Q.2 - Chương 22


Số từ: 8302
Nguồn: NXB Thanh Niên

Chuyện là do người làm.
Mai Trường Tô lạnh lùng nói.
Chẳng lẽ quận chúa tin rằng quân Xích Diễm là phản quân thật à?

Nghê Hoàng lui lại một bước, hai vai run run.
Ta không biết... Khi đó ta còn nhỏ... Ta chỉ biết những người mình quen trong số đó tuyệt đối sẽ không phản quốc... Nhưng bây giờ nói chuyện này có ý nghĩa gì sao? Bản án đã định, Thái tử và Dự vương sẽ không để quân Xích Diễm lật án, bởi vì bản án này chính là một kiệt tác bọn họ đắc ý nhất.


Đúng vậy, Thái tử và Dự vương sẽ không cho quân Xích Diễm lật án.
Mai Trường Tô yên lặng đưa ánh mắt nhìn về phía trước, giọng nói trở nên lạnh lẽo.
Nhưng cũng không ai nghĩ tới chuyện trông chờ bọn họ... Để đạt được mục đích này, thực ra chỉ có một con đường duy nhất để đi.

Đôi môi anh đào của quận chúa Nghê Hoàng run lên, sắc mặt tái đi rồi lại đột nhiên ửng hồng, một số điều trước giờ vẫn mơ hồ không rõ dần dần hiện rõ hình dáng trong lớp sương mù, kết luận đã vô cùng rõ ràng.

Tĩnh vương... ngươi... ngươi muốn nâng đỡ Tĩnh vương...

Mai Trường Tô im lặng không nói, Nghê Hoàng chợt thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Nhưng dù sao cũng là nữ tướng quân từng trải sa trường, nàng chỉ hít sâu vài hơi đã nhanh chóng điều chỉnh được tâm tình, bình tĩnh trở lại.

Ngươi nói đúng, đúng là chỉ Tĩnh vương mới có thể...
Quận chúa Nghê Hoàng mím môi, thong thả đi lại vài bước.
Nhưng mà quá khó... Thật sự quá khó, một bước sơ sảy là bước vào tử địa, không bao giờ có thể quay lại.


Ai cần quay lại làm gì?
Mai Trường Tô hờ hững nói.
Sau này quận chúa có thể hỏi Niếp Đạc xem hắn có bao giờ từng nghĩ tới chuyện quay lại hay không?


Niếp Đạc thì khác, hắn là người của Xích Diễm, cần rửa sạch oan khuất của chính mình. Nhưng còn ngươi...
Nghê Hoàng chợt nghẹn lời, dường như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó.
Ngươi... ngươi là ai? Vì sao ngươi phải mạo hiểm vì vụ án của quân Xích Diễm như thế?

Khi Tô Triết mới xuất hiện ở kinh thành, rất nhiều người cũng từng hỏi:
Người này là ai vậy?
Đáp án của câu hỏi này được giải đáp rất nhanh, thì ra Tô Triết chính là tông chủ Mai Trường Tô của Giang Tả minh, bang phái lớn nhất thiên hạ.
Đáp án này làm mọi người hết sức hài lòng, hình như có thể giải thích rất nhiều chuyện, cho nên không có ai còn tiếp tục vặn hỏi:
Vậy Mai Trường Tô... Hắn là ai?

Mai Trường Tô không nghĩ tới người đầu tiên hỏi mình như vậy lại là quận chúa Nghê Hoàng.
Lúc này ánh mắt nàng giống như một thanh kiếm có thể đâm xuyên cơ thể người, lấp lánh ghim chặt trên gương mặt chàng, không bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào dù là nhỏ nhất, kiên trì chờ đợi chàng chính miệng trả lời.
Ngậm miệng không nói hay là tiếp tục dối lừa? Thật sự là một lựa chọn khó khăn.
Sắc mặt Mai Trường Tô hơi mệt mỏi, vì vậy càng trở nên tang thương. Chàng chậm rãi quay mặt sang một bên, dường như muốn tránh ánh mắt dò xét của quận chúa, khẽ đáp:
Người cũ. Giống như Niếp Đạc, đều là người cũ đại nạn không chết.

Đôi mắt sáng của Nghê Hoàng vẫn nhìn chàng chăm chú.
Nếu như là cựu bộ Xích Diễm, vì sao ta lại không nhận ra ngươi?


Xích Diễm quân có vô số nam nhân, làm sao quận chúa nhớ hết được?


Nhưng bây giờ ngươi là tông chủ, ngay cả Niếp Đạc cũng cam lòng trở thành thuộc hạ nghe lệnh của ngươi. Nếu nói trước đây ngươi là hạng người vô danh thì làm sao ta tin được.


Có lẽ bởi vì những việc bọn ta làm hiện nay không quan hệ với sa trường...
Khóe miệng Mai Trường Tô lộ ra nụ cười tự giễu.
Niếp Đạc không giỏi về những thứ này, huống hồ những người biết hắn cũng nhiều, hắn không tiện lộ mặt.

Nghê Hoàng yên lặng nhìn chàng một lúc lâu, đột nhiên hỏi:
Ngươi có biết Lâm Thù không?

Mai Trường Tô cúi đầu. Đã là cựu bộ Xích Diễm thì sao có thể không biết Lâm Thù, cho nên câu trả lời chỉ có thể là:
Biết.


Có phải huynh ấy thật sự đã chết trận không?


Đúng.


Huynh ấy chết trận ở đâu?


Mai Lĩnh.


Hài cốt chôn tại nơi nào?


Bảy vạn nam nhi, trời đất là mộ.


Ngay cả thi thể huynh ấy mà cũng không có người thu nhặt sao?
Nghê Hoàng nhắm mắt thật chặt, ngón tay cũng nắm chặt vạt áo trước.
Ngay cả di hài cũng không tìm được sao?


Chiến sự thảm khốc, hài cốt như núi, ai nhận ra đâu là Lâm Thù?


Đúng vậy…
Nghê Hoàng đờ đẫn gật đầu.
Ta biết chiến trường thảm khốc là như thế nào. Xưa nay chinh chiến sa trường, có mấy người được bọc thây mà về...

Ánh mắt nhu hòa của Mai Trường Tô quay lại nhìn nàng.
Nếu quận chúa cần tế Lâm Thù thì rừng núi bao la, nơi nào không phải anh linh?


Ngươi nói đúng, huynh ấy sẽ không để ý chuyện này.
Nghê Hoàng thì thào tự nói một câu, đột nhiên ngước mắt lên, ánh mắt sắc lạnh như dao.
Nhưng nếu ngươi là người cũ của Xích Diễm thì phải gọi là thiếu soái, vì sao lại gọi thẳng tên Lâm Thù?

Vẻ mặt Mai Trường Tô hơi rung động, đôi môi vốn đã bợt bạt càng thêm không còn sắc máu.
Không biết là bởi vì che giấu không nổi hay không nỡ tiếp tục che giấu mà chàng không trả lời câu hỏi này, chỉ quay mặt qua phía khác.

