủ, lát sau đem ra một xấp giấy có phần sơ sài, đến cả phong bì cũng chẳng có.
Anh đã xem qua tiểu sử nhân vật, kịch bản thì chưa đọc xong.
Đây là trích đoạn kịch bản, chờ ký hợp đồng xong xuôi mới được xem kịch bản hoàn chỉnh.
Dựa trên tiểu sử mà nói, nhân vật này cũng được lắm.
Tần Ngạn nói.
Mạc Tiểu Thu gật đầu.
Thường thì vai nam chính luôn dễ gây thiện cảm với khán giả.
Nam chính và nữ chính là nền tảng phát triển của phim, nếu không thể gây thiện cảm thì ai thèm xem.
Mạc Tiểu Thu xem sơ qua kịch bản, là một bộ phim kiếm hiệp cổ trang có yếu tố tình cảm.
Mấy năm nay, thị phần phim kiếm hiệp không lớn, nhưng bộ phim này còn đan xen các tình tiết thám hiểm, kỳ bí.
Trong đó có đoạn các nhân vật đột nhập vào lăng mộ của hoàng để tiền triều để tìm mảnh ngọc cổ có tác dụng gia tăng công lực, cũng xem như đúng trào lưu.
Sao hả vợ, có nên ký hợp đồng không?
Tần Ngạn hỏi.
Từ khi hai người ở bên nhau, Mạc Tiểu Thu thấy có việc gì anh cũng hỏi ý cô, có phần buồn cười,
Sao việc gì anh cũng hỏi em thế? Anh thấy thế nào?
Tần Ngạn nói như thể đó là chuyện hiển nhiên:
Anh hỏi ý kiến em thì có gì sai? Về công, em là người đại diện của anh, muốn ký hợp đồng gì cũng phải hỏi ý em chứ.
Về tư, em là vợ anh, nghe lời vợ sẽ làm tình cảm gia đình thêm bền chặt.
Cho nên làm gì thì làm, đều phải hỏi hết!
Lập luận của Tần Ngạn làm Mạc Tiểu Thu bật cười, cảm thấy ấm lòng hết sức.
Vậy anh có thích bộ phim này không?
Tần Ngạn gật đầu,
Cũng được.
Đàn ông ai cũng có giấc mộng làm đại hiệp.
Tần Ngạn đã đóng phim cung đấu, hiện đại, nhưng chưa từng đóng phim kiếm hiệp.
Mạc Tiểu Thu xem kịch bản thêm một lát rồi đột ngột gật đầu,
Được, vậy thì ký.
Đạo diễn là Chu Vũ, kịch bản tuy không đúng trào lưu nhưng cũng không tồi, biết đâu lại là một chú ngựa ô.
Quan trọng là chồng em thích, dù cuối cùng doanh thu phòng vé có là bao nhiêu thì cũng đáng.
Tiểu Thu!
Tần Ngạn kích động nhào qua ôm chầm lấy Mạc Tiểu Thu, sau đó hôn cô tới tấp.
Tần Ngạn hôn một cái rồi nói,
Sao vợ anh lại tốt thế này?
Anh hôn tiếp cái nữa,
Sao vợ anh lại thấu hiểu lòng người thế này?
Rồi cái nữa,
Sao anh lại hạnh phúc thế này?
Tần Ngạn hôn mười mấy lần liền, mỗi lần hôn lại cảm khái một câu, làm Mạc Tiểu Thu đỏ bừng mặt.
Hôm sau, Tần Ngạn đi ký hợp đồng với Chu Vũ, Mạc Tiểu Thu muốn giám sát tình hình xây dựng phòng thí nghiệm nên không đi cùng.
Chu Vũ tuy là đạo diễn nhưng có đội ngũ hợp tác cố định của riêng mình, cũng chính là nhà đầu tư, nên địa điểm ký kết hợp đồng được chọn ở trụ sở của nhà đầu tư.
Tần Ngạn cùng Bé Bự đến sớm năm phút.
Vợ anh đã dặn việc đến muộn không thể hiện được đẳng cấp của bản thân, không đến muộn là phép lịch sự tối thiểu, nên trừ khi có lý do đặc biệt, bằng không phải đến sớm tối thiểu năm phút.
Tần Ngạn biết nghe lời vợ nên đến sớm.
Nhưng anh không ngờ trong phòng họp còn có người đến sớm hơn mình.
Đó là một cậu trai trẻ đang ăn kẹo mút, thoạt trong tầm hai mươi tuổi, ngồi một mình bên bàn họp, vừa ăn kẹo vừa chơi game,