Chương 9: Kiêm chức của Hạ Á
Biên: A Lá
Hạ Á nhất thời ngửa mặt nằm trên mặt đất, ngực phập phồng, suy yếu như ngọn đèn trước gió, tim đập như trống. Tay chân mềm yếu vô lực, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Sau một hồi nghỉ ngơi, Hạ Á mới ngồi dậy, bởi tác động đến miệng vết thương sau lưng, đau đến phát run, hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn thoáng qua con cự lang, thân thể đã cứng lại, trên cổ nó còn cắm nửa thanh mộc côn kia.
"Ha ha! Ha ha!" Hạ Á cười một cách điên cuồng: "Muốn ăn ta? Hừ! Ta còn muốn trở thành thợ săn mạnh mẽ nhất trên đại lục, sao có thể chết tại đây được!"
Dừng một chút, trên mặt của hắn lộ ra một tia tàn nhẫn: "Ngươi muốn ăn ta, hôm nay trước tiên ta ăn hết ngươi."
Nói xong câu này, rốt cục khí lực chống đỡ hết nổi, cố gắng hai lần nhưng vẫn không thể đứng lên, bèn mở miệng gào lên: "Ê! Kẻ đáng thương, chẳng lẽ ngươi là người chết sao? Vừa rồi đánh nhau ngươi không giúp thì thôi, hiện tại thấy ta bị thương, cũng không qua giúp ta một tay?"
Kẻ đáng thương lúc này mới từ sau một thân cây hé cái đầu ra, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, thấy Hạ Á còn sống, hắn vui mừng hô một tiếng, chạy đến bên người Hạ Á.
"Trước tiên đừng đụng tới ta... Trong bao quần áo của ta có thảo dược, sau đó, giúp ta bôi thuốc... Miệng vết thương trên lưng, tự ta với không tới."
Hạ Á vô lực phất phất tay.
Nhưng rất nhanh, hắn liền cảm thấy hối hận khi nhờ kẻ kia hỗ trợ .
Kẻ đáng thương này xem ra cả đời cũng chưa từng băng bó qua miệng vết thương cho người khác, hắn cầm một mảnh vải ở trên người Hạ Á loay hoay nửa ngày, vẫn cứ xiên xiên vẹo vẹo.
"Ê, ngươi vòng mảnh vải ra trước ngực ta để làm gì đấy?"
"Ách, để cố định mảnh vải a."
"Ta biết là vì cố định mảnh vải, nhưng ngươi buộc thật kỳ quái, đây là cái gì? Buộc phức tạp như vậy, lãng phí thật nhiều vải a."
"... Nơ con bướm."
"Nơ con bướm? Có lợi ích gì?"
"Ách... Đẹp a."
"... ..."
Bởi vì một hồi biến cố bỗng nhiên xảy ra này, hiện tại hai người đều là người bị thương, chỉ có thể tại chỗ nghỉ ngơi.
Hạ Á nghỉ ngơi nửa ngày, mới khôi phục vài phần khí lực, vốn trước đó có chút đau lòng vì bị kẻ đáng thương làm lãng phí mảnh vải, nhưng rất nhanh, khi hắn nhìn thấy thi thể cự lang ở bên cạnh, mặt mày hớn hở đứng lên.
"Ha ha ha, phát tài, phát tài !" Hạ Á dùng cả tay chân bò tới, nhìn bộ dáng hưng phấn của hắn, quả thực hận không thể ôm thi thể cự lang hung hăng hôn vài cái.
Trước đây tuy rằng hắn cũng lén lút trải qua hai ba lần đi săn ma thú, nhưng cũng chỉ săn được một ít ma thú không được tính là quá nguy hiểm, một lần duy nhất săn được một con hỏa thụ ly (báo), vẫn là dùng bẫy hỗ trợ.
Mà trước mắt, con Thị Huyết Cự Lang này, theo thể trạng mà tính thì đã là một đầu súc sinh trưởng thành, cơ thể cường tráng, da lông sáng bóng.