Khi Niệp Đạc nhắc đến tông chủ của hắn, có thể thấy hắn cực kỳ tôn kính, quyết không thể chỉ là sự phân công bất đồng của mọi người trong bang như ngươi nói.
Nghê Hoàng bướng bỉnh đi tới trước mặt chàng, kiên định nhìn chằm chằm vào mắt chàng.
Ta vẫn không rõ vì sao Niếp Đạc lại đau khổ như vậy, cho dù ta từng là hôn thê của chiến hữu đã chết trận thì hắn cũng không cần phải vùng vẫy trốn tránh như bây giờ, trừ phi... trừ phi hắn biết..


Quận chúa!
Mai Trường Tô lạnh nhạt ngắt lời nàng.
Niếp Đạc chỉ chưa nghĩ thông suốt chuyện này. Dần dần hắn sẽ hiểu rõ, quận chúa không cần lo lắng.

Nghê Hoàng ngơ ngác nhìn chàng, sắc mặt hết sức bi thương, hơi thở trắng đục trong gió lạnh giống như đọng lại, che mờ tầm mắt nàng.
Sau khi hít sâu một hơi, đột nhiên nàng cầm cánh tay phải của Mai Trường Tô lên, kéo mạnh chỗ bó nơi cổ tay ra, đẩy tay áo da dày lên tận khuỷu tay.
Mai Trường Tô để yên cho nàng làm mà không hề kháng cự, cũng không che giấu, chỉ có điều đôi mắt sâu như nước kia lại che phủ một tấm màn thê lương mơ hồ.
Nghê Hoàng nắm chặt cánh tay chàng lật lên lật xuống nhìn kĩ mấy lần, nhưng cả cánh tay chàng đều nhẵn bóng, không có một dấu vết đặc biệt nào.
Ngơ ngác buông tay ra, ngẩn ngơ hồi lâu, Nghê Hoàng vẫn không cam lòng tiếp tục đưa tay kéo cổ áo Mai Trường Tô ra, chăm chú quan sát bả vai chàng.
…Vẫn là nhẵn bóng, không hề có dấu vết.
Nước mắt của nữ tử rốt cuộc cũng trào ra, lăn dài theo má khiến chàng có ảo giác như giọt nước mắt này sẽ lập tức hóa thành một viên ngọc trai trong gió lạnh.
Mai Trường Tô dịu dàng nhìn nàng, không thể tiến lên, cũng không thể vỗ về.
Hơi lạnh thấm vào cánh tay và cổ áo để trần, lạnh lẽo tới tận xương tủy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chạy thẳng vào tim làm trái tim ngừng đập.

Ngươi rất sợ lạnh đúng không?
Nghê Hoàng nhìn chàng, kéo áo lại như cũ, nhỏ giọng hỏi.

Đúng, ta rất sợ lạnh...


Trước kia huynh ấy không bao giờ sợ lạnh, mọi người đều nói huynh ấy là một hỏa nhân.
Sắc mặt Nghê Hoàng trắng xanh, hai mắt long lanh nước.
Không biết là chuyện tàn nhẫn đến mức nào mới có thể làm biến mất tất cả mọi dấu vết trên người, mới có thể làm cho một hỏa nhân trở nên sợ lạnh như vậy...


Nghê Hoàng...
Vẻ mặt Mai Trường Tô vẫn bình thản, giọng nói vẫn nhẹ nhàng.
Nhìn thấy cũng đã đủ rồi, nàng không cần tưởng tượng nhiều hơn nữa. Có rất nhiều đau khổ sinh ra đều bởi vì không khống chế được những tưởng tượng của mình, nàng không cần phải đối mặt với nó, càng không cần phải thừa nhận nó. Lâm Thù đã chết rồi, nàng chỉ cần tin tưởng điều này là được...


Nhưng trực giác của nữ nhân luôn luôn không có lý lẽ.
Nghê Hoàng nhìn chàng, nước mắt rơi rất nhanh.
Cho dù không có dấu vết gì, ta cũng có thể biết... Có lẽ càng không có bất cứ chứng cứ gì thì ta lại càng biết... Lâm Thù ca ca, xin thứ lỗi, ta sẽ không rời xa huynh nữa, ta vĩnh viễn sẽ không rời xa huynh nữa...


Nha đầu ngốc nghếch.
Mai Trường Tô chỉ cảm thấy hai mắt nóng lên từng đợt, chàng đưa tay kéo nữ tử của mình vào lòng.
Ta biết nàng nhớ Lâm Thù ca ca, nhưng chuyện đó không giống... Những năm tháng đã bỏ lỡ, những cảm xúc đã qua đều giống như nước sông đã trôi đi, vĩnh viễn không bao giờ chảy ngược. Ta đã mệt mỏi mười hai năm, không muốn lại nhìn thấy những người quan trọng bên mình phải đau khổ vì sự tồn tại của ta. Như vậy ta cũng có thể thoải mái hơn nhiều, nàng thấy có phải vậy không?

Nghê Hoàng ôm chặt lấy người chàng, nước mắt thấm ướt vạt áo trước ngực chàng.
Mười năm nay nàng vẫn là chỗ dựa của người khác, là trụ cột của người khác. Trước mặt đệ đệ còn nhỏ tuổi, tướng lĩnh dưới trướng, quân dân nam cương, thân hình mảnh mai không thể cong xuống dù chỉ một khắc, cho dù là Niếp Đạc cũng không thể làm cho nàng hoàn toàn thả lỏng.
Duy chỉ có người này, chỉ có vòng tay này mới có thế khiến nàng trở lại những năm tháng ngây thơ đó, mặc sức rơi lệ tha hồ làm nũng không cần cố kỵ. Không có cảm xúc cuồn cuộn trào dâng, không có tương tư sớm sớm chiều chiều, chỉ có sự tín nhiệm vừa ấm áp lại vừa mơn man như ánh nắng ngày đông, dường như nàng có thể nhắm mắt lại, một lần nữa biến thành một tiểu cô nương vô lo vô nghĩ, bắt chàng cõng trên lưng chạy khắp nơi khi đó...
Vứt bỏ thân phận hai bên, vứt bỏ hôn ước do người lớn ước định, Lâm Thù ca ca vẫn là Lâm Thù ca ca, bất kể bao nhiêu năm đã qua, bất kể thế sự đổi dời như thế nào, bất kể có một ngày hai người đều tìm được tình yêu của mình, mỗi người đều có gia đình của mình, ngay cả tương lai con cái thành đàn, đầu bạc răng long, Lâm Thù ca ca cũng vẫn là Lâm Thù ca ca của nàng.

Nghê Hoàng, nàng nghe ta nói.
Mai Trường Tô lẳng lặng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng.
Tạm thời nàng không nên hỏi năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rồi có một ngày ta sẽ để Niếp Đạc kể lại cho nàng từ đầu chí cuối còn bây giờ... nàng có thể nghe lời ta hay không? Ngoan ngoãn về Mục vương phủ đi, chuyện hôm nay chúng ta gặp mặt không được nói với bất kỳ ai, cho dù là Hạ Đông và Tĩnh vương cũng không được. Sau này nếu gặp lại nhau, ta vẫn là Tô Triết, nàng vẫn là quận chúa, không được để những người khác nhìn ra điều gì khác thường. Nàng có làm được không?

