Chương 135: Yêu hận đan xen! - Hạ
Dịch và biên tập: taroihung
Nguồn : TTV
"... Ta không biết."
"Thế còn... nuốt kiếm thì sao? Ta đã xem qua có người biển diễn, cầm một thanh kiếm cắm sâu vào trong miệng, có thể nuốt tới tận chuôi kiếm đấy!"
Nữ hài áo trắng này rất nhanh muốn bật khóc: "... Ta không biết."
Ruhr cùng Green ở bên cạnh, hai người đã cười đến mức trực tiếp ngã lăn từ trên ghế xuống mặt sàn, mập mạp càng thê thảm hơi, sặc phải một ngụm rượu đang uống nửa chừng, lúc này ho tới đỏ cả mang tai.
Thần sắc của nữ hài áo trắng nọ không còn thiện chí, rốt cục cũng không dám tiếp tục hỏi Hạ Á điều gì-- chỉ sợ tiếp tục để cho vị khách nhân trẻ tuổi này nói tiếp, ngay cả biễn diễn ''dùng ngực đỡ đá" cũng dám nói ra đây. Nàng vội vàng cầm lấy ly rượu đưa tới bên miệng Hạ Á, sau đó híp mắt cười nói: "Nếu như vậy, ta sẽ hầu hạ ngài uống rượu, ta còn biết một ít kỹ xảo xoa bóp..."
Nói xong, dế nhũi liền cảm giác được một cánh tay ôn nhu nhỏ bé đặt lên bờ vai bản thân, ngón tay tinh tế mềm mại, đem bờ vai của bản thân xoa bóp một cách xảo diệu, không khỏi trong lòng khẽ động, lời nói vừa lên tới miệng thì bị nuốt xuống, không tự chủ được há miệng đón lấy ly rượu đang dâng tới.
Nữ hài áo trắng kia tận lực làm hài lòng hắn, thân thể mềm mại dán sát vào người Hạ Á, dế nhũi rung động trong lòng, trong đầu tràn đầy cảm giác cổ quái.
Thực sự là kỳ lạ ...
Lấy dế nhũi xem ra, tướng mạo của nữ hài này thật sự là "xấu xí", hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn "mông to ngực bự, tay chân to khỏe" mà lão gia hỏa đã truyền bá cho hắn, thế nhưng khư khư một "nữ tử xấu xí" như vậy, quả thực là ôn nhu tới cực điểm, cánh tay nhỏ mảnh khảnh xoa bóp trên thân thể hắn, lỗ mũi tràn đầy mùi hương tỏa ra từ người nữ nhân, thân thể mềm mại như không xương dán chặt vào người hắn...
Hạ Á nhịn không được phải đỏ mặt lên, rõ ràng cảm thấy có gì đó không thích hợp, tim của hắn đập cảm lúc càng nhanh.
Lần động tâm này là hắn không hề chủ động, nhưng dường như nó theo phản ứng tự nhiên mà kéo đến...
Dế nhũi cũng không biết, đây là phản ứng tự nhiên của tất cả nam nhân bình thường, vô luận là tiêu chuẩn thẩm mỹ như thế nào, thế nhưng thiên tính của giống đực, sẽ bị giống cái hấp dẫn, cái này là bản tính của con người, không cần phải học qua mới biết.
Dần dần, Hạ Á bỗng nhiên phát hiện điều quỷ dị, bản thân hắn đối với nữ tử đang ở bên cạnh càng lúc càng trở nên thuận mắt, không còn chút nào xấu xí.
Hơn nữa còn có cánh tay đang sờ lên thân thể hắn cùng thân mình mềm mại dán sát vào hắn, càng khiến cho dế nhũi có một cảm giác khó mà miêu tả.
Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn vô cùng phức tạp.
Xấu? Hay là không xấu?
Vì sao bản thân lại động tâm?
