Chương 52: đầu tường biến hóa Đại vương kì


Biên: A Lá
Kẻ đáng thương trước khi đi thì chợt nhớ tới, nếu mình đi thì lưu lại bên người dế nhũi chỉ có tên Tatara hèn mọn, bỉ ổi, nếu vậy đến hơn nửa là hắn sẽ tiết lộ thân phận mình cho dế nhũi mất.

Vì vậy, kẻ đáng thương đề xuất muốn dẫn Tatara đi theo khiến thần tình Tatara vừa kinh hỉ xen lẫn sợ hãi! Ít nhất nếu đi theo vị điện hạ xinh đẹp này thì mình sẽ không khổ sở như đi theo tên tiểu tặc động chút là đánh chửi này.

Kết quả, dế nhũi tham tiền quyết định bán vị ma pháp sư này lấy một kim tệ, đem gã ngườ hầu ma pháp sư này bán rẻ cho kẻ đáng thương.

Bỏ qua một bên thân phận làm người hầu không nhắc đến ra, một kim tệ, chỉ sợ trên đại lục ngàn vạn năm qua cũng chẳng có ma pháp sư nào có giá trị thấp đến vậy.

Trong lúc vô tình sáng tạo lịch sử, Hạ Á cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều.

Bởi vì đồ đạc, quần áo bên người Hạ Á quá nhiều, cho nên trước khi rời đi, Kỳ Phổ đã đem toàn bộ số ngựa của đám Ám Dạ ngự lâm kỵ sĩ cho hắn. Sau khi kẻ đáng thương cùng nhóm kỵ sĩ rời đi, hắn mang theo chiến lợi phẩm của mình, lên đường trở về.


À đúng rồi Kì Phổ thúc thúc, tại sao ngươi lại tìm được chúng ta vậy?


Ngả Đức Lâm ngồi ở trên ngựa có chút tò mò hỏi.

Sắc mặt Kì Phổ có chút buồn cười:
Lại nói tiếp, chúng ta ngày hôm trước gặp được một tên địa tinh, tên địa tinh đó kia không ngờ lại biết nói một chút ngôn ngữ của nhân loại, hơn nữa nó tự xưng là địa tinh quý tộc cái gì đó, ta mô tả một chút tướng mạo của ngươi, thì nó nói cho ta biết là nó đã gặp qua ngươi, nói ngươi cùng với người khác đồng thời ở ngọn núi phíc Bắc, chỉ cần đi dọc theo đường sông hướng về phương Bắc là có thể tìm được. Kết quả, chúng ta làm theo lời hắn thì gặp được các ngươi ở đó.



Địa tinh?
Ngả Đức Lâm có chút ngạc nhiên:
Cái tên địa tinh kia đâu? Sao thúc bắt được nó vậy?



Thật vất vả mới tìm được một tên gia hỏa như vậy. Cho nên ta hạ lệnh bắt nó lại rồi mang theo, vừa rồi khi

tìm thấy người thì ta mới hạ lệnh cho thuộc hạ đuổi nó đi.


Hạ Á cưỡi ở trên lưng ngựa, miệng nhẹ cất một điệu hát dân gian. Thỉnh thoảng hắn xoay người lại một cái, hơn hai mươi con ngựa xếp thành hành thật dài chạy theo, điều này là do những chiến mã này đã được huấn luyện nghiêm mật mà ra. Hắn dùng dây thừng buộc chúng lại với nhau nên sẽ không xảy ra chuyện chạy loạn. Hạ Á đại gia dẫn theo đoàn ngựa thồ, nhìn mỗi một thớt chiến mã lại chất theo không ít đồ đạc được bọc vào trong bao…. trong lòng hắn cảm thấy vui sướng vô cùng.

Nghĩ lại thời điểm khi mình vừa đi đến Dã Hỏa, toàn thân chẳng có gì, mà hiện tại, trên người có hai trăm kim tệ, thân mặc long lân giáp, cầm trong tay thần khí hỏa xoa, còn có hơn hai mươi thớt chiến mã, thật sự mình kiếm được lợi nhuận khá lớn......

Nếu mỗi lần đi ra mạo hiểm đều có thu hoạch lớn như vậy thì Hạ Á đại gia ta chỉ cần đi làm vài chuyến thì đủ để về hưu dưỡng lão rồi.....

Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là ... lúc này hắn không còn được tiền hô hậu ủng như lúc trước. Có lúc nhiều nhất hắn dẫn theo những mười mấy địa tinh, còn có kẻ đáng thương, A Đạt, Tatara rồi tên gia hỏa thú vị Áo Khắc Tư, tùy ý là có thể đấu võ mồm, nói chuyện phiếm.

Lúc này hắn chỉ có đơn độc trên cánh đồng bát ngát nên có chút nhàm chán......

