Chương 227: Đàm phán


Nghe tiếng cửa mở, bọn họ bèn nhìn sang, ai nấy đều ngạc nhiên khi thấy người mở cửa là Mạc Tiểu Thu, sau đó nghển cổ nhìn vào trong xem Mạc Tiểu Đông đã xảy ra chuyện gì.

Mạc Tiểu Thu vô cùng hối hận.

Lúc ở trong phòng chỉ có một mình Mạc Tiểu Đông, cô miễn cưỡng đối phó được, còn bây giờ phải đối mặt với một đám đàn ông, chỉ có nước bị đánh mà thôi.

Nhưng hối hận cũng đã muộn, dù sao cũng mở cửa rồi, Mạc Tiểu Đông lại sắp đuổi đến nơi,

Mạc Tiểu Thu đành lao ra ngoài.

Mấy gã đàn ông bừng tỉnh, biết Mạc Tiểu Thu vừa trốn từ trong phòng ra, nhao nhao bắt cô lại.

Mạc Tiểu Thu né tránh, nhưng chẳng mấy chốc đã bị bọn họ xúm lại đánh.

Cô bị trói nghiện lại, ngã lăn xuống đất.

Mạc Tiểu Thu chợt thấy gã đàn ông đã bắt cóc mình ở bệnh viện.

Gã ta bước tới chỗ cô, sắc mặt giận dữ.

Mạc Tiểu Thu sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng không ngờ gã ta không đánh cô mà lại đạp bé gái một cú.

Nghe tiếng cô bé hét lên vì đau, Mạc Tiểu Thu vội chắn trước mặt cô bé,
Anh làm gì vậy?
Gã cười gằn,
Ốc chưa mang nổi mình ốc còn lo cọc cho rêu hả?
Mạc Tiểu Thu không nhúc nhích,
Tôi đã bị bắt lại rồi, anh việc gì phải đánh đập con gái mình chứ!


Gã ta ngoác miệng cười, như vừa nghe được một chuyện hài hước vô cùng,
Con gái tạo? Mày nói con nhãi này là con gái tạo ấy hả? Ha ha ha! Cũng đúng! Quả thật con ả kia có nói nó là con tao, nhưng ai tin được lời một con gái điếm chứ? Cũng nhờ nó biết nghe lời chứ không thì tao giữ nó làm gì? Không ngờ nó dám lén thả mày! Tao chẳng thèm đợi đến khi nó mười lăm nữa, giải quyết mày xong tao sẽ bán nó luôn!


Mạc Tiểu Thu cảm nhận được cô bé sau lưng đang run lẩy bẩy.

Cuối cùng cô cũng biết vì sao mình bị cô bé lừa nhưng khi nhìn cô bé vẫn thấy không yên lòng.

Đó là bởi ánh mắt cô bé nhìn mình! Ánh mắt ấy là ánh mắt cầu cứu!

Có phải cô cũng từng có ánh mắt như thể chăng? Không biết bản thân đã làm sai điều gì để cho bố ruột phải đối xử với mình như vậy.

Ngày nào cũng nơm nớp không biết hôm nay sẽ bị đòn thế nào.

Khao khát có một thiên thần chính nghĩa xuất hiện trước mặt mình, cứu mình thoát khỏi địa ngục này.

Sao một đứa trẻ lại phải trải qua vô vàn trắc trở mà người khác không gặp phải? Mạc Tiểu Thu đau thắt lòng.

Năm ấy, không có ai xuất hiện trước mặt cô, che chở cô khỏi chịu đòn của bố mình! Bây giờ, cô có thể bảo vệ bé gái này, dù là chỉ được một lần, chỉ cần cô còn sống, cô muốn bảo vệ cô bé!


Dẫu có thể nào!
Mạc Tiểu Thu cố gắng duy trì sự tỉnh táo,
Tôi không định bỏ trốn, vì các anh có ý định khác, tôi không thể không tự vệ, nhưng thật ra các anh tìm Tần Ngạn đòi tiền chuộc còn không bằng đàm phán với tôi, hẳn các anh phải biết tôi mới là Tổng Giám đốc Tập đoàn Tinh Vũ, Tần Ngạn chẳng qua là một nghệ sĩ dưới quyền mà thôi, các anh đàm phán với anh ta thì anh ta cũng không rớ vào tài chính của tập đoàn được đâu.

Cả đám các anh chia nhau số tiến Tần Ngạn đưa cũng đủ à?
Mạc Tiểu Thu quét mắt nhìn cả bọn,
Các anh động thế này cơ mà!
Mạc Tiểu Thu nhìn cả đám chỉ vì muốn ghi nhớ tất cả, nhưng khi nhìn đến người đàn ông đứng sau cùng, cô hơi sững sờ, cô không ngờ Tiêu Kiêu lại xuất hiện ở đây.

