Chương 224: Đánh chết người


Gã đàn ông vừa vào nhà bèn nhào về phía cô ta.


Cưng ơi, anh nhớ em muốn chết.
Hắn ta dỗ ngọt, tay bắt đầu sờ mó lung tung.

Người phụ nữ thẹn thùng đập hắn một cái, sao đó dựa vào ngực hắn ta, làm điệu làm bộ,
Cái gì đây?
Vừa dựa vào, cô ta chợt sờ được thứ gì đó bèn tò mò lôi ra, không ngờ lại là một chiếc áo lót nữ.

Cô ta nổi cơn lôi đình,
Nhị Cẩu, nhà anh giỏi nhỉ, dám léng phéng với ả khác!
.

Cô ta là quả phụ có tiếng đanh đá trong thôn, chỉ có ngữ ế vợ như Lý Nhị Cẩu mới có gan dan díu.

Lý Nhị Cẩu bị đánh tơi bời, la hét chói tai vì đau.


Á á á, đừng đánh nữa, đây là quà anh tặng em đấy.
Lý Nhị Cẩu vừa né vừa hét.


Tặng em á?
Người phụ nữ ngừng tay, nhìn Lý Nhị Cẩu đầy ngờ vực.

Lý Nhị Cẩu gật đầu lia lịa,
Ừ, tặng em đấy.

Em mặc thử xem có vừa không?
Cô ta cầm lấy chiếc áo thì thấy đúng là đồ tốt, cảm giác thích hơn loại mười hai mươi tệ cô ta mặc nhiều.

Cô ta đỏ mặt mắng,
Đồ quỷ sứ, anh muốn em cởi áo cho anh xem chứ gì!
Nói rồi, cô ta ngúng nguẩy đi vào trong phòng thay áo.

Lý Nhị Cẩu níu cô ta lại,
Dào ôi, vào trong làm gì.

Thay ở đây cũng được mà.

Đâu có người ngoài đâu nào!
Cô ta mắng
quỷ sứ
, nhưng lại nhanh nhẹn cởi quần áo ra.

Đương lúc cởi áo giữa chừng, chợt có tiếng gõ cửa vang lên.

Lý Nhị Cẩu chửi thề một tiếng, vội vàng tìm chỗ trốn.

Người quả phụ thì hối hả mặc quần áo vào rồi ra mở cửa.

Người gõ cửa chính là Tần Ngạn.

Tần Ngạn phát bực vì Cảnh sát Lưu làm việc quá lề mề, nhưng anh đã gây áp lực rồi, dù bọn họ tìm được chiếc xe ăn cắp tại khu xưởng bỏ hoang, nhưng thời gian đã quá lâu nên chẳng còn bao nhiêu dấu vết.

Nhưng không có vết bánh xe không có nghĩa là không còn manh mối nào khác.

Đường sá ở nông thôn không nhiều, đường ô tô chạy lại càng ít.

Tần Ngạn bàn với Cảnh sát Lưu, để mọi người chia thành nhiều tổ tìm kiếm manh mối dọc theo từng con đường một.

Tần Ngạn cũng là một trong số đó, anh đi đến đây, thấy căn nhà này là nơi duy nhất sáng đèn, bèn gõ cửa hỏi thăm xem có tin tức gì chăng.

Thoạt đầu, quả phụ ra mở cửa với gương mặt nhăn nhó, nhưng vừa thấy được Tần Ngạn, ánh mắt cô ta sáng rỡ.

Cả đời cô ta chưa từng gặp ai tuấn tú như vậy! Nếu trong phòng không có một gã đàn ông khác đang ẩn nấp, cô ta chỉ muốn nhào lên ngay lập tức.


Cậu...

có việc gì à?
Trái ngược với vẻ hung hãn khi vừa mở cửa, quả phụ nhỏ nhẹ hỏi.

Tần Ngạn không lòng vòng, anh lấy điện thoại ra, trong đó toàn là ảnh Mạc Tiểu Thu, sau đó mở một bức ảnh lên, hỏi quả phụ,
Chị có gặp cô gái này ở quanh đây không?
Quả phụ xem ảnh, thấy là nữ thì cụt hứng nói,
Không thấy.
Tần Ngạn thất vọng nhưng không nhụt chí, anh cất điện thoại đi, định tìm nhà khác hỏi thăm.

Bỗng dưng, viên cảnh sát trong tổ chợt chạy ra, ngại ngùng hỏi,
Xin lỗi anh Tân, tôi, tôi một quá, tôi dùng nhà vệ sinh ở đây được không?


Hỏi thì hỏi vậy, nhưng trước đó anh ta đã hỏi quả phụ nhà vệ sinh ở đâu, chỉ chực chạy đi ngay.

Anh ta vốn rầu thúi ruột vì bị phân vào tổ Tần Ngạn, nhưng ai bảo anh ta là lính mới, cấp bậc thấp nhất, lại trẻ tuổi nhất, đành bảo sao nghe vậy.

Anh ta đang bị tiêu chảy, suốt dọc đường không dám nói nhiều, thầm nghĩ khi nào không nhịn được nữa thì tìm đại một chỗ giải quyết, không ngờ lại gặp một nông trại.