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên hắn chợt nghe thấy xa xa phía trước truyền đến một tiếng sói tru, mơ hồ còn có tiếng kêu thảm thiết, thê lương.

Trong lòng Hạ Á vừa động, hình như âm thanh kêu thảm thiết kia dường như có chút quen tai thì phải.

Hắn phóng ngựa nhanh hơn, một lúc sau đã bắt gặp một thân ảnh nhỏ bé đang từ giữa cánh đồng bát ngát vội vàng chạy đến, làn da xanh biếc, khuôn mặt xấu xí đúng là đặc điểm của một tên địa tinh!

Mà nhìn kỹ một chút, chẳng phải là vị Vương phi tiên sinh đang trốn tránh kia sao!

Vương phi tiên sinh chạy trốn thở hồng hộc, ngay phía sau hắn là những ánh mắt thèm thuồng phát ra từ đám chó sói.

Hạ Á vừa nhìn thấy Áo Khắc Tư, nhất thời hàm răng cũng có chút ngứa ngáy, nhớ tới việc tên gia hỏa này không ngờ dám phản bội mình mà chạy trốn, bất quá nghĩ lại thì độ tin cậy, trung thành của lũ địa tinh thật sự là thấp đến đáng thương ngược lại nhìn Vương phi tiên sinh bị đám chó sói đang đói đuổi theo trông cực kỳ thê thảm, khiến hắn không khỏi mỉm cười.

Áo Khắc Tư chạy như đã muốn tắt thở, cái mông của nó đã bị chó sói cắn mất một miếng thịt, máu tươi đầm đìa, đau đến kêu thảm thiết không thôi, từ xa xa nhìn thấy đoàn ngựa thồ, rồi nhìn kỹ thấy người ngồi phía trước chính là vị Hạ Á đại gia kia, nó như thấy được cứu tinh, lập tức chạy vội tới, liều mạng hô hét.


Chủ nhân! Áo khắc! Áo khắc! Chủ nhân! Cái mông của Khắc Tư! Chủ nhân, cứu mạng!


Hạ Á vài bước nhảy tới, một cước đá bay con sói đang
thơm
mông Áo Khắc Tư, dưới cú đá của hắn, con sói bị đá bay tít, đồng thời đầu nó cũng vỡ ra, hai con sói còn lại thấy Hạ Á hung ác như thế, kêu thảm thiết một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy thật nhanh.

Hạ Á đứng ở trước mặt Áo Khắc Tư, sờ cằm cười hắc hắc. Áo Khắc Tư thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi thấy ánh mắt này của Hạ Á, hắn lập tức nhớ tới chuyện mình trốn đi trước kia, khuôn mặt không khỏi đen sì.


Tốt lắm, tác tác của ta, đây là lần thứ hai ngươi lọt vào tay ta.
Hạ Á nhẹ nhàng một cước đá Áo Khắc Tư ngã lăn, chỉ vào con sói chết phía xa xa kia:
Còn thất thần ở đó làm gì? Đó sẽ bữa tối của chúng ta đấy, mau khiêng nó đi theo đi.


Địa tinh giảo hoạt này như được đại xá, thở phào nhẹ nhõm, hắn biết rằng vị chủ nhân này coi như bỏ qua cho mình. Trên mặt nó vẫn cố ý tỏ vẻ sợ hãi như trước, chạy tới khiêng con sói chết kia lên rồi gia nhập vào đoàn ngựa thồ của Hạ Á.

Nhà của Hạ Á kỳ thật chính là cách Dã Hỏa trấn ước chừng bảy tám dặm, phía trên một ngọn núi. Bởi vì khoảng cách nơi đó tới Dã Hỏa trấn thật sự quá gần nên trên núi chẳng có ma thú gì hết, tất cả chúng đã bị đám thợ săn ở xung quanh giết chết cả rồi. Thậm chí cả mấy năm gần đây ngay cả chó sói hay dã thú cũng rất ít khi được nhìn thấy.

Lúc Hạ Á về đến nhà, hai căn phòng rách rưới trước kia vẫn như cũ, không hề bị hỏng gì hơn, lúc trước rời đi hắn tiện tay làm một cái dấu trên cửa nay cũng không bị người khác mở ra, cái địa phương quỷ quái này chỉ sợ dù có mở sẵn cửa thì bọn đạo tặc cũng không thèm thăm.

Hạ Á mang theo đồng chiến lợi phẩm khổng lồ cùng đoàn ngựa thồ về tới nơi thì một cảm giác tiêu điều xuất hiện trong lòng. Hắn phi thân xuống ngựa, một hơi chạy tới phía sau núi, tìm được mộ phần của lão gia hỏa ngày trước, mộ phần vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, lúc trước mình lấy miếng gỗ làm bia mộ, trên đó có chút chữ viết nhưng đã rất mơ hồ rồi, thật sự thì sau thời gian lâu dài bị gió mưa ảnh hưởng đã khiến bia mộ bằng gỗ này bị mục ra.