Nghê Hoàng dùng tay áo lau nước mắt lấy lại tinh thần, gật đầu.
Ta biết, bây giờ chuyện huynh phải làm rất khó, ta sẽ không gây phiền phức thêm cho huynh.

Mai Trường Tô khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc rối bên tai nàng, nói khẽ:
Sau tiết thanh minh nàng về Vân Nam đi, ta sẽ phái Niếp Đạc đến đó, hai người ở đó chờ tin tức của ta được không?


Không được.
Quận chúa Nghê Hoàng khẽ nhướng hai hàng lông mày lá liễu.
Huynh ở kinh thành thế lực đơn bạc, ít nhất ta cũng phải ở lại để giúp huynh...


Ở Vân Nam cũng có chuyện có thể làm được.
Mai Trường Tô dịu dàng khuyên nhủ.
Lúc cần nàng hỗ trợ, ta nhất định sẽ gọi nàng, bởi vì nàng không phải người ngoài cuộc. Chúng ta đều phải cố gắng mới được.

Sóng mắt long lanh, Nghê Hoàng trầm ngâm một lát rồi chậm rãi gật đầu.
Vậy được... ta về Vân Nam cũng có thể kiềm chế được một vài chuyện, có lẽ thật sự có ích hơn ở lại kinh thành. Sau khi ta đi, huynh có thể tùy ý sử dụng tất cả lực lượng của Mục vương phủ ở kinh thành.

Mai Trường Tô mỉm cười khen ngợi:
Mấy năm nay nàng không ngừng rèn luyện, quyết đoán thông tuệ, tư duy mạch lạc, cũng nắm rất chắc cục diện triều chính. Có nàng ổn định phía nam, ta ở kinh thành cũng đỡ lo hơn nhiều.

Nghê Hoàng nhìn gương mặt xương xương trắng trẻo và nụ cười an bình của chàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy chua xót, lại không muốn làm chàng thêm khó chịu nên vẫn cố gắng chịu đựng, giọng nói hơi run run:
Lâm Thù ca ca, huynh phải cẩn thận...

Mai Trường Tô khẽ vỗ mu bàn tay nàng an ủi, lấy một chiếc khăn tay trong người ra, gạt bỏ lớp tuyết trên cùng dưới mặt đất, nắm một nắm tuyết sạch sẽ thành một viên tròn, dùng khăn tay bọc lại chườm lên mắt Nghê Hoàng, dịu dàng nói:
Nàng là nữ tướng uy chấn ba quân, không thể trở về với đôi mắt sưng mọng thế này…

Nghê Hoàng bật cười, cầm lấy khăn tay lần lượt chườm lạnh từng bên mắt, cảm giác đau buồn đã nhạt đi một phần. Lai thấy Mai Trường Tô rụt bàn tay vừa nắm tuyết vào trong tay áo, đôi môi cũng đã trở nên trắng bệch, nàng không khỏi lo lắng, nói:
Lâm Thù ca ca, huynh lạnh rồi, cứ lên xe ngựa về thành trước đi. Ta ở đây chờ một lát, lúc Tiểu Thanh đưa Chu lão tiên sinh về thì mắt ta cũng đã đỡ rồi. Huynh yên tâm, ta sẽ không để nó phát hiện.


Nếu ngay cả Mục Thanh cũng có thể phát hiện thì còn nói chuyện gì nữa.
Mai Trường Tô cố ý đùa một câu, quả thật cũng sắp không chống đỡ được hơi lạnh đã thấm vào người, liền dặn dò Nghê Hoàng thêm vài câu rồi xoay người đi xuống sườn dốc.
Hộ vệ trung niên lập tức đi lên đón, nhìn thấy thủ thế của chàng lại lập tức chạy đi kêu người đánh xe đưa chiếc xe ngựa đang đỗ ven đường cách đó khá xa tới, đặt một chiếc ghế nhỏ làm bậc để đỡ chàng lên xe.
Mai Trường Tô bám tay vào càng xe, quay lại thoáng nhìn lên đỉnh dốc, thấy Nghê Hoàng giơ chiếc khăn tay bọc tuyết lên vẫy, chàng cũng vội đưa tay vẫy lại.
Xe ngựa lập tức đi về phía trước, màn xe dày được hạ xuống ngăn gió lạnh bên ngoài, cũng ngăn cả ánh mắt của quận chúa Nghê Hoàng.
Mai Trường Tô chợt cảm thấy trong lồng ngực đau đớn như bị rất nhiều mũi băng đâm vào, không thể kìm nén được nữa, chàng đưa tay áo che miệng, ho một trận. Đến lúc đã đỡ cơn ho, cổ tay áo trắng như tuyết đã có thêm một vết đỏ thẫm.

Tông chủ!
Hộ vệ trung niên sợ hãi kêu lên một tiếng, vội lao tới đỡ lấy người chàng.

Không sao.
Mai Trường Tô cười mơ hồ.
Trời lạnh quá, về đun cho ta chút nước nóng ngâm người cho ấm là được rồi…

Thập Tam tiên sinh dù sao cũng có thanh danh hiển hách trong giới nhạc, không tiện thưòng xuyên qua lại, cho nên Đồng Lộ lanh lợi, đáng tin là người truyền tin tốt nhất, gần như cứ cách một ngày lại lấy cớ đưa thực phẩm đến Tô trạch một chuyến.

Ngươi vất vả rồi, cứ ngồi nói chuyện.
Mai Trường Tô nhẹ nhàng nói.
Trong nhà lao có động tĩnh mới à?


Vâng.
Đồng Lộ đáp ngắn gọn.
Bọn chúng đã tìm được người thích hợp. Do một gã đội trưởng tâm phúc nhất của Tề Mẫn tên là Ngô Tiểu Ất một mình lo liệu. Người bây giờ đã bị giam trong nhà Ngô Tiêu Ất, quả thật ngoại hình giống Hà Văn Tân đến bảy, tám phần, chỉ hơi gầy hơn một chút, bây giờ đang được vỗ béo. Hà Văn Tân ở trong lao dù sao cũng phải chịu chút đau khổ, mặt mũi cũng không còn béo trắng như trước, đến lúc đầu rơi xuống đất thì có lẽ chúng sẽ che giấu được. Văn Viễn bá tuyệt đối không nghĩ rằng bọn chúng lại còn chiêu này, hơn nữa ông ta vốn cũng không biết rõ Hà Văn Tân, cho dù có đến hiện trường xem xử trảm thì cũng không nhìn ra sơ hở gì.


