Chương 44: Tạm biệt.


Biên: A Lá
Hạ Á hắc hắc cười gượng không nói, trong lòng lại nhớ tới khi lão gia hỏa còn sống cũng thường xuyên dùng những lời này xuyên mỉa mai mình.

"Rõ ràng là ngốc mà lại cứ thích tỏ ra thông minh thì thường chết rất sớm. Còn nếu trông ngu xuẩn nhưng kỳ thực lại thông minh thì mạng sẽ rất dài."

"Người khác tưởng ngươi là kẻ ngốc mới có thể bỏ qua ngươi. Nếu mọi người đều biết rằng ngươi thông minh, như vậy các đại gia đều sẽ coi ngươi là tiêu điểm - Về sau muốn kề ‘gậy’ sau lưng phụ nữ cũng sẽ không dễ dàng như vậy nữa."

Hạ Á nghĩ đến đây, ra sức lắc lắc đầu, trên mặt lại hé ra nụ cười chất phác hoàn toàn vô hại: "Ai bảo ta thông minh, ta chính là một gã nhà quê dân dã mà thôi."

Nếu Tatara mà thấy nụ cười trung hậu này của Hạ Á, đương nhiên khóe mắt sẽ co rút lại. A Đạt lại chỉ thoáng cười cười, không nhắc đến đề tài này nữa.

Hắn nhìn Đóa Lạp hấp hối, tựa hồ có chút thất thần, sau đó rốt cuộc mới lên tiếng: "Kỳ thật... Nếu lúc trước ngươi thông suốt, hại ta thì sau này sẽ phải nhận kết quả như vậy, ngươi nhất định sẽ rất hối hận vì đã làm như thế."

A Đạt trên mặt mang theo một nụ cười: "Cái gọi là Long thần chúc phúc kỳ thật rất đơn giản, ta là người may mắn được chọn lựa ra từ trong tộc, Long thần ban cho ta một bản lĩnh đặc thù, chính là... Địch nhân đầu tiên hại ta sẽ bị cắn trả ngược lại! Tên súc sinh đầu tiên hãm hại ta đều bởi vậy mà mất đi một nửa lực lượng, sinh mệnh lực, ma lực, sức sống của cơ thể... Toàn bộ đều giảm đi phân nửa! Hơn nữa cũng vĩnh viễn bị kìm hãm dừng lại tại mức đó!"

Nụ cười của hắn lại càng thêm phần hòa nhã: "Đóa Lạp, năm đó ngươi cũng rất trẻ tuổi, long tộc chúng ta chỉ có sau khi trưởng thành, ma lực cùng lực lượng mới có thể đạt tới đỉnh cao, nhưng vì ngươi lại đi hạ thủ với ta quá sớm, kết quả là, ta biến thành nhân loại, không thể khôi phục được long thân, còn ngươi thì mất đi một nửa lực lượng, hơn nữa còn là một nửa lực lượng trong ‘trạng thái khi còn nhỏ’! Đóa Lạp cao quý mà kiêu ngạo lại trở thành một kẻ yếu ớt nhất trong toàn bộ long tộc! Chẳng lẽ ngươi không thấy sự trào phúng như vậy là rất mỹ diệu sao?"

Hạ Á nghe thế thì nhếch miệng, cái thứ Long thần chúc phúc quỷ quái này - sao lại là chúc phúc nhỉ? A, căn bản chỉ là trớ chú (lời nguyền rủa) thôi!

"Vĩnh hằng chi lệ của tinh linh tộc chỉ có bản thân kẻ hạ độc mới có thể giải trừ chú ngữ, ngươi đương nhiên là không chịu giúp ta giải trừ, nhưng ta cũng sẽ không giúp ngươi giải trừ Long thần trớ chú... Kỳ thật, ta nói cho ngươi hay, ta không phải không muốn giúp ngươi giải trừ, mà là không thể! Long thần trớ chú căn bản là không có biện pháp phá giải! Ngươi biết kết quả này nhất định sẽ rất ảo não phải không."

A Đạt đã đứng lên, tay hắn khẽ vuốt ve trên cổ Đóa Lạp, động tác mềm mại cẩn thận, phảng phất như tình nhân trong lúc ôn nhu âu yếm vậy, nhưng ánh mắt ấy, thanh âm ấy lại lạnh lẽo như băng.

