Q.2 - Chương 21


Số từ: 5409
Nguồn: NXB Thanh Niên
Lương đế ngẩn ra.
Ngươi nói thế là ý gì?


Bệ hạ nghĩ xem, Việt thị thân là hoàng quý phi, thân mẫu của Thái từ, là quân. Quận chúa Nghê Hoàng là con gái bề tôi, là võ quan triều đình, là thần. Nếu vì bề trên nhất thời sai sót mà lòng mang oán hận thì không phải là đạo làm thần. Mặc dù quận chúa công cao, nên được ân sủng nhưng Bệ hạ đã hạ chỉ giáng chức hoàng phi, xử phạt Thái tử vì quận chúa, thật sự đã là một ân sủng cực lớn rồi. Nếu quận chúa là một bề tôi trung thành thì khi đó nên xin Bệ hạ ân xá cho Việt thị. Đương nhiên... là thân nữ nhi thì ai cũng không khỏi có chút hẹp hòi, suy nghĩ không chu đáo, chuyện này cũng không cần nhắc tới. Nhưng tế lễ cuối năm là nghi lễ trọng yếu của đất nước, phục phi vị cho Việt thị là quốc thái dân an, trăm họ cùng vui, bên nào nặng bên nào nhẹ đã rất rõ ràng, Mục vương phủ bên kia thì chỉ cần phái một nội sứ qua giải thích vài câu là được, ân sủng quá hậu không khỏi sẽ dung túng ngang ngược.
Nói tới đây, trên mặt Tạ Ngọc lộ ra một nụ cười ý tứ sâu xa.
Thần là người xuất thân từ binh nghiệp, đương nhiên biết trong quân thường có những người cậy công cao mà coi thường quân chủ, Bệ hạ nên chèn ép một chút mới tốt.

Hoàng đế Đại Lương cau mày, trên mặt lại không có biểu hiện gì khác thường, chỉ
hừ
một tiếng.
Nghê Hoàng không phải là người như thế, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.

Tạ Ngọc vội sợ hãi tạ tội.
Thần đương nhiên không phải nói quận chúa Nghê Hoàng. Thần chỉ nhắc nhờ Bệ hạ một câu mà thôi. Nhớ năm đó quân Xích Diễm lớn mạnh đến mức độ ấy, làm sao không phải vì không khống chế từ sớm…

Hai má Lương đế khẽ giật, bàn tay bất giác nắm chặt tay vịn ngai rồng, yên lặng nửa khắc rồi lạnh lùng nói:
Tuyên thị chiếu Kim Môn!

Tuyên thị chiếu vào tất nhiên là cẩn thảo thánh chỉ.
Thái tử nhất thời không khống chế được, ngoài mặt lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết, bị Tạ Ngọc trừng mắt nhìn mới vội vàng kiềm chế lại.

Chuyện hôm nay thần định tấu bẩm không phải việc gấp.
Tạ Ngọc khom người nói.
Bệ hạ đã có chuyện cần xử lý thì thần xin cáo lui trước.


Được.
Hoàng đế Đại Lương phất tay cho phép hắn ra ngoài, mệt mỏi nghiêng người, đưa tay chống cằm.
Thái tử vội vàng sai người mang gối mềm chăn lụa đến, tự tay đắp cho Hoàng đế Đại Lương.

Ngươi không cần ở đây hầu hạ trẫm nữa. Hôm nay trẫm sẽ tuyên... Đi trước báo cho mẫu thân ngươi yên tâm...
Hoàng đế Đại Lương thở dài, nhỏ giọng nói.

Nhi thần cảm tạ long ân của phụ hoàng.
Thái tử khấu đầu chạm đất ba lần, lại nói:
Xin phụ hoàng yên tâm, tối nay hài nhi sẽ đến phủ Mục vương...


Không.
Hoàng đế Đại Lương giơ một tay lên ngăn cản hắn, sắc mặt âm trầm.
Tại sao ngươi vẫn không nhớ? Ngươi là Thái tử, là Đông cung Thái từ. Ngươi không cần phải đến Mục vương phủ, trẫm sẽ sai người đến.


Vâng.
Thái tử không dám phản bác, vội vàng cúi đầu, lại khấu đầu một lần nữa rồi mới đứng dậy ra ngoài.
Bên ngoài đang có gió lạnh, Thái tử mặc áo khoác da cừu do thái giám đưa đến, đi bộ ra ngoại điện.
Kỳ thực hắn là chủ Đông cung, vốn có đặc quyền ngồi xe bốn bánh trong cung, nhưng để thể hiện sự kính trọng, xe của Đông cung bình thường đều dừng ngoài cửa ngoại điện. Đám người hầu đều đang chờ đợi trong gió tuyết, vừa thấy chủ của mình đi ra đều vội vàng bước lên đón.

