Chương 53: Ép buộc
Biên: A Lá
Dã Hỏa trấn đổi chủ, điều này cũng không tính là ngạc nhiên. Chỉ có điều bị quân chính quy của Byzantine đế quốc chiếm thì thật sự là chuyện hiếm thấy.
Hạ Á thoáng nghi hoặc một chút, cũng không để ý nhiều nữa, dù sao chuyện này cùng mình đã không còn quan hệ quá lớn. Mặc kệ kẻ chiếm lĩnh đổi thành là ai đi nữa thì mong rằng Dã Hỏa trấn vẫn có quy củ như trước đây.
Nhưng khi Hạ Á đi đến phía dưới tường thành, khi thấy