Dưới sự vuốt ve của A Đạt, hơi thở của Đóa Lạp phát ra lại càng trở nên yếu ớt, mỏng manh dần. Nàng vô lực mở to hai mắt. Có điều trong ánh mắt lại không hề có thần thái. Trong hơi thở hàm chứa tiếng nghẹn ngào khe khẽ, ngay đến cả khí lực để nói chuyện cũng không có.

A Đạt đưa tay rút ra một khối tinh thạch màu hổ phách nhẹ nhàng đặt ở trước trán Đóa Lạp, sau đó cười nói: "Ngươi có biết đây là cái gì không? Ta trong khi du lịch tại thế giới Nhân loại phải mất rất nhiều năm mới tìm được thứ này. Ừm. Đây là một khối đá linh hồn khế ước. Yên tâm. Ta sẽ không đem linh hồn ngươi biến thành nô lệ của ta đâu. Bởi vì ta không có loại ma lực này. Nhưng mà linh hồn ngươi sẽ bị vĩnh viễn hút vào trong khối đá này, vĩnh viễn không thể trở về mộ địa được.

Bây giờ. Mời ngươi. Chết đi."
Đóa Lạp tuy rằng ánh mắt không thể nhìn được, song lại cảm thấy được nỗi sợ hãi sâu sắc. Nàng không cam lòng há miệng thở dốc, tựa hồ muốn rít gào, lại tựa hồ muốn phun ra long tức giết chết địch nhân. Nhưng rốt cuộc lại chỉ có thể phát ra một tiếng gào thét yếu ớt.

"Động thủ đi. Thợ săn." A Đạt quay đầu lại lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Á: "Dùng cái chuôi vũ khí sắc bén này của ngươi đâm vào trán nàng! Vũ khí của ngươi quá ngắn, không thể trực tiếp đâm vào tâm tạng của nàng được, nhưng độ sắc bén lại đủ để đâm thủng xương đầu cứng rắn của nàng."

Hạ Á không hề do dự bước tới, hai tay nắm hỏa xoa đi đến trước đầu rồng, miệng lại than thở vài tiếng: "Này! Oan có đầu nợ có chủ. Là A Đạt mời ta đâm ngươi. Ngươi là chết ở trong tay hắn. Ta chẳng qua chỉ là một tay đao phủ chấp hành mà thôi. Đừng ghi hận ta đấy nhé."

Nói xong, hắn nhắm hai mắt lại, dùng lực phi thân nhảy trên cổ rồng, giơ hỏa xoa nhắm thẳng đầu rồng đâm mạnh xuống!

Một âm thanh vỡ nát nặng nề vang lên, hỏa xoa xuyên thấu qua long cốt mà vào, phụp một tiếng, cắm thẳng vào long não cho đến lút cán!!

Đóa Lạp kêu rên lên một tiếng, đầu tựa hồ ngóc dậy, rồi lại rốt cuộc vô lực buông thõng xuống, trong miệng trút ra hơi thở cuối cùng, từ lỗ mũi toát ra một làn khói xanh...

Hạ Á một xoa đâm xuyên qua long não, nhất thời ngửi thấy một mùi hương kỳ dị thoảng qua mũi, hắn cũng không biết dịch não của rồng hóa ra lại có chứa kỳ hương, loại hương này khiến Hạ Á đầu óc không khỏi mơ hồ trong khoảnh khắc, chỉ cảm thấy cỗ hương khí kia từ trong lỗ mũi trực tiếp xộc vào não, nhất thời thấy toàn thân khoan khoái, trên người vốn nhiều chỗ có cảm giác đau đớn, trong khoảnh khắc cũng đều biến mất hết.

Trên thân rồng rất nhanh đã hiện ra một đám sương mù màu xanh trong suốt bốc lên, A Đạt ánh mắt híp lại, tay phải nâng khối hổ phách tinh thạch lên, trong miệng từng chữ từng chữ ngâm xướng lên một loại ca dao kỳ dị.

Đây cũng không phải ma pháp chú ngữ gì, cũng không phải ngôn ngữ gì của long tộc, mà là một loại tựa như khúc ca dao an hồn thông thường, có điều phát âm không lưu loát theo phong cách cổ xưa, các ký tự tuy là thanh âm của nhân loại, nhưng lại phảng phất là một loại cổ ngữ đã thất truyền từ xa xưa, Hạ Á nghe xong, trong mười câu thì có tới bảy tám câu là nghe không hiểu.

