Chương 43: Vĩnh hằng chi lệ


Biên: A Lá
A Đạt cười lạnh nhìn Hạ Á, trong ánh mắt tràn đầy sự châm chọc: "Ngươi muốn thứ tốt, thứ tốt đương nhiên là sẽ khó đạt được! Nếu dễ dàng có thể làm ra, như vậy chẳng phải là mỗi người cũng đều có thể có được hay sao? Ngươi thử ngẫm lại xem, trên đại lục hàng trăm ngàn năm qua có bao nhiêu món trang bị thuộc tính rồng? Nếu không phải khó đoạt được như vậy mà nói thì mọi người cũng đã chẳng đánh nhau vỡ đầu vì mấy thứ này rồi."

Hạ Á bị nói cho nghẹn họng, mới giật mình thở dài: "Được rồi! Xem như ngươi nói có đạo lý..."

Hắn nhịn không được ngắm nghía con rồng này, Đóa Lạp đáng thương còn chưa có tắt thở mà trong lòng dế nhũi đã bị lột da rút gân mất rồi, nhưng lòng tham của dế nhũi vẫn còn chưa đủ: "Còn những thứ khác có gì tốt không?"

"Những thứ khác ngươi sẽ không dùng đến." A Đạt thản nhiên nói: "Ta đã nói rồi, ta muốn lấy đi một thứ, thân thể rồng này thuộc về ngươi, nhưng linh hồn của nàng thì thuộc về ta!"

"Linh hồn?" Hạ Á bĩu môi: "Linh hồn gì gì đó, ta cũng chẳng buồn tranh đoạt với ngươi, ta cũng không phải ma pháp sư. Nhưng ta hỏi thật... Thịt rồng này... Ách, thịt rồng có tác dụng gì không?"

A Đạt tức thì sửng sốt một phen, trừng mắt nhìn nhìn cái gã dế nhũi này, thất thanh: "Ngươi? Ngươi không phải là muốn ăn nàng đấy chứ?"

Hạ Á ngượng ngùng chùi mép: "Mấy ngày nay toàn ăn thịt gà rừng, thấy một con súc sinh to như vậy, hiện tại yên ổn rồi mới nhớ ra chúng ta hôm nay vẫn còn chưa ăn cơm trưa..."

A Đạt trợn mắt há hốc mồm.
Hắn tuy rằng là một con rồng, nhưng lại dưới lốt người, cũng đã sống rất lâu trong thế giới loài người, từng gặp qua muôn hình muôn dạng người, song lại chưa từng gặp tên súc sinh nào gan lớn bao trời như tên dế nhũi trước mặt này!

Người bình thường đối mặt với một con rồng, trong lòng khó tránh khỏi có chút kính sợ. Ngay cả đám cường giả đồ long trong truyền thuyết đối với rồng cũng bảo trì đủ kính ý.

Vậy mà tên dế nhũi này... lại nghĩ tới ăn?!

Thấy bộ dạng A Đạt trợn mắt há hốc mồm nhưng Hạ Á thật ra không hề có tí bất an nào. Trong bụng cái tên dế nhũi này thực sự là tập quán vô pháp vô thiên, chẳng hề có chút khái niệm kính sợ nào cả. Với hắn mà nói, con rồng này dù sao cũng đã hấp hối, cường đại hay nhỏ yếu thì cũng như vậy cả thôi.

Hổ dữ, sài lang cũng đều rất mạnh, thế nhưng chẳng phải sau khi đánh chết đều ăn thịt cả hay sao!

"Đối với ngươi." Hạ Á biểu tình rất quỷ dị: "Ta nói này A Đạt, ngươi nói thế nào thì cũng là một con rồng, ả rồng cái này cũng coi như là đồng loại của ngươi. Nhưng xem ra, giữa ngươi cùng nàng có thù hận rất sâu a. Nếu không, ngươi sao lại cẩn thận dạy ta làm thế nào để lột da rút gân nàng như vậy?"

A Đạt thần sắc biến đổi. Hào quang trong ánh mắt mới rồi nhất thời thu liễm trở về, tay chân bỗng trở nên lúng túng.

Trường hợp loại này Hạ Á cũng chưa từng thấy qua. Nhưng dù sao chuyện xưa cũng đã nghe nhiều rồi, không khỏi cứ án theo những quy tắc thông thường mà suy đoán...

Dế nhũi thận trọng lên tiếng: "Chẳng lẽ... Ngươi cùng mẫu long này từng có tình ý?"