Ruhr cùng Green ở bên cạnh, hai người đã bắt đầu cụn ly lia lịa, hai người hàn huyên một ít chuyện cũ trong quân ngũ năm đó, càng trò chuyện càng trở nên cao hứng, Ruhr cũng bắt đầu cởi bớt quần áo, càng uống càng ra nhiều mồ hôi, còn Green càng uống thì hai mắt càng sáng lên, cuối cùng hai người thậm chí bỏ mặt hai nữ hài bên cạnh, lớn tiếng cười nói, cũng không biết nói tới chuyện gì, bỗng nhiên mập mạp vỗ bàn: "Nói bậy! Ngươi nói kiếm pháp của ông đây không bằng ngươi? Có ngon thì cùng ta tỷ thí một phen!"
Green lắc đầu: "Tên gia hỏa nhà ngươi, quân lược quả thật không tồi, thế nhưng vũ kỹ thì quá kém, năm đó công tước đại nhân cũng đã nói qua, ngươi chỉ là tướng trí, chứ không phải là dũng tướng."
Ruhr không phục, bỗng nhiên liền nhảy dựng lên: "Đi ra ngoài ! Theo ta ra ngoài tỷ thí ! Ông đây sẽ đánh cho ngươi xin tha mới thôi !"
Green cũng đã say khướt, cười ha ha : "Được ! Đã lâu ta cũng không đánh nhau, để xem con thỏ nổi nóng làm sao để cắn người."
Hai người tâm tình kích động, cư nhiên gạt Hạ Á sang một bên, nói đi là đi, rất nhanh chạy ra ngoài, hai nữ hài đang hậu hạ bọn hắn dở khóc dở cười, chỉ có thể vội vàng đuổi theo sau.
Trái lại trong lòng Hạ Á đang mơ mơ hồ hồ, mắt thấy hai người kia rời khỏi phòng, hắn đang muốn đứng dậy, nhưng lại cảm giác được cánh tay mềm mại của nữ hài bên cạnh không biết từ lúc nào đã từ trên vai lướt xuống trước ngực hắn, ngón tay xoa nhẹ ngực dế nhũi, cảm giác này nhất thời tấn công mạnh vào ý nghĩ của hắn, phảng phất như nhiệt huyết bốc lên đỉnh đầu, trong lúc nhất thời miệng khô lưỡi đắng, quên cả ý định đi ra ngoài tìm hai người kia.
Nữ hài áo trắng này rất có kinh nghiệm, cảm giác được tim Hạ Á đang đập nhanh, hô hấp gấp gáp, nàng cười thầm trong lòng, cầm lấy bình rượu đưa tới, Hạ Á không đợi nàng đưa tới bên miệng, chỉ cảm thấy miệng khô khó chịu, vươn tay chụp lấy bình rượu, ngửa mặt uống òng ọc.
Cả bình rượu đều chui vào bụng hắn, thế nhưng lại càng trở nên tai hại!
Thứ rượu màu xanh biếc này không biết làm từ thứ gì, uống vào trong bụng liền giống như là lò lửa, nhất thời càng làm kích động thêm tâm lý hiện đang nóng bỏng của hắn!
Hạ Á bắt đầu có chút mơ màng, càng lúc càng cảm thấy người bốc hỏa, hắn lại bò tới chỗ ngồi của Ruhr cùng Green nắm lấy hai bình rượu còn ở trên bàn của bọn họ, ngửa đầu uống sạch, ba bình rượu hoàn toàn chui vào bụng, không những không dập tắt cơn nóng trong bụng, trái lại càng trở góp phần vào trong đám cháy càng lúc càng trở nên dữ dội!
Lúc này Hạ Á đã có chút mê sảng, hắn tuy rằng tửu lượng rất cao, thế nhưng rượu ở nơi này lại hoàn toàn khác bình thường.
