Chương 228: Chồng cô là ngọn núi vững chắc


Cô đẩy bé gái ra sau lưng, sau đó nhắm mắt lại trong cam chịu, lòng thầm nghĩ,
Tần Ngạn, nếu có kiếp sau, em hi vọng vẫn được làm vợ anh.
Một tiếng nổ lớn vang lên, góc phòng nổ tung, cả đám kinh ngạc nhìn về phía phát ra tiếng nổ, Mạc Tiểu Đông cũng giật mình mà khựng lại, nhìn sang bên ấy.

Mạc Tiểu Thu không cảm nhận được cơn đau như dự kiến, tiếng nổ ầm vang làm cô tò mò mở mắt ra xem.

Một đám mây bụi mù mịt bốc lên từ góc phòng, che khuất người đang đứng đó, chỉ thấy được một hình bóng cao lớn.

Mạc Tiểu Thu nhìn hình bóng ấy, nước mắt đột ngột trào ra, tâm trạng nặng nề mấy ngày nay chợt tan biến, chỉ còn lại nỗi chua xót vô hạn.

Gã đàn ông đứng dậy, đám mây bụi dần tan giúp gã thấy rõ người trước mặt,
Mày...

Sao lại thể được?
Thấy Mạc Tiểu Thu òa khóc nức nở, ánh mắt Tần Ngạn đầy vẻ hung tàn.

Anh lạnh lùng nhìn đám người trong phòng, ánh mắt như những lưỡi dao sắc xoáy vào lòng bọn họ.

Cả đám bất giác run rẩy, thậm chí có kẻ loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Riêng gã thủ lĩnh xem ra can đảm hơn, thấy Tần Ngạn tiến về phía mình, gã cúi người kéo Mạc Tiểu Thu dậy.

Khoảnh khắc thấy được Tần Ngạn, Mạc Tiểu Thu chợt thấy nhẹ nhõm, cảm giác tủi thân dâng trào tựa như một đứa bé nhõng nhẽo, nhất thời quên mất mình chưa hoàn toàn thoát khỏi hiểm nguy.

Bị tên thủ lĩnh kẹp cổ, cô hoảng hốt nhìn Tần Ngạn, tay chân luống cuống.

Tần Ngạn dừng bước, nói với gã bằng giọng lạnh bằng,
Nếu mày thả cô ấy ngay bây giờ, tao sẽ tha mạng cho mày.

Buồn cười!
Gã thủ lĩnh nói,
Mày dám giết tao à? Có đáng để mày ngồi tù vì một cái mạng rẻ mạt như tao không?
Nói đến đây, gã cảm thấy mình thật có lý, lá gan cũng lớn hơn.


Tao nói cho mày biết, nếu mày muốn nó sống thì nghe lời tạo, chuẩn bị năm mươi triệu cùng với một chiếc xe để tạo rời khỏi đây! Bằng không, mày cứ đợi nhặt xác vợ mày đi! Aaa!


Gã đang nói dở chừng bỗng thình lình rú lên thảm thiết.

Thì ra cô bé kia vừa dùng một viên gạch nhặt được đâu đó đập mạnh vào chân gã.

Cô bé đã dùng hết sức bình sinh, gã thủ lĩnh đau đớn buông lỏng tay, để Mạc Tiểu Thu vùng ra.

Vừa thoát được, Mạc Tiểu Thu vội kéo cô bé chạy đến chỗ an toàn.

Gã thủ lĩnh toan bắt cô lại nhưng đã muộn, Tần Ngạn lao đến trước mặt gã bằng một tốc độ không tưởng, nhặt viên gạch lên nện vào đầu gã.

Máu bắn ra tung tóe, lần này e là gã không chết cũng mất nửa cái mạng.

Nhưng Tần Ngạn không định dừng tay, anh giơ viên gạch lên cao, toan nện xuống đầu gã thủ lĩnh đang nằm sõng soài dưới đất.

Đúng lúc này, một tốp người ập vào phòng từ lỗ thủng trên tường do Tần Ngạn tạo thành, đi đầu là Cảnh sát Lưu.