Thị Huyết Cự Lang mặc dù ở trong đám ma thú chỉ được xem là cấp thấp, nhưng đầu súc sinh này bản thân có thể được xem là trung phẩm. Lần này Hạ Á không đem đầu cự lang này chém rụng, thậm chí trên người cự lang đều không có miệng vết thương gì, da sói đầy đủ, chỉ cần lột xuống thật cẩn thận, đem đến Dã Hỏa trấn có thể bán được vài cái đồng bạc a!
Vài cái đồng bạc a, cũng đủ Hạ Á ăn uống một hai tháng .
Còn có xương cự lang. Nếu là Thị Huyết Cuồng Lang, xương cốt cũng không đáng giá. Chỉ có điều, đầu cự lang bị Hạ Á xử lý là một đầu cự lang cường tráng trưởng thành, hiệu quả của việc Thị Huyết Cuồng Lang ma hóa, kỳ thật thuộc một loại ma pháp hệ thổ. Xương cốt của nó cũng có ma pháp nguyên tố hệ thổ, cũng có vài cửa hàng nguyện ý thu mua xương cự lang.
Quên đi, nếu như có thể đem đầu cự lang này trở về, nếu vận khí tốt một chút, ngay cả lông, xương cốt đều có thể bán được bảy tám đồng bạc đây.
Tim Hạ Á thậm chí có chút đập thình thịch, rõ ràng đem ý định vác gã kia quay lại Dã Hỏa trấn quên đi, cũng không phải mạo hiệm săn bắt ấu sư thú làm gì. Tiền bán da sói, có thể bù lại tiền ứng trước của cửa hàng thu mua kia, tiền còn lại cũng đủ cho mình tiêu pha hai ba tháng, còn có thể mua một thanh kiếm chân chính, nói không chừng nếu vận khí tốt, số tiền còn lại có thể mua được một bộ bì giáp a.
Nhìn bộ dáng nhảy nhót vui mừng của Hạ Á Lôi Minh, kẻ đáng thương có vài phần cho là không đúng.
Dế nhũi chính là dế nhũi, một cái thi thể cự lang, cũng đáng hưng phấn như vậy sao?
Chính là nhìn bộ dáng vui sướng của Hạ Á, ôm thi thể cự lang hoa chân múa tay, hưng phấn quá, lại tác động đến miệng vết thương, vừa cười, vừa đau đến nhếch miệng. Nhìn tới nhìn lui, kẻ đáng thương trong lòng không khỏi có chút thương hại người kia.
"Ê..." Kẻ đáng thương hô một tiếng, khi Hạ Á quay sang, kẻ đáng thương đã đỏ mặt lên: "Cái kia... Cám ơn ngươi, lại cứu ta."
"Không cần cảm tạ ta. Ta không phải vì cứu ngươi, cũng là cứu chính mình - không giết nó, chính ta cũng xong đời." Hạ Á khoát tay.
Bộ dáng tùy tiện này của hắn, thái độ không nhận sự cảm kích của mình, ngược lại khiến cho kẻ đáng thương nhìn hắn có chút thuận mắt hơn, hé miệng cười: "Hiện tại ta thật sự có chút tin tưởng ngươi là một thợ săn."
"Vì cái gì?"
"Khí lực của ngươi rất lớn." Kẻ đáng thương mặt đỏ lên, nhấc tay cố sức khoa tay múa chân vài cái: "Ta biết Thị Huyết Cuồng Lang khí lực rất lớn, nhưng là ngươi lại có thể chế phục được nó. Còn nữa, lúc ngươi liều mạng, khí thế thực dọa người a."
Kẻ đáng thương nhìn Hạ Á bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, trong lòng sinh ra một cái chủ ý, hỏi: "Ngươi hiện tại tính toán gì? Ngươi nhất định là ra ngoài săn thú a? Hiện tại xem như có thu hoạch rồi, ngươi có tính trở về không?"
Kỳ thật cái kẻ đáng thương chân chính muốn hỏi chính là: Có thể hay không tiện đường đem ta cùng trở về?
