Chương 223: Tự lực cánh sinh



Sao lại thất bại? Anh đã cam đoan với tôi sẽ không có trục trặc gì cơ mà!
Tần Ngạn gầm lên, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, mắt đỏ ngầu, tưởng chừng như một vị La Sát đến từ địa ngục.


Xin lỗi, xem ra trong số chúng có kẻ rất lão luyện, từ phương thức giao diện mà kẻ đó đoán được có cảnh sát tham dự.

Thế nên bọn chúng không hề xuất hiện ở điểm hẹn.
Ivan giải thích.

Anh ta cũng biết luận điệu này đây kẽ hở, một khi chưa cứu người thành công thì có nói gì cũng chỉ là nói suông.

Tần Ngạn đẩy Ivan sang một bên, toan xông ra ngoài.

Thấy vậy, Tần Mặc bèn ngăn anh lại,
Em muốn đi đâu?

Tránh ra!
Nếu người ngăn mình không phải Tần Mặc, có lẽ anh đã cho người này một đẩm.

Tần Mặc hít một hơi sầu, nện cho Tần Ngạn một cú thật mạnh,
Em tỉnh táo lại đi! Em có biết phải đi đâu tìm Tiểu Thu không? Đến cảnh sát cũng phải bó tay, em tìm được hả?
Tần Mặc nói đúng, nhưng Tần Ngạn không tài nào ngồi yên ở đây được,
Dẫu vậy cũng không thể đợi ở đây! Ngoài kia chắc chắn sẽ có manh mối!

Nếu có manh mối, cảnh sát đã sớm thông báo cho em rồi! Cũng cứu được Tiểu Thu luôn rồi! Em không nghe trong sổ bọn bắt cóc có kẻ kỳ cựu sao? Em cứ lỗ mãng như vậy thì sẽ đánh rắn động cỏ đấy!
Tần Mặc nói.

Tần Ngạn nhìn Tần Mặc, cặp mắt đỏ ngầu chợt ứa nước mắt, như đang nhỏ máu.

Tần Mặc chưa bao giờ chứng kiến một Tần Ngạn như thế này, thấy em trai mình như vậy, lòng anh thắt lại.

Tần Ngạn lẳng lặng nhìn Tần Mặc hồi lâu, sau đó mấp máy môi,
Anh, Tiểu Thu đang có thai.

Nếu đứa bé này lại có chuyện gì, cô ấy sẽ không chịu nổi mất! Mà nếu Tiểu Thu xảy ra chuyện, em cũng không sống nổi...

Anh...

Để em đi đi...
Bàn tay Tần Mặc dần buông lơi, anh không thể ngăn cản đứa em trai duy nhất đang trên bờ vực sụp đổ được.

Tần Ngạn nói câu
cảm ơn
sau đó quay phắt đi.

Tần Ngạn không biết phải đi đâu, nhưng anh không thể bình tĩnh ngồi đợi trong nhà được, anh có cảm giác nếu cứ thế mãi, mình sẽ trở thành một tên sát nhân.

Tần Ngạn đi đến bệnh viện nơi Mạc Tiểu Thu bị bắt cóc.

Những người lúc trước xúm lại ngăn không cho Mạc Tiểu Thu rời đi đều bị Tần Ngạn mời đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra
.

Khi vụ việc xảy ra, bọn họ không báo cảnh sát mà lại tùy tiện ra tay nghĩa hiệp, sự ngu ngốc ấy đã khiến bọn họ phải trả giá đắt, đồng thời biết được năng lực làm việc của cảnh sát Trung Quốc.

Tần Ngạn đi thẳng đến phòng giám sát của bệnh viện.

Nhân viên an ninh trong phòng giám sát vừa thấy Tần Ngạn là rùng mình, nghĩ thầm sao cái gã sao chổi này lại đến nữa rồi.

Anh ta vẫn nhớ lúc cảnh sát đến đây xem video giám sát, theo quy định, anh ta cần báo cáo với lãnh đạo bệnh viện, ấy thế mà anh chàng này xem xong, chẳng nói chẳng rằng đập luôn máy tính, đến cả mấy viên cảnh sát đang có mặt cũng sửng sốt.

Không biết người này có thân phận thể nào, dù bị bệnh viện lên án những cảnh sát vẫn lờ đi, không hề có ý định bắt giữ anh ta.

