Chương 135: Yêu hận đan xen!
Dịch và biên tập: taroihung
Nguồn : TTV
"Ngươi xem, ta đủ tiêu chuẩn không?"
Green chỉ vào cái mũi của mình, lúc nói câu này, mặt hắn mang đầy vẻ tươi cười, Hạ Á còn chưa nói gì, trái lại thỏ tướng quân ở bên cạnh hoàn toàn ngây người.
Qua một hồi, Ruhr bỗng nhiên nhảy dựng lên, thét to: "Ngươi? Gặp quỷ! Ngươi cư nhiên muốn cùng lăn lộn với tên tiểu tử này? !"
Mọi cơ thịt trên khuôn mặt mập mạp run lên, hai mắt trợn tròn, tròng mắt đều lồi ra ngoài: "Ngươi sang đây giúp ta đi! ! Mẹ nó! Ta cho ngươi làm trung đoàn trưởng một trung đoàn! Trung đoàn kỵ binh hạng nặng cũng có thể cho ngươi ! Còn có thể cho ngươi là chức phó tướng ! Ông đây sẽ cho ngươi lương cao gấp đôi ! Tiếp tế từ hậu cần cũng sẽ uy tiên cho ngươi ! ! Lâm trận thì cấp cho quyền lực, còn có vị trí chủ tịch tham mưu của binh đoàn ! Ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cấp! !"
Ruhr vạn phần kích động, hận không thể liều mạng nhào tới lôi kéo lấy Green.
Trái lại sắc mặt của Green rất là bình tĩnh, liếc mắt nhìn mập mạp, thản nhiên nói: "Bạn già, không phải ta không muốn giúp ngươi, chỉ là... ngươi cho rằng quân bộ sẽ nguyện ý điều ta về làm thủ hạ của ngươi sao?"
Vừa nghe thấy những lời này, mập mạp lập tức ngậm miệng lại, vẻ kích động trên khuôn mặt nhất thời tan biết, rốt cuộc không cam lòng giẫm giẫm chân, lầm bầm một câu: "Con mẹ nó!"
Hạ Á lúc này mới chen mồm vào, hắn dường như cũng không thể tưởng tượng được nhìn Green, há to miệng: "Việc này... Green tướng quân..."
"Ta sớm đã không phải là tướng quân." Green cười dài một hơi, cắt đứt lời nói của Hạ Á.
"Được rồi, Green các hạ." Hạ Á hít vào một hơi: "Tuy rằng ta không có hiểu biết nhiều về ngươi. Bất quá ta đã nghe mập mạp nói qua, ngươi rất lợi hại, phi thường lợi hại. Ngươi xác định là muốn theo ta lăn lộn? Thế nhưng trước giờ ngươi là người của binh đoàn chính quy trung ương a. Theo ta đến một chỗ không có quân đội chính quy, còn nữa, chức vị cũng chỉ là trung đoàn phó ..."
Green 'hừ' một tiếng, hắn nhìn chăm chú Hạ Á, liền sau đó nhìn Ruhr đang có chút không cam lòng ở bên cạnh, sau đó vị tướng quân thất thời này thở dài.
"Ta không muốn tiếp tục chờ đợi." Lúc Green nói ra những lời này, giọng nói mơ hồ mang theo một vẻ thê lương.
"Không có quân đội chính quy thì thế nào, cho ta ba năm thời gian, ta có thể đào tạo cho ngươi một quân đoàn thép! Về phần chức vụ trung đoàn phó..." Khi Green nói đến đây, giọng nói có chút mỉa mai: "Quân cấp hiện tại của ta là tướng, thế nhưng có gì đặc biệt !? Cũng bị nhét vào học viện làm huấn luyện viên đó thôi. Nhiều năm đã qua, thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, ta đều cảm thận thân thể của ta đang chậm rãi rỉ sắt, chậm rãi mục nát ! Ta hầu như đã quên hẳn cảm giác giục ngựa bôn ba trận mạc! Quên đi kiếp sống hào hùng của quân nhân! Quên đi những ngày tháng băng ngang mưa tiễn! Tiếng kèn xung trận, tiến binh sĩ hò hét... những thứ này hầu như đều nhanh chóng quên lãng ta!"