Đám sương mù màu xanh trong suốt dập dềnh trôi nổi kia chính là Long hồn. Cứ mỗi khi một con rồng chết đi, hồn phách sẽ rời khỏi thân thể, bay đi xa, tới một nơi rất thần bí, chính là mộ địa của Long tộc!

Long tộc có một loại truyền thống kỳ dị, chúng sau khi chết đi, không cần chôn cất, song lại phải tìm được hồn táng! Long hồn sẽ trở về mộ địa của long tộc, khi đó mới có thể vĩnh viễn siêu thoát.

Long hồn màu xanh kia tựa hồ muốn bay đi xa, nhưng dưới từng câu từng câu ngâm xướng của A Đạt, tựa hồ nhất thời có chút trì hoãn bay chậm lại, như thể bị tiếng ca dao này hấp dẫn, từng đám từng đám bay tới gần A Đạt, huyền phù giữa không trung, không ngừng biến ảo hình dạng, hóa thành một đám khí màu xanh, cuối cùng lượn lờ xung quanh lòng bàn tay A Đạt, tựa hồ bị kia khối hổ phách tinh thạch kia hấp dẫn, bị hấp thụ liên tục từng chút từng chút một...

Bộ dạng A Đạt tựa hồ hết sức cố gắng, trán hắn ướt đẫm mồ hôi, thanh âm cũng dần dần đứt quãng. An hồn khúc này tuy rằng không phải ma pháp song lại cực kỳ tiêu hao tinh thần lực của hắn, ánh mắt hắn rất mau chóng đã lộ ra vẻ mỏi mệt. Mãi tới khi đám Long hồn kia bắt đầu bị hút vào tinh thạch, A Đạt mới rốt cuộc nhẹ nhàng thở hắt ra, hắn cảm giác được sự mệt mỏi ập tới, cuối cùng thân hình lảo đảo một cái, chân mềm nhũn ra, ngã xuống trên cái xác rồng.

Long hồn kia đã bị hút vào tới hơn phân nửa, chỉ còn lại có vài mảnh sương mù màu xanh nhàn nhạt lưu lại, không chịu tiến vào trong hổ phách tinh thạch, A Đạt trước đó cũng đã không còn chống đỡ nổi nữa té xỉu, đám hồn phách còn lưu lại kia không có an hồn khúc chỉ dẫn, nhất thời liền mất đi phương hướng, có vẻ như muốn khuếch tán mở rộng ra.

Hạ Á nhìn thấy thế, trong lòng có chút tò mò, nhịn không được duỗi tay vươn ra bắt bắt, nhưng đám hồn phách vô hình kia làm sao có thể bắt được? Hạ Á vồ không khí, hai tay trống trơn, đám sương mù màu xanh biếc kia phảng phất như đột nhiên lại biến ảo hình dạng một lần nữa, tựa hồ bị hành động của Hạ Á kinh động, lập tức vù một cái, một đám yên khí lưu lại lượn lờ bên cạnh bàn tay Hạ Á, bay thẳng lên trên, rồi lại đột nhiên tụ tập ở trên cổ Hạ Á!

Trên cổ hắn lộ ra một khối đá không dính bụi, tức thì trở thành mục tiêu của tia tàn hồn này, đám yên khí vốn đã muốn tán đi lại đột nhiên tìm được một nơi như vậy, tốc độ tăng lên rất nhiều, không đợi Hạ Á kinh hô thành tiếng đã toàn bộ chui tọt vào bên trong!

Hạ Á há miệng thở dốc ra, đoạn nhìn tia yên vụ màu xanh biếc này chui vào trong mảnh dây chuyền trên cổ mình, hắn nhịn không được duỗi tay sờ sờ, sợi dây chuyền kia vẫn lạnh băng như cũ, nắm ở trong tay góc cạnh rõ ràng, nhìn qua thì thấy vẫn là bộ dạng không bám bụi như vậy, nhưng không hiểu vì sao, nhìn kỹ lại luôn luôn cảm thấy một cảm giác không ổn vi diệu, nhưng rốt cuộc không ổn ở chỗ nào thì lại không thể nói rõ được.