Ờ.
Mai Trường Tô trầm ngâm một lát.
Tên Ngô Tiểu Ất đó, người nhà kẻ chết thay và ngục tốt trong nhà lao, tất cả đều phải theo dõi chặt chẽ, nhưng quyết không được để bọn chúng phát hiện. Sau khi đánh tráo ra khỏi nhà lao, Hà Văn Tân sẽ lập tức được đưa ra khỏi kinh thành tránh họa, đến lúc đó ngàn vạn lần không được để mất dấu.


Vâng.


Đã tra ra mấy vụ đánh tráo tử tù của bộ Hình từ trước đến giờ?


Đã tra được bảy vụ có thể đưa ra nhân chứng, vật chứng.


Tiếp tục cố gắng, phải nắm được nhân chứng quan trọng nhất.


Vâng.


Nói với Cung Vũ phải để ý Tần Bát Nhã, không được để ả phát hiện có người đang truy tra các bản án cũ của bộ Hình.


Vâng.

Nói đến đây, Mai Trường Tô cảm thấy trước mắt hơi tối, vội nhắm mắt điều tức một lát.
Bộ Lại, bộ Hình, tạm thời có thể để bọn chúng yên ổn hết năm nay, đến ngày xuân quyết sẽ có trò hay. Chỉ hi vọng đến lúc đó thân thể ốm yếu này không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Tông chủ...
Thấy sắc mặt chàng trắng bệch, Đồng Lộ hết sức lo lắng, nhỏ giọng hỏi:
Cần gọi Yến đại phu tới không?


Không cần... Yến đại phu toàn bắt ta uống thuốc bổ.
Mai Trường Tô cười cười.
Không sao đâu. Thập Tam tiên sinh còn chuyện gì cần nói với ta không?


Có. Tin tức từ các đội thuyền chở hàng trên kênh đào và đội khuân vác, mấy tháng qua có một số chủ hàng bí mật mang theo thuốc nổ ngụy trang bởi các loại tạp hóa vận chuyển vào kinh, mặc dù lượng thuốc nổ mỗi chuyến đều không lớn nhưng cộng dồn lại chắc cũng phải đến trăm cân rồi. Các huynh đệ khuân vác tạm thời đều làm như không phát hiện, chỉ bí mật thông báo cho Thập Tam tiên sinh. Bây giờ Thập Tam tiên sinh còn đang truy tra xem giữa các chủ hàng này có liên lạc với nhau không. Bao giờ có tin tức tiếp theo sẽ bẩm báo với tông chủ.


Một lượng lớn thuốc nổ?
Mai Trường Tô nhíu mày.
Có liên quan gì với Phích Lịch đường Giang Nam không?


Hiện nay còn chưa phát hiện có liên quan gì


Sau khi được đưa vào kinh, số thuốc nổ này cất giữ ở đâu?

Đồng Lộ cúi đầu lúng túng.
Người nhận hàng quá cẩn thận, cũng quá xảo quyệt, sau khi chuyển qua tay mấy người, không ngờ chúng ta lại bị mất dấu...

Mai Trường Tô không khỏi ngồi thẳng người lên.
Cũng có nghĩa là bây giờ không biết số thuốc nổ này đi về đâu?


Vâng... Chuyện liên quan đến thuốc nổ có vẻ giống như giang hồ phân tranh, chắc không có quan hệ gì với chúng ta, cho nên Thập Tam tiên sinh vốn không muốn làm tông chủ kinh động. Nhưng bây giờ không rõ số thuôc nổ đó đi về đâu, sẽ được dùng làm gì, tông chủ lại thường đi lại khắp nơi trong kinh thành, Thập Tam tiên sinh sợ vạn nhất...


Kinh thành lớn như vậy, làm gì ta lại xui xẻo đến thế?
Mai Trường Tô không khỏi bật cười.
Các ngươi chú ý truy tra tiếp là được, cũng không cần phải quá lo lắng.


Vâng.
Đồng Lộ lên tiếng, cho tay vào trong người lấy ra một con linh điêu chỉ to bằng bàn tay. Con vật vẫy đuôi, nghiêng đầu nhìn thấy Mai Trường Tô liền lao thẳng vào trong lòng chàng.

Ngươi mang Tiểu Linh tới làm cái gì?


Chuyện này... Cung Vũ cô nương nói mấy ngày nay Tiểu Linh phải đi theo tông chủ.
Đồng Lộ cúi đầu, nói.
Nó rất mẫn cảm với thuốc nổ, chỉ thoáng ngửi thấy mùi thuốc nổ là sẽ không ngừng ngọ nguậy. Tông chủ mang nó theo thì có đi đâu Cung cô nương cũng yên tâm.

Mai Trường Tô lắc đầu bật cười, nhưng cũng biết bọn họ làm chuyện này đều vì hảo tâm. Nhìn vẻ mặt Đồng Lộ, chắc hẳn cũng đã bị Cung Vũ mắng rất thê thảm vì chuyện làm mất dấu thuốc nổ, chàng cũng không nỡ làm khó hắn thêm nữa, liền gật đầu, nói:
Cũng được. Tiểu Linh rất ngoan, ta giữ nó lại vài ngày cũng không sao.

Đồng Lộ lập tức tươi cười, ôm quyền, nói:
Tạ ơn tông chủ!


Tạ ơn ta cái gì?
Mai Trường Tô buồn cười phất tay.
Được rồi, ngươi cũng về sớm đi, nói với Thập Tam tiên sinh... và cả Cung Vũ cô nương, bệnh của ta đã đỡ được bảy, tám phần rồi, bọn họ không cần phải tiếp tục cáo trạng về Lang Châu nữa…


Ơ...
Mặt Đồng Lộ hết xanh lại trắng.
Chúng thuộc hạ không...

Mai Trường Tô không thèm nghe, nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần. Đồng Lộ không dám nhiều lời, rón rén lùi ra ngoài, lén lút le lưỡi.
Tiểu Linh chớp đôi mắt nhỏ như hai hạt đậu đen, bò lên vai Mai Trường Tô, dùng móng vuốt gãi gãi vành tai chàng, một hồi lâu không nhận được hồi đáp lại ủ rũ bò về chui vào vạt áo chàng.
Hai ngón tay đột nhiên đưa tới, thoáng cái đã tóm được tai Tiểu Linh xách nó lên, con linh điêu bất ngờ không phòng bị kịp, hoảng sợ ra sức giãy giụa, hai chân sau không ngừng đạp, phát ra tiếng kêu chít chít.
Mai Trường Tô mở mắt.
Phi Lưu, chuyện gì?


Ba người.


A.
Mai Trường Tô day hai bên thái dương, lấy lại một chút tinh thần.
Ngươi ra dẫn bọn họ vào đi.


Vâng!
Phi Lưu thả tay ra, Tiểu Linh rơi thẳng xuống bụng Mai Trường Tô, mặc dù không bị đau nhưng rõ ràng là rất hoảng sợ, tủi thân co tròn không dám nhúc nhích.

Được rồi, đừng sợ, Phi Lưu thích ngươi mà...
Mai Trường Tô cười, vuốt ve nó một lát rồi mới cho nó vào ngực áo ấm áp.
Buổi tối ngươi ngủ cùng Phi Lưu được không?