Đến nội cung!
Chỉ ra lệnh mấy chữ, Thái tử đã vén vạt áo nhảy lên chiếc xe bốn bánh phủ gấm vàng, hành động vội vã như thể sợ lạnh.
Tuy nhiên khi màn xe bằng gấm thêu màu vàng hạ xuống ngăn cản mọi thứ bên ngoài, Đông cung Thái tử vẻ mặt đang bình tĩnh đột nhiên lại cắn răng thật chặt, vẻ oán hận hiện lên trên mặt, dường như không thể tiếp tục kìm nén sự giận dữ, khó chịu trong lòng.
Thái tử à? Ta là Thái tử sao? Phụ hoàng, nếu ngươi thật sự coi ta là một Thái tử thì tại sao lại sủng ái Dự vương, nâng đỡ hắn đến mức có thể đối địch với ta như thế?

Nghi thức tế lễ những năm trước là bởi vì Việt phi vốn chính là quý phi nhất phẩm, đầu đội mũ phượng chín châu, cùng Hoàng hậu đứng hai bên trái phải Hoàng đế, cho nên lúc Thái tử quỳ xuống vuốt váy áo mọi người đều cảm thấy tự nhiên. Ngay cả bộ Lễ vốn phải mẫn cảm với lễ chế nhất cũng không chỉnh sửa hành vi của Thái tử, những người khác đương nhiên càng không thể nhận ra sự sai sót trong đó.


Ngươi nói như vậy hình như cũng có lý...
Mông Chí gãi gáy.
Trình tự tế lễ rườm rà như vậy, mỗi trình tự cụ thể phải làm thế nào là chuyện bộ Lễ biết rõ nhất, tại sao Trần lão thượng thư cũng không hề nói gì...


Trần Nguyên Thành ấy à?
Nụ cười của Mai Trường Tô càng lạnh lẽo hơn.
Bộ Lễ dường như trung lập, lão thượng thư trong mắt chỉ có một chữ
Lễ
... Ha ha... Vấn đề buồn cười nhất chính là ở chỗ này...

Mông Chí ngơ ngác nhìn Mai Trường Tô.
Tiểu Thù, ý ngươi là...


Sau khi cháu đích tôn của Trần Nguyên Thành ra sa trường lâm trận bỏ chạy, được Tạ Ngọc bao che thoát khỏi tội chết, vị lão thượng thư này cũng đã biến thành một con chó của Ninh Quốc hầu rồi... Ôi, cũng khó trách, con người mấy ai không phải trả nợ cho con cháu, Hà Kính Trung như vậy, Trần Nguyên Thành chẳng lẽ lại không?

Mông Chí giật mình há hốc miệng, hồi lâu không khép lại được, ngay cả ánh mắt cũng như đã đông cứng.

Trần Nguyên Thành biết rõ, theo quy chế tế lễ thì chỉ cần có Hoàng hậu ở đó, còn có mặt Việt phi hay không cũng không quan trọng, nhưng ông ta không dám nói. Thứ nhất là Tạ Ngọc đã dặn dò trước, thứ hai là ông ta cũng hiểu rõ Hoàng đế chẳng qua chỉ muốn tìm một cái cớ để đặc xá Việt phi thôi...
Mai Trường Tô cười lạnh một tiếng.
Cái gì mà nguyên lão hai triều cương trực trung trinh? Cùng lắm chỉ là một lão hồ li mà thôi.

Những lời có vẻ như Mai Trường Tô buột miệng nói ra này lại khiến Mông Chí ngơ ngác suy nghĩ một hồi lâu, càng nghĩ càng cảm thấy cuộc tranh giành ngôi báu này khắc nghiệt đến mức làm mọi người rét lạnh. Lại nhìn vầng trán trắng xanh của Lâm Thù, trong lòng không khỏi ngọt bùi cay đắng lẫn lộn.
Thiếu soái Xích Diễm kinh tài tuyệt diễm năm xưa lại chỉ có thể dùng tài hoa hiếm có trên đời vào việc này hay sao?

