Chương 3: Xuống Núi


Ở vùng Sơn Cốc nơi ẩn cư của thần y cũng là người có võ công vang danh thiên hạ được người ta gọi bằng 2 cái tên "Vũ thần y" và "Vũ Thần". Tên đầy đủ của ông là Vũ Thiên Khang. Ông giống như hoa đà tái chữa bách bệnh, võ công của ông vang danh thiên hạ ai mà không biết. Nhưng ông quyết định ẩn cư thoát khỏi thế tục

Sâu thẳm trên núi, có ngôi nhà gỗ 3 gian ngự trị giữa dòng sông bao la. Đường đi vào phải đi qua cây cầu bằng gỗ bắc ngang qua. Trên dòng sông xung quanh nhà gỗ rất nhiều hoa sen hoa súng nở rộ. Xa tít sau là cảnh núi non mờ mờ ảo ảo

Sân gỗ trước gian nhà chính, có lão ông khoảng 60t đang loay hoay xáo thuốc cẩn thận. Tuy tuổi đã già nhưng tinh thần còn minh mẫn, khí sắc hài hòa tươi trẻ.

"Sư phụ, đồ nhi về rồi nè"

Từ xa, nữ nhi vận bạch y cộc tay liền với chiếc tà váy dài gần đến khủy chân (gang tay), 2 cánh tay đeo uyển nghi (bao tay dài từ bắp tay đến mu bàn tay), thắt lưng khảm to, đôi giầy trắng đến bắp chân. Tóc được vén lên đơn giản với chiếc duy băng trắng. Trên vai đeo giỏ đựng thuốc

"Mã nhi, từ từ thôi............làm gì mà cuống lên thế?"

Ông dừng tất cả động tác đang làm nhìn đứa đệ tử của mình. Nhân Mã là nhị đồ đệ của ông, lên núi bái sư học thuật cô lúc nào cũng hiếu động, chạy nhảy lung tung chẳng ngồi yên một chổ nhưng hay làm cho ông vui nhưng lại chẳng bù cho đại đồ đệ của ông. Đại đồ đệ là Hiên Hạ lên núi trước cô 4 năm bái sư học võ nhưng tâm của đại đồ đệ này không hướng thiện, chỉ mong được xưng bá võ lâm. 2 năm trước Hiên Hạ xuống núi vì ghen tỵ khi sư phụ dạy cho Nhân Mã "phi không ảo ảnh giác". Đó là loại võ dùng khinh công thi triển, trên võ lâm cực kì ít người từng được chứng kiến loại võ công này

"hì hì...sư phụ, đồ nhi mới hái linh chi từ trên núi và cả nhân sâm nữa"_ Nhân Mã mặt háo hức bỏ chiếc giỏ lấy linh chi và nhân sâm đặt lên chiếc bàn gỗ. Vũ Thiên Khang đi lại ngồi xuống, trầm ngâm hỏi

"Mã nhi, từ khi đệ tử nhập môn được bao nhiêu năm rồi?"

Mã khẽ lẩm bẩm rồi trả lời "dạ, gần 8 năm rồi"

Vũ Thiên Khang nhìn xa xăm, đăm chiêu. Thời gian quả nhanh thật, mới đâu nhị đồ đệ của ông lên núi bái ông làm sư phụ đã gần 8 năm

"hazzz......đã đó mà 8 năm rồi, bao nhiêu kiến thức đời ta đã truyền thụ hết cho con"

"Đâu có, đồ nhi mới học được ti tí của sư phụ thôi...hì hì"_Mã ngồi xuống nhe răng cười

Ông khẽ phất ống tay đặt lên bàn, đôi mắt hiện lên sự lo lắng
"Đại tỷ của con đã xuống núi được 2 năm rồi mà không rõ tung tích. Ta chỉ sợ đại tỷ con nhất thời hồ đồ theo tối bỏ sáng"_Vũ Thiên Khang đứng lên đi lên phía trước_"Cho nên ta muốn con xuống núi, thứ nhất cho con đi hành y cứu người, thứ 2 có thể khuyên đại tỷ hướng thiện"

Ông quay người lại dặn dò Mã. Cô gật gật "dạ" tiếng. Hành động liếng thoáng như ngựa được xổng chuồng thoát khỏi sự quản lý
Thật sự là ông lo cho đại đồ đệ Hiên Hạ của ông nhưng ông lại lo cho nhị đồ đệ này hơn nhiều. Tính tình của Mã quả thật trời có đoán được, lúc không vui-buồn-tâm trạng thì có bắt ép kề dao vào cổ thì Mã cũng không chữa bệnh, lúc vui-hứng là chữa

"Nhưng ta lo về phía sư huynh con sẽ không đồng ý"_Ông chau mày, phân vân nói

Mã lon ton chạy lại phía sư phụ _
không sao đâu, đồ nhi sẽ ghé qua chỗ sư huynh con"

"Đệ tử đừng suốt ngày la cà khắp nơi, ham chơi bỏ quên việc"_Ông tiến lại chiếc ghế ngồi xuống" Cái gì nên bỏ được thì bỏ qua, đừng có gây thù chuốc oán mãi"

"vâng, sư phụ"

Vũ Thiên Khang đặt lên bàn túi trắng thuốc nhỏ khoảng hơn gang tay dặn dò

"Bên trong là bộ kim, thuốc trị thương đủ loại. Có nắp màu đen là lọ đan dược quý hiếm do đích than ta điều chế" ông đưa cho Mã

"Trong lọ có 6 viên, có thể giải được bách độc, chữa trị vết thương rất nhạy. Là thuốc giải chưởng pháp "U Thiên Phong" của sư tỷ con"

"Vâng con nhớ lời sư phụ dặn dò"

Ở nơi khác

"Tình hình của lão chủ mỗi lúc một nặng, phải điều trị kịp thời nếu không e là.........."

Bên giường người trặc 50t đang bắt mạch cho người 65t sắc mặt nhợt nhạt. Nhiều người xung quanh lo lắng khôn nguôi
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Làm ơn ! Đừng bỏ ta.