Ruhr trầm mặc một hồi, sắc mặt của mập mạp có chút khó coi, rốt cục thở dài: "Đám quân phiệt khốn kiếp... Bọn sâu mọt hại nước!"
Hai mắt của Green có chút ửng đỏ, dùng sức vỗ vỗ Ruhr, cắn cắn môi: "Bạn già... ta thật sự không cam lòng a!"
Hắn bỗng nhiên chỉnh trang y phục của bản thân, nói ra một câu khiến cho Hạ Á có chút cảm động.
"Ta đã... rất nhiều năm không có bị thương."
Câu nói này phảng phất như rất bình thản, thế nhưng mang lại cho người ta một loại mất mát cùng buồn tẻ khó mà diễn tả.
( Rất nhiều năm không có bị thương. Nói như vậy... dường như đối với người thường sẽ rất buồn cười. Thế nhưng đối với tướng quân Green, chiến trường chém giết, xé áo buộc thương, cuộc sống như thế, mới là vui sướng đây! )
Hai mắt của Ruhr cũng đỏ lên, hắn vươn tay vỗ vỗ Green, cười một tiếng quái dị: "Con chó điên nhà ngươi, nói những lời thê lương như thế làm gì ! Ha ha! Được rồi, mặc kệ nói như thế nào, nếu như ngươi thật sự có thể lần nữa xuất đầu, nhất định sẽ làm cho những tên gia hỏa cùng khóa trợn tròn con mắt ! Những năm gần đây, tất cả bọn ta đều rất tức giận, không biết đã nghĩ bao nhiêu cách đem ngươi đào ra, nếu như không phải bọn hỗn đản trong quân bộ ngăn cản, ngươi cũng không bị uất ức ở lại trong học viện làm dưỡng trẻ."
Nói xong, Ruhr bỗng nhiên trừng mắt Hạ Á, tàn bạo hét lớn: "Tiểu tử, Green đến trợ giúp cho ngươi, ngươi cần phải đối xử tử tế với hắn! Ngươi cũng biết, tên chó điên sắp đến làm thủ hạ cho ngươi, là người rất được bọn ta âm thầm thèm thuồng thỉnh về làm phụ tá!"
Hạ Á lúc này cũng không có đùa giỡn, nghiêm chỉnh gật đầu.
Sau đó ba người nhìn nhau một chút, Ruhr vỗ bàn: "Lúc này tại sao không ăn mừng một trận ! Đi nào ! Đi nhậu nào !"
Green cười ha ha, vươn tay kéo Ruhr lại gần: "Trận đêm nay ta mời ! Tiền lương của ta tại học viện cũng không thấp, hôm nay chúng ta cùng nhau tiêu xài hết ! Sau đó ông đây sẽ lại lãnh lương của quân nhân !"
Ruhr sửng sốt, nghiêm túc nhìn Green một chút, mới dùng sức gật đầu một cái.
Nhưng mà, trước lúc ra khỏi nhà, Hạ Á đi theo phía sau Ruhr, lại nghe mập mập thấp giọng cảm thán một câu: "Ai... Chỉ mong lần này, chó điên sẽ không phải mừng hụt một lần nữa."
"Ách? Vì sao?" Hạ Á lặng lẽ hỏi một câu.
Ruhr liếc mắt nhìn Hạ Á : "Hắn không phải là lần đầu tiên xin điều động, mỗi lần như thế hắn đều vui mừng, sau đó lại thất vọng, do tuyến trên đơn giản là không có đáp ứng yêu cầu của hắn."