Dõi mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy một vùng hoang vắng tối om, bỏ lỡ cơ hội này e khó có dịp thứ hai, anh ta đành ngại ngùng xin phép đi vệ sinh.

Tuy Tần Ngạn đang sốt ruột tìm người nhưng cũng không đến mức không cho người ta đi vệ sinh, có điều anh vẫn hơi không vui.

Thấy Tần Ngạn sa sầm mặt trông càng điển trai hơn, quả phụ cười ỏn ẻn,
Hay là cậu vào đây ngồi một lát, không biết cậu kia sẽ mất bao lâu đây.
Tiếng rên hừ hừ văng vẳng giữa đêm khuya yên tĩnh, Tần Ngạn bèn gật đầu bước vào nhà.

Quả phụ mừng thầm, chẳng nhớ gì đến Lý Nhị Cẩu đang trốn trong nhà nữa.

Cô ta nhiệt tình mời Tần Ngạn ngồi, rót nước cho anh, sau đó bắt đầu khoe khoang rằng mình quen biết hết mọi người trong mấy thôn xóm xa gần.

Dù chưa từng gặp phụ nữ nông thôn nhưng Tần Ngạn đã gặp biết bao nhiêu phụ nữ, chỉ cần nhìn vẻ mặt cô ta là Tần Ngạn biết ngay cô ta muốn làm gì.

Tần Ngạn hờ hững nghe cô ta thao thao bất tuyệt, lặng lẽ xem xét xung quanh.

Anh chợt giật nảy mình khi thấy một món đồ trên giường.

Quả phụ đang nói hăng say thì thấy Tần Ngạn nhìn chằm chằm về phía chiếc giường, cô ta cũng nhìn theo, thấy anh đang nhìn món nội y do Lý Nhị Cẩu tặng thì nở nụ cười mờ ám.

Cô ta biết ngay mà, làm gì có mèo nào chê mỡ! Chỉ là một món nội y mà cũng nhìn trố mắt! Cô ta cười như hồ ly mới vồ được mồi, chỉ vào chiếc áo lót mà nói,
Cậu thích à? Để tôi thay cho cậu xem nhé?

Đây là của chị hả?
Tần Ngạn vẫn dán mắt vào chiếc áo, mày nhíu chặt,
Làm thế nào chị có?
Nghe vậy, nụ cười của cô ta cứng lại,
Dĩ nhiên là tôi mua!
Nói đoạn, cô ta định giật lấy những Tần Ngạn đã nhanh tay hơn một bước.

Khi chạm vào lớp vải áo, Tần Ngạn càng thêm chắc chắn về ý nghĩ của mình.

Anh quay sang người quả phụ, ánh mắt lạnh tanh,
Chiếc áo lót này thật sự là của chị sao?
Quả phụ á khẩu, trong lúc hoảng hốt, cô ta sực nhớ trong phòng còn có Lý Nhị Cẩu, bèn liếc hắn ta, ra hiệu nếu có chuyện gì thì phải nhanh chóng chạy ra đây.

Lúc này Tần Ngạn đâu còn tâm trạng nào để ý những chuyện khác, anh bước lại gần quả phụ, nghiêm mặt hỏi,
Nói đi, rốt cuộc chị lấy chiếc áo này ở đâu?



Tôi, tôi, tôi đã nói là của tôi rồi mà!
Nói đoạn, cô ta đánh mắt ra hiệu cho Lý Nhị Cẩu.

Nhận được tín hiệu, Lý Nhị Cẩu từ phía sau lẻn ra, vồ lấy Tần Ngạn.

Tần Ngạn không ngờ trong phòng còn có người khác, nhưng anh nhanh chóng phản ứng kịp, nghiêng người tránh được đòn tấn công của Lý Nhị Cẩu, sau đó tung một cú đấm móc vào mặt hắn ta.

Lý Nhị Cẩu chỉ là một người làm nông bình thường, dù có tiếng côn đồ trong thôn, nhưng chẳng qua chỉ khỏe hơn người khác một chút, làm sao lợi hại bằng Tần Ngạn có học võ để đóng phim! Huống hồ, nếu so về cơ bắp, Tần Ngạn có khi còn rắn chắc hơn người chẳng rèn luyện gì như hắn.

Lý Nhị Cẩu trúng đòn của Tần Ngạn ngã lăn ra đất, đang định bò dậy nhưng Tần Ngạn không để hắn ta có cơ hội đó.

Anh ấn đầu hắn ta xuống đất, nện cho mấy cú, làm Lý Nhị Cẩu hôn mê bất tỉnh.

Nhưng Tần Ngạn không định ngừng tay mà vẫn đảm tới tấp vào mặt hắn.

Đúng lúc ấy, viên cảnh sát đi vệ sinh quay lại, thấy Tần Ngạn như sắp giết người đến nơi thì vội chạy qua can, giữ chặt tay Tần Ngạn và hét,
Anh Tần! Anh đang làm gì vậy? Anh còn đánh nữa là sẽ chết người đấy!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.