Chương 206: Ký kết hợp đồng
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1204 chữ
- 2022-02-06 12:34:34
Nam chính Đỗ Thanh mà Tần Ngạn sắp đóng nỗ lực làm rất nhiều việc, hết thảy cũng chỉ vì cậu em trai Đỗ Lãng nhỏ hơn mình mười mấy tuổi.
Bộ phim kiếm hiệp cổ trang của Chu Vũ thật ra không hẳn là phim kiếm hiệp đơn thuần.
Có nhiều yếu tố khác đan xen trong đó, chẳng hạn như
tình huynh đệ
mập mờ.
Tần Ngạn là trai thẳng nên vốn dĩ không nghĩ gì nhiều, nhưng nhà mình đã có một đôi làm ví dụ, thành ra anh cũng trở nên nhạy cảm hơn, biết được rằng bộ phim này ít nhiều muốn lôi kéo các hủ nữ.
Chào cậu.
Tần Ngạn gật đầu,
Tôi là Tần Ngạn.
Mạnh Khê nhìn Tần Ngạn hồi lâu không đáp, mãi đến khi Tần Ngạn hơi chau mày, cậu ta mới mở miệng,
Anh không bất lịch sự như lời đồn nhỉ.
Cậu ăn nói kiểu gì đấy!
Bé Bự bực mình.
Mạnh Khê cười thờ ơ,
Tôi chỉ nói thật thôi.
Nghe nói Tần Ngạn là một cậu ấm vừa chào đời đã ngậm thìa vàng, tài nguyên thừa mứa đến mức người ta phải ghen tỵ, nhưng lại không nổi tiếng được.
Tính tình, kỹ thuật diễn, nhân phẩm đều chẳng ra sao...
Mạnh Khê!
Mạnh Khê đang nói thì bị người ta ngắt lời.
Tần Ngạn nhìn sang, là Chu Vũ và một người đàn ông mặc vest.
Người ngắt lời Mạnh Khê chính là người đàn ông mặc vest kia.
Thấy anh ta, Mạnh Khê nhún vai, sau đó cho kẹo mút vào miệng, ngồi lại chỗ cũ mà nhấm nháp.
Người đàn ông này trông khá trầm tính, anh ta đi đến chỗ Tần Ngạn, chìa tay ra,
Chào cậu, tôi là nhà đầu tư của phim, Lý Vân Hạc.
Tần Ngạn bắt tay,
Tần Ngạn.
Hai bàn tay rắn chắc bắt lấy nhau, các khớp xương gồ lên.
Tần Ngạn toan rụt tay về thì phát hiện đối phương vẫn đang giữ chặt tay mình.
Tần Ngạn nhíu mày, anh ta bèn buông tay ra.
Có lẽ là ảo giác nhỉ! Tần Ngạn nghĩ thầm.
Lý Vân Hạc ngồi vào bàn họp, cũng bảo mọi người ngồi cuống rồi đi thẳng vào đề,
Ban đầu, bộ phim này định mới một diễn viên từng đoạt giải ảnh đế, nhưng đạo diễn Chu đề cử cậu, mà tôi thì tin tưởng vào ánh mắt của ông ấy, nên cũng không dị nghị gì.
Nhưng tôi có một yêu cầu, cậu đã tham gia bộ phim này thì tạm thời không được nhận phim khác, cát-xê có thể thương lượng, nhưng tôi hi vọng cậu có thể toàn tâm toàn ý cho bộ phim này chứ đừng phân tâm.
Tần Ngạn chau mày, gã Lý Vân Hạc này ăn nói chẳng nể nang gì cả.
Nếu có phim khác mời tôi đóng thì sao?
Tần Ngạn cố tình khiêu khích.
Lý Vân Hạc thản nhiên,
Tôi không biết cậu Tần có kế hoạch gì với cuộc đời mình.
Nếu chỉ muốn kiếm tiền thì Tinh Vũ có thể làm chỗ dựa cả đời cho cậu.
Nếu cậu muốn phát triển sự nghiệp diễn viên của mình, hẳn sẽ không muốn bỏ lỡ phim của đạo diễn Chu.
Bởi lẽ, phim của đạo diễn Chu luôn nhắm đến các giải thưởng.
Vả lại, tôi đã điều tra tình hình công tác gần đây của cậu Tân, trừ một gameshow đang quay thì không còn gì khác.
Mà gameshow này lại quay cùng một chỗ với phim của đạo diễn Chu, nên sẽ không ảnh hưởng gì đến việc đóng phim.