Mông đại ca, huynh không cần lo lắng cho ta.
Mai Trường Tô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, dường như muốn nhìn xuyên qua nóc nhà để thấy hư không tối tăm.
Bọn họ đều ở trên trời nhìn ta, ta phải đi tiếp.


Ta hiểu.
Mông Chí gật đầu nặng nề.
Nhưng ngươi phải nhớ, mọi sự đều phải coi an toàn của bản thân là quan trọng nhất, có việc gì ta giúp được thì nhất định phải tới tìm ta.

Mai Trường Tô không khỏi mỉm cười.
Ta đã bao giờ khách sáo với huynh chưa?


Chuyện này cũng khó nói, bây giờ tâm tư ngươi ngày càng kín đáo, chẳng ai đoán được ý nghĩ của ngươi.
Mông Chí bất mãn trợn mắt nhìn chàng.
Lần trước ngươi đến Tĩnh vương phủ, tại sao không gọi ta đi cùng ngươi?


Huynh muốn dằn mặt đám lỗ mãng ở đó giúp ta à?
Mai Trường Tô bật cười ha ha.
Nói vậy cũng đúng, đám tướng lĩnh đó đều chỉ sợ cứng chứ không sợ mềm, trọng anh hùng, kính hảo hán. Nếu như Mông đại thống lĩnh cũng tỏ ra tôn trọng ta thì chẳng ai dám coi thường ta nữa.


Ngươi còn nói nữa à? Một mình đến đó chưa xong, lại còn phải đóng vai ác ở đó nữa? Tĩnh vương phủ tương lai chính là nơi ngươi yên thân gửi phận, tại sao vừa đến đã đắc tội với người khác?


Huynh yên tâm, những người thông minh một chút trong Tĩnh vương phủ sẽ chỉ cảm kích ta chứ không thù oán ta đâu. Còn những kẻ cảm thấy bất mãn với ta thì đều là đám mãng phu chỉ có tứ chi không có đầu óc, loại người này ta tạm thời không muốn quan tâm, đến ngày nào đó được giao vào tay ta, ta sẽ huấn luyện sau. Huynh quên rồi à? Huấn luyện đám võ tướng suốt ngày đánh giết này chính là chuyện ta am hiểu nhất.

Mông Chí suy nghĩ một lát, cũng không khỏi bật cười.
Lời này nói cũng đúng.


... Đúng rồi, vừa rồi ta vẫn định hỏi huynh, ở phủ Mục vương trừ Mục tiểu vương gia cắn tay ghế thì những người khác có phản ứng gì?


Đương nhiên là đều rất giận dữ. Bệ hạ chỉ phái một nội sứ đến giải thích một câu bằng miệng, bảo quận chúa không được đa nghi, như thể chỉ cần quận chúa tỏ vẻ hơi bất mãn thì sẽ là nghi ngờ Bệ hạ.
Mông Chí nói, sắc mặt cũng không vui.
Không biết Bệ hạ nghe lời gièm pha của người nào mà lai ngạo mạn với công thần như thế?


Quận chúa thế nào?


Quận chúa lại rất bình thường, không hề có vẻ gì là tức giận.

Mai Trường Tô khẽ thở dài một tiếng.
Nghê Hoàng làm thống soái nhiều năm, chắc là đã hiểu rõ một số vấn đề. Người tay cầm binh quyền, không có công lao thì bị chê là vô dụng, lập được công lao lại sợ công cao lần chủ. Quân nhân dù có bao nhiêu tâm tư cũng không nhiều bằng đạo chế hành tầng tầng lớp lớp của quân chủ. Bây giờ nam cương coi như an bình, Hoàng thượng không nhân thời cơ này để thể hiện quân uy hoàng quyền thì còn đợi đến khi nào?


Nhưng Mục tiểu vương gia thì có vẻ không giữ được bình tĩnh, nói phải dâng biểu xin về Vân Nam.


Hoàng thượng sẽ không cho về đâu.
Mai Trường Tô lầc đầu.
Huống hồ năm mới sắp đến, lúc này vội vã đòi đi thì rõ ràng là có oán hận với Hoàng thượng, chỉ khiến Hoàng thượng thêm nghi ngờ mà thôi. Huynh đến khuyên nhủ Mục Thanh đi, cho dù hắn có xin về thì ít nhất cũng phải chờ đến sau ngày thanh minh sang năm, cùng Hoàng thượng đến tế hoàng lăng rồi mới đi được.


Tên tiểu tử này đâu chịu nghe ta? Hơn nữa việc này cần khuyên thì cũng là khuyên quận chúa Nghê Hoàng chứ?

