Chương 229: Chờ mày ra sẽ tét mông mày
-
Làm Màu Ký
- Ninh Thiên Thu
- 1266 chữ
- 2022-02-06 12:34:37
Người nhà bệnh nhân gì mà ầm ĩ quá vậy?
Anh xuống xe cho em!
Mạc Tiểu Thu dùng chút sức lực cuối cùng để trừng mắt với Tần Ngạn.
Tần Ngạn lập tức ngậm miệng, quỳ cạnh bằng ca của Mạc Tiểu Thu,
Anh không nói nữa, em để anh ở lại đây được không?
Mạc Tiểu Thu mà còn sức thì đã đuổi Tần Ngạn đi rồi, nhưng lúc này bụng cô đang đau quặn từng cơn, chẳng còn hơi sức gì nữa.
Bác sĩ khoa sản thấy Mạc Tiểu Thu đã mở được mười ngón, nói không chừng sắp thấy đầu em bé rồi, anh ta chẳng hơi đầu để ý người nhà sản phụ vốn không nên có mặt ở đây nữa, chỉ tập trung bảo y tá chuẩn bị đỡ đẻ.
Bụng Mạc Tiểu Thu rất đau, quá trình đẩy em bé ra ngoài chẳng khác nào bổ đôi cơ thể cô vậy, đau đớn đến mức không tưởng.
Cô còn phải ra sức rặn để em bé thuận lợi ra đời.
Tần Ngạn nắm lấy tay Mạc Tiểu Thu, không, nói đúng hơn là tay Tần Ngạn bị Mạc Tiểu Thu siết chặt.
Nhưng Tần Ngạn giữ đúng lời hứa, không nói một câu, dù tay anh đang bị Mạc Tiểu Thu véo đến biến dạng.
Anh dùng tay kia cầm khăn ướt do y tá đưa để lau mồ hôi cho Mạc Tiểu Thu thay y tá.
Dù có nghe nói sinh con rất đau đớn, nhưng nhìn dáng vẻ Mạc Tiểu Thu, cô đang đau đến mức chết đi sống lại! Đứa bé này có vẻ đặc biệt khó chơi, từ lúc thấy đau bụng cho đến khi chuyển dạ, Mạc Tiểu Thu đau gần ba ngày, bây giờ cũng chuyển dạ được gần một tiếng đồng hồ rồi.
Bác sĩ khoa sản căng thẳng, ca sinh khó thế này đúng ra nên sinh mổ, nhưng bọn họ đang ở trên xe cứu thương, không có điều kiện mổ, chỉ có thể cố sinh thường.
Cô cố gắng lên, đầu em bé đã ra rồi, chỉ cần ra đến vai là chúng tôi có thể hỗ trợ, ra sức rặn nào!
Nghe vậy, Tần Ngạn trợn mắt, nhưng sợ nói nhiều sẽ bị Mạc Tiểu Thu đuổi xuống xe nên anh chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Mạc Tiểu Thu biết bác sĩ nói đúng, nhưng cô chẳng còn sức lực gì nữa.
Bây giờ, đừng nói là ra sức rặn, bảo cô nhấc một ngón tay lên cũng khó nữa là.
Tần Ngạn sốt ruột, lẩm bẩm với bụng Mạc Tiểu Thu,
Sao mày chẳng chịu nghe lời gì thế? Dám giày vò vợ bổ hả? Chờ mày ra đời, nhất định bổ sẽ đánh cho mẹ mày nhận không ra luôn!
Bác sĩ và y tá:
...
Em bé trong bụng:
Oa oa oa...
Bác sĩ:
...
Bác sĩ khoa sản ngớ người trong hai giây, sau đó sực tỉnh,
Ra rồi, mau chuẩn bị kéo và bằng gạc!
Mạc Tiểu Thu:
...
Sao mà giống bố nó thế này, cũng mềm nắn rắn buông hả? Mạc Tiểu Thu nắm tay Tần Ngạn, ánh mắt lộ vẻ ngóng trông.
Tần Ngạn là một ông bố gà mờ, nào dám ẵm em bé, chỉ dám nhìn thoáng qua, sau đó bất mãn bĩu môi,
Là một thằng nhóc con!
Nghe vậy, Mạc Tiểu Thu rất vui, cô luôn hi vọng đứa đầu là con trai, để sau này nếu có sinh đứa nữa thì nó có thể bảo vệ em gái.
Mạc Tiểu Thu kiệt sức, cô nắm lấy tay Tần Ngạn, dần dần thiếp đi trong tiếng khóc vang dội.
Đến khi tỉnh lại, cô đã nằm trong phòng bệnh VIP.
