Chương 42: Trong truyền thuyết


Biên: A Lá
Thấy tên dế nhũi này làm trò như thế, hận không thể áp cả người vào thân rồng để chà xát vài lượt cho kỹ càng, A Đạt đứng bên cạnh tuy rằng xưa nay mặt lạnh tanh nhưng thấy tên súc sinh này thô bỉ như thế cũng phải biến sắc, khóe mắt giật giật mấy cái, lập tức quay đi… không thèm để ý tới tên hỗn đản này nữa.

Hạ Á mặc quần áo lại, tuy toàn thân đầy máu nhưng trong lòng lại có phần nhẹ nhõm, có thể đao thương bất nhập cũng coi như là có chút thu hoạch, nỗi oán giận trong lòng cũng vơi bớt, quay sang cười nói với A Đạt:
Máu rồng quả nhiên là không tệ, bôi vào người nóng hừng hực, ngươi nếu không… A, ta thiếu chút nữa quên mất, ngươi cũng là một con rồng, cũng chẳng cần đến mấy thứ này.


Nói xong, nhịn không được đưa mắt xuống ngắm nghía cái bộ phận đó của A Đạt.

Vẻ mặt A Đạt càng thêm phần khó coi, cả giận quát:
Đủ rồi! Sớm biết vậy thì đã chẳng nói cho ngươi những chuyện này! Máu rồng là thứ cao quý, vậy mà ngươi lại có thể, lại có thể dùng để…


Hạ Á lộ vẻ coi thường:
Đại gia ta sống chết đánh đến đây, dù sao cũng phải có chút thu hoạch thì mới được.


Hắn lập tức nhớ tới lời A Đạt vừa nói, vuốt cằm ngắm nhìn con rồng trước mặt này:
Ấy, vừa rồi ngươi nói thân hình con rồng này còn đáng giá hơn cả núi vàng núi bạc ư?


A Đạt hừ một tiếng, mắt híp lại, ngữ khí trở nên có phần cổ quái:
Còn phải xem xem là rơi vào tay ai. Nếu là rơi vào tay cái loại súc sinh như ngươi thì chẳng qua cũng chỉ là một đống xương cốt mà thôi, nhưng nếu là ma pháp sư hoặc người hiểu biết…


Thái độ của Hạ Á nhất thời hòa nhã đến cả chục lần, cười hỏi:
Rốt cuộc thứ này phải thế nào thì mới tính là có giá trị?


A Đạt thở dài. Bàn tay đặt trên một phiến long lân:
Rồng là sinh vật cường đại nhất. Điều ấy cả đại lục đều công nhân. Thân thể rồng vô cùng cường hãn. Đầu tiên là ở chỗ có sẵn lực phòng ngự siêu cường đối với công kích vật lý. Cho dù là thuẫn sắt do công tượng vĩ đại của nhân loại tạo ra cũng chưa chắc đã sánh được với long lân… Toàn thân rồng được bao phủ bởi các tấm long lân kiên cố này. Công kích bình thường căn bản là không thể xuyên qua vô số tấm chắn này. Nếu không phải là vì nàng đang ở trong trạng thái suy yếu thì đám ma pháp sư kia há có thể bức nàng tới hoàn cảnh này. Cho nên ngươi… Thanh kiếm trong tay người kia có thể xem như là lợi khí hiếm thấy. Có thể đâm thủng lân phiến của nàng cũng quả là cực kỳ hiếm thấy rồi.


Kiếm?
Hạ Á nhìn hỏa xoa của mình:
Ngươi nói thứ này chính là kiếm ư?
Hắn tựa như nghe thấy một chuyện vô cùng buồn cười:
Ha ha ha! Ngươi nói hỏa xoa của lão tử là kiếm ư?


Giọng A Đạt hoàn toàn nghiêm túc:
Đương nhiên là kiếm! Nếu không, ngươi nghĩ nó là cái gì? Có thể dễ dàng đâm thủng long lân, vũ khí sắc bén như vậy quả là lần đầu tiên ta từng thấy.


Ánh mắt hắn dừng lại trên hỏa xoa của Hạ Á, cẩn thận xem xét kỹ một lượt:
Bảo vật như vậy lại rơi vào tay ngươi, đúng là phí của giời. Hừ! Tuy rằng tạo hình hơi có phần cổ quái, nhưng từ độ sắc bén của nó mà đánh giá thì so với các thần binh lợi khí nổi tiếng của đại lục cũng chẳng kém hơn là mấy.