Suy nghĩ một chút, Ruhr lại nói: "Bất quá, lần này hắn muốn làm trung đoàn phó của một tướng lĩnh phòng giữ địa phương, chắc cũng có thể sẽ được phê chuẩn đây. Mẹ nó, từ cấp tướng xuống còn cấp trung đoàn, cái này con mẹ nó đúng là một hơi giáng xuống liền mấy cấp."
※※※
Tâm tình của Green dường như rất tốt, ba người cưỡi ngựa đi ra khỏi cửa, hai lão già kia đương nhiên là quen thuộc đường, liền dẫn theo dế nhũi Hạ Á đi về phía nam.
Hai người này hiển nhiên không phải là chính nhân quân tử gì, trực tiếp đem Hạ Á đi vào một con đường nhỏ cách khu chợ phía nam không xa, con đường nhỏ này không rộng lắm, phảng phất như Hạ Á đã đi qua con đường này vào buổi sáng hai ngày trước đây, hắn nhớ rất kỹ con đường này ban ngày rất vắng vẻ, cửa hàng cùng nhà cửa hai bên đều đóng, người đi trên đường cũng rất ít, thỉnh thoảng mới có người qua lại, cũng đều là các nam nhân thần sắc rất khả nghi cúi đầu đi qua rất nhanh.
Mà lúc này trời đã tối, cả con đường liền trở nên khác hẳn !
Con đường nhỏ không rộng lớn này đã sớm giăng đèn kết hoa, hai bên đường trưng đầy các loại đèn rọi sáng sủa, trên các ngưỡng cửa đều treo các lẵng hoa tươi, người trên đường rất rộn ràng náo nhiệt, lui tới đều là các cổ xe ngựa có chút xa hoa, thỉnh thoảng cũng có người cưỡi ngựa đi trên đường, nhưng đều là tiền hô hậu ủng, kêu bè gọi bạn.
Các "cửa hiệu" hai bên, trước cửa đều trang trí rất là xinh đẹp bắt mắt, treo màn lụa hồng cùng rải các cánh hoa thơm, còn có thảm đỏ trải dài từ đường vào thẳng trước cửa, xe ngựa xa hoa dừng lại trước cửa, từ bên trong cửa đang mở rộng, thỉnh thoảng truyền tới tiếng vui đùa cùng trò chuyện, thế nhưng đều là những âm thanh khiến cho Hạ Á hiếu kỳ...
Mùi rượu, mùi son phấn, mùi hoa thơm trộn lẫn trong không khí, bao trùm cả con phố nhỏ.
Ngay cả một tên dế nhũi như Hạ Á, hắn tuy rằng chưa từng đi vào các địa phương này, thế nhưng vừa nhìn thấy tràng diện hiện tại, trong lòng cũng mơ hồ đoán được vài phần.
Dế nhũi trong lòng cảm động rơi lệ ( lẽ nào... lẽ nào... lẽ nào nơi này chính là phố son phấn nơi phong nguyệt trong truyền thuyết ... )
Hai lão nam nhân trước mặt nhìn qua đã biết là tay già đời ở nơi phong nguyệt, mang theo Hạ Á đi dọc theo con đường nhỏ, không có dừng lại ở bất kỳ cửa hiệu náo nhiệt nào ven đường, trực tiếp đi tới cuối con đường, nơi này rất ít người qua lại, nhà cửa có vẻ thanh tịnh vài phần, thế nhưng trái phải hai bên đường đậu khá nhiều cổ xe ngựa sang quý, mấy tên bồi bàn mặc quần áo ngăn nắp sạch sẽ đang đứng chờ trước cửa, nụ cười trên mặt không bao giờ thiếu đi vẻ chào đón, vô cùng cung kính, nhưng không có kiêu ngạo cũng như là xu nịnh.
"Nhà này vắng vẻ quá, tại sao không vào nơi náo nhiệt hơn..." Dế nhũi nhịn không được hỏi.
