Chương 10: Quy củ
Biên: A Lá
Lúc trước, trong mắt kẻ đáng thương, dế nhũi ngoại trừ hơi thô bỉ, tựa hồ cũng không phải là cái loại bại hoại gì. Vốn là như vậy, tướng mạo của Hạ Á Lôi Minh thực không giống kẻ lừa gạt chút nào, nhất là khi hắn cười rộ lên, bộ dáng giống một người miền núi, thuần phác, mà ngay cả ánh mắt của hắn, chỉ cần không phải thời điểm tức giận, đều là bộ dáng vô hại đối với cả người lẫn thú a.
Nhìn qua thì bẩn thỉu bụi bặm, nhưng thực sự hắn có thể coi như một người phúc hậu, huống chi, dế nhũi này còn cứu mình hai lần.
Nhưng, kẻ đáng thương đại khái là chưa nghe qua một câu: Vùng khỉ ho cò gáy có điêu dân!
Đừng tưởng rằng nông dân đều là thuần phác lương thiện, trên thực tế, nông dân phần lớn đều có một chút giảo họat.
Huống chi, Hạ Á xuất thân từ Dã Hỏa Nguyên, từ nhỏ đã trà trộn trong cái Dã Hỏa trấn không người cầm quyền, cái địa phương quỷ quái vô lại này.
Nhìn đám người trong Dã Hỏa trấn này đều là một vài loại a: Cường đạo, móc túi, gian thương, phạm nhân truy nã, kỹ nữ, ma cô, buôn lậu …
Năm mươi kim tệ, cho dù là ở Dã Hỏa trấn, cũng là một khoản tiền lớn!
Cái bánh mì đen ước chừng chỉ một tiền đồng, mà bánh mì thường phải ba tiền đồng.
Mà đem ba tiền đồng đổi một cái bánh mì, cũng đủ để một người ăn trong hai ngày.
Lấy tỉ lệ đổi tiền của đế quốc, một trăm tiền đồng tương đương với một đồng bạc, mà mười đồng bạc mới tương đương với một đồng vàng.
Một đồng bạc cũng đủ cho một người bình thường ăn trong hai tháng.
Năm mươi kim tệ ư, nếu dùng để đổi bánh mì, hẳn cũng đủ cho Hạ Á ăn trong hai mươi năm!!!
Một khoản tiền lớn như vậy, đủ khiến người khác làm liều.
Thậm chí Hạ Á Lôi Minh biết, ở Dã Hỏa trấn, bỏ tiền ra thuê một kẻ giết người, ở chợ đen cũng chỉ mất có một đồng vàng mà thôi.
Đối với dong binh làm nhiệm vụ bảo tiêu mà nói, năm mươi đồng vàng cũng đủ để thuê một đội dong binh võ trang đầy đủ, cơ bắp khỏe mạnh đến bảo hộ cho ngươi một năm!
Huống chi …
Hạ Á Lôi Minh cố ý cười, bộ dáng cực kỳ hung ác, nhìn kẻ đáng thương sắc mặt đang tái nhợt:
Huống chi trong túi da của ngươi, dường như không chỉ có mỗi năm mươi đồng vàng a?
Chính xác là không chỉ có từng đó, phải có đến hơn tám mươi đồng.
Hạ Á Lôi Minh thản nhiên xoay người, ngồi chồm hỗm xuống, đem xâu đồng vàng để vào lại trong túi, xóc thử vài cái, nặng trịch. Hắn cười nói:
Khó trách, ngày hôm qua ta cảm thấy ngươi nặng như vậy, hóa ra, trên người ngươi còn mang theo … nhiều tiền thế này.
Hắn không chút khách khí đem túi da nhét vào trong ngực mình, sắc mặt thản nhiên, không có chút dấu hiệu ngượng ngùng nào hết.
Hắn cũng không cần phải ngượng ngùng.
Trong suy nghĩ của Hạ Á lôi minh, bản thân mình không cần phải để ý làm gì cho mệt.
Phàm là người hành tẩu trong Dã Hỏa trấn, mặc kệ ngươi là thương nhân hay mạo hiểm giả, hay là thợ săn … Mặc kệ ngươi là kẻ nào, đều phải tuân theo một cái quy củ.
Nếu ngươi gặp nguy hiểm tính mạng bên ngoài Dã Hỏa trấn, mà sau đó có người cứu mạng ngươi, thì người này có quyền lấy đi bất cứ đồ gì trên người của ngươi.
Bởi vì nếu người khác không cứu ngươi, ngươi đã là người chết.
Cái này không tính là hắc ám… Nếu giết ngươi để cướp, đó mới là hắc ám.
Ở Dã Hỏa Nguyên không có nói chuyện ôn nhu, chỉ có kẻ mạnh nuốt kẻ yếu một cách trắng trợn nhất.
Đối với những mạo hiểm giả trong lúc hành tẩu thấy người khác gặp rủi ro, nếu có mang theo đồ quý giá, không giết ngươi thực sự đã là rất nhân từ rồi. Nếu còn ra tay cứu ngươi, vậy thì, lấy đi toàn bộ tài sản của ngươi, cũng được coi là lương thiện lắm rồi.