Ánh mắt Mai Trường Tô ngưng tụ, ngẩn người hồi lâu mới chậm rãi gật đầu, nói nhỏ:
Huynh nói cũng đúng. Vậy ta viết một phong thư, phiền huynh mang đến cho Nghê Hoàng. Nàng là một nữ nhân thông minh hiểu chuyện, chỉ cần đọc thư là sẽ hiểu ngay.

Nói rồi chàng đứng lên, vỗ vỗ cánh tay Phi Lưu.
Tô ca ca cần viết chữ, Phi Lưu mài mực được không?


Được!
Phi Lưu đứng bật dậy, chạy vội tới bàn sách, cầm lấy thỏi mực trong nghiên đưa lên miệng hà hơi rồi bắt đầu mài rất nhanh.
Hắn có sức khỏe, động tác mài lại nhanh, chẳng bao lâu đã mài được đầy nghiên mực.

Đủ rồi, đủ rồi.
Mai Trường Tô cười điềm đạm.
Ngươi đợi Tô ca ca viết chữ xong rồi vẽ tranh được không?


Được!

Mai Trường Tô rút vài tờ giấy trắng như tuyết từ trong chồng sách bên cạnh bàn ra, cầm bút chấm mực, suy nghĩ một chút rồi viết kín hai trang giấy. Sau khi nâng lên nhẹ nhàng thổi khô, chàng gấp lại cho vào bì thư nhưng không dán lại mà đưa thẳng cho Mông Chí.

Ngươi không sợ ta đọc trộm à?
Mông Chí không nhận mà chỉ cười, nói.
Không viết lời tâm tình gì à?

Mai Trường Tô cúi đầu, vẻ mặt không biểu cảm.
Mông đại ca, sau này đừng đùa như vậy nữa. Quận chúa và ta giống như huynh muội trong hoạn nạn, tất cả những chuyện dây dưa khác đã hết rồi.

Mông Chí thoáng giật mình.
Tại sao lại nói như vậy? Ta biết con đường ngươi phải đi bây giờ gian khó thế nào, ngươi có quá nhiều chuyện phải làm, cho nên tạm thời không muốn nói với nàng thân phận thực của ngươi, nhưng tương lai... một ngày nào đó ngươi vẫn phải nói chứ...


Ai biết tương lai đó xa xôi đến mức nào?
Mai Trường Tô lại tiện tay cầm bút lên, viết một loạt chữ cuồng thảo trên một tờ giấy khác, còn chưa viết xong lại đưa tay cầm lên vo tròn rồi ném vào chậu than bên cạnh, hơi nhắm mắt lại.
Giá mà được như lúc ban đầu... Đó là điều không thể, trên đời này có một số việc xảy ra mà không ai đoán trước được, cũng hoàn toàn không có cách nào khống chế được. Chuyện ta có thể làm chính là cố gắng làm cho nó có một kết cục tốt, cho dù trong kết cục này không có sự tồn tại của ta...


Tiểu Thù.
Mông Chí hơi giật mình, nắm lấy cánh tay chàng.
Ý ngươi là...


Mông đại ca, huynh cũng phải suy nghĩ cho Nghê Hoàng một chút, ta đã làm nàng bỏ lỡ nhiều năm như vậy, không thể tiếp tục để nàng bỏ lỡ nữa. Trước đây ta từng nghĩ tới việc cố gắng trở lại bên nàng, nhưng từ hai năm trước, ý nghĩ này cũng đã biến mất rồi.
Mai Trường Tô nắm chặt tay Mông Chí, khóe miệng lộ ra một nụ cười mong manh, mơ hồ, lại chân thành đến cực điểm.
Sự tồn tại của ta trước kia không mang đến hạnh phúc cho nàng thì ít nhất sau này cũng không thể trở thành bất hạnh của nàng. Có thể làm được điều này, ta rất vui vẻ...


Nhưng...
Mông Chí cau có.
Như thế thì quá không công bằng với ngươi!


Thế gian đâu có chuyện gì là tuyệt đối công bằng? Nếu nói bất công thì đó cũng là vận mệnh bất công, là sự lỡ làng của duyên phận, dù thế nào cũng không phải trách nhiệm của Nghê Hoàng.

Mông Chí nhìn chàng chằm chằm hồi lâu rồi giậm chân, than một tiếng:
Đây là chuyện riêng của ngươi, ta cũng không can thiệp, ngươi muốn làm thế nào thì làm.