Thứ rượu này gọi là "anh hùng huyết " (máu anh hùng), là rượu mạnh nhất đẳng, nồng độ rượu rất cao. Phù hợp cho khẩu vị những người trong quân đội như Ruhr cùng Green. Mà nơi này lại là chỗ phong nguyệt, trong rượu còn bỏ thêm một ít hương liệu cùng thuốc, tác dụng là kích thúc dục hỏa trong người, sau khi uống vào, trong rượu có vài phần mê hương, phối hợp cồn, cùng nhau toả ra, khiến cho Hạ Á không cách nào chống đỡ được.
Dế nhũi cảm thấy trong đầu là một mảnh mê loạn, cả đời uống rượu từ trước tới giờ của Hạ Á, lúc này hắn cảm thấy mình uống rượu ngon nhất, cũng như là rượu mạnh nhất! Hắn uống rất thuận miệng, hắn nhìn xung quanh gian phòng một chút, liếc mắt nhìn thấy trong gốc phòng là một thùng rượu to, hắn liền bước tới bưng lên, đưa qua khỏi đỉnh đầy, bắt đầu uống ùng ục từng ngụm lớn, sau đó cười lớn một tiếng: "Ngon ! Rượu ngon ! Đủ mạnh ! !"
Hai mắt hắn mơ màng nhìn nữ hài áo trắng duy nhất ở trong phòng, bỗng nhiên cảm thấy nàng mê người không gì sánh được, còn đâu cảm giác xấu xí như lúc ban đầu? !
Dế nhũi cười ha ha, bỗng nhiền đem thùng rượu ném đi, bước tới vài bước, ngồi xuống cái ghế bành, sau đó gục đầu sang một bên.
Trong ánh mắt của nữ hài áo trắng nọ hiện lên một tia đắc ý, đi lại gần dế nhũi, thấp giọng nói: "Tiên sinh... ngài có muốn nghỉ ngơi không?"
Hạ Á hàm hàm hồ hồ, nhiệt huyết bốc lên đỉnh đầu, choáng váng: "n... Nghỉ ngơi..."
Một ngón tay của nữ hài này chỉ vào một cái cửa bị che giấu bên cạnh vách tường: "Ta dìu ngài vào trong nhé..."
Hai mắt của Hạ Á bao phủ một màn mông lung, miễn cưỡng trợn mắt nhìn, cũng không nói gì, giãy dụa ngồi dậy, bước chân có chút lảo đảo, nữ hài kia ở bên cạnh dìu lấy Hạ Á, sau đó đỡ lấy hắn, thất tha thất thểu đi vào phòng trong.
Cửa bên hông đẩy ra, hiện ra một cái hành lang đen tối, không khí có một mùi thơm mát, đi tới cuối hành lang, đẩy một cánh cửa ra, bên trong là một cái phòng, không hề có bài biện gì đặc biệt, chỉ có một cái giường thật lớn ở giữa căn phòng!
※※※
"Công... công chúa, xin ngài đừng nghe lén nữa..."
Vẻ mặt của Qipu cầu xin, trong lòng hận không thể đem hai lỗ tai bưng kín lại.
"Đừng làm ồn!"
Kẻ đáng thương Adeline đang dán mình vào tường, trong tay cầm một cái ly úp ngược vào trong vách, lỗ tay đặt lên đáy ly, vẻ mặt đang chăm chú lắng nghe.
Trong lòng Qipu lúc này đang cực kỳ căng thẳng, thoáng nhìn qua bức rèm đang che cửa, thấp giọng lo lắng: "Công chúa, nơi này thực sự không phải là nơi ngài có thể lui tới ! Vạn nhất có người phát hiện thân phận của ngài, ta sẽ chịu tội không nhỏ, chỉ sợ là phải cắt đầu để tạ lỗi với thái tử..."
Kẻ đáng thương dán chặt cái ly lên vách chăm chú lắng nghe động tĩnh của phòng bên cạnh, càng nghe thì sắc mặt càng trở nên khó coi, bỗng nhiên giậm chân nói: "A! Không còn âm thanh ! Cái tên hỗn đản chết tiệt ! Hắn, hắn ! Hắn sẽ không làm chuyện xằng bậy đấy chứ..."
