Chương 230: Chuộc tội
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1288 chữ
- 2022-02-06 12:34:37
Tần Ngạn quắc mắt nhìn nhóc con đang say ngủ, đi tìm vợ yêu vừa vất vả lập công của mình.
Vừa đến cửa phòng, anh nghe thấy Mạc Tiểu Thu nhẹ nhàng nói,
Tôi muốn bảo lãnh cho cô bé kia, tôi sẽ mời luật sư biện hộ cho nó.
Tần Ngạn mở cửa bước vào,
Tiểu Thu, em điên à!
Tần Ngạn thảng thốt, anh không thể tin nổi vợ mình lại
lương thiện
đến mức muốn mời luật sư biện hộ cho người đã hại mình, Mạc Tiểu Thu nhìn Tần Ngạn, xem ra phải giải thích với anh đã, cô bèn nói với Cảnh sát Lưu,
Nếu không còn vấn đề gì cần tường trình thì tôi muốn nghỉ ngơi, nếu có gì bỏ sót, anh có thể liên lạc với tôi.
Vừa thấy Tần Ngạn bước vào, Cảnh sát Lưu đã muốn tìm cớ chuồn êm, giờ Mạc Tiểu Thu tạo điều kiện thế này, dĩ nhiên anh ta đồng ý ngay, còn hứa sau khi trở về sẽ điều tra kỹ càng chuyện vừa mới nói, nhất định sẽ cho cô một câu trả lời chắc chắn.
Tần Ngạn nhìn theo bóng lưng anh ta, bực bội ngồi xuống bên giường Mạc Tiểu Thu,
Rốt cuộc em nghĩ gì vậy, đám bắt cóc bọn chúng có bị giết sạch anh còn thấy nhẹ!
Mạc Tiểu Thu vuốt mặt Tần Ngạn, cô luôn có cảm giác có một linh hồn khác nằm trong vỏ bọc của Tần Ngạn,
Em biết anh đau lòng vì em, nhưng nếu không có cô bé đó, có khi em đã chết rồi, nên có thể xem cô bé là ân nhân của em.
Sau đó, Mạc Tiểu Thu kể lại chi tiết những chuyện xảy ra trong lúc bị bắt cóc cho Tần Ngạn nghe.
Tần Ngạn vẫn không vui, ngay từ đầu, nếu cô bé kia không lợi dụng lòng hảo tâm của Mạc Tiểu Thu thì cô đâu có bị bắt cóc.
Cho dù cuối cùng cô bé biết sai và muốn chuộc tội những tổn thương đã hình thành, dễ gì nói chuộc là chuộc.
Nhưng vợ anh lại không nghĩ thế.
Dù điều kiện sinh con của Mạc Tiểu Thu không được tốt, nhưng sức khỏe cô khôi phục khá nhanh, ba ngày sau, cô liền yêu cầu được xuất viện.
Tần Ngạn phản đối gay gắt, Mạc Tiểu Thu bất đắc dĩ, cuối cùng hai người cùng nhượng bộ, mời một người trông trẻ làm việc 24/7, sau đó mới xuất viện về nhà.
Mấy ngày nay, Tần Mặc và Kinh Kha xử lý vụ Mạc Tiểu Thu bị bắt cóc mà bạn đến tối tăm mặt mũi.
Đám tội phạm kia từng thực hiện đủ loại tội ác lớn nhỏ, nhưng nguồn lực của cảnh sát có hạn, không thể điều tra đến từng chân tơ kẽ tóc, Tần Mặc bèn khui ra quá khứ của tất cả bọn chúng, để bọn chúng hiểu rằng tôi nhỏ đến đâu cũng đừng vi phạm, một khi phạm tội ắt sẽ phải trả giá đắt.
Còn về cô bé từng giúp Mạc Tiểu Thu, bọn họ phá lệ điều tra tường tận hơn, khi biết được kết quả, người từng chứng kiến nhiều chuyện ghê tởm trong thời gian qua như bọn họ cũng phải rùng mình.
Mẹ của bé gái kia từng bị bố cô bé cưỡng hiếp.
Cô vốn là một sinh viên xinh đẹp như hoa, sau khi bị cưỡng hiếp, cô cũng gả cho thủ phạm giống mẹ của Mạc Tiểu Thu.
Có lẽ vào thời ấy, phụ nữ phải chịu quá nhiều áp bức, dù biết đó là một tội ác hủy hoại cả đời mình, họ cũng không thể chống lại búa rìu dư luận, đành chấp nhận chung sống cả đời với một kẻ đáng tởm.