Hai lão già trước mặt cùng nhau xoay đầu nhìn lại, vẻ mặt rất khinh thường: "Ngươi không hiểu rồi."
Tên mập mạp chết tiệt còn bổ sung một câu: "Xử nam thì câm miệng!"
Tiến vào trong nhà này, đám bồi bàn ở trước cửa lập tức bước tới nghênh tiếp, bọn bồi bàn trước cửa cũng không có hô lên các loại lời nói khách sáo tỷ như "tiên sinh đã lâu không gặp" "đại gia lâu quá không có tới nơi này". Mà là nho nhã lễ độ bước tới làm ra một cái động tác tay mời chào rất đơn giản, sau đó khom người đi trước dẫn đường, nửa lời nói vô ích cũng không thốt ra.
Giẫm lên một tấm thảm đỏ kéo dài, trên thảm còn rải một ít hoa thơm, bước qua cửa lớn đi vào trong đại sảnh, mở ra một cánh cửa lớn bằng đồng, nhất thời truyền tới một tiếng đàn êm tai.
Đây là một đại sảnh hình tròn, rất giống như là một khu vườn ngoài trời, trên lầu dưới lầu ở xung quanh đều có các gian phòng mở ra nửa cánh cửa, trước cửa phòng, đều dùng một màn trúc che chắn, phía sau bức màn trúc mơ hồ có thân ảnh đang chuyển động.
Ở giữa đại sảnh, là một cái thạch đài cao nửa người, được lót những viên phiến đá to nhẵn như thủy tinh, bên trên thạch đài là một cái giường nhỏ hình vuông, một nữ tử toàn thân mặc một bộ đồ màu trắng, máu tóc dài màu vàng óng ánh như thác nước, tướng mạo thanh tú điềm tĩnh, quần áo nghiêm cẩn, ngồi ờ tại mép giường, trước ngực ôm một cây đàn nhỏ, mười ngón tay nhỏ và dài, tinh xảo khải qua cây cổ cầm, tạo ra âm thanh mỹ diệu vừa nãy nghe được khi bước vào đại sảnh.
Toàn thân nữ tử này ngay cả nửa điểm diêm dúa cũng không có, hai mắt kép lại phân nửa, thần sắc bình tĩnh, phảng phất như đang say mê trong điệu nhạc, làm gì có tới một phần mùi vị của nữ tử nơi phong nguyệt?
Không có ồn ào, không có tiếng tranh cãi ầm ĩ của khách uống rượu, không có tiếng cười yêu mị của nữ nhân... Bên trong cái đại sảnh này, ngoại trừ tiếng đàn êm dịu, thực sự là yên lặng đến mức kinh ngạc, trên mặt đất tùy ý rải một ít hoa, hai bên thỉnh thoảng xuất hiện vài tên bồi bàn tuổi còn trẻ ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề đang bưng các mâm hoa quả rượu thịt, đi lên đi xuống cầu thang.
Cái này đâu phải là nơi phong nguyệt... cái này giống như là một kịch trường âm nhạc thì đúng hơn.
Tiếng đàn của nữ tử trên đài quả thực là tuyệt vời, vừa nghe xong, nhất thời liền giống như được tẩy rửa tục khí toàn thân, ngay cả loại gạch thô như Hạ Á, nghe xong tiếng đàn này, cũng không khỏi cảm thấy bản thân nhẹ nhõm hơn vài phần.
Green tùy ý xuất ra một kim tệ ném cho người bồi bàn dẫn đường, thấp giọng dặn dò vài câu, tên bồi bàn kia đem tiền cất vào trong túi, khuôn mặt cũng không hiện ra nhiều lắm vẻ kích động, vẫn như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh dẫn ba người lên lầu, tại gian phòng cuối cùng của lầu hai, tên bồi bàn vén tấm rèn cửa lên, thỉnh ba người đi vào.