A Đạt tựa vào xác rồng, thở dốc một lát mới hoàn hồn lại, đứng lên, nhìn nhìn khối tinh thạch trong tay, màu hổ phách ban đầu đã biến thành sắc xanh, A Đạt trong lòng yên tâm, há mồm nuốt chửng khối tinh thạch, sau đó nhìn thoáng qua Hạ Á: "Vừa rồi hồn phách còn lưu lại đâu rồi?"

"Ách..." Hạ Á nghĩ nghĩ, không biết vì sao, lời đến bên miệng nhưng rồi lại không nói ra sự thật, đại khái là trong lòng theo bản năng làm ra lựa chọn: "Tản đi mất rồi."

"Tản đi mất rồi..." A Đạt gật gật đầu, cũng không nghi ngờ hắn, nhàn nhạt cười nói: "Tản đi mất cũng tốt, hồn phách đã bị ta hút hơn phân nửa, hồn phách lưu lại cũng không thể trở về long mộ, tan thành mây khói cũng là kết cục của nó."

A Đạt phảng phất trong thần sắc mang theo một tia phiền muộn nhàn nhạt, tuy rằng rốt cuộc đã hoàn thành sự tình đã suy nghĩ bao năm qua, lại đột nhiên có chút cảm giác vô vị tẻ nhạt, hắn nhìn Hạ Á, thoáng suy tư, lập tức nói nhanh: "Được rồi, chuyện của ta đã làm xong, thứ ta muốn cũng đã lấy đi rồi, hiện ở đây hết thảy đều là thuộc về ngươi."

"... Ta..." Hạ Á do dự một chút.
"Thợ săn." A Đạt nhìn Hạ Á, ánh mắt thoáng ôn hòa một chút: "Ta dù sao cũng phải cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, ta đã bị chôn sống ở ngoài núi rồi. Ta hiện tại là thân thể con người, cũng không có lực lượng gì hết. Không quản nói như thế nào, ta cũng nợ ngươi một lần!"

Nói xong, hắn không dài dòng cùng Hạ Á nữa, xoay người bước ra ngoài. Hắn mới đi được vài bước, Hạ Á nhịn không được kêu lên một tiếng: "Này! A Đạt, ngươi đi à?"

A Đạt xoay người, nhíu mày nhìn nhìn Hạ Á: "Ta đương nhiên là rời đi rồi."

Hạ Á há miệng thở dốc, trong lòng chỉ cảm thấy có chút không ổn, lại rốt cuộc rầu rĩ nói một câu: "Kim tệ ngươi còn thiếu ta đâu!"

A Đạt nở nụ cười, liếc mắt nhìn Hạ Á: "Tạm thời cho nợ đi, ngươi có thể tính lợi tức."

Nói xong, hắn bước nhanh ra ngoài, không hề quay đầu lại. Hạ Á do dự một lát, rốt cuộc cũng không đuổi theo, mặc cho A Đạt cứ như vậy ly khai.

Chờ sau khi A Đạt rời khỏi, Hạ Á mới nhảy tưng lên, đặt mông ngồi xuống, mau chóng đem sợi dây chuyền kia tháo xuống, lật qua lật lại trong tay nhìn nhìn, song thủy chung cũng chẳng nhìn ra vấn đề gì cả.

Long hồn? Rốt cuộc có tác dụng gì?
Ừm, đối với Hạ Á đại gia mà nói, quan trọng nhất là… Thứ gì mà chẳng có chỗ tốt?

Còn nữa... Thứ này có gì nguy hiểm không? Nghĩ đến đây, Hạ Á trong đầu một ý niệm lóe lên, hay là đem quẳng nó đi?

Nhưng nghĩ lại, đây dù sao cũng là một trong số ít những thứ lão gia hỏa lưu lại cho mình, mang ở trên người cũng coi như một vật kỷ niệm.

"Mẹ nó! Nàng lúc còn sống lão tử còn không sợ, giờ đã chết biến thành quỷ rồi, ta chẳng lẽ lại sợ hay sao?" Hạ Á hung hăng trợn mắt nhìn cái thây rồng kia, tăng thêm lòng can đảm cho bản thân.

Hắn dù sao cũng là một tên dế nhũi, sầu lo trong lòng đến nhanh, mà đi cũng nhanh, sau khi nghĩ thông suốt, bèn hoan hô một tiếng rồi nhảy dựng lên.

"Lột da rút gân!!"
 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.