Nói chung thì, chuyện xưa diễn ra đến đây phần lớn chẳng phải đều là một đoạn sầu triền miên cộng thêm ân oán tình thù, ái tình cắt đứt sao? A Đạt hơn phân nửa là cùng mẫu long này từng có tình ý rồi! Ừm... Sau đó không biết vì cái gì mà yêu quá hóa hận, có thể là A Đạt – rồng đực - này có nàng rồng khác, hay là mẫu long này cắm sừng A Đạt, thử ngẫm nghĩ kỹ càng một chút xem.

Hoặc là... Một đoạn tình khó nói? Vụ này cũng thực quá kích thích đi!

Ánh mắt Dế nhũi tỏa sáng, chờ đợi nghe A Đạt kể ra đoạn chuyện xưa này. Đừng trách Hạ Á quá tò mò, đây cũng chẳng phải là mấy vụ tai tiếng của dạng nhân vật như Tác Phi Á đại thẩm tại Dã Hỏa trấn, mà đây là rồng a, hai con rồng còn sống sờ sờ ra đó!

Chẳng qua... trông thấy A Đạt cùng con rồng này đứng cạnh nhau cũng có chút cảm giác "người và thú" ...

(Không thể không nói, lão gia hỏa dạy dỗ Hạ Á về phương diện này thật sự quá ác liệt rồi...)

A Đạt lần này lại tịnh không có bị Hạ Á chọc giận, hắn phảng phất thầm thở dài, đầu ngón tay vuốt ve một chút trên cổ Đóa Lạp, khóe miệng hé ra một nụ cười hờ hững yếu ớt: "Ngươi đoán sai rồi."

Trong ngữ khí của hắn có chút cô đơn buồn bã.

"Tình yêu... Chết cười, ngươi tự dưng lại có thể liên tưởng đến tình yêu. Nhưng mà thật sự là đáng tiếc, nếu giữa ta và nàng có nảy sinh tình cảm mà nói thì có lẽ chúng ta đã không xảy ra bi ai của ngày hôm nay rồi."

"Ta cùng Đóa Lạp đều sinh ra tại lãnh địa của long tộc ở cực bắc, chúng ta thuộc về những bộ lạc rồng khác nhau. Đóa Lạp khi còn rất trẻ đã xinh đẹp nổi tiếng trong bộ lạc, sự kiêu ngạo của nàng, sự cao quý của nàng, sự thông minh của nàng, khiến cho vô số rồng trẻ tuổi hy vọng lọt được vào mắt xanh của nàng. Có điều, xin ngươi đừng hiểu lầm, ta cùng nàng cũng không phải là đồng tộc. Ta là một Băng tuyết long, cho nên, dựa theo truyền thống của long tộc, rất hiếm có rồng vượt qua tộc hệ để tiến hành kết hợp. Mà cũng như nàng, ta từ khi sinh ra đã là con rồng có thiên phú cao nhất trong tộc, cũng như nàng, ta từ khi sinh ra đã được hưởng thụ hết thảy: hâm mộ, sủng ái, ca ngợi...

Ta cùng Đóa Lạp kỳ thực là một loại quần thể, chúng ta sinh ra vốn đã cao cao tại thượng, từ khi sinh ra đã là kẻ nổi bật trong quần thể chủng tộc, được người ta dùng hết thảy những lời ngon tiếng ngọt tốt đẹp nhất mà ca ngợi vây quanh. Chúng ta từng vì thế mà lâng lâng, thậm chí còn đánh mất bản tính của mình. Chúng ta từng nghĩ, từ khi chúng ta bắt đầu sinh ra, bầu trời này chính là sáng tạo ra để dành cho chúng ta. Bầu trời này là của ta, mặt đất là của ta, hết thảy đều đương nhiên thuộc về ta.

Đúng lúc ấy thì chúng ta gặp nhau.
Một tên súc sinh đang ở trên cao cao tại thượng gặp một ả súc sinh cũng cao cao tại thượng khác, như vậy nếu song phương không thể làm bằng hữu mà nói thì cũng chỉ có thể trở thành địch thủ! Trừ thế ra, không có con đường thứ ba.

Quần thể Long tộc cứ cách một khoảng thời gian lại có một lần chọn lựa, từ bên trong các tộc hệ chọn lựa ra con rồng trẻ tuổi cường tráng nhất, thông minh nhất, có thiên phú cao nhất, mấy con rồng này được cho phép tiến vào thánh địa của Long tộc, cầu nguyện với Long thần, mà kẻ may mắn trong số đó có thể được Long thần chúc phúc, đạt được một số năng lực cường đại đặc biệt mà Long thần ban cho.