Trong phòng là mấy cái ghế bành dài mềm mại, ba người ngồi xuống tạo thành hình tam giác, tên bồi bàn kia mỉm cười đi ra ngoài, trước khi rời đi, còn tỉ mỉ đem bức màn che kín lại.
Hạ Á nằm dựa vào ghế bành, không khỏi ngứa ngái trong lòng, cái bàn nhỏ trước ghế bành đã sớm đặt vài ly rượu cùng một bình rượu, còn có một ít điểm tâm tinh xảo và một số loại trái cây tươi ngon, dế nhũi nhìn hai lão già trước mặt, muốn nói nhưng lại thôi, cầm lấy bình rượu rót ra ba cái ly bạc, nhìn thấy rượu có màu xanh biếc, cũng không biết đây là cái loại rượu gì.
Hai lão nam nhân cũng đã ngồi xuống, liền phảng phất như đờ người ra, không có nói tiếng nào, chỉ là nghiêng tay lắng nghe tiếng đàn du dương nọ, trải qua gần nửa ngày, tiếng đàn nọ mới dần dần yết ớt và kết thúc, bên ngoài truyền đến một trận tiếng chuông thanh thúy.
Lúc này Ruhr cùng Green hai người cùng lúc thở dài, thoáng nhìn nhau, Green mới thở dài nói: "Cầm kỹ của tiểu thư Aphra thực sự là càng ngày càng tinh xảo! Đệ nhất nhạc công đế đô, quả là danh bất hư truyền!"
Khuôn mặt của Ruhr vốn tràn đầy mập mạp và tục khí, lúc này cũng hiện lên một vẻ mê mẩn, buồn bã nói: "Cầm kỹ của tiểu thư Aphra là do đệ nhất nhạc công của đại lục Mộc đại sư truyền thụ, nghe nói cầm kỹ của vị Mộc đại sư kia rất xuất thần nhập hóa, ngay cả thần linh nghe xong cũng phải rơi lệ... Đáng tiếc ta và ngươi không có cơ hội để thưởng thức cầm kỹ tuyệt vời đến như thế."
Hai nam nhân này là quân nhân trong quân đội, lúc này bỗng nhiên học đòi văn vẻ, khiến cho Hạ Á ở bên cạnh phải gãi gãi đầu, lầm bầm nói: "Mẹ nó, rõ ràng cả bọn hễ vung đao là giết người, còn nói chó má gì âm nhạc, ông đây chỉ biết một thứ, trong Dã Hỏa trấn của bọn ta cũng có nghệ nhân, trong quán rượu còn nghe bọn hát rong hát cái gì cái gì gọi là 《thập bát mô》, một đồng tệ thì có thể nghe cả mười tám đoạn!"
Ruhr cùng Green cười ha ha, cùng lúc liếc mắt nhìn Hạ Á, rốt cuộc Green vỗ nhẹ tay ba cái.
Cũng không biết là thiết lập từ lúc nào, ngay sau khi Green vỗ tay, chỉ trong chốc lát không lâu, rèm cửa lại được vén lên, một nữ tử thần sắc ôn hòa bước vào. Nữ tử này nhìn qua khoảng trên dưới ba mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú, mặc một thân trường bào màu sáng, hoàn toàn không thể hiện ra chút nào bộ dáng phong tao, quần áo rất chỉnh tề nghiêm cẩn, đừng nói là ngực bị lộ ra ngoài, ngay cả vùng cổ cũng che đậy rất kỹ (dế nhũi rất thất vọng), khuôn mặt cũng thanh thanh đạm đạm, không có tô son điểm phấn, mái tóc đơn giản bới cao lên, đi tới gần mọi người, mới ôn nhu cười nói: "Mấy vị tiên sinh, có việc gì xin cứ phân phó."
Lúc nói chuyện, thần sắc cũng không hề lẳng lơ, làm sao giống loại người mua vui cho khách?