Đương nhiên, nếu cậu Tần muốn lấy điều kiện không nhận phim khác trong thời gian này để đòi tăng cát-xê thì cũng có thể thương lượng, nhưng tôi tin cậu Tẩn không phải người như thế.
Lý Vân Hạc làm Tần Ngạn phải á khẩu.
Vốn dĩ anh cũng chẳng có thói quen một lúc đóng nhiều phim, nhưng bị người ta yêu cầu như thế vẫn thấy hơi khó chịu.
Tần Ngạn mẳng thầm trong lòng, sau đó nói,
Tôi lại muốn hỏi một câu, các anh có thể trả cát-xê bao nhiêu, có đáng để tôi từ chối các bộ phim khác hay không?
Lý Vân Hạc sửng sốt, anh ta không ngờ Tần Ngạn sẽ hỏi thế.
Bình thường, người ta sẽ rụt rè một chút chứ? Dường như Tần Ngạn chẳng hề cảm thấy ngại ngùng, anh nhìn Lý Vân Hạc chằm chằm, đợi anh ta trả lời.
E hèm!
Lý Vân Hạc hằng giọng,
Tất nhiên, chuyện này có thể thương lượng, nhưng với giá trị bản thân của cậu Tẩn hiện giờ, chỉ không thể quá cao được nhỉ?
Tần Ngạn cười,
Có lẽ bây giờ anh Lý thấy thế.
Nhưng chẳng bao lâu sau sẽ không phải thể nữa đâu.
Cậu Tẩn tự tin thật.
Lý Vân Hạc nói.
Tôi chỉ nói sự thật thôi.
Tần Ngạn cười đáp.
Lý Vân Hạc chợt mỉm cười, cảm thấy Tần Ngạn thật thú vị,
Tôi đánh giá cao sự thành thật của cậu Tẩn.
Đã vậy, cậu Tần cứ nói mức cát-xê mình mong muốn đi, chỉ cần không quá trớn, tôi sẽ chấp nhận.
Sự hào phóng của Lý Vân Hạc làm Tần Ngạn ngạc nhiên, nhưng anh không chỉ tiền, nhất là khi vợ anh đang rầu rỉ chuyện tiền nong hàng ngày, anh càng muốn kiếm nhiều tiền đỡ đần cho vợ.
Thế là Tần Ngạn nói thắng mức cát-xê mình muốn.
Con số Tần Ngạn đưa ra không nhỏ, nhưng cũng là cát-xê hợp lý đối với nam diễn viên chính của một bộ phim.
Có điều, bản thân Tần Ngạn có đáng giá chừng ấy hay không thì còn phải xem xét, sức hút phòng vé của Tần Ngạn thế nào thì ai cũng thấy, nếu dư luận không đón nhận, chỉ e phim sẽ không hồi vốn nổi.
Ấy thế mà Lý Vân Hạc lại quyết đoán đồng ý ngay.
Nghe vậy, Mạnh Khê xám ngoét mặt, cắn nát cây kẹo đang ngậm.
Đợi Tần Ngạn ký hợp đồng xong, Chu Vũ mới lên tiếng,
Diễn xuất của cậu tạm ổn, thái độ nghề nghiệp cũng được, nhưng bộ phim này có nhiều cảnh quay tương đối gian khổ đấy, cậu chịu được không?
Chu Vũ rất hiếm khi dùng phông xanh trong lúc quay phim.
Dù phông xanh có thể tạo ra nhiều cảnh tượng hoành tráng, nhưng lại không chân thực bằng ngoại cảnh thật.
Bộ phim này có một số phân cảnh diễn ra nơi sa mạc, hiển nhiên điều kiện ở đây rất gian khổ, Chu Vũ lo một công tử bột như Tần Ngạn sẽ không chịu nổi.
Nào ngờ Tần Ngạn bình thản nhún vai, dõng dạc nói,
Được.
Chu Vũ hài lòng mỉm cười, sở dĩ ông ta coi trọng Tần Ngạn cũng vì trong một lần ghi hình tiểu phẩm, Tần Ngạn phát sinh sự cố cần xử lý ngay, nhưng anh vẫn kiên trì quay xong mới đi bệnh viện.
Sự tận tâm đó khiến Chu Vũ nghĩ có ngày Tần Ngạn sẽ trở thành siêu sao hạng nhất.
Chu Vũ rất vừa lòng với thái độ của Tần Ngạn, bèn giao kịch bản cho anh,
Cậu về nhà đọc kịch bản cho kỹ, nếu không có vấn đề gì thì một tháng sau vào đoàn.