Thấy tình hình trong phòng, anh ta bèn nổ một phát súng về phía viên gạch trong tay Tần Ngạn.

Tiếng súng nổ làm mọi người giật mình, mắt Tần Ngạn đỏ ngầu, anh nhìn Cảnh sát Lưu chằm chằm như thế nếu anh ta dám ngáng đường thì cũng giết chết anh ta luôn.

Đám người trong phòng bị bắt giữ một cách chóng vánh, Cảnh sát Lưu e dè lùi lại,
y, anh xem cô Tẩn thể nào đi kìa, trông cô ấy không được ổn.
Nghe vậy, Tần Ngạn nhìn sang Mạc Tiểu Thu, cô đang nằm gục xuống đất, đau đớn rên rỉ.

Tần Ngạn chẳng buồn để ý đến tên bắt cóc nữa, anh tất tả chạy đến chỗ Mạc Tiểu Thu, về khát máu trong mắt vụt tiêu tan, chỉ còn lại sợ hãi và bất an.


Tiểu...

Tiểu Thu, em sao rồi? Em đừng làm anh sợ! Em có bị thương ở đâu không?
Tần Ngạn quỳ bên cạnh Mạc Tiểu Thu, không dám chạm vào cô.

Anh không biết Mạc Tiểu Thu bị thương ở đâu, sợ bất cẩn chạm vào sẽ làm cô bị thương nặng hơn.

Tần Ngạn quay sang bảo Cảnh sát Lưu,
Gọi xe cứu thương! Mau!


Cảnh sát Lưu vội chạy ra ngoài, gọi cho xe cứu thương của bệnh viện phụ sản.

Thật chẳng có viên đại đội trưởng nào khổ bằng anh ta! Mạc Tiểu Thu đau như chết đi sống lại.

Tiếng la hét của Tần Ngạn không ngừng vang lên bên tai, dáng vẻ bất lực của anh khiến lòng cô quặn đau.

Cô gắng gượng nắm lấy tay Tần Ngạn, thấy vậy, Tần Ngạn lập tức siết chặt tay cô, chỉ hận không thể đổi mạng với cô.


Em không sao...
Giọng Mạc Tiểu Thu yếu ớt, nhưng ngữ khí lại kiên định.

Tần Ngạn luống cuống nhìn cô,
Sao lại không sao? Em đau thế này cơ mà...
Mạc Tiểu Thu gượng cười:
Phụ nữ sinh con ai chẳng đau...

Em sắp sinh, thế thôi...
Tần Ngạn:
...

Sinh, sinh, sinh con?
Tần Ngạn sửng sốt, líu cả lưỡi.


A!
Mạc Tiểu Thu đột ngột thét lên, cơn đau vừa rồi vượt xa những cơn đau lúc trước gộp lại.


Em đau không? Đau lắm không? Anh phải làm sao đây? Bác, bác sĩ! Sao bác sĩ vẫn chưa tới?
Tần Ngạn rối rít.

Mạc Tiểu Thu chẳng biết phải làm sao, đây là lần đầu cô sinh con mà! Đúng lúc ấy, cuối cùng bác sĩ cũng đến, người đi đầu là một bác sĩ khoa sản.

Anh ta thật rầu quá sức, bình thường anh ta không cần đi theo cảnh sát trong các nhiệm vụ kiểu này, nhưng lần này phía cảnh sát nói người

bị bắt cóc là một phụ nữ có thai, để đề phòng ngộ nhỡ, bệnh viện bên phân công anh ta đi theo.

Vừa rồi có tiếng súng nổ làm anh ta sợ chết khiếp! Sợ thì sợ, nhưng anh ta vẫn có tinh thần chuyên nghiệp, nhìn qua bụng thai phụ và dáng vẻ đau đớn của cô, anh ta biết ngay cô sắp sinh.


Mau đưa người lên xe cứu thương, điều kiện nơi đây quá tệ, nếu sinh con sẽ dễ bị nhiễm trùng!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.