Thật bất hạnh là, trong lần chọn lựa đó, cuối cùng số người nổi bật được chọn lựa ra lại nhiều hơn một.

Không chỉ ta, mà còn có nàng!"
Hạ Á có chút thất vọng...
Sao chẳng thấy có gì kỳ cục bên trong đó nhỉ? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là đối thủ cạnh tranh hãm hại nhau?

"Lần đó chọn lựa rất công bằng." A Đạt cảm giác được nghi hoặc của Hạ Á: "Chọn lựa như vậy là do các tộc lão trong tộc của chúng ta cùng vài vị nguyên lão đức cao vọng trọng chủ trì, là không thể nào giả dối được. Mà Đóa Lạp bại bởi ta, lần đó cơ hội bị ta chặn lại. Ta tiến nhập thánh địa, rồi tiến hành cầu nguyện..."

A Đạt nói tới thời điểm này, ngữ khí rất hàm hồ, tựa hồ không muốn nhắc nhiều tới sự tình bên trong, hắn rất nhanh lại tiếp tục kể: "Khi ta từ thánh địa đi ra ngoài, ta trở thành kẻ chói sáng nhất của long tộc, cơ hồ tất cả rồng đều đàm luận đến ta, kẻ được lựa chọn cầu nguyện với Long thần.

Mà những chuyện này đương nhiên đã kích động rất sâu sắc tới Đóa Lạp, kẻ thất bại."

Hạ Á vểnh tai, hắn cảm thấy dường như đã đến đoạn kịch tính.

Quả nhiên...
"Rất nhanh, Đóa Lạp tìm tới ta. Bắt đầu từ thời điểm đó, nàng làm bộ sùng kính ta, cực lực xu nịnh ta, lấy lòng ta. Rất nhanh, chúng ta đã trở thành một đôi tình lữ được toàn bộ long tộc công nhận. Tuy rằng chúng ta thuộc loại bất đồng tộc hệ, nhưng bởi vì chúng ta đều là người nổi bật tại bộ lạc, tất cả long tộc trưởng lão rất xem trọng sự kết hợp của chúng ta.

Có điều, hết thảy những chuyện này hóa ra đều là thủ đoạn ngoan độc của nàng!

Trong ngày tân hôn của chúng ta, nàng tặng cho ta một loại kịch độc nguyền rủa mãnh liệt."

A Đạt nhẹ nhàng cười, hắn cười đến nỗi các ngón tay cũng run lên, trong khóe mắt lộ ra hàn ý rất sâu: "Ta từ trước đó đã rất thích học biến hình thuật, đối với long tộc mà nói, đây chỉ là một ma pháp nho nhỏ, rất nhiều rồng đều có thể sử dụng biến hình thuật, cũng có một số đồng loại biến thành những hình dạng khác, trà trộn vào đại lục trong nhân loại hoặc là ải nhân để du lịch tại thế giới của chủng tộc khác. Ta cực kỳ thích biến hình thuật, vào ngày hôn lễ của chúng ta, nàng đã lừa gạt rủ ta biến thành hình dáng nhân loại, sau đó, ta uống phải kịch độc do nàng hạ độc - Vĩnh hằng chi lệ."

Hạ Á nhíu mày: "Cái gì cái gì lệ?"

"Vĩnh hằng chi lệ." A Đạt hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt hiện lên một tia phẫn hận: "Đây là một loại bảo vật kỳ quái thuộc về tinh linh tộc, nó sinh trưởng bắt nguồn từ một nơi có tên là ‘Vong Thế Hoa’, cực kỳ hiếm thấy và khó đạt được, mà thứ này cũng chỉ có tác dụng duy nhất là một loại nguyền rủa kỳ quái.

Trong truyền thuyết, chỉ cần uống vào một giọt Vĩnh hằng chi lệ, vô luận ngươi lúc ấy là hình dạng như thế nào, ngươi sẽ vĩnh viễn ở trong bộ dạng ấy."

Hạ Á bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng sau đó tâm niệm lại xoay chuyển - Vĩnh viễn...

"Trời ơi! Như thế chẳng phải là có thể trường sinh bất tử sao?"

Nhìn thấy biểu tình kinh hỉ quay cuồng của Hạ Á, A Đạt cười lạnh một tiếng, dùng thanh âm lạnh như băng đánh bay sự si tâm vọng tưởng của Hạ Á: "Đương nhiên không phải."