May mà Tiểu Linh nghe không hiểu lời chàng, vẫn chỉ chớp chớp đôi mắt nhỏ, không bị chàng dọa ngất xỉu.
Lúc này tiếng bước chân đã vang lên ngoài thềm, nặng nhẹ khác nhau, tiết tấu không giống nhau, cũng như tính cách khác xa nhau của ba người này.

Tô huynh, huynh đã đỡ chưa?
Người đầu tiên mở miệng nói sau khi vào nhà đương nhiên là Ngôn Dự Tân.
Ta mang mấy sọt quýt vừa được đưa từ Lĩnh Nam về đến cho huynh, bị ốm lúc nào cũng đắng miệng, ăn quýt là tốt nhất.


Ngươi đừng ầm ĩ như vậy.
Tiêu Cảnh Duệ cau mày đẩy hắn một cái, lại nhìn sắc mặt yếu ớt trắng xanh của Mai Trường Tô, lo lắng hỏi:
Tô huynh không cần đứng lên, cứ ngồi là được rồi. Thời tiết này bị ốm không phải là chuyện nhỏ, thuốc của đại phu có hiệu nghiệm không?


Đã gần như khỏi hẳn rồi, lại làm phiền các ngươi tới thăm.
Mai Trường Tô mỉm cười, nói.
Mau ngồi đi, lâu rồi không trò chuyện với các ngươi.

Ba người đi đến gần, ngồi xuống bên cạnh chàng.
Tiểu Linh đột nhiên ngọ nguậy trong vạt áo, móng vuốt không ngừng cào cào, Mai Trường Tô không khỏi nghĩ đến chuyện thuốc nổ mà Đồng Lộ vừa báo cáo.

Ngâm suối nước nóng đúng là thoải mái, Tô huynh cũng nên đi thử, rất có lợi cho thân thể.
Ngôn Dự Tân vừa nói vừa lấy mấy quả quýt trong tay áo ra đặt lên bàn.
Mấy sọt quýt đã được chuyển ra đằng sau nhà rồi, ta tiện tay mang mấy quả đến cho huynh nếm thử. Loại quýt này vỏ mỏng, lại rất dễ bóc, vị ngọt, nhiều nước, Tô huynh nhất định sẽ thích. Giờ đang là mùa xuân, ngày mai ta cũng định trồng mây cây trong viện nhà mình...


Quýt mọc ở Hoài Nam là quýt ngọt, trồng sang Hà Bắc lại thành quýt chua.
Tạ Bật liếc hắn khinh bỉ.
Ngươi có đọc sách không đấy? Trồng trong viện nhà ngươi nói không chừng lại mọc ra mướp đắng...

Tiêu Cảnh Duệ và Mai Trường Tô cùng bật cười, Mai Trường Tô cầm một quả quýt đưa lên mũi khẽ ngửi, mùi thơm mát lành lạnh vì gió sương, ngửi kĩ hơn lại thấy cả mùi lưu huỳnh.
Mai Trường Tô đã suy đoán được một vài đầu mối.

Quýt này tươi thật, vậy mà được vận chuyển từ Lĩnh Nam về cơ à? Nhất định là dùng thuyền quan?


Đúng vậy, là thuyền do phủ Lĩnh Nam đưa thẳng tới đây, đi đường Phú giang, trên đường không cần dừng lại tra xét nên đương nhiên nhanh hơn thuyền của dân buôn nhiều. Các gia đình quyền quý trong kinh thành đều thích loại quýt này nên phải chở cả mười thuyền, chẳng bao lâu đã phân chia xong rồi, có tranh cũng tranh không được, may mà phụ thân ta đã đặt trước.


Vậy à? Đúng là nhờ phúc của ngươi mới được ăn.
Mai Trường Tô ngoài miệng khách sáo nhưng trong lòng lại nhanh chóng suy nghĩ. Thì ra không chỉ chở bằng thuyền hàng trên kênh đào và thuê phu khuân vác, ngay cả thuyền quan cũng có thể lén chở thuốc nổ, giang hồ phân tranh bình thường e là không làm được điều này...
Tiểu Linh vẫn giãy giụa trong ngực áo, Mai Trường Tô đưa tay vỗ về nó, chắc là mùi thuổc nổ ám vào vỏ quýt không đậm đặc nên cuối cùng nó cũng bình tĩnh trở lại, bắt đầu ngủ ngon.

Tô huynh có lạnh tay không? Hay là để ta bóc giúp huynh?
Thấy Mai Trường Tô cầm quả quýt trên tay một hồi lâu, Tiêu Cảnh Duệ ân cần hỏi.

…À, không cần. Dự Tân nói đúng, giống quýt này rất dễ bóc
Mai Trường Tô vội bóc vỏ, bỏ một múi quýt vào miệng cắn, chất lỏng lành lạnh thấm đầy khoang miệng, quả nhiên chua ngọt vừa phải, mùi vị rất tuyệt.

Ngon không?
Ngôn Dự Tân cũng ăn mấy múi.
Vừa ngồi sưởi ấm vừa ăn quýt này đúng là một sự hưởng thụ tuyệt vời.


Ngươi xem ngươi kìa, Tô huynh mới ăn một múi mà ngươi đã ăn sang quả thứ hai rồi.
Tạ Bật cười, nói.
Hay là ngươi định ăn hết một sọt rồi mới về?


Ngon mà.
Ngôn Dự Tân không thèm quan tâm đến lời chế nhạo của hắn, quay sang nhìn Mai Trường Tô.
Nếu Tô huynh thích thì sau khi về ta sẽ cho mang thêm đến.


Đủ rồi, chỗ ta không có nhiều người, phần lớn đều chỉ thích ăn thịt. Có điều Phi Lưu thì rất thích quýt, ta cảm tạ ngươi giúp hắn.

Ngôn Dự Tân nhìn trái, nhìn phải.
Phi Lưu vừa rồi còn ở đây mà, lại chạy đâu rồi?


Chắc là ra đằng sau chơi rồi.
Mai Trường Tô nhìn vị công tử quốc cữu này, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, làm như buột miệng hỏi một câu với ngữ điệu rất tự nhiên.
Hôm nay sao ngươi lại rảnh rỗi đến thăm ta? Hoàng hậu nương nương cũng bị ốm rồi, ngươi không vào trong cung vấn an à?


Hoàng hậu nương nương bị ốm à?
Vẻ mặt kinh ngạc của Ngôn Dự Tân xem ra không phải giả bộ.
Sao lại thế, hôm qua ta mới vào cung, thấy Hoàng hậu nương nương còn rất khỏe, sao hôm nay lại ốm rồi?


Có thể là cũng bị nhiễm lạnh.
Mai Trường Tô cười nhẹ.
Thời tiết lạnh như vậy, ban đêm không cẩn thận đạp chăn một lát là sẽ nhiễm khí lạnh ngay. Có điều trong cung nhiều người chăm sóc, hầu hạ như vậy, bệnh tình của nương nương nhất định không có gì đáng lo.