Hạ Á trong lòng thầm sung sướng, nhẹ nhàng vuốt ve hỏa xoa, nghĩ thầm:
Chẳng lẽ thứ này lại thực sự là một kiện bảo bối mà lão gia hỏa lưu lại hay sao?


A Đạt thở dài:
Chuôi vũ khí này của ngươi ta cũng không nhìn ra rốt cuộc là làm bằng chất liệu gì, nhưng không phải là kim loại bình thường, điều này là chắc chắn!



Vì sao?

A Đạt cười lạnh:
Máu rồng chính là thứ cao quý, ngươi cho rằng thực sự có thể giúp ngươi… cứng rắn như sắt là đơn giản như vậy sao?


Khi nói đến những lời cứng rắn như sắt này, trong ánh mắt A Đạt hiện lên một tia tức giận, oán hận nhìn lướt qua dưới quần Hạ Á, ho khan một tiếng mới áp chế lửa giận trong lòng, tiếp tục nói:
Nếu là vũ khí bình thường, gặp phải máu rồng thì sẽ bị ăn mòn! Rồng là sinh vật cường đại nhất trên đại lục, ngàn vạn năm qua, không một chủng tộc nào, tối thiểu là xét về lực chiến đấu đơn thuần, có thể chống lại được rồng! Một nguyên nhân trong đó chính là bất kể là nhân loại, ải nhân, hay tinh linh tộc… Chiến sĩ của các chủng tộc này sử dụng vũ khí đều là kim loại, ngoại trừ một số ít vũ khí cực kỳ lợi hại ra, đại đa số vũ khí khi đối mặt với rồng thì đều phải chịu thiệt thòi rất lớn. Nếu trong tay ngươi là một thanh kiếm sắt bình thường…


Hắn hừ một tiếng:
Cho dù ngươi có quái lực kinh người đi nữa, có thể đâm thủng long lân, như vậy một khi vũ khí của ngươi dính phải máu rồng, rất nhanh sẽ bị máu rồng ăn mòn đi mất! Đây chính là nguyên nhân vì sao trong tất cả các truyền thuyết của nhân loại các ngươi, phàm là các dũng sĩ dám can đảm khiêu chiến với rồng, thì đều phải tìm được một thanh vũ khí cực kỳ lợi hại trước tiên, mới có thể chống lại rồng. Bởi vì vũ khí bình thường rất khó đâm thủng long lân, mà cho dù có đâm xuyên qua cũng sẽ bị máu rồng ăn mòn đi mất.


Hạ Á nghe thế trong lòng có phần sợ hãi…

Ăn mòn?
Ta thấy… Máu rồng này quỷ dị như vậy, sẽ không làm cho cái đó của lão tử… cũng bị ăn mòn đi chứ?

Hắn mới nghĩ tới đó mà đã sợ hãi sờ sờ vào thắt lưng mình, trước ánh mắt của A Đạt, rốt cuộc cũng ngượng ngùng sờ xuống phía dưới.


Yên tâm, chỉ ăn mòn đối với kim loại thôi. Đó là do bản thân máu rồng có chứa một loại ma lực thuộc tính của rồng. Loại ma lực này có tính bài xích mãnh liệt đối với kim loại.
A Đạt nghiêm mặt nói.

Hạ Á nuốt nước bọt, yên lòng, ngẩng đầu nhìn nhìn con rồng đang hấp hối:
Theo như ngươi nói thì… Con rồng này lớn như vậy, trên người có nhiều lân phiến như vậy, nếu đem lột ra mà nói…


A Đạt trong ánh mặt hiện lên một tia tinh quang:
Ngươi chưa từng nghe nói tới long lân giáp sao?


Long lân giáp?
Hạ Á nhất thời hai mắt tỏa sáng!!
Loại Long lân giáp này hắn thật ra đã từng nghe nói qua, chẳng qua cũng chỉ là thứ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi, trước đây tại các tửu quán ở Dã Hỏa Trấn, đám người hát rong kể chuyện xưa cũng đã từng nhắc tới... Hình dung chỉ có một chữ: Mạnh!