Nữ tử ở nơi phong nguyệt, không phải là dế nhũi chưa thấy qua, trên đường đi tới đế đô, các quan viên dọc đường vì xu nịnh bản thân hắn, cũng không ít người đem nữ nhân bỏ vào trong phòng Hạ Á, tuy rằng mấy nữ nhân này đều bị Hạ Á xem là nữ quỷ mà đuổi ra ngoài, thế nhưng sau này suy nghĩ kỹ lại, dế nhũi bắt đầu hoài nghi về tiêu chuẩn mỹ nữ của bản thân-- mặc kệ nói như thế nào, nữ tử ở nơi phong nguyệt, ở trong mắt dế nhũi phải là người có hương thơm nghẹt mũi, cười trước khi nói, lông mi phải tô vẻ đầy nét quyết rủ mới đúng.
Hắn không nghĩ tới nữ nhân vừa mới bước vào, nhìn bộ dạng, không chút nào giống như người mua vui cho thiên hạ, mà càng là giống như nữ quan lễ nghi trong cung đình.
Green nhìn nữ tử này một chút, phất tay cười ha ha : "Được rồi, ông đây không phải là lần đầu tới đây, ngươi xem cho rõ đi, vị này chính là tướng quân Ruhr mới nhận chức chỉ huy binh đoàn 13, tử tước đại nhân! Ngươi có thứ gì cất giấu kỹ thì cứ mang ra, ha ha ha ha!"
Green vừa nói xong, Ruhr ở bên cạnh nhất thời làm ra bộ dáng tài đại khí thô (DG : chức cao quyền lớn và giàu có).
Nữ tử kia liền che miệng mỉm cười, nhẹ nhẹ nhàng nhàng liếc mắt nhìn Ruhr: "Nguyên lai là tướng quân Ruhr, vừa rồi đã tùy tiện vô lễ, xin các hạ đừng trách tội, ta sẽ an bài ngay..."
"Đợi một chút!" Ruhr gọi nữ tử kia quay lại, hướng về Hạ Á bũi môi một cái: "Vị này là khách quý tuổi còn trẻ, thân phận có chút đặc biệt, ngươi hao tâm an bài một tý đi."
Hắn giả vờ thần bí, nữ tử kia nhất thời nghiêm cẩn hẳn lên, liếc mắt nhìn Hạ Á, chỉ thấy thần sắc của Hạ Á có chút bất mãn, quần áo tuy rằng giản đơn, cũng không có xa hoa, thế nhưng lại có thể cùng một tướng quân thực quyền của một binh đoàn trung ương ngồi chung một nơi, thân phận há có thể bình thường?
Giới quyền quý tuổi còn trẻ ở trong đế đô, bản thân cũng không phải là chưa từng thấy qua, người thanh niên này rất là lạ mặt a...
Nghĩ tới đây, nàng liền hạ thấp mình hành lễ, sau đó mới lui ra ngoài.
Hạ Á cảm thấy chán nản, nhịn không được lầm bầm nói: "Nơi này mà các ngươi cũng nói là chỗ vui vẻ? Ta xem nữ tử nơi này còn nghiêm túc hơn cả nữ tu sĩ bên trong giáo hội..."
Hai lão nam nhân kia liền cười ha ha, Ruhr nhướng mày lên nói: "Cái tên tiểu tử nhà ngươi thật là non nớt. Không biết được sự kỳ diệu ở nơi này. Nam nhân đối với vợ ở trong nhà thì luôn hy vọng các bà càng phong tình thì càng tốt. Thế nhưng lúc đi ăn vụn ở bên ngoài, thì lại muốn nữ nhân tinh khiết trinh tiết giống như là thánh nữ -- đại thể tâm lý của nam nhân đều là như vậy, nơi này chính là đám ứng sự tâm lý đó của nam nhân."
Hạ Á trong lòng bán tín bán nghi, nhìn tâm tư thư thái của hai lão già, đang cầm ly rượu tùy ý hàn huyên.