Cô còn thảm hơn mẹ Mạc Tiểu Thu, bố cô bé là một con nghiện chính cống, luôn cần nhiều tiền để mua ma túy.
Gã ta lại chẳng có năng lực gì cho ra hồn, cuối cùng quyết định bán mẹ cô bé cho băng đảng ma túy, để mẹ cô bé tiếp khách kiếm tiền mua ma túy.
Chẳng bao lâu sau, cô qua đời vì bị hành hạ quá khốn khổ.
Cô chết đi để lại một cô con gái, chính là cô bé kia, hi vọng gã đàn ông có thể nể tình máu mủ ruột rà mà chăm sóc cô bé đàng hoàng.
Song, thực tế chứng minh, một gã đàn ông không có tính người sẽ luôn luôn như thế.
Gã ta sống sung sướng được ít ngày nhờ bán vợ, thế là quen thói muốn bán cả con gái.
Có điều cô bé còn quá nhỏ nên chẳng ai mua, bởi người có đam mê đặc thù cũng không nhiều.
Về sau, gã ta chuyển sang lừa bán phụ nữ, dần dà thành một tay lão luyện, lừa bán vô số người.
Bí quyết thành công của gã chính là đứa con gái thông minh của mình - vì tự bảo vệ bản thân, cô bé không thể không lừa gạt những đứa trẻ khác.
Mạc Tiểu Thu đoán cô bé có nỗi niềm bất đắc dĩ, nhưng khi biết cô bé có quá khứ tương tự mình, tim cô như thắt lại.
Dù Tần Ngạn không muốn bỏ qua cho cô bé, nhưng cuối cùng cũng gật đầu, đồng ý mời luật sư biện hộ.
Nhưng chuyện này lại gặp vướng mắc ở chỗ cô bé.
Sau khi nói chuyện với các bên, Mạc Tiểu Thu thấy tình cảnh của cô bé rất dễ được tòa án thông cảm, dù sao cô bé cũng còn nhỏ, dù phạm tội nặng nhưng chỉ là đồng phạm, lại bị ép buộc nên có thể được tuyên án nhẹ.
Nhưng Mạc Tiểu Thu không ngờ cô bé lại từ chối để cô mời luật sư biện hộ,
Nếu không phải vì chị đang mang thai thì em sẽ không cứu chị đâu.
Cô bé nói mỗi một câu đó rồi thôi.
Bởi trong bụng Mạc Tiểu Thu còn một sinh mệnh bé nhỏ, không hiểu sao cô bé lại mềm lòng.
Cô bé cũng lấy làm lạ, mình có thể hờ hững nhìn bố mình bán những người phụ nữ lên miền núi, bán cho bọn buôn ma túy, cho thấy bản thân cũng máu lạnh chẳng khác gì bố mình.
Nhưng khi thấy Mạc Tiểu Thu bảo vệ mình hết lần này đến lần khác, có máu lạnh đến mấy cũng phải ấm lên.
Phải chăng mẹ cô bé cũng gắng gượng chịu đựng khi bị bạo kẻ cưỡng hiếp vì muốn cô bé được sống? Nhưng lẽ nào mẹ không nghĩ rằng nếu có cuộc sống thế này thì thà chết từ trong bụng mẹ còn hơn.
Như vậy còn được đầu thai sớm, không cần phải sống những ngày tháng nơm nớp lo âu, không biết lúc nào lại bị đòn hoặc là bị bán đi làm gái.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng thân thể lại không nghe theo đầu óc, cô bé thấy Mạc Tiểu Thu trệu trao nhai những thứ khó ăn muốn chết, dù vậy cô vẫn cố ăn bằng hết, vì nếu không ăn thì em bé trong bụng sẽ phải chịu
đói.
Khi Mạc Tiểu Thu nói mình sắp sinh, cô bé chợt nghĩ mình không thể để em bé chào đời ở nơi này.
Đây là một thế giới đầy rẫy ác ma, sinh ra ở đây, em bé sẽ trở thành người như cô bé mất! Cuối cùng, cô bé lựa chọn vùng dậy phản kháng, những mong em bé có thể sinh ra trong một thế giới tràn ngập ánh sáng.
Hãy để người có một gia đình đầy tội lỗi như cô bé cùng cả đời để chuộc tội đi.