Theo những gì gặp được từ ngày hôm tới giờ, kẻ đáng thương đã phi thường rõ ràng, nếu như không có người bảo hộ, bằng sức của mình, ở Dã Hỏa nguyên chỉ sợ sống không qua được một ngày!
Nếu như không có người bảo hộ mà nói, cho dù không có bị ma thú ăn thịt, nếu gặp một vài bộ lạc tà ác, hoặc là những mạo hiểm giả tâm ngoan thủ lạt, nói không chừng có thể xem mình như dê béo mà làm thịt.
Mà tướng mạo của mình, chỉ sợ còn có thể đưa tới những việc càng không may.
Thật ra nếu đi theo bên cạnh dễ nhũi này, coi như có chút an toàn a. Ít nhất, bản lãnh của hắn cũng không tệ, có thể chém rụng được một đầu cự lang. Đồng thời, hắn đối với nữ nhân, ngay cả xấu đẹp còn không phân rõ, mình đi theo hắn, ít nhất không cần lo lắng hắn có tâm tư xấu gì với mình.
Hạ Á suy nghĩ một chút, nhìn thoáng qua cái thi thể cự lang kia, lại thở dài: "Không được, ta tạm thời vẫn không thể trở về. Ta... Còn muốn đi tìm sư thú."
"Vì sao? !" Kẻ đáng thương lập tức hét lớn: "Ngươi không phải đã có con mồi rồi sao? Một đầu lang lớn như vậy phải mang trở về đã là cố hết sức, ngươi cần gì phải đi tìm con mồi khác."
Kỳ thật, ý đồ chân chính trong lòng của kẻ đáng thương là: Ta cũng không muốn tiếp tục cùng ngươi ở trên Dã Hỏa nguyên đầy nguy hiểm này du đãng, chỉ muốn lừa dế nhũi này bảo hộ ta về cho nhanh thôi.
"Lang..." Hạ Á Lôi Minh khong cam lòng nhìn thoáng qua chiến lợi phẩm của mình: "Lang mặc dù tốt, nhưng là ... Ta đã đáp ứng với người khác rồi. Ai, gia hạn khế ước, là không thể thay đổi a."
Nói tới đây, hắn nhất thời ưỡn ngực: "Lão gia hỏa đã dạy ta, hắn nói: Chuyện gì làm không được thì đừng nói! Khi nào đáp ứng người khác làm chuyện gì, thì nhất định phải làm được! Lời nói của nam nhân, phải như chém đinh chặt sắt!"
Tuổi hắn tuy còn nhỏ, nhưng thời điểm nói những lời này, hơn nữa với những gì hắn thể hiện trước đó, giờ phút này ưỡn ngực nói lời hào hùng, thật sự có vài phần khí khái dũng cảm.
"Chỉ là..." Kẻ đáng thương có chút sốt ruột : "Chúng ta đều bị thương. Hơn nữa, thương thế của ta cũng cần phải nhanh đi về tìm người trị liệu. Ngươi cũng bị thương không nhẹ... Ách, ngươi có thể hay không trước tiên đưa ta trở về trấn rồi đi tiếp?"
"Đương nhiên không được! Việc này liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân!" Hạ Á Lôi Minh kiên định lắc đầu.
"Chỉ là..." Kẻ đáng thương có chút tức giận, lại chợt nhớ tới bộ dáng vừa rồi của ngươi kia, vui sướng ôm thi thể cự lang hoa chân múa tay, đôi mắt xoay động: "Ta trả tiền cho ngươi, xem như ta thuê ngươi hộ tống ta trở về đi, tôn nghiêm nam nhân của ngươi trị giá bao nhiêu tiền đây?"
"Phi, ngươi nghĩ rằng ta giống ngươi là cái loại người vì tiền mà đánh mất lý tưởng sao!" Hạ Á Lôi Minh biểu hiện rất hiên ngang lẫm liệt.
"Năm mươi đồng vàng." Kỳ thật kẻ đáng thương rất muốn nói năm trăm đồng vàng, nhưng là đối với dế nhũi chưa quen mặt này, sợ sẽ dọa khiến hắn nhảy dựng lên.