Ờ...
Ngôn Dự Tân nhìn sắc trời bên ngoài.
Bây giờ, muộn quá rồi, ngày mai vào vấn an sau vậy. Nếu bị ốm nặng thật thì ta sẽ bảo phụ thân về một chuyến.


Sao cơ? Quốc cữu không ở trong kinh à?


Đến đạo quán ngoài thành lập đàn cúng bái rồi. Ông già nhà ta bây giờ hai tai không nghe chuyện hồng trần, chỉ muốn cầu tiên luyện đan, nếu ta không ngăn cản thì nhất định ông ấy đã sửa nhà thành đạo quán luôn rồi.
Ngôn Dự Tân chán nản oán trách.
Có điều thế cũng tốt, không có ai quản, ta càng tự do tự tại. Trừ dạo trước ông già ta giở chứng tống ta vào Long Cấm úy làm việc, còn lại bình thường đều không hề để ý đến tiền đồ của ta.


Loại thiếu gia như ngươi vốn đã không cần bận tâm đến tiền đồ.
Tạ Bật nói.
Có điều cha ngươi thật sự càng ngày càng giống người cõi tiên, quanh năm suốt tháng cũng không thấy ông ta đi vào cung mấy lần, tại sao Hoàng hậu nương nương mà ông ta cũng không hỏi han?


Không biết...
Ngôn Dự Tân nghiêng đầu suy nghĩ một lát.
Ông ấy và Hoàng hậu nương nương vẫn không thân thiết lắm, ngươi cũng biết mà, ông già ta thích thanh tu, nếu như không phải trông nom từ đường ở kinh thành thì ông ấy đã chuyển hẳn vào núi ở rồi.

Tiêu Cảnh Duệ cũng nói:
Nếu mặt mũi ngươi không giống ông ấy thì làm gì có ai nghĩ ngươi và ông ấy là cha con? Ngôn bá bá thanh đạm vô vi, giống như nhàn vân dã hạc, còn ngươi lại là một kẻ hay sinh sự chỉ thích những chốn náo nhiệt, không có nửa phần khí chất dã hạc, chỉ giống một con dã miêu thôi.


Vâng, Tiêu đại công tử ngài có khí chất.
Ngôn Dự Tân nhún vai, nói.
Ta là mèo hoang, còn ngươi là mèo nhà ngoan ngoãn được chưa?

Mai Trường Tô không nhịn được cười thành tiếng.
Hồi lâu không được nghe các ngươi cãi nhau, đúng là có hơi nhớ.

Mấy người cười nói vui vẻ, dường như đã trở lại như lúc mới quen, không hề có điều gì cố kỵ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc trời đã tối hẳn. Mai Trường Tô bày rượu giữ khách, ba người cũng không từ chối. Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện trên trời dưới đất, nhưng không nhắc tới chuyện trong triều, bầu không khí vô cùng thoải mái.
Rượu là rượu mạnh từ miền Bắc đưa về, uống vào đến đâu biết đến đó.
Ngôn Dự Tân cao giọng kêu:
Đây mới là rượu nam nhân nên uống.
Nói xong uống một chén lớn rồi lập tức ho sặc sụa.
So với hắn thì hai huynh đệ nhà họ Tạ tỏ ra lịch sự hơn nhiều, cho dù là Tạ Bật cực kỳ thích rượu, tửu lượng rất cao cũng chỉ nhấm nháp từng chén nhỏ. Không biết từ bao giờ Phi Lưu đã xuất hiện trong phòng, tò mò nhìn thứ chất lỏng trên bàn.

Ê, Phi Lưu...
Ngôn Dự Tân đã bắt đầu chuếnh choáng, không còn e dè hơi thở âm hàn trên người Phi Lưu nữa, cầm một ly rượu lên vẫy Phi Lưu.
Uống thứ này bao giờ chưa? Ngon cực...


Ngươi đừng làm thế.
Vẫn đang phải uống canh vì bị ốm, Mai Trường Tô vội cười ngăn cản.
Phi Lưu của chúng ta còn nhỏ.


Ta mười bốn tuổi đã bắt đầu uống rượu rồi, sợ cái gì. Phi Lưu còn là trẻ con mà, không biết uống rượu thì sẽ không bao giờ trở thành người lớn được.
Ngôn Dự Tân xua tay coi thường.
Nào, nào, thử một chén đi!

Phi Lưu thoáng nhìn Tô ca ca, thấy chàng chỉ cười mà không tiếp tục ngăn cản liền bước tới nhận lấy ly rượu, một ngụm uống hết, lập tức trong miệng như có kim đâm, sao Hôm sao Mai bay vòng vòng quanh đầu.

Không ngon!
Phi Lưu ném ly rượu, cảm thấy bị lừa, một chưởng liền đánh thẳng về phía Ngôn Dự Tân. Công tử quốc cữu chống tay lên bàn lắc mình nhảy lên tránh thoát, hai người đuổi nhau khắp phòng.
Lúc đầu Tiêu Cảnh Duệ còn hơi căng thẳng, sau đó phát hiện Phi Lưu chỉ đuổi theo để trút giận chứ không định làm Ngôn Dự Tân bị thương nên mới yên lòng.

Từ sau khi đi theo ta đến Kim Lăng, Phi Lưu rất ít khi được chơi như vậy.
Mai Trường Tô cũng mỉm cười.
Cho nên mỗi lần các ngươi đến, hắn rất vui vẻ.

Tiêu Cảnh Duệ hiển nhiên chưa từng cảm thấy Phi Lưu vui vẻ khi bọn hắn đến, nhưng tòa viện này quả thật quạnh quẽ thiếu hơi người, liền hỏi Mai Trường Tô:
Tô huynh, lúc ăn Tết ở đây cũng chỉ có những người này à?


Trừ tịch thì chắc là như vậy, có điều đến mùng Ba, mùng Bốn ta sẽ mời mấy người khách đến tụ tập cho vui, ngươi cũng đến chứ?


Bất cứ lúc nào ta cũng có thể đến được.
Tiêu Cảnh Duệ nhìn Phi Lưu, lại nhìn Mai Trường Tô, cảm thấy không đành lòng.
Nhưng Trừ tịch chỉ có huynh với Phi Lưu thì thực sự quá cô quạnh, đến nhà ta ăn Tết đi, mọi người bên nhà họ Trác cũng sẽ vào kinh, rất náo nhiệt.


Đa tạ ý tốt của ngươi.
Mai Trường Tô cười nhã nhặn.
Có điều ai nói bọn ta chỉ có hai người chứ? Lúc vào các ngươi không thấy sao? Trong viện này ít ra cũng có hai mươi người mà.


Nhưng đó đều là hạ nhân... không phải người nhà...