"Vảy rồng ở trên lưng là cứng rắn nhất, ở bụng tương đối yếu hơn một chút - nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi, so với áo giáp thượng đẳng nhất mà nhân loại có thể chế tạo thì vẫn mạnh hơn nhiều." A Đạt chậm rãi nói, chỉ vào Đóa Lạp bên cạnh: "Nói như vậy, có thể gỡ một chút vảy ở bụng rồng ra để chế thành một bộ áo giáp, tuy rằng so ra kém thần khí, nhưng cũng chẳng kém hơn là bao."

"Vì sao lại là vảy ở bụng? Ngươi không phải nói trên lưng là cứng rắn nhất sao?"

A Đạt nhìn tên súc sinh tham lam này, khinh thường nói: "Vảy trên lưng đương nhiên là rất cứng rắn rồi, nhưng chính bởi vì nó quá mức cứng rắn, nên ngược lại rất khó đúc mài, vảy ở bụng tuy rằng có kém hơn vài phần, song lại miễn cưỡng có thể đúc mài... Kể cả là vảy ở bụng thì nghe nói cũng chỉ có ải nhân mới có công nghệ đúc loại vật liệu cứng rắn này, cho nên đối với nhân loại các ngươi... Chỉ sợ hiện ở trên đại lục không có thợ rèn nhân loại nào có thể tạo ra thứ này."

Hạ Á nghe thế có phần phát bực.
Ngất! Suy nghĩ cả nửa ngày, chẳng lẽ còn muốn lão tử phải cầm một đống long lân phiến đi tìm người lùn?

Tại Dã Hỏa Nguyên,ải nhân thật ra không khó tìm, vấn đề là, nếu bản thân mình thật sự dám chạy đến lãnh địa của ải nhân, tuyệt đối là một đi không trở lại! Xương sọ cũng biến thành đồ sơn mài của ải nhân luôn!

Hạ Á không khỏi có chút nhụt chí: "Được rồi! Trước tiên không nói tới chuyện long lân nữa. Cùng lắm thì lão tử lột toàn bộ long lân ra vác về đem đi bán, dù sao ta cũng không định làm anh hùng truyền kỳ cái gì đó, cũng không cần thiết phải phí khí lực để đi mặc một bộ Long lân giáp."

A Đạt cười nhạo: "Ngươi hiện tại không nghĩ đến, song tương lai chờ ngươi hiểu ra được chỗ tốt của long lân, ngươi sẽ hiểu ra rằng... Long lân nếu chỉ nói là cứng rắn thôi thì cũng chẳng tính làm gì, quan trọng nhất là kim loại bình thường chế tạo áo giáp rất khó thêm vào ma pháp, bởi vì đại đa số ma pháp đối với kim loại có tính bài xích. Chỉ có pháp sư luyện kim thuật cao siêu trong nhân loại mới có thể làm được điều ấy, nhưng hiện tại nghe nói luyện kim thuật pháp sư cao minh trong nhân loại đã rất hiếm rồi. Nhưng long lân thì khác, rồng là ma pháp sinh vật trời sinh, bản thân long lân có sẵn thuộc tính ma pháp, cho dù là một ma pháp sư bình thường cũng có thể rất dễ dàng thêm vào long lân những ma pháp mình muốn... Một bộ long lân giáp thường thường cũng đều được trang bị ma pháp phòng ngự cực kỳ cao!"

Hạ Á nghe xong, hung hăng quệt quệt nước miếng, mắng một câu: "Thôi! Xem như bị ngươi nói động lòng rồi! Về sau có cơ hội sẽ tìm ải nhân..."

Chẳng qua nhớ tới đám ải nhân trong truyền thuyết tính tình khó chịu, lực lượng lớn vô cùng, dế nhũi vẫn có chút hụt hơi, do dự một hồi, tiếp tục hỏi: "Những thứ khác thì sao? Ngươi nói toàn thân con rồng này đều là bảo bối, còn những thứ khác?"

"Còn có răng rồng." A Đạt cười nói: "Răng rồng cứng rắn sắc bén vô song, nhất là chóp của hai chiếc răng nanh, có thể tạo thành long nha kiếm, hoặc là chế tạo thành đầu mũi thương... Long nha kiếm trong truyền thuyết, cả Long thương, đều là làm như vậy. Chẳng qua công nghệ..."