Hạ Á thở dài, sờ sờ bia mộ:
Chờ thêm hai ngày nữa, ta sẽ tìm một khối đá tốt để làm bia mộ thật tốt cho lão.


Nhìn nhìn lại mấy chữ do mình tự viết lên bia mộ:
Lão gia hỏa chi mộ
, Hạ Á trầm tư một lát, thấp giọng than thở nói:
Ôi, lão già này, không biết rốt cuộc ngươi là ai đây


Về nhà sắp xếp một chút, sau đó chuyện đầu tiên Hạ Á làm chính là đến cái sơn cốc nhỏ, chặt đổ mấy cây đại thụ ở hai đầu sơn cốc, hắn đuổi hơn hai mươi con ngựa thồ vào trong, biến nơi đây trở thành một chuồng ngựa thiên nhiên.

Hạ Á nắm lấy người Áo Khắc Tư rồi nói:
Chăm sóc ngựa ta để ngươi làm, nếu thiếu một con, ta liền chặt một bàn tay ngươi! Thiếu bốn con thì ngươi sẽ bị chém cả tứ chi, còn thiếu năm con… hắc hắc......


Nói tới đây, Hạ Á không hảo ý nhìn nhìn hạ bộ của địa tinh một cái, Áo Khắc Tư nhất thời cũng cảm giác được cái kia của mình chợt lạnh lẽo cả lên, nhanh chóng ưỡn ngực cam đoan.

Địa tinh đã quyết định sẽ không chạy trốn, nếu hắn chạy về cánh đồng màu đỏ bát ngát đó thì bất quá cũng chỉ là một địa tinh lang thang mà thôi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết hoặc là chết đói. Ở lại đây, đi theo chủ nhân cường đại này thì còn có thể ăn uống no đủ...... Chỉ cần nghe lời để không bị đánh là được rồi.

Hạ Á đem địa tinh ném vào khu nuôi ngựa phía sau núi, còn mình thì quay lại phòng, tìm tòi nửa ngày, một hơi kiểm tra lại toàn bộ đồ vật mà khi còn sống lão gia đã dùng qua nhằm tìm ra chút ít dấu vết.

Hắn cẩn thận lục soát khắp nơi, nhưng trong căn phòng này cũng chẳng có nhiều đồ vật cho lắm, mất một ngày, hắn cũng chẳng có thu hoạch gì.

Lão gia hỏa này có mấy quyển sách vàng ố thì đã sớm bị mình đọc trộm hết rồi, nếu thật sự có manh mối gì thì từ xưa mình đã phát hiện ra rồi chứ chẳng cần phải chờ tới tận bây giờ.

Về phần di vật của lão gia hỏa này thì lại càng không có. Lúc hắn chết cũng chỉ có cái giường cũ, một cái chăn mỏng tới bạc hết cả mầu, bộ quần áo trên người thì chỉ mới được may hai năm trước đó.

Trước kia nghĩ rằng lão gia hỏa này là kẻ nói khoác, nhưng sau nhiều kinh nghiệm thực tế, hắn càng ngày càng khẳng định lão nhất định là một kỳ nhân ẩn sỹ!

Nếu không, dây chuyền trên cổ mình, Hỏa Xoa, còn có Phá Sát Thiên Cân kia nữa, điều này thật sự khó giả thích.

Lão gia hỏa này nếu thật sự là một cường giả võ thuật thì tại sao lại không dạy mình cho cẩn thận? Ta lại chính là đứa con nuôi duy nhất của lão a. Lão như vậy chẳng phải một thân bản lãnh đều đem chôn xuống đất, trở thành lãng phí cả hay sao?

Về phần lão từng nói qua rằng lão từng là tướng quân...... Hạ Á cũng không dám hoài nghi. Từ nhỏ đọc qua đống sách vở của lão Hạ Á đã có chút nghi ngờ.

Nhìn đống đồ vật trước mặt này đã quá cũ nát, hơn nữa phần lớn là không có thu hoạch gì, hắn không khỏi ôm đầu thở dài.

Ngày hôm sau, Hạ Á bắt đầu lu bù công việc, hắn đem tất cả chiến lợi phẩm rồi cả long lân vào trong một cái hầm vừa được đào tại trong phòng.

Bộ long lân trước bị hắn cắt thành vài khối lớn, sau khi hắn dùng bột đá chà sát qua, sau đó bắt đầu phơi nó bên ngoài nắng, còn có bộ xương rồng, chúng đều là nhữung thứ cực kỳ cứng rắn, nghe nói là tài liệu ma pháp tốt nhất cũng được hắn giấu kín trong hầm. Ngoài ra, một chiếc răng rồng bén nhọn được hắn để trong tay nhìn cẩn thận hồi lâu.