Gặp một vài kẻ tàn nhẫn, trực tiếp chém một đao, cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên hết.
Dưới tình huống bình thường, nếu ở trạng thái bình thường gặp được mạo hiểm giả, mấy chuyện hắc ám phát sinh là thường tình.
Nhìn kẻ đáng thương bị dọa đến tái mặt, Hạ Á Lôi Minh mới cười ha ha.
Tiền, hắn nhất định sẽ lấy, chỉ có điều, vừa rồi chỉ là hù dọa mà thôi. Ai kêu gã này không tuân thủ quy củ? Rõ ràng trên người có mang theo nhiều tiền như vậy, mình còn cứu hắn hai lần, vậy mà cũng không lấy ra một chút để báo đáp ân nhân nữa? Thực là không ra gì.
Yên tâm, …
Hạ Á Lôi Minh duỗi tay ra, vỗ lên mặt kẻ đáng thương hai cái, đại khái là sợ hắn choáng váng quá. Kẻ đảng thương vậy mà quên cả việc tránh né, mặc cho bàn tay thô ráp của dế nhũi vỗ lên khuôn mặt non mịn của mình, nghe thấy ngữ khí tràn đầy đùa cợt của đối phương:
Hù ngươi mà thôi. Tiền thuộc về ta, có điều, ta sẽ tha không giết ngươi.
Ngươi …
Thoáng hồi lại chút thần chí, kẻ đáng thương lại sợ hãi nhìn Hạ Á. Hắn thực muốn phát hỏa, nhưng chợt nhớ ra rằng, tên kia mới vừa giết chết một con Thị Huyết Cuồng Lang, biểu hiện khí chất dữ tợn và mạnh mẽ ra ngoài lúc đó, không khỏi có chút lo lắng:
Ngươi, ngươi chuẩn bị đem ta …
Ngươi cái gì mà ngươi.
Hạ Á rất không nể mặt mũi tên kia:
Thật không hiểu, người như ngươi tại sao lại chạy đến Dã Hỏa Nguyên, một chút quy củ cũng không hiểu sao? Tiền của ngươi từ bây giờ thuộc về ta!
Nói dứt lời, hắn bèn bỏ chút công sức ra giải thích quy củ, cuối cùng bổ sung thêm:
Ta không giết ngươi đã là nhân từ lắm rồi, đổi lại là kẻ khác có ác tâm, lấy tiền của ngươi xong không chừng còn đem bán ngươi cho ải nhân làm nô lệ nữa.
Kẻ đáng thương chớp mắt vài cái, sau đó, trong mắt tràn ngập nước, biểu tình ủy khuất, xem ra có thể bật khóc bất cứ lúc nào.
Hạ Á có chút phiền não, liếc mắt nhìn tên kia một cái. Thân là một nam nhân, bộ dạng xấu xí như vậy chưa đủ sao, giờ lại còn định khóc? Chẳng lẽ những kẻ có tiền đều như vậy sao?
May mắn là hắn không nghĩ đến từ
ẻo lả
, bởi vì trong tiêu chuẩn của Hạ Á, nữ nhân còn kiên cường hơn nhiều so với kẻ đáng thương này.
Ngươi… Ngươi, tên kia, ngươi sao có thể làm như vậy. Ta …
Kẻ đáng thương ủy khuất bẹt miệng nói:
Ta nghĩ rằng ngươi là người tốt …
Hạ Á mặc kệ hắn, xoay người quay về chỗ nghỉ ngơi, mặc kệ cho gã kia rơi lệ.
Kẻ đáng thương khóc thút thít trong chốc lát, sau đó bất đắc dĩ phát hiện ra, tên kia không có chút thương hại nào, sau đó mới nhớ ra, dế nhũi này hiện tại vẫn còn cho mình là nam nhân, hơn nữa, còn là một nam nhân xấu xí.
Ôi!
Khóc một hồi, kẻ đáng thương hô lên một tiếng.
Chỉ có điều Hạ Á không thèm để ý tới. Lúc này, Hạ Á đã cầm búa đứng ở gần thi thể con cự lang, khoa chân múa tay một chút, sau đó động thủ.
Hắn dễ dàng dùng búa mổ bụng con lang ra, ở bụng tạo thành một cái lỗ nhỏ, sau đó mới cẩn thận rời sang cổ con cự lang, tách về hai phía.
Động tác của hắn rất nhanh chóng, thi thể cứng cỏi của con cự lang dưới búa của hắn lại mềm oặt như là miếng đậu hũ. Hạ Á nhanh chóng đem thi thể cự lang tách ra, một bộ lông sói đầy đủ ngay cả phần eo cũng bị đã bị lột ra.
Sau đó hắn quơ búa, dến dàng đem phần còn lại của thi thể cự lang chặt làm nhiều mảnh. Xương cốt cự lang vô cùng cứng rắn, nhưng dưới búa của Hạ Á, luôn có thể linh họat tìm được các bộ vị yếu ớt nhất như các khớp xương, rất nhanh chóng, xương cự lang đã bị hắn chặt riêng ra, thậm chí phần lớn xương cốt vẫn còn duy trì hình dáng đầy đủ.