Từ thái độ của cảnh sát có thể thấy người này không dễ trêu vào, thế nên khi anh xuất hiện ở đây lần nữa, nhân viên an ninh chỉ vội vã gọi điện thoại cho cấp trên chứ không dám ngăn cản.


À...

Cảnh sát đã sao chép các file ghi hình giám sát ngày hôm ấy rồi...
Thấy Tần Ngạn mở file giám sát xem lại, người nhân viên an ninh dè dặt nói.

Tần Ngạn mặc kệ anh ta, chỉ tập trung xem.

Anh hi vọng có thể tìm được một manh mối nào đó bị bỏ sót từ những đoạn video giám sát đã được xem đi xem lại vô số lần.


Vâng, anh ta đang xem video.
Người nhân viên an ninh nghe điện thoại, nói nhỏ,
Vâng, không làm gì khác cả...

Không đập phá gì hết...

Vâng, tôi biết rồi...
Anh ta cúp máy, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh.

Sếp anh ta dặn chỉ cần Tần Ngạn không đập phá đồ đạc thì cứ tùy ý anh, đã vậy thì một nhân viên quèn như anh ta chẳng thể nói gì.

Anh ta im lặng ngồi đó, lòng thắc mắc tại sao Tần Ngạn có thể xem đi xem lại một đoạn ghi hình dài không đầy mười lăm phút? Bình thường, anh ta toàn chợp mắt một giấc trong phòng giám sát nên mới một lúc đã không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, bắt đầu gà gật.

Chợt
bộp
một tiếng, anh ta mở bừng mắt, nhìn Tần Ngạn đầy thấp thỏm.


Sao, sao vậy?
Anh ta hỏi.

Tần Ngạn vẫn lờ tịt anh ta, gọi điện thoại thẳng cho cảnh sát,
A lô, Cảnh sát Lưu đấy à? Tôi xem lại video giám sát thì phát hiện ngoài bệnh viện có một chiếc xe rất kỳ lạ.

Nó chỉ xuất hiện thoáng qua, nhưng không thấy ai xuống xe, hình như là đến để đón ai đó...

Đúng vậy, không thấy được biển số xe, nhưng có thể nhận dạng dòng xe và màu sắc, ừ, để tôi chụp hình gửi anh.
Tần Ngạn gửi ảnh cho Cảnh sát Lưu, sau đó rời khỏi phòng giám sát, đi thẳng đến cục cảnh sát.

Ở đó, Cảnh sát Lưu đã được lệnh từ cấp trên nên nào dám hời hợt.

Vì vậy, dù cho rằng manh mối Tần Ngạn gửi đến chẳng hữu ích gì, anh ta vẫn sai người liên hệ với cảnh sát giao thông để điều tra.

Không ngờ bắt tay vào điều tra mới phát hiện đây là xe ăn cắp.

Cổng bệnh viện vốn tấp nập xe cộ, có xe đỗ tạm trước cổng chẳng có gì lạ, nhưng nếu đó là xe ăn cắp thì lại khác.

Cảnh sát Lưu vội vàng cho người triển khai điều tra, chẳng mấy chốc đã có tin tức.

Chiếc xe này dừng lại ở một nhà xưởng bỏ hoang ngoài ngoại ô, nhưng từ vết bánh xe cho thấy còn có một chiếc xe khác xuất hiện.


Có lẽ chúng đổi xe ở đây.
Cảnh sát Lưu nói.

Tần Ngạn nên một đấm lên chiếc xe, căm hận sao không phát hiện manh mối này sớm hơn.

Nếu phát giác sớm một chút, anh sẽ không cho bọn bắt cóc có cơ hội trốn thoát.


Không còn đầu mối nào khác ư?
Tần Ngạn hỏi.

Cảnh sát Lưu từng phá nhiều vụ án nên rất hiểu tâm trạng người nhà.

Nếu cấp trên của anh ta không đánh tiếng trước, người nhà sẽ không được phép có mặt ở đây.

Mà một khi đã có mặt tại hiện trường thì đều là thứ dữ cả.


Tôi biết cậu đang sốt ruột, chúng tôi đang khẩn trương tìm kiếm manh mối, cậu kiên nhẫn đợi đi.
Cảnh sát Lưu an ủi.

Những lời khuôn sáo kiểu này Tần Ngạn đã nghe rất nhiều lần, chỉ bỏ ngoài tai.

Cảnh sát chẳng giúp được gì, anh đành tự lực cánh sinh vậy.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.