Chẳng lẽ người trong quý phủ là người nhà của ta?
Mai Trường Tô hơi khó chịu, không khống chế được nói một câu hơi gay gắt, có điều chàng lập tức phát hiện mình phản ứng quá mức, giọng nói lại trở nên mềm mỏng:
Trừ tịch là ngày đoàn tụ của gia đình họ hàng, gia đình ngươi sum họp, ta đến làm gì? Hơn nữa chủ nhân của phủ Ninh Quốc hầu là phụ thân ngươi, ngươi tự ý mời người ngoài đến dự tiệc gia đình dù sao cũng không ổn.

Tiêu Cảnh Duệ buột miệng một câu, vốn cũng không suy nghĩ quá nhiều, nghe chàng nói như vậy, hắn tự biết lỗ mãng, cúi đầu nói:
Tô huynh dạy rất đúng.


Ngươi lại vừa làm chuyện ngu ngốc gì để Tô huynh phải hao tâm tốn sức dạy dỗ vậy?
Ngôn Dự Tân vận động một hồi trở về chỗ ngồi, đúng lúc nghe thấy câu cuối cùng.

Cảnh Duệ có ý tốt, hắn sợ ta và Phi Lưu ăn Tết buồn quá.
Mai Trường Tô cười mơ hồ, muốn bỏ qua đề tài vừa rồi.

Không phải là ngươi mời Tô huynh đến nhà ngươi ăn Tết đấy chứ?
Ngôn Dự Tân lại một tên bắn trúng hồng tâm, đưa tay gõ trán Tiêu Cảnh Duệ.
Đầu óc ngươi có làm sao không đấy?


Đại ca chỉ nhất thời không suy nghĩ chu toàn thôi mà.
Quan hệ giữa Tạ Bật và Tiêu Cảnh Duệ vốn đã tốt, gần đây sau khi hắn phát hiện mình bị phụ thân lừa gạt, Tiêu Cảnh Duệ lại suốt ngày động viên khuyên bảo, vì vậy càng phải bảo vệ hắn.
Đầu óc ngươi không làm sao mà cũng chỉ biết ăn chơi nhảy múa đấy thôi.

Ngôn Dự Tân lắc đầu, nói:
Tô huynh không thích náo nhiệt, hơn nữa còn có Phi Lưu bên cạnh. Ngươi có thông cảm thì cũng nên thông cảm với ta đây này, mỗi lần khấu đầu tế tổ xong, nhà ta gần như chỉ còn có một mình ta...

Mai Trường Tô ngạc nhiên hỏi:
Lệnh tôn đâu?


Về phòng tĩnh tu chứ đâu.

Mai Trường Tô không khỏi ngẩn người.
Ngôn lão thái sư và mẫu thân của Dự Tân đều đã qua đời, hắn lại không có huynh đệ, tỷ muội, nếu phụ thân hắn vừa rời từ đường đã về phòng mình thì tên nhóc thích náo nhiệt này đúng là sẽ buồn lắm...

Ngươi mà cũng cần thông cảm à?
Tạ Bật lại cười, mắng.
Ngươi vốn chính là một lãng tử phong lưu, không bị ông già quản thì ngươi càng cao hứng chứ sao, gác tía lầu son, trêu hương ghẹo phấn, mười mấy cô nương xung quanh mà ngươi còn thấy cô quạnh à?

Mai Trường Tô nâng tách trà lên ngửi hương trà thơm, trong lòng thầm thở dài.
Tạ Bật chung quy vẫn là một công tử lớn lên dưới sự che chở của gia tộc, e là từ bé đến nay vẫn chưa bao giờ thật sự cô độc. Sự vui vẻ và náo nhiệt chốn gió trăng đó làm sao có thể thay thế sự ấm áp sum vầy trong gia đình được?
Ngôn Dự Tân lại không phản bác Tạ Bật, khóe miệng vẫn giữ nụ cười không bao giờ tắt, dường như không bao giờ để bụng.
Tô huynh, năm nay có muốn đi cùng ta đến đường Loa Thị dạo lầu xanh không? Huynh xem, Phi Lưu cũng nên trở thành người lớn rồi...

Ngoài ý liệu của hắn, Mai Trường Tô chỉ hơi nhíu mày rồi nói:
Tốt, ta còn phải dưỡng bệnh nên không đi được, ngươi đưa Phi Lưu đi nhé!


Một mình ta dẫn hắn ra ngoài?
Ngôn Dự Tân giật bắn mình.
Thế thì nguy hiểm quá, nếu hắn bị các cô nương ở lầu xanh sờ một cái lại đánh người ta thì ai ngăn được hắn?


Không đâu, Phi Lưu của chúng ta rất ngoan.
Mai Trường Tô khẽ cười, nói.
Ngươi tế tổ xong thì qua chỗ ta, mọi người cùng uống vài chén, sau đó ngươi dẫn Phi Lưu ra ngoài chơi. Năm nay không ở Lang Châu, ta lại đang bị ốm, Phi Lưu nhất định sẽ cảm thấy không quen.


Đình Sinh!
Phi Lưu đột nhiên nói.

Ngươi muốn mời Đình Sinh đến chơi à?
Mai Trường Tô xoa đầu thiếu niên.

Ờ!


Đình Sinh? Cái tên này quen quen, không biết nghe bao giờ nhỉ...
Ngôn Dự Tân gãi đầu.

Chính là một trong ba đứa bé đánh bại Bách Lý Kỳ đó.
Tiêu Cảnh Duệ vẫn còn nhớ.
Sau khi bọn chúng được tự do, hình như Tĩnh vương điện hạ đã thu nhận làm thân binh.


Không sai, ba đứa bé này đều ở trong phủ Tĩnh vương.
Mai Trường Tô gật đầu.
Chắc xin phép quan trên là sẽ có thể ra ngoài.


Ta nghĩ là không thành vấn đề.
Ngôn Dự Tân nói.
Bọn chúng đều xem như được huynh cứu ra, tới lúc đó ta đến phủ Tĩnh vương đón giúp huynh, xem ai dám làm khó dễ không cho bọn chúng ra ngoài?


Vậy thì đa tạ.
Mai Trường Tô lại quay sang Phi Lưu.
Ngươi còn muốn mời người nào nữa không?

Phi Lưu nghiêm túc suy nghĩ một lát.
Đại thúc!


Đại thúc thì không được, đại thúc có gia đình, phải ăn Tết ở nhà.


Đại thúc nào?
Tạ Bật hỏi.

Chính là vị đại thúc mà Phi Lưu giao thủ lần đầu tiên sau khi đến kinh thành, hơn nữa còn bị thua dưới tay ông ta đó.


Mông đại thống lĩnh?
Ba người trẻ tuổi đồng loạt nhảy dựng lên, Ngôn Dự Tân lắc đầu nhìn Phi Lưu.
Từ tiểu binh tội nô đến đại thống lĩnh cấm quân, ta nghĩ khắp thiên hạ này cũng chỉ có ngươi mới mời khách như thế.


Trong mắt Phi Lưu chỉ có thích và không thích, không có phân biệt về thân phận và địa vị.
Mai Trường Tô hờ hững nói.
Thực ra như vậy chẳng phải càng đơn giản, càng tốt hơn hay sao?