Loại tình cảnh máu me này, Hạ Á nhanh chóng huy động búa, hết mạnh lại đến nhẹ, dưới lưỡi búa của hắn, thậm chí còn tản mát ra một loại mỹ cảm kỳ lạ. Mỗi một búa chém xuống, đều không lãng phí một chút khí lực, mỗi một búa đều dừng ở những bộ phận xảo diệu, búa trong tay hắn, tựa như thanh đao trong tay một nhà điêu khắc vậy!
Mỗi động tác của hắn, đều tựa như đã trải qua trăm ngàn lần luyện tập mà đạt được tùy tâm sở dục.
Rõ ràng là cảnh máu me, nhưng lúc này, ngay cả kẻ đáng thương cũng xem đến ngây dại!
Khi gã kia đem con cự lang tách rời ra, không giống tên đồ tể một chút nào, thực sự giống một đại sư chuyên điêu khắc hơn!
Bởi vì cái bao không thể chứa được hết tất cả, cho nên Hạ Á chỉ có thể nén đau lòng vứt bỏ phần lớn bộ phận của con cự lang đi.
Tấm lông cự lang sau khi được lột ra, hắn cuốn lại, còn mấy cái xương chi sau, cùng với toàn bộ nanh cự lang tách rời một cách hoàn hảo nhét hết vào trong bao.
Cuối cùng, cắt lấy mấy khối thịt đùi. Còn nữa, còn một thu hoạch nữa. Đây là một con cự lang đực, Hạ Á thoáng chần chờ một chút, huy động búa đem cái vật dưới hạ thân con lang cắt tận gốc.
Nghe nói trong Dã Hỏa trấn có thương nhân thu mua mấy thứ này để ngâm rượu a!
Sau cùng, dù sao cũng bị thương, Hạ Á Lôi Minh thoáng thở dốc một hơi, quay đầu lại nhìn thoáng qua kẻ đáng thương:
Được rồi, nếu ngươi khóc đủ rồi, chuẩn bị một chút, chúng ta khởi hành.
Kẻ đáng thương lập tức dùng một loại ánh mắt sợ hãi ủy khuất nhìn Hạ Á Lôi Minh:
Ngươi, ngươi định đem ta đi đâu?
Đi đâu?
Hạ Á cố ý hừ một tiếng, sau đó mới cười nói:
Quay về Dã Hỏa trấn.
…
Nấc lên một tiếng, kẻ đáng thương mở to hai mắt, có chút không thể tưởng tượng nhìn Hạ Á.
Hừ, đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không phải thiện tâm gì cả.
Hạ Á khinh thường đem búa thu vào:
Lúc trước ta không muốn trở về là sự thật. Chỉ có điều, tình huống lúc này khác.
Nói xong, hắn vỗ vỗ vào túi da phình lên trong ngực áo:
Có nhiều tiền như vậy, ta thấy trước tiên nên về Dã Hỏa trấn một chuyến cũng tốt. Dù sao, với số tiền này, ta có thể mua một ít trang bị tốt để dùng. Là một gã thợ săn, ta cần vũ khí tốt và vật phòng thân. Lúc trước không có điều kiện, chỉ có thể liều mạng mà đi, bây giờ đã có tiền, đương nhiên trước tiên phải trang bị tốt, gặp được ma thú lợi hại cũng có năng lực tự vệ. Mạng của ta không phải đồ bỏ, có thể quý trọng, ta đương nhiên phải biết giữ gìn.
Nhưng, ngươi …
Kẻ đáng thương có chút kinh ngạc pha lẫn mừng rỡ:
Như vậy ý của ngươi là, hiện tại ngươi có thể đưa ta về?
Hạ Á Lôi Minh cười cười, đang định trả lời, bỗng nhiên lỗ tai hắn động, theo tiếng gió, mơ hồ xa xa truyền đến một ít âm thanh kỳ quái.
Sắc mặt Hạ Á lập tức trở nên nghiêm túc, với kinh nghiệm hành tẩu phong phú của hắn, lập tức có thể nhận ra đó là âm thanh của người di chuyển dẫm lên lá cây kêu sàn sạt, hơn nữa, nghe thanh âm, khẳng định không chỉ có một người.
Sắc mặt Hạ Á lập tức thay đổi! Hắn chạy tới, một tay dựng kẻ đáng thương dậy, duỗi tay kia bịt miệng kẻ đáng thương, mạo hiểm xốc nách hắn chạy vào trong rừng cây.
Không muốn chết thì câm miệng, đừng phát ra âm thanh! Có người đến!
Kẻ đáng thương bị dế nhũi nhấc lên, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận dữ, nghe thấy có người đến định cãi lại, Hạ Á đã đè vào cổ họng cười lạnh:
Ngươi cũng đừng làm chuyện gì ngu xuẩn, ở Dã Hỏa Nguyên này, trong nhiều tình huống, gặp người còn nguy hiểm hơn gặp ma thú đấy!
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2