Mai Trường Tô mỉm cười, nhét lá thư đó vào tay Mông Chí.
Được rồi, chuyển thư giúp ta, những chuyện khác không được nhiều lời. Nếu huynh nói những chuyện không cần nói thì ta sẽ tức giận.


Vâng, thưa thiếu soái đại nhân. Ta sẽ học Phi Lưu, chỉ nói hai chữ một!


Không cho!
Phi Lưu lớn tiếng nói.

Huynh thấy chưa, Phi Lưu không cho.
Mai Trường Tô cười, xoa đầu thiếu niên.
Nói hay lắm, không cho ông ta học!


Ngươi...
Mông Chí than thở.
Ngươi còn cười được à?


Không cười thì sao? Huynh muốn thấy ta khóc à?
Mai Trường Tô liếc ông ta, lại lấy một trang giấy ra bắt đầu viết, có điều lần này viết chữ khải.

Ngươi làm gì đấy? Vừa rồi chưa viết xong à?


Còn thừa mực, ta tiện thể viết một bức cho Dự vương.


Hả?


Huynh không cần kinh ngạc như vậy.
Mai Trường Tô ngồi thẳng người lên, quay đầu sang nhìn ông ta.
Huynh không biết ta đã về phe Dự vương ở một mức độ nhất định rồi à?


Ta biết ngươi sớm đã đắc tội với Thái tử vì Nghê Hoàng nên đương nhiên chỉ có thể giả vờ theo phe Dự vương... Nhưng rốt cuộc ngươi cần viết gì?


Ta cảm thấy Trần lão thượng thư có thể về nghỉ ngơi được rồi, cho nên chuẩn bị giao chuyện này cho Dự vương làm.

Mông Chí chớp chớp mắt.
Dự vương bây giờ đã nghe lời ngươi như vậy à? Ngươi bảo hắn làm gì hắn đều sẽ làm theo sao?


Không phải như vậy.
Mai Trường Tô dở khóc dở cười.
Đây không phải ta bảo, đây là hiến kế.


Hiến kế?


Đúng vậy, bây giờ Dự vương nhất định đang cực kỳ tức giận vì chuyện Việt phi được phục vị, không biết đang muốn phản kích đến mức nào, khổ nỗi nhất thời lại không tìm được cửa đột phá để phản kích. Ta giao sơ hở của Trần Nguyên Thành cho hắn để hắn trút giận là được.
Trên gương mặt vẫn bình thản của Mai Trường Tô lại pha lẫn vẻ lạnh lẽo, chàng vừa nói vừa không ngừng viết.
Hoàng hậu không có con nên bị thất sủng, Việt quý phi lại có địa vị tôn quý, nhiều năm qua trong rất nhiều chuyện ở hậu cung, hai người này hầu như ngang vai ngang vế, cho nên mọi người đều thiếu ý thức về tôn ti trật tự. Huống hồ trình tự tế lễ phức tạp, Hoàng hậu và Dự vương đều không rõ cụ thể cần làm thế nào nên chưa từng nghĩ tới việc có thể lợi dụng điều gì ở đây. Cho nên chúng ta có thể khuyên Dự vương mời vài bậc nho giả tiến hành tranh luận giữa triều đình, những người này nói chuyện đều rất có trọng lượng, một khi tranh luận rõ ràng vấn đề tôn ti trong tế lễ thì sẽ thấy mấy năm nay bộ Lễ đã mắc sai sót nghiêm trọng, Trần Nguyên Thành đương nhiên chỉ còn cách xin từ chức. Cứ như thế, Tạ Ngọc mất một trợ thủ, Việt phi có phục vị cũng sẽ gặp rất nhiều hạn chế, địa vị của Hoàng hậu được nâng cao, Thái tử vừa khôi phục được một chút ưu thế cũng sẽ bị hạ thấp...


Vậy chẳng phải là đều có lợi cho Dự vương? Thế này thì ngươi định tận tâm hết sức vì hắn thật à?

Mai Trường Tô cười lạnh một tiếng.
Trên đời đâu có vụ mua bán nào chỉ lãi chứ không lỗ? Thiệt hại của Dự vương đều ở những nơi nhìn không thấy, nghĩ không ra.

Mông Chí cố gắng suy nghĩ một lát, nhưng nghĩ một hồi lâu rồi cũng đành từ bỏ.
Ngươi nói là nơi nào?


Trong lòng Hoàng đế bệ hạ.


Sao?