Hạ Á Lôi Minh nhãn tình sáng lên, trên mặt lập tức liền lộ ra bộ dáng dao động, năm mươi đồng vàng a! Một số tiền lớn như vậy, thậm chí thấy hắn cũng chưa thấy qua!
Năm mươi đồng vàng, cũng đủ để mình ở trên Dã Hỏa trấn mua một bộ trang bị thượng đẳng dành cho thợ săn, thậm chí còn có thể uống rượu thượng đẳng, tiến vào khách sạn đắt tiền nhất ở Dã Hỏa trấn. Nói không chừng... Còn có thể đi đến " phố Son phấn " trong truyền thuyết để từng trải...
Nhưng rất nhanh, Hạ Á suy nghĩ một chút, vẫn là lắc đầu, biểu hiện ra bộ dạng rất không để ý: "Năm mươi đồng vàng? Ngươi nếu có năm mươi đồng vàng, cũng đủ thuê một đội võ sĩ bảo hộ ngươi. Nhìn dáng vẻ của ngươi, cũng là một quý tộc nghèo túng, nói không chừng là đào phạm, ta không tin ngươi có một số tiền như vậy đâu."
Kẻ đáng thương cười kiêu ngạo, sờ tay vào ngực, lấy ra một cái túi da lộc. Cái túi da lộc kia nhìn đã thấy bất phàm, bên trên còn thêu hoa văn tơ vàng, vừa thấy liền biết không phải phàm vật. Kẻ đang thương dốc ra hai cái, rung động rầm rầm, sau đó đổ ra ngoài, nhất thời hiện ra một bó đồng vàng to!
Đồng vàng! !
Đồng vàng hàng thật giá thật! Đồng vàng của Byzantine đế quốc! !
Hạ Á Lôi Minh ngây dại, hắn lập tức bước tới vài bước, nắm mấy đồng vào trong tay, dùng lực cắn một cái.
Thật sự, là hàng thật! !
Ngẩng đầu nhìn kẻ đáng thương này – tên này thật sự là có nhiều tiền như vậy ư?
"Thế nào?" Mắt thấy dế nhũi này quả nhiên ở trước đồng vàng xuất ra những hành động thất thố, kẻ đáng thương trên mặt lộ ra một tia khinh thường: "Số tiền này, cũng đủ mua được cái mà ngươi gọi là tôn nghiêm nam nhân a!"
Hạ Á hít vào một hơi thật sâu, đưa tay thả đồng vàng ở trên mặt đất, ngẩng đầu lên, dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn kẻ đáng thương.
Ánh mắt của hắn thực bình tĩnh, thậm chí mang theo một tia buồn cười.
"Nói thật, ngươi thật sự không nên trước mặt của ta lấy ra nhiều tiền như vậy." Hạ Á Lôi Minh ngữ khí thực chân tình.
"Vì, vì cái gì?" Đại khái là từ giọng nói dế nhũi này đã cảm nhận ra được một tia không ổn, kẻ đáng thương có chút khẩn trương.
"Ta quên nói cho ngươi biết." Hạ Á Lôi Minh hé miệng cười, khóe miệng hiện ra một đường cong: "Ta mặc dù là một thợ săn, nhưng là... trong một vài tình huống đặc thù, ta cũng không ngại đóng vai một chức nghiệp khác."
"Chức nghiệp gì?"
Hạ Á cố ý nhếch miệng cười, lộ ra miệng đầy răng trắng: "Cường đạo!"
Hắn thở dài, ngữ khí có chút bộ dáng lười nhác: "Nhất là đối với một con dê béo trước mặt ta xuất ra một số tiền lớn, mà chung quanh lại là nơi hoang dã, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, giết người đoạt tài sản, sau đó tùy tiện lấy cái thi thể đó đem đi chôn, nói không chừng qua ba, năm năm cũng cũng chẳng có kẻ nào phát hiện ra..."
Hắn cố ý nói rất chậm rất chậm, cuối cùng cười nói: "Mỗi khi rơi vào tình huống như thế này, ta thường không ngại làm một lần "kiêm chức" "
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2