Qipu không thể kiềm chế nữa, bước tới phía sau lưng của vị công chúa này, thúc giục nói: "Công chúa, chúng ta phải mau chóng trở về... Nếu như ngài về muộn mà nói, thái tử phát hiện được, ta thật sự là gánh vác không nổi."
Hắn dừng một chút, bổ sung thêm một câu: "Hôm nay ta bị ngài cầu xin, mang ngài lặng lẽ chuồn ra ngoài đã là trái lệnh của thái tử, ngài..."
Trái lại kẻ đáng thương càng dán sát lỗ tai vào đáy ly hơn, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, một lời của Qipu cũng không lọt vào tai.
Trong đầu chỉ có một ý niệm: Không có thanh âm ! Thực sự không có thanh âm ! Tên dế nhũi chết tiệt, hắn, hắn sẽ không thực sự chạy tới nơi dơ bẫn này làm ra chuyện tình đó chứ! ! Hỗn đản! Tên hỗn đản chết tiệt!
Vẻ mặt của nàng đỏ lên, lắng nghe thêm một chút thật sự không còn âm thanh, phẫn nộ đem cái ly ném đi, sau đó xoay người cả giận nói: "Qipu thúc thúc! Ngươi vừa nói cái gì?"
"Ta nói... chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây! Ta thật sự không rõ, ngươi vì sao nhất định phải theo tên tiểu tử kia tới nơi này, chúng ta..."
Ý niệm trong đầu kẻ đáng thương vận chuyển nhanh vài lần, vừa buồn bực vừa lo lắng, nhìn thoáng qua Qipu, bỗng nhiên bước tới: "Thế... Được rồi, chúng ta đi !"
Qipu đại hỉ, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt rồi ! Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, mới có thể trở về trước khi thái tử có thể phát hiện, ân..."
Con ngươi của kẻ đáng thương xoay chuyển vài vòng, thấp giọng nói: "Chúng ta cứ như thế mà nghênh ngang đi ra khỏi cửa chính, vạn nhất gặp được người quen thì càng trở nên phiền phúc-- Qipu thúc thúc, ngươi cũng biết, người trong đế đô có thể nhận thức ra ta quả thực không ít."
Qipu trợn mắt thành bạch nhãn, nghĩ thầm: hiện tại ngươi mới nói câu này, vì sao lúc nãy theo ba tên gia hỏa kia đi vào đây, ngươi lại không quan tâm tới điểm này?
Bất quá ngoài miệng hắn không có phản bác, liền thấp giọng nói: "Thế thì... Như vậy đi, ngài ở đây chờ ta một chút, ta đem xe ngựa dẫn ra cửa sau, sau đó trở vào dẫn ngài đi ra cửa sau trực tiếp lên xe ngựa, để tránh có ngưởi nhìn thấy."
Kẻ đáng thương mỉm cười: "Như vậy là hay nhất."
Qipu vừa mới bước được hai bước, bỗng nhiên nghĩ tới có chút không đúng, cau mày nói: "Công chúa, người phải ở yên tại nơi này, không được ra ngoài ! Vạn nhất bị người nhận ra ..."
"Ngươi yên tâm đi." Kẻ đáng thương giả vờ thong dong, thở dài: "Ta tới nơi này cũng vì hiếu kỳ mà thôi, hiện tại xem ra, đã không còn hứng thú."
Qipu liếc mắt nhìn kẻ đáng thương, trong lòng thoáng do dự, nghĩ thầm: ta đi nhanh về nhanh, chắc ngươi cũng sẽ không làm loạn gì đâu.
Sau đó hắn bước ra ngoài, kẻ đáng thương đứng ở gần cửa lắng nghe một chút, nghe Qipu đã đi xa, liền sau đó vẻ mặt hiện lên tia cuồng nộ, nàng cũng không biết cơn tức giận này từ đâu mà tới, chỉ là trong lòng cảm thấy một bụng đầy lửa cần phải phát tiết, nếu không chỉ sợ sẽ phải chết vì tức giận.