Hạ Á có chút căm tức: "Biết rồi biết rồi! Vẫn là phải đi tìm ải nhân, đúng không! Ta biết rồi! Còn gì hay không?"

Ngoài miệng hắn thì cáu gắt vậy chứ thực ra trong lòng lại quyết chủ ý, lát nữa chờ con rồng này chết, sẽ nhổ bằng sạch tất cả răng của nàng.


Còn cả da rồng nữa.
A Đạt thở dài: "Đóa Lạp là một Thổ hệ long (Rồng đất), da của nàng chế thành áo choàng có thể phòng ngự tuyệt đại đa số Thổ hệ ma pháp, đối với những hệ ma pháp khác, nếu chỉ là ma pháp cấp thấp thông thường công kích cũng có năng lực phòng ngự nhất định. Xem như là một kiện trang bị phòng ngừa ma pháp."

Hạ Á nghe xong quả nhiên tâm động, nhưng cũng có chút chột dạ nhìn nhìn A Đạt: "Áo choàng da rồng này… không cần tìm ải nhân đến chế tác chứ..."

A Đạt cười cười: "Đương nhiên không cần, ải nhân chỉ am hiểu nhất là công nghệ rèn thôi chứ cũng không am hiểu về may vá lắm."

Hạ Á thở phào, trong lòng vẫn còn cảm thấy chưa đủ: "Còn gì không?"

"Còn có... gân rồng!" A Đạt ánh mắt chớp động, ngữ khí thoáng hưng phấn một chút: "Nếu ngươi am hiểu về cung tiễn mà nói, gân rồng chính là vật liệu chế tạo một cây cực phẩm bảo cung! Một cây cung tốt, thứ khó tìm nhất chính là dây cung thượng đẳng! Mà gân rồng cứng cỏi lại có thể co dãn, có sẵn ma pháp thuộc tính, đao kiếm cũng chém không đứt, có tính đàn hồi cực cao... Trong truyền thuyết, trên đại lục, trong ba cây thần khí cung được công nhận là nổi tiếng nhất của tinh linh tộc, có hai cây dây cung đều là dùng gân rồng chế tạo!"

Thần khí?
Hạ Á mặt đỏ rực lên, ánh mắt phát sáng... Thần khí hả!!

Hai chữ Thần khí này đại biểu cho cái gì?!!

"Có điều..." A Đạt lập tức ngữ khí biến đổi, thở dài.

"Có điều cái gì?" Hạ Á lập tức sinh ra vài phần cảm giác không ổn, A Đạt này mỗi lần nói đến vật liệu trên thân rồng tốt như thế nào như thế nào, cứ một chữ "Chẳng qua" sắp xuất hiện thì tiếp đó tất nhiên sẽ chẳng có lời nào hay.

Quả nhiên!
"Có điều, gân rồng có thể làm dây cung, nhưng một cây cung cũng không thể chỉ có dây cung! Thân cung cũng phải là vật liệu thượng đẳng mới được. Xứng đôi với gân rồng, đầu tiên phải dùng nước mắt của tinh linh trong truyền thuyết ngâm gân rồng, sau đó dùng một loại sắt cực kỳ hiếm thấy trong truyền thuyết của ải nhân tộc để tạo ra thân cung..."

Hạ Á nghe mà muốn hộc máu...
Hay a! So với việc tạo ra Long lân giáp còn khó hơn!

Long lân giáp chẳng qua cũng chỉ phải tìm ải nhân, trong khi muốn tạo ra một cây cung gân rồng thì ngay cả tinh linh tộc cũng phải đụng đến!

"Này! Ngươi không phải muốn giỡn ta đấy chứ!" Hạ Á mặc kệ, hắn cả giận nói: "Ngươi bên phải một cái ‘trong truyền thuyết’, bên trái một cái ‘trong truyền thuyết’, mấy thứ này bị ngươi nói ba hoa chích choè, lại toàn là thứ không thể có sẵn dùng được! Ngươi nói nửa ngày trời, thứ gì tốt cũng đều phải ‘trong truyền thuyết’! Lão tử tìm đâu ra lắm thứ chó má ‘trong truyền thuyết’ như vậy chứ! Lại còn cái gì mà nước mắt tinh linh... Lão tử hiện tại chỉ nghĩ thôi cũng đã muốn rơi nước mắt rồi!!"

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.