Người đến thăm cô là một người bạn cũ – vị bác sĩ buôn dưa.
Thấy cô đã tỉnh, anh ta hớn hở,
Ôi chà, tỉnh rồi này.
Chồng cô mới ra ngoài một lát, xem ra cậu ta không có duyên là người đầu tiên thầy cô tỉnh lại rồi.
Mạc Tiểu Thu:
...
Khi về nhà, cô phải nhắc Tần Ngạn đổi sang đặt phòng bệnh VVIP dài hạn ở bệnh viện khác mới được, bác sĩ của bệnh viện này nhiều chuyện quá thể.
Thấy Mạc Tiểu Thu làm thinh, anh ta nói tiếp,
Cũng lâu rồi không thấy hai người tới, làm tôi hơi nhớ đấy.
Không ngờ cặp đôi ngày nào cũng nằm viện giờ đã thành một nhà ba người.
Tôi đã thăm con cô rồi, khỏe lắm, xem ra sau này không giống bố mẹ nó, sẽ không thường xuyên bị bệnh đâu.
Giọng anh ta đẩy tiếc nuối, làm Mạc Tiểu Thu nghe mà tức điên.
Mạc Tiểu Thu bất giác nhìn ra cửa, thầm nghĩ sao Tần Ngạn vẫn chưa về! Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, Mạc Tiểu Thu hớn hở ra mặt, không ngờ người vào không phải Tần Ngạn mà là cảnh sát.
Mạc Tiểu Thu thất vọng não nề, người kia lại tự nhiên kéo ghế ngồi xuống,
Cô Tần phải không nhỉ? Tôi là Đội trưởng Lưu, thuộc tổ trọng án, cô có thể gọi tôi là Cảnh sát Lưu.
Nếu lúc trước tôi không cẩn thận gọi bác sĩ khoa sản nổi tiếng đi cùng đến cho bọn bắt cóc, có khi cô và con đã gặp nguy hiểm rồi đây...
Mạc Tiểu Thu:
...
Chồng ơi, sao anh vẫn chưa xuất hiện? Mạc Tiểu Thu hít sâu một hơi, cất tiếng hỏi,
Cảnh sát Lưu, nếu anh muốn lập bản tường trình thì mau hỏi đi, tôi đang mệt lắm.
Cảnh sát Lưu:
À à, được.
Vậy tôi hỏi thẳng nhé? Cô bị bắt cóc như thế nào...
Mạc Tiểu Thu thuật lại tường tận từ đầu đến cuối, dù Cảnh sát Lưu đã biết thủ phạm chính là em gái ruột nạn nhân, nhưng nghe chính chủ kể lại vẫn thấy hãi.
Dù mấy vụ bắt cóc tống tiền thường do người quen gây án, nhưng đây là lần đầu tôi gặp được động cơ gây án kiểu này đấy, thật là...
Cảnh sát Lưu muốn nói đúng là đồ điện, nhưng lời đã chực nói ra lại thôi.
Mạc Tiểu Thu không để ý đến câu nói bỏ lửng của Cảnh sát Lưu, cô nói tiếp,
Nhiều năm trước, có vụ án một gã say xỉn cưỡng hiếp một cô bé vị thành niên ở thành phố L, nếu có thể, mong Cảnh sát Lưu hãy liên hệ với cảnh sát nơi đó điều tra lại, rất có thể kẻ chủ mưu của vụ án này là Mạc Tiểu Đông.
Cảnh sát Lưu:
I!
Sao lại có vụ nữa là thế nào? Mà cũng phải, người này không giống phạm tội lần đầu, điên khùng thế kia cơ mà.
Còn nữa...
Mạc Tiểu Thu nhìn Cảnh sát Lưu, ngập ngừng không biết mở miệng thể nào.
Cảnh sát Lưu:
Cô Tần, có chuyện gì cô cứ nói thẳng.
Mạc Tiểu Thu do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng nói,
Tôi muốn biết cô bé đã lừa tôi sẽ bị xử thế nào?
Cảnh sát Lưu sửng sốt, không ngờ Mạc Tiểu Thu lại hỏi chuyện này, ngẫm nghĩ rồi trả lời,
Thường thì con bé sẽ bị phán tội bắt cóc, nhưng nó vẫn còn vị thành niên nên chắc sẽ đưa vào trại giáo dưỡng trước, khi nào đủ tuổi thì chuyển sang trại giam nữ bình thường.
Mạc Tiểu Thu:
Ý anh là, con bé sẽ bị tuyên án tối thiểu tám năm?
Cảnh sát Lưu:
Chắc mười năm đấy.
Tất nhiên, tôi không phải thẩm phán, tôi chỉ ước tính dựa trên các án lệ thông thường thôi.