Ngày đó nhìn thấy cái tên gia hỏa Hạ Á trong giáo hội, bản thân nàng liền hướng về Qipu hỏi thăm tin tức, nghe được nơi ở của Hạ Á, mà sáng nay nàng đã một mực cầu xin Qipu, xin hắn mang theo nàng đi ra ngoài. Qipu thúc thúc là người nuôi nấng bảo vệ bản thân nàng từ nhỏ, chịu không được vẻ mặt cầu xin của nàng, nhất thời nhẹ dạ đáp ứng.
Thế nhưng lần phiêu lưu mạo hiểm lớn như vậy, chạy đến nơi ở của Hạ Á, nguyên bản nghĩ thầm sẽ len lén gặp hắn một lần, lại không nghĩ rằng, tên gia hỏa kia, cư nhiên... cư nhiên, cư nhiên bị bọn người Ruhr dẫn tới địa phương này! !
Cơn tức giận lần này của kẻ đáng thương thật sự là mãnh liệt nhất trong cuộc đời nàng, trong cơn phẫn nộ, trái lại nàng cũng quên mất không hỏi bản thân mình, rốt cuộc vì sao mà tức giận.
Chỉ là trong lòng mơ hồ có một cảm giác, bản thân đã mạo hiểm lớn như vậy, len lén chạy tới gặp hắn, thế nhưng cái tên hỗn đản kia lại chạy tới hang động của hồ ly này, như thế là rất có lỗi với bản thân nàng!
Kẻ đáng thương rất nhanh xông ra cửa, trên hành lang không có người nào, nàng nhanh chóng chuồn vào căn phòng bên cạnh, mắt thấy gian phòng rất bừa bộn, bình rượu ném đầy đất, nhưng không có người nào trong phòng, trong lòng kẻ đáng thương càng lo lắng, rốt cuộc nhìn thấy cánh cửa bí mật ở bên cạnh tường còn chưa đóng chặt, nàng cắn răng, lách người đi vào trong.
Đi qua hành lang dài đen tối, cuối cùng bước tới cánh cửa ở cuối hành lang vẫn còn hé mở, kẻ đáng thương vừa ló đầu vào nhìn, nhất thời hỏa khí trùng thiên!
※※※
Ở trong phòng, dế nhũi đang nằm thẳng cẳng ở trên giường, miệng mơ hồ lầm bầm gì đó. Áo của hắn đã bị cởi hết ra, lộ ra nửa cơ thể rắn chắc ở thân trên.
Mà nữ hài áo trắng kia đang ngồi bên cạnh giường, khuôn mặt lộ ra vẻ vui cười duyên dáng, một đôi tay nhỏ lướt nhẹ trên ngực Hạ Á, ngón tay quét qua cơ thể, khiến cho tim của Hạ Á càng lúc đập càng nhanh hơn. Không khí trong phòng tràn ngập mùi hương cổ quái, khiến cho tâm ý của dế nhũi lâm vào một trận mê muội.
"Tiên sinh..."
Nữ hài áo trắng nhẹ nhàng hô hoán hai tiếng, Hạ Á hàm hồ trả lời, nữ hài kia mỉm cười, trong ánh mắt có chút khinh thường.
"Hừ, nguyên lai là một tên trai tân." Nữ hài áo trắng lắc đầu, đứng dậy, nhìn Hạ Á một chút, nghĩ thầm: cấp trên đã phân phó, lai lịch của tên này không nhỏ, muốn ta phải hớp hồn của hắn, xem ra nhiệm vụ này, cũng không quá khó khăn.
Nàng cười cười, lắc mình rời khỏi đầu giường, đi tới cửa đang muốn đem cửa đống lại, bỗng nhiên liền ngây ngẩn cả người!
Trước cửa, Adeline đang nghiến chặt hàm răng, ánh mắt bốc lửa, liền giống như một con báo cái nhảy ào vào phòng.
"A! Ngươi là ai..."