Người hạ thấp Hoàng hậu, đề cao phi tần chính là Bệ hạ. Bởi vì sủng ái Việt phi nên nhiều năm qua ông ta không cho Hoàng hậu sự tôn trọng đầy đủ, vì vậy mới khiến mọi người có tư duy sai lầm, cảm thấy Việt phi có con trai là Thái tử cho nên cũng tôn quý giống như Hoàng hậu. Dự vương đứng ra bắt bẻ chuyện này, không những chỉ ra cái sai của bộ Lễ mà thực ra đây cũng là lỗi của Bệ hạ. Bất quá hắn giữ được cả hai chữ lý và lễ, ngoài mặt Bệ hạ cũng sẽ không thể hiện gì, nói không chừng còn khen ngợi hắn vài câu, nhưng sâu trong nội tâm, Bệ hạ nhất định không vui vẻ, thậm chí có khả năng sẽ lạnh nhạt với Hoàng hậu hơn vì dám nghịch ý mình. Đương nhiên ta sẽ không nói ra những thiệt hại này, để xem chính Dự vương có nhìn ra được hay không.

Mông Chí lộ vẻ suy tư.
Bên cạnh Dự vương không thiếu người tài, nói không chừng sẽ có người phát hiện ra được.


Phát hiện ra cũng không sao, Dự vương vẫn sẽ làm chuyện này.


Vì sao?


Bởi vì lợi ích thật sự lớn hơn thiệt hại quá nhiều.
Lúc này Mai Trường Tô đã viết thư xong, đang khẽ thổi cho khô.
Thiệt hại chỉ là Bệ hạ không vui, cái này có thể từ từ khắc phục, nhưng chỉ cần thắng lần tranh luận này sẽ đề cao được Hoàng hậu, chèn ép được Việt phi. Quan trọng hơn là Dự vương có thể mượn chuyện này để nhấn mạnh với các triều thần một điều mà mọi người đang dần dần xem nhẹ, đó chính là Thái tử cũng chỉ là con thứ thiếp, về địa vị xuất thân, hắn và Dự vương cũng đều giống nhau. Bây giờ thân phận hắn tôn quý hơn là bởi vì hắn được phong Đông cung Thái tử chứ không phải bởi vì hắn xuất thân cao quý hơn. Nếu như sau này Hoàng đế bệ hạ có phế ngôi Thái tử của hắn để phong cho người khác thì mọi người cũng không cần kinh ngạc, bởi vì Thái tử không phải hoàng tử trưởng, không có địa vị siêu nhiên không thể động đến...


Nói như vậy thì người có lợi vẫn là Dự vương...


Chỉ có Dự vương thôi à?
Mai Trường Tô quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời.
Tĩnh vương chẳng phải cũng vậy sao? Một khi mọi người đều là con của thứ thiếp thì sau này cũng đừng ai nói ai xuất thân thấp hèn. Thái tử, Dự vương, Tĩnh vương và cả các hoàng tử khác, mọi người đều ngang nhau, cho dù có khác biệt thì sự khác biệt này cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, tính chất hoàn toàn khác sự khác biệt giữa con chính thê và thứ thiếp, hoàn toàn không cần phải quá soi mói làm gì.


Đúng vậy!
Mông Chí vỗ tay.
Tại sao ta không nghĩ tới nhỉ? Dự vương một tay kéo Thái tử xuống, chẳng khác nào tay kia cũng kéo Tĩnh vương lên, bởi vì điều hắn nhấn mạnh là khoảng cách giữa con của chính thê với thứ thiếp mới là không thể vượt qua, còn giữa con thứ thiếp với con thứ thiếp thì xuất thân không phải nhân tố quan trọng nhất. Mặc dù điều này có lợi cho hắn nhưng tất nhiên cũng có lợi cho Tĩnh vương.


Hiểu rồi thì tốt.
Mai Trường Tô cười cười, lẩn này chàng dán phong thư rất cẩn thận.
Phi Lưu, ngươi đi cùng Lê đại thúc ra ngoài đưa thư một chuyến được không?

Mông Chí thoáng nhìn Phi Lưu.
Ngươi để bọn họ đi đưa thư?


Lê Cương biết ăn nói, lại có Phi Lưu bảo vệ. Đối với hai người bọn họ thì đi đưa thư là giết gà dùng dao mổ trâu rồi.
Mai Trường Tô thoải mái đưa phong thư cho Phi Lưu, ánh sáng chợt lóe lên trong mắt.
Dự vương, tiếp theo phải xem biểu hiện của ngươi rồi...