Chiếc răng này thật lớn và cứng rắn, nó lớn chừng bắp tay của hắn, trên đó còn có răng cưa, Hạ Á thử dùng nó chém qua chiếc áo giáp của kỵ sĩ Ám Dạ Ngự Lâm, thì quả nhiên chiếc răng rồng này so với kiếm còn cứng rắn hơn. Xem ra nếu thật sự có thể rèn nó thành vũ khí thì thật tốt, nhưng mà theo lời A Đạt nói, chỉ có ải nhân mới có công nghệ rèn vũ khí loại này thôi.

Hạ Á thở dài rồi cũng thuận tay ném nó vào hầm.

Tổng cộng mất vài ngày thời gian, Hạ Á rốt cục cũng đem toàn bộ chiến lợi phẩm phân loại ra, cuối cùng hắn phát hiện thứ duy nhất mà mình có thể sử dụng được chỉ là tấm da rồng mà thôi, nghĩ tới nghĩ lui thì kiểu gì hắn cũng phải ghé qua Dã Hỏa trấn để tìm người may hộ mới được.

Thế nhưng trên Dã Hỏa trấn đều là những thứ người ra sao! Điều này Hạ Á cực kỳ rõ ràng, nói không chừng ngay cả một tên bồi bàn cũng có thể là tội phạm truy nã hàng đầu của đế quốc! Ngay cả trong các tiệm may cũng có thể là nơi ẩn trốn của những tên đạo tặc, vì vậy hắn cũng chẳng yên tâm chút nào khi đưa bộ da rồng này giao cho họ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hạ Á không nhịn được phải thở dài:
Trong nhà nếu có một nữ nhân có phải là tốt không.


Bỗng nhiên lúc này hắn chợt nhớ ra một việc.

Nói đến nữ nhân...... Hạ Á chợt nhớ tới, hiện giờ chính mình cũng được coi như là người giàu có, mấy trăm kim tệ có giá trị cực lớn, tuyệt đối xem như một tiểu phú rồi.

Trên Dã Hỏa trấn không có người tốt! Vì thế tại đó có thể mua được bất cứ thứ gì trên phố chợ đêm!

Đồng thời...... Trên Dã Hỏa trấn cũng có một con phố
son phấn
! Nghe nói chỗ đó là thiên đường cho các nam nhân. Trước đây mình đã được nghe nói nhiều về nơi đó, bây giờ ......

Bên hông tiền đầy túi cũng khiến nam nhân phải lo lắng.

Còn có...... cháu gái của Tác Phi Á đại thẩm nữa......

Nam nhân có tiền liền trở nên đồi bại, những lời này thật đúng là chí lý!

Hạ Á động tâm ! Trong lúc nhất thời, cái gì mà áo choàng da rồng, rồi mọi chuyện linh tinh khác đều vứt một só, sau đó hắn vỗ vỗ đầu, trở về phòng lấy một ít kim tệ nhét vào lồng ngực, rồi đem hỏa xoa đeo trên lưng, tắt đèn, đóng cửa phòng rồi hướng Dã Hỏa trấn mà đi.

Trong áo có tiền, Dế nhũi chỉ cảm thấy lo lắng mười phần, dưới chân lại càng đi như bay, thần thanh khí sảng.

Hạ Á cũng không phải thật sự biến hóa, chẳng qua phàm là nam nhân đang nghèo đói bỗng nhiên phát đạt, mà trùng hợp là tên nam nhân này lại còn là một xử nam nữa, cho nên tình huống như vậy thì bất cứ kẻ nào đều có tâm tư đó.

Chỉ là lòng tràn đầy kích động, Hạ Á một đường chạy vội tới Dã Hỏa trấn, cách thật xa đã thấy cánh cửa thành mở rộng, mấy tên võ sĩ dong binh đoàn gác cửa trước đây cũng không thấy, thay vào đó chính là đám bộ binh trong tay kiếm, thuẫn đầy đủ, theo trang phục bên ngoài thì hiển nhiên bọn họ không phải đám dong binh đoàn mới chiêu mộ.

Bất quá rất nhanh, hắn thấy rõ cờ treo phía trên tường thành.

Trên cái cờ đó thêu huy chương: Hai thanh trường kiếm giao nhau kèm theo những hoa văn trang trí, tạo thành một chữ thập, trên chữ thập đó có đứng một con hùng ưng trông uy phong lẫm liệt.

Hạ Á mặc dù chưa thấy qua nhiều thứ trên thế gian này, nhưng vừa nhìn thấy thì hắn liền nhận ra, đây chính là Ưng kỳ chính thống của Byzantine đế quốc!


Chẳng lẽ ta xuất môn mấy ngày nay, Dã Hỏa trấn đã lại đổi chủ sao?
Hạ Á có chút buồn bực.

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.