"Đi chết đi !" Kẻ đáng thương nhào tới, vươn tay đấm một cái vào mặt nữ hài kia làm cho nữ hài kia té xuống đất, sau đó bồi thêm một cước vào đầu nữ hài. Tuy rằng sức nàng không có mạnh, thế nhưng dù sao cũng là người của hoàng thất, từ nhỏ cũng đã học qua một ít thuật cưỡi ngựa cùng kiếm pháp, làm sao một nữ hài ở nơi phong nguyệt có thể so sánh với nàng?
Đánh hôn mê nữ hài kia, cơn giận của kẻ đáng thương vẫn còn chưa hết, bước tới bên cạnh giường, nhìn dế nhũi đã bị lột trần thân trên đang nằm trên giường, nàng trái lại cũng không có ngượng ngùng, ở trên Dã Hỏa nguyên, nàng cũng đã nhiều lần nhìn thấy dế nhũi để trần thân trên.
Chỉ là hiện tại trong lòng nàng buồn bực không thôi, một cổ ủy khuất u oán khó tả không biết từ đâu kéo tới, bỗng nhiên hung hăng bước tới tán mạnh vào mặt của dế nhũi, cả giận nói: "Cái tên hỗn đản này! Ta cho rằng ngươi có sở thích khác người, không nghĩ tới nam nhân như ngươi cũng chạy tới loại địa phương này!"
Nàng tuy rằng giận dữ, thế nhưng lúc này Hạ Á đã say không nhẹ, làm sao nghe được những lời của nàng?
Adeline hung hăng tán cho dế nhũi hai cái, dế nhũi lầm bầm trong miệng, Adeline càng thêm giận dữ, lại trở tay tán thêm hai cái, dế nhũi đang mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy có người tán vào mặt mình, rốt cục mở nửa con mắt ra, chỉ là lúc này hắn đã quá say, nhìn thấy có một nữ nhân đang đứng ở bên cạnh giường, thế nhưng lại mờ mờ ảo ảo không thấy rõ được là ai...
Cảm giác được tay đối phương va chạm vào mặt mình, hắn trong lúc mơ hồ, hắn cứ tưởng là có người đang xoa bóp, lầm bầm nói: "Mạnh thêm một tý, quá nhẹ, quá nhẹ..."
Adeline tức giận đến suýt nữa là ói máu, hung hăng giậm chân, xoay người định đi tìm một chậu nước tưới lên mặt tên dế nhũi này, thế nhưng vừa mới xoay người lại, thì dế nhũi đang nằm trên giường đã vươn tay nắm lấy cổ tay của Adeline, sau đó kéo nhẹ một cái, kẻ đáng thương làm gì có thể chóng lại quái lực của dế nhũi? Thuận thế liền ngã lên người của dế nhũi, đụng mạnh vào thân thể rắn chắc của hắn, khiến cho Adeline hô đau một tiếng.
Dế nhũi đầy người là mùi rượu, thế nhưng lúc ngã vào người của dế nhũi, kẻ đáng thương liền cảm giác được mùi vị quen thuộc nọ, nhất thời trong lòng nàng rối tung, ngay cả cơn tức giận cũng lập tức tiêu tán, chỉ cảm thấy tên gia hỏa này, rất là thân thiết.
Dế nhũi cảm giác được có người nằm trong lòng mình, chỉ cho rằng đây là nữ hài áo trắng nọ, chỉ là hiện tại hắn cảm giác được, thân thể này càng mềm mại hơn, phảng phất như so với lúc nãy còn động lòng người hơn nhiều.
Trong lòng hắn có một cổ hỏa khí khó mà kiềm nén, vừa lúc tâm thần hỗn loạn, chỉ cảm thấy nếu như không đem đoàn hỏa khí này phát tiết ra ngoài, chỉ sợ bản thân sẽ lập tức bị bốc cháy, hắn vô thức lăn người qua, đem nữ hài đang ở trong lòng đè xuống dưới thân mình, bàn tay to lớn của hắn bắt đầu sờ mó lung tung, cũng không quản nhiều ít, đụng chỗ nào thì sờ vuốt chỗ đó.