Chỉ sau một lúc, ngoài cửa lại truyền tới âm thanh, rèm cửa lại vén lên, nữ tử khi nãy lại bước vào, theo sau còn có ba nữ hài thần sắc khác nhau, sau đó không đợi phân phó, thì trực tiếp ngồi vào ghế bên cạnh của ba nam nhân.
Đầu tiên là một nữ hài có thân hình bóc lửa, da thoáng có chút ngăm đen, một khuôn mặt diễm lệ nhưng lại pha vài phần dã tâm cùng kiệt ngạo vô lễ, nhìn giống như là một con ngựa hoang, trên người mặc một bộ đồ da kỳ quái, tinh tế đem phần eo nhỏ lộ ra ngoài, mái tóc quăn màu nâu đậm, hơi nâng cao cằm, lập tức an vị ở bên cạnh Green.
Mà nữ hài ở bên cạnh mập mạp thì là một nữ tử lanh lợi đáng yêu, mặt mày xinh đẹp.
Về phần nữ hài bên cạnh Hạ Á, quả nhiên là bắt mặt nhất trong số ba nữ nhân.
Mái tóc dài màu vàng nhạt, trường bào màu trắng, bộ dánh cư nhiên có vài phần giống như nữ tử vừa đánh đàn khi nãy dưới đại sảnh, khuôn mặt dịu dàng thanh tú mang theo một vẻ rụt rè yếu ớt, đai lưng mỏng buộc lấy quanh thân trường bào, làm hiện rõ vòng eo động lòng người, mà bên dưới trường bào, là một đôi bàn chân trần trắng như tuyết, không hề có chút tì vết, giẫm lên trên thảm đỏ, càng hiện rõ màu trắng động lòng người.
Mập mạp cùng Green vừa nhìn thấy nữ hài này thì lập tức reo lên, mập mạp cười nói: "Quả nhiên bất công! Làm thanh niên quả thực là tốt, những lão già như bọn ta lại không được tiếp đãi tốt như vậy ! Ha ha ha ! Thứ tốt lại bị tên tiểu tử nhà ngươi chiếm lấy !"
Cười một tiếng, nữ tử dẫn đường nọ lại lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn ba nam ba nữ.
Hai lão già kia rất nhanh liền trở nên sành điệu, lười biếng nằm dài trên ghế bành, để cho nữ hài bên cạnh hầu hạ, châm rượu mớm mồi, ôm ấp vào lòng.
Hạ Á cũng là lần đầu tiên trải qua hoàn cảnh này, không khỏi có chút cảm thấy khó xử, thế nhưng nữ hài áo trắng ở bên cạnh, trong ánh mắt hiện lên một tia tiếu ý, nhìn Hạ Á, thấp giọng nói: "Tiên sinh uống rượu chứ?"
"Ách... Không uống."
"Tiên sinh ăn trái cây không?"
"Ách... Không ăn."
"Tiên sinh muốn nghe nhạc? Ta cũng biết đàn vài bản, người ở đây đều gọi ta là Aphra nhỏ."
"Ách..." Hạ Á trừng mắt: "Ngươi biết hát bài 《thập bát mô》 không?"
Phụt ! Mập mạp cùng Green ở bên cạnh vừa nghe thấy tên bài hát liền bỗng nhiên phun rượu trong miệng ra.
Nữ hài áo trắng bên cạnh Hạ Á có chút xấu hổ, do dự một chút, mới thấp giọng nói: "Ta không biết..."
Hạ Á suy nghĩ một chút: "Thế... Ngươi biết làm ảo thuật không? Cái loại lấy con thỏ ra từ trong mũ ấy, biết không?"
"... Ta không biết."
"n... Vậy phun lửa thì sao? Miệng ngậm một bụm rượu, sau đó cầm cây đuốc phun một cái, tạo ra một đoàn hỏa diễm, cái loại đó đó?"
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2