Dường như Tiêu Kiều cũng phát hiện Mạc Tiểu Thu đang nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, anh ta không dám đối mặt, đành lùi lại một bước làm bộ chải tóc.

Chưa bao giờ Tiêu Kiêu thấy hối hận như bây giờ.

Thoạt đầu, anh ta chỉ giận dữ khi nghe được Mạc Tiểu Thu và Tần Ngạn nói mình là ngôi sao hết thời, còn khiến anh ta mừng hụt.

Thế là khi Mạc Tiểu Đông tìm đến, nói muốn dạy cho Mạc Tiểu Thu một bài học, ma xui quỷ khiến thế nào anh ta lại đồng ý.

Nhưng thực lòng Tiêu Kiểu chỉ muốn dạy dỗ Tần Ngạn một phen, chứ không nghĩ sẽ ra tay với Mạc Tiểu Thu.

Anh ta biết Mạc Tiểu Thu đang có thai, nên chưa phát rồ quá mức.

Mạc Tiểu Đông nói đã sắp xếp đầu ra đấy, sẽ lừa Tần Ngạn tới nơi đánh cho một trận, sau đó ngụy trang thành ăn cướp, cảnh sát muốn điều tra cũng không xong.

Cuối cùng, Mạc Tiểu Đông lại bắt cóc tống tiền, mà người bị bắt chính là Mạc Tiểu Thu.

Mấy gã đàn ông đang đợi ở đây rặt một đám tội phạm kỳ cựu, hơn nữa Mạc Tiểu Đông tỏ ra khá quen thân với bọn họ.

Đến lúc đó anh ta mới hiểu ra, Mạc Tiểu Đông chẳng phải người tốt lành gì cho cam.

Nhưng anh ta có hối hận cũng đã muộn.

Chính anh ta đã nghe ngóng lịch trình của Mạc Tiểu Thu từ nội bộ công ty để nói cho Mạc Tiểu Đông, giờ bảo người khác rằng anh ta không phải đồng phạm với bọn bắt cóc, ai mà tin được?

Bây giờ ngồi đây, lòng anh ta hối hận vô cùng.

Đã bao lần anh ta muốn mở cửa đi khỏi đây, thầm nghĩ nếu đi tự thú, liệu cảnh sát có thật sự tin tưởng anh ta vô tội hay chăng.

Nhưng anh ta không dám đánh cược, anh ta không đủ dũng khí ngồi tù, nếu bị cảnh sát bắt, đời anh ta coi như xong.

Mạc Tiểu Thu vẫn đang nhìn Tiêu Kiêu với vẻ không tin nổi, một tên bắt cóc bỗng hứng thú với lời cô nói.

Gã đi đến trước mặt Mạc Tiểu Thu, ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mặt cô,
Mày nói xem, mày có thể đưa bao nhiêu?


Mạc Tiểu Thu nhìn gã đàn ông có ánh mắt lạnh lùng trước mặt, cô chắc chắn người này từng giết người, hơn nữa thái độ bất cần đời của gã ta cho thấy gã có thể lên cơn giết người bất cứ lúc nào.


Còn tùy anh muốn bao nhiêu!
Mạc Tiểu Thu cố nén không run rẩy,ra vẻ bình tĩnh nói với gã ta,
Nếu muốn biết thực lực của Tập đoàn Tinh Vũ, anh có thể hỏi người đứng sau cùng kia kìa.
Gã ta liếm môi nghiền ngẫm, sau đó ngoái đầu lại,
Này, gà nhép, mày ở Tinh Vũ chắc phải biết Tinh Vũ có thể đưa bao nhiêu chứ hả?
Bỗng dưng bị điểm danh, Tiêu Kiểu tủa mồ hôi trán,
Chắc...

chắc cỡ mấy trăm triệu nhỉ?
Tiền đầu tư cho một bộ phim toàn trăm triệu, Tinh Vũ lại đầu tư nhiều bộ phim một lúc như vậy, chắc vốn lưu động cũng phải mấy trăm triệu.

Ai nấy nghe được con số này đều xuýt xoa.

Gã đàn ông trước mặt Mạc Tiểu Thu tặc lưỡi,
Cuộc đời thật bất công, đám nhà giàu bọn mày nhón tay một cái là có mấy trăm triệu, mẹ kiếp, bọn tao thì kiếm miếng ăn còn khó!
.

Bản thân Mạc Tiểu Thu cũng không ưa tầng lớp giàu có, nên cô biết khi gặp phải một kẻ căm ghét người giàu thì những lúc thế này không nên nói gì cả.

Đợi gã ta chửi rủa xong, Mạc Tiểu Thu mới hỏi,
Sao? Anh có muốn giao dịch không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm Màu Ký.