Nhất thời Adeline hét ầm lên, trong lòng sợ hãi, thế nhưng nàng càng giãy dụa, thì khí lực của dế nhũi lại càng tăng, bản thân liều mạng mở to miệng kêu la, nhưng lúc này dế nhũi làm gì mà nghe được?
Với loại chuyện này, là một nam nhân, thì không cần phải có người dạy! Theo bản năng, Hạ Á chỉ cảm thấy thân thể nóng lên, mà lúc này trong lòng hắn lại là một thân thể mềm mại thơm tho, trái lại càng kích thích dục hỏa trong lòng hắn, chỉ là hắn cảm thấy cách nhau một tầng áo, có vẻ rất vướng bận, trong lòng hắn đã loạn, liền vươn tay ra, "xoẹt" một tiếng, theo một tiếng hét chói tai của kẻ đáng thương, quần áo của nàng đã bị xé rách.
Dưới bản năng, bàn tay to lớn của dế nhũi đặt lên bộ ngực đẩy đà của Adeline, vốn Adeline vẫn còn đang giãy dụa, thế nhưng giờ phút này, bỗng nhiên trong lòng nàng mềm nhũn, ngay cả tim cũng không còn muốn đập, chỉ cảm thấy tâm tình mê loạn, cư nhiên trong giờ phút này, nàng thậm chí quên cả giãy dụa kêu la.
Mãi đến lúc nàng hồi phục lại tinh thần, thì y phục trên người hầu như đã bị dế nhũi xé toạt hết ra, nửa thân trên trắng nõn của nàng đã xích lỏa nằm dưới thân thể của Hạ Á, nàng phục hồi tinh thần lại, hét lên một tiếng, nhưng vừa mới kêu la được một tiếng, thì miệng Hạ Á đã che lắp miệng của nàng, nhất thời đem tiếng hét chói tay của nàng hoàn toàn ngăn trở.
"Đừng..."
※※※
Qipu đi xuống lầu, lách người qua đại sảnh đi vào sân sau, trong lòng hắn thắp thỏm chuyện của công chúa, đang muốn đi nhanh về nhanh, nhưng vườn bước vào sân sau, chợt nghe thấy bên trong truyền tới một trận cười mắng, liền sau đó thì thấy bên trong sân sau, hai bóng người đang cuộn lấy nhau thành một đoàn.
Qipu đang vô cùng kinh ngạc, thì nhìn thấy một người trong số họ bộc phát ra một luồng hỏa khí màu trắng bạch!
"Đấu khí mạnh thật ! ! !" Qipu cả kinh! Luồng đấu khí nọ rõ ràng là tượng trưng cho cao giai võ sĩ ! !
Người kia đấm ra một quyền, đấu khí màu trắng bạc toát ra, nhất thời đem một mảnh tường gần đó đập sập, người còn lại thì cười ha ha, lách người né tránh: "Mập mạp, ngươi uống say rồi! Đánh hụt hết trơn !"
Nói xong, hai tay hắn cũng vung lên, toàn thân liền bao bọc trong một luồng đấu khí màu vàng nhạt !
Trình độ đấu khí của người này, thậm chí so với người ban nãy đánh sập bức tường còn mạnh hơn vài phần!
Qipu cả kinh, biết rằng đây không phải người thường, hắn nhìn kỹ, rốt cục cũng phát hiện rõ ràng, cư nhiên là Ruhr cùng Green hai người đang đánh nhau, hai người này đều là nhân vật trứ danh của đế đô, Qipu lý nào lại không nhận ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là hai người cao thủ đang tranh đấu, Qipu đang muốn lặng lẽ lách người đi qua cửa sau, mới vừa khẽ cất bước, chợt nghe thây Green 'hừ' một tiếng: "Ngươi từ đâu tới, dám âm thầm rình coi bọn ông đánh nhau à!"