Chỉ tiếc người đời có mấy ai làm được...
Tiêu Cảnh Duệ than thở một tiếng.
Thân phận cũng giống như lớp da thứ hai của một con người, nếu như bị xé rách thì e rằng người đó sẽ hoàn toàn thay đổi...

Mai Trường Tô nhíu mày, không biết lời cảm khái này của Tiêu Cảnh Duệ đã vô tình chạm vào nơi nào trong lòng chàng mà sắc mặt chàng hơi tái, ánh mắt nhìn Tiêu Cảnh Duệ cũng trở nên sâu sắc và phức tạp hơn.

Được rồi!
Ngôn Dự Tân duỗi lưng một cái, đứng bật dậy, thở một hơi dài.
Rượu ngon phải đủ hứng nhưng lại không thể tận hứng, tận hứng thì sẽ không còn vui nữa. Mới uống có thế này mà tất cả các ngươi đã bắt đầu than thở não nề rồi, nếu uống nữa thì có khi phải khóc lóc sụt sùi mất. Ta thấy Tô huynh cũng mệt rồi, chúng ta cáo từ ra về thôi.


Cũng đúng.
Tiêu Cảnh Duệ đứng lên theo.
Tô huynh đang bị ốm, phải nghỉ ngơi đầy đủ. Chúng ta đã quấy quả một hồi lâu, cũng đến lúc nên về rồi.

Bởi vì thân thể quả thật mệt mỏi, hơn nữa vừa rồi lại bị Tiêu Cảnh Duệ vô ý khơi dậy cảm giác xót xa và phiền muộn trong lòng, Mai Trường Tô cảm thấy tâm tình hơi rung động, cần yên tĩnh một chút nên cũng không giữ lại mà chỉ khách sáo dặn bọn họ sau này thường xuyên đến chơi rồi chuẩn bị đứng dậy tiễn khách.

Bên ngoài gió lớn, hình như lại mới có tuyết, Tô huynh không cần đi ra.
Tiêu Cảnh Duệ vội giữ chàng ngồi yên trên ghế.
Huynh với ba người bọn ta thì có gì phải khách sáo, mọi người đều là bằng hữu mà. Tô huynh chú ý tình dưỡng cho tốt, hôm khác bọn ta lại đến thăm huynh.

Mai Trường Tô cười, cũng không miễn cưỡng. Chàng kêu Phi Lưu đưa bọn họ ra ngoài, còn mình thì dựa vào gối mềm chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần một lát.
Chắc vì hôm nay hơi mệt mỏi nên chỉ sau chốc lát chàng đã thấy thần trí mơ hồ, như ngủ mà không phải ngủ, toàn thân lúc thì nóng rực như lửa đốt, lúc lại lạnh buốt như ngâm trong nước đá. Trằn trọc vùng vẫy không biết bao lâu, đột nhiên thấy trái tim khẽ nhói đau, chàng giật mình tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy ba gương mặt đang ở ngay trước mặt mình.

Các ngươi làm gì ở đây?
Mai Trường Tô nhìn trái nhìn phải, phát hiện mình đang nằm trên giường trong tẩm phòng, đã thay áo ngủ, đắp một chiếc chăn mềm mại.

Ngươi hôn mê một đêm mà không biết à?
Yến đại phu giận dữ thổi chòm râu bạc.
Nhìn ra ngoài cửa sổ xem, trời đã sáng rồi, ngươi muốn dọa chết bọn ta à?


Ơ? Ta không cảm thấy gì cả, tinh thần cũng vẫn tốt...
Mai Trường Tô cố gắng ngồi dậy nhưng bị Phi Lưu giữ lại nên đành nằm xuống. Chàng vỗ lưng thiếu niên trấn an.
Phi Lưu đừng sợ, Tô ca ca chỉ ngủ một giấc thôi. Ngươi đỡ ta dậy được không?


Ngươi còn muốn dậy?
Yến đại phu giận dữ.
Trong vòng ba ngày, nếu ta để ngươi xuống giường thì ta không phải họ Yến!


Yến đại phu, mấy ngày nay không được, có rất nhiều chuyện cần làm...


Ta không cần biết. Lần này đến chữa bệnh cho ngươi, ta đã đánh cược với người khác, nếu ngươi không chịu nghe lời thì ta sẽ thua mất.

Mai Trường Tô vốn định nói với ông ta là mình có đan dược do hàn y Tuân Trân đặc chế, chỉ cần uống đúng giờ là sẽ không có việc gì, nhưng lại sợ các đại phu cũng không thật sự coi trọng lẫn nhau, nói ra có khi tình hình còn xấu hơn, vì vậy cũng đành phải im lặng không nói thêm nữa. Chàng nằm xuống giường trong ánh mắt giận dữ của lão đại phu, quay lại nói với Phi Lưu:
Ngươi có biết phủ viện của Mông đại thúc không?


Biết!


Ngươi đi mời Mông đại thúc đến nhà chúng ta một chuyến được không? Phải đi nhẹ nhàng, không cho bất cứ người nào nhìn thấy.


Vâng!
Thấy chàng đã tỉnh lại, sắc mặt khá hơn, nói chuyện cũng bình thường như mọi ngày nên Phi Lưu lập tức yên lòng, không còn lo lắng như Yến đại phu và Lê Cương.
Sau khi nhận nhiệm vụ, Phi Lưu lập tức phi thân ra ngoài.

Lê đại ca, phiền huynh đưa tin cho Thập Tam tiên sinh, lệnh cho ông ấy điều tra các thuyền quan vừa cập cảng gần đây xem có manh mối nào về chuyện vận chuyển thuốc nổ không.


Vâng!
Lê Cương là thuộc hạ của Giang Tả minh, không dám quản chàng như Yến đại phu, cho nên dù trong lòng lo lắng nhưng cũng không dám lắm miệng, lập tức lĩnh mệnh mà đi.

Ngươi quậy đủ chưa?
Yến đại phu tóm cổ tay chàng một cách thô bạo rồi bắt đầu xem mạch, chăm chú xem hồi lâu rồi lại chuyển sang xem tay kia, tiếp theo lật mí mắt chàng, lại bắt chàng thè lưỡi ra xem, bệnh tình như thế nào không bình luận nửa câu, những chuyện khác lại nói đủ một mớ, nào là thanh niên không biết tự chăm sóc mình, nào là thân thể là quan trọng nhất, nào là phải giữ tinh thần bình thản, không được suy nghĩ nhiều... nói liên miên không ngừng không dứt.
Mai Trường Tô lẳng lặng nhìn ông ta, không cãi lại nửa câu, thậm chí vẻ mặt chàng tựa như đang lắng nghe cực kỳ chăm chú.
Nhưng không nói những người khác, thực ra chính bản thân Yến đại phu cũng biết rõ đầu óc bệnh nhân tuổi trẻ mà số mệnh vất vả này có lẽ đã suy nghĩ đến những vấn đề khác từ lâu rồi...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lang Gia Bảng.