Hắn thở dài: "Chỉ là bảo trì nguyên si bộ dạng trên, nói cách khác, nếu ngươi hiện tại uống vào một giọt thứ này, như vậy tới lúc ngươi tám mươi tuổi, ngươi vẫn có thể trông trẻ như ngươi hiện tại, nhưng tuổi thọ của ngươi cũng không kéo dài thêm, chỉ có hình dáng bên ngoài là trẻ thôi, sinh mệnh lực của ngươi không có gì gia tăng cả."

Hạ Á sửng sốt, không khỏi thất vọng uể oải: Chỉ là bảo trì nguyên si bộ dạng bên ngoài thôi a.

Nhưng lập tức thay đổi ý tưởng, cho dù không thật sự trường thọ, có điều, chỉ cần có thứ có thể vĩnh viễn bảo tồn thanh xuân hạng nhất này cũng đã đủ để cho toàn bộ nữ nhân trên thế giới phát cuồng rồi!

Thử nghĩ xem, nếu trên thế giới này có một thứ có thể khiến nữ nhân hét lên, đến thời điểm tám mươi tuổi vẫn còn dung nhan như cô gái mười tám vậy - Thực sự mà nói thứ này chẳng phải sẽ khiến cho toàn bộ nữ nhân trên thế giới đánh nhau đến vỡ đầu để đoạt được hay sao?

Hạ Á nhất thời thần tình hưng phấn, chà xát tay: "Cái đó, cái gì... Ngươi nói cái gì gì nước mắt đó có thể kiếm được ở đâu?"

A Đạt liếc mắt đã nhìn thấu dụng tâm gian trá của Hạ Á, hừ một tiếng: "Ngươi đừng có nằm mơ, loại này chỉ có tại lãnh địa của tinh linh tộc, hơn nữa dù có thì cũng là cực kỳ hiếm thấy, ngươi dù muốn cũng không thể nào có được."

Hạ Á đầu tiên là có chút thất vọng, nhưng lập tức lại xoay chuyển ý nghĩ, dù sao bản thân mình hôm nay cũng đã nghe rất nhiều cái gì đó "trong truyền thuyết" rồi, tương lai nếu có cơ hội sẽ chậm rãi dần dần chứng thực, trước cứ nhớ cho kỹ đã, để sau tính tiếp.

Chợt lại nghe thấy A Đạt tiếp tục nói: "Lúc ấy, sau khi hôn lễ qua đi, nàng rủ ta biến thành hình người, ta cũng không cự tuyệt yêu cầu của nàng, sau đó, ta uống cạn độc dược hai tay nàng dâng lên.

Bắt đầu từ ngày đó, ta đã bị hãm ở trong hình dạng của con người này, cho tới tận hiện tại!"

"Ta nhổ vào!" Hạ Á nhịn không được cả giận nói: "Nữ nhân này, a không, ả rồng này cũng quá độc ác đi. Chẳng qua cũng chỉ là ngươi thắng nàng một lần trong cái đợt tỷ thí chọn lựa gì gì kia, vậy thôi mà đã trả thù ngươi rồi sao? Nhưng mà... Nàng vì sao lại không trực tiếp hạ độc giết chết ngươi đi?"

A Đạt nở nụ cười, hắn nhìn Hạ Á, ánh mắt phảng phất thật ôn hòa, thanh âm bình tĩnh: "Ngươi đoán không ra sao? Thợ săn thân ái, ta rất không thích ngươi cứ đóng giả bộ dạng dã man thô lỗ này trước mặt ta - Ngươi có lẽ là một kẻ thô lỗ, nhưng ta biết rõ, ngươi tuyệt đối không phải đứa ngốc!"

Hạ Á bị lời nói của A Đạt làm cho sửng sốt một hồi, hắn cười gượng hai tiếng, vuốt vuốt tóc: "Được rồi... Ta nghĩ, nàng hy vọng có thể từ miệng ngươi khéo léo moi ra các bí mật của Long thần chúc phúc? Dù sao ngươi nói cũng chỉ có một mình ngươi được tuyển ra để tiến về phía Long thần cầu nguyện, tiến nhập vào cái thánh địa gì đó của các ngươi, rốt cuộc Thần của các ngươi có hiển linh không, có thật sự ban cho ngươi bản sự cường đại gì đó không?"

A Đạt nghe xong lời này, thoáng trầm mặc một hồi, lập tức nhẹ nhàng thở dài, liếc mắt nhìn Hạ Á, ngữ khí rất thành thật: "Ngươi quả nhiên rất thông minh, nhưng vì sao lại luôn thích biến mình thành bộ dạng thô bỉ tầm thường như vậy?"

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.