Qipu cả kinh, thì thấy Green đã nhào tới, ánh sáng đấu khí màu vàng liền hiện lên, hung hăng đánh tới trước ngực Qipu!
Cao giai võ sĩ xuất thủ, Qipu nào dám chậm trễ? Bản thân nếu như không tránh né, một đòn này đủ để cho bản thân hắn trọng thương mà phun máu !
Hắn chỉ có thể hít một hơi thật sâu, đem toàn bộ đấu khí thi triển ra, ánh sáng đấu khí màu bạc bao bộc lấy toàn thân hắn, 'oanh' một tiếng, hai người đều giật lui về phía sau, Green chửi bới một câu: "Tên gia hỏa chết tiệt ! Cư nhiên cũng là cao thủ! Dám rình coi bọn ông đánh nhau, chắc chắn là không có ý tốt !"
Mập mạp ở bên cạnh cũng đã vọt tới: "Ha ha! Còn muốn chạy! Không dễ dàng đâu!"
Trong bóng tối, hai con ma men này vây lấy Qipu, Qipu vội vàng thấp giọng nói: "Đợi đã ! Ruhr tướng quân, Green ! Ta là Qipu ! !"
"Qipu? Không biết Qipu ! Đánh trước rồi nói chuyện sau !" Ruhr cười mắng một câu, vung nắm đấm đánh tới.
Mắt thấy hai người này đã say không còn nhận ra ai, đánh hụt lên hụt xuống, thế nhưng dù sao cũng là hai cao giai võ sĩ, tuy rằng không chính xác, thế nhưng lực lượng quả thật là không hề yếu, Qipu trong lòng kêu khổ, chỉ có thể nỗ lực né tránh, trong lúc nhất thời hắn bị lâm vào một trận khổ chiến...
Trong lòng hắn càng lúc càng lo lắng, thực lực của hai vị này rất mạnh, bản thân hắn chỉ cần trúng phải một hai quyền, chỉ sợ đều phải trọng thương.
Chỉ là... Công chúa! Công chúa hiện tại vẫn còn ở trên lầu chờ hắn a...
※※※
Trong căn phòng bí mật ở trên lầu, Adeline không nghe được tiếng lòng lo lắng của Qipu, lúc này kẻ đáng thương thân mình còn lo chưa xong, tên hỗn đản Hạ Á đã ngăn chặn miệng của bản thân nàng, bàn tay to lớn của hắn sờ mó khắp người Adeline, nàng vừa thẹn vừa giận, vùng vẫy vài cái, trái lại càng kích phát hung tính của dế nhũi, sau khi miệng bị che lắp, càng lúc càng không thể kêu la, dần dần, mùi vị quen thuộc của dế nhũi xông mạnh vào mũi nàng, kẻ đáng thương chỉ cảm thấy thân thể của bản thân càng lúc càng mềm ra, khí lực giãy dụa cũng dần dần yếu đi, hoặc là nàng biết khí lực của nàng không đủ để chống lại dế nhũi, cho nên cũng quên đi ý định chống cự...
"Không... Hạ Á... Hạ... Đừng... Không được... A... Đau, ... Đau quá... Không... Hỗn, hỗn đản... A! ! ! ! ! !"
Rốt cục, toàn thân Adeline bỗng nhiên giống như điện giật, thân thể run lên, không tự chủ được hai tay đang chống cự đổi thành vòng quanh cổ của Hạ Á, ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt tràn đầy đau đớn, khóe mắt rơi xuống hai hàng nước mắt, dế nhũi đang ở trên người nàng bắt đầu thở dốc, Adeline cảm giác được bản thân dường như là bị sóng triều trùng kích, tâm trí trở nên mơ hồ, hô hoán trong miệng dần dần trở thành rên nhẹ.
Trong lòng nàng có một cổ nhu tình bùng lên, pha lẫn một tia tức giận, dưới trạng thái yêu hận đan xen, Adeline bỗng nhiên há to miệng, hung hăng cắn một cái thật mạnh lên bờ vai của Hạ Á...
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2