Năm mới đến gần, ba người Tiêu Cảnh Duệ, Ngôn Dự Tân và Tạ Bật cuối cùng cũng từ suối nước nóng Hổ Khâu trở lại kinh thành.
Mới về được một ngày, bọn họ đã giật mình phát hiện rõ ràng mình mới rời khỏi kinh thành hơn một tháng mà tình hình ở kinh thành đã thay đổi nhanh chóng, náo nhiệt hơn, bão táp hơn lúc đi rất nhiều.
Thực ra mấy năm nay, cuộc tranh chấp giữa Thái tử và Dự vương vốn đã rơi vào cục diện bế tắc vì sức mạnh hai bên gần như tương đương. Bề ngoài vẫn có vẻ rất yên tĩnh, song phương đều không có hành động lớn gì, không ngờ tất cả sự bình tĩnh này đều chỉ là giả tạo, hai bên đều cố gắng dồn sức, chỉ cần có một chút khuấy động thì lập tức xảy ra cuộc chiến công thủ khốc liệt.
Việt phi bị giáng vị, Lâu Chi Kính ngã ngựa, Khánh quốc công bị tịch biên, Hà Văn Tân bị tội chém... Sóng sau nối liền sóng trước, làm mọi người không theo kịp được tiết tấu.
Giờ đây Việt phi vừa được phục vị đã có mấy ngự sử liên tấu chỉ ra những sai sót của bộ Lễ trong nghi thức chủ trì tế lễ. Dự vương thừa cơ mời hơn mười vị đại nho đức cao vọng trọng đương thời khởi xướng một cuộc tranh luận trên triều đình, nội dung chỉ rõ mấy năm nay Việt phi đã nhận được đãi ngộ vượt mức quy định và Thái tử không giữ đúng lễ nghi trước mặt Hoàng hậu.
Những chuyện khác tạm thời chưa nói đến, chỉ riêng mười mấy vị lão tiên sinh Dự vương mời đến này quả thật đều là những người cực kỳ được trọng vọng, có thể thấy công sức lấy lòng văn sĩ của hắn mấy năm nay quả thật không hề uổng phí, tích lũy được không ít quan hệ.
Trong đó có một vị lão tiên sinh nhiều năm ở chùa Linh Ẩn phía tây kinh thành là Chu Huyền Thanh mới là mấu chốt. Xưa nay, cho dù là hoàng thất công khanh cũng khó có thể gặp mặt ông ta, vậy mà lần này lại đích thân vào thành Kim Lăng, quả thực làm mọi người phải nhìn nhận lại tiềm lực của Dự vương.
Nhưng điều làm người ta cảm thấy kỳ lạ là sau khi vào kinh, vị Chu lão tiên sinh này lại không đến Lưu Hạc viên do Dự vương cố ý chuẩn bị cho các bậc đại nho mà lại đến ở Mục vương phủ.
Theo một số người thạo tin tiết lộ, hình như lúc Chu lão tiên sinh rời khỏi chùa Linh Ẩn cũng là Mục tiểu vương gia đích thân mang kiệu đến đón, hơn nữa sau khi vào Mục vương phủ, Chu lão tiên sinh không gặp bất cứ ai, cho dù là Dự vương cũng không phải ngoại lệ.
Có điều Chu Huyền Thanh lão tiên sinh rốt cuộc là ai mời tới, ông ta đã gặp ai, chưa gặp ai đều không quan trọng, quan trọng là với thân phận một bậc cự nho của ông ta, có vào triều đình thì ngay cả Hoàng đế Đại Lương cũng phải tiếp đãi long trọng. Hơn nữa Chu lão tiên sinh có học thức sâu rộng, luận cứ chu toàn, người nào không có chút tài năng thì đừng mong có thể tranh luận với ông ta.
Trong tình hình này, bộ Lễ thật sự không thể chống lại được, cho dù là Ngôn Dự Tân luôn thích chơi đùa lông bông cũng có thể thấy được Thái tử nhất định sẽ thua.
Cuối cùng, cuộc tranh luận trên triều này chỉ duy trì ba ngày đã kết thúc, Việt phi dù được phục vị nhưng lúc tế lễ lại không được cùng đứng trên đàn tế với Hoàng đế và Hoàng hậu. Sau khi Thái tử vẩy rượu phải vuốt y phục Hoàng đế và Hoàng hậu. Bộ Lễ sơ suất trong khi thực hiện chức trách, Trần Nguyên Thành bị miễn chức, do tuổi đã già nên cho phép về hưu, không truy cứu thêm.
Mà Dự vương cũng nhiều lần nhấn mạnh thân phận con thứ thiếp của Thái tử ngay giữa triều đình, Thái tử cực kỳ tức giận, nhất thời không kiềm chế nổi cho Dự vương một cái bạt tai, bị Hoàng đế Đại Lương trách mắng công khai.
Trong cảnh hỗn loạn, chỉ có Tĩnh vương vẫn đứng bình tĩnh giữa các hoàng tử, không quan tâm đến chuyện thiệt hơn, để lại ấn tượng tốt cho không ít triều thần trước giờ không chú ý đến hắn.
Cứ thế, chẳng bao lâu sau, khi bộ Hộ thay người chủ sự cao nhất, bộ Lễ đã trở thành bộ quan trọng thứ hai phải đổi tướng.
Khi Trần Nguyên Thành run run bỏ chiếc mũ quan đã đội gần hai mươi năm từ trên mái đầu hoa râm xuống, Tĩnh vương dường như nhìn thấy phía sau ông ta có một bàn tay trắng xanh đang nhẹ nhàng đánh đàn và một gương mặt nhợt nhạt lúc nào cũng lạnh nhạt, hình như vĩnh viễn không bao giờ kích động.
Nhưng đại đa số mọi người lại hoàn toàn không biết trong chuyện này còn có bàn tay của vị tài tử Tô Triết đang dần bị lãng quên kia.
Một nụ cười phức tạp bao hàm cả đau buồn, cảm động, vui mừng và sầu não hiện lên bên khóe miệng Mai Trường Tô, chàng nhìn thẳng vào mắt Nghê Hoàng, khẽ lắc đầu.
Một người là quận chúa, một người là phản tướng, làm sao kết hợp danh chính ngôn thuận? Hoàng đế bệ hạ làm sao có thể đồng ý cho quận chúa lấy một giang hồ lãng tử không rõ lai lịch? Huống chi quận chúa đã nhận ra hắn thì hiển nhiên cũng có người ngoài nhận ra hắn, chẳng lẽ quận chúa định bắt hắn dịch dung, thậm chí phải hủy dung để cả đời ở bên cạnh mình sao?

Nghê Hoàng đột nhiên cắn môi, quay mặt sang một bên, quật cường không muốn để người khác nhìn thấy sự yếu đuối của mình.
Không như vậy thì có thể thế nào? Từ khi ta biết hắn là Niếp Đạc, ta đã hiểu tương lai của bọn ta sẽ không bình yên thuận lợi. Ta từng hy vọng hắn có thể dùng thân phận giả tham gia cuộc luận võ kén chồng lần này, hy vọng hắn vượt qua từng cửa ải để đến trước mặt ta, nhưng đến tận cuối cùng hắn vẫn không xuất hiện... Đã bao nhiêu lần ta nhìn ngươi, muốn hỏi ngươi rốt cuộc là hắn nghĩ thế nào, lại sợ hắn chỉ ẩn nấp trong Giang Tả minh chứ ngươi không hề biết thật ra hắn là ai. Đến tận lúc ngươi nhờ Hạ Đông tỷ tỷ chuyển lời, ta mới xác nhận ngươi biết thân phận của hắn, bởi vì ngay cả những chuyện giữa hắn và ta mà hắn còn nói với ngươi thì có lẽ cũng không có gì giấu giếm ngươi nữa.


Quận chúa nói không sai.
Giọng Mai Trường Tô cực kỳ kiên định, như có một sức mạnh an ủi lòng người.
Niếp Đạc rất tin tưởng ta, hắn không có bí mật gì giấu ta, và ta cũng vậy. Bây giờ ta hy vọng quận chúa cũng có thể tin tưởng ta như hắn, ta sẽ cố gắng hết sức để hai người có thể đường đường chính chính đến với nhau, có thể cử hành lễ thành hôn trên lầu Nghênh Phụng, không đeo mặt nạ, không cần ngụy trang, dùng tên thật, thản nhiên tiếp nhận sự chúc phúc của tất cả mọi người…


Sao có thể như vậy?
Nghê Hoàng mở to mắt vẻ khó tin.
Trừ phi quân Xích Diễm có thể lật án, nếu không đây tuyệt đối chỉ là một ảo mộng không thể trở thành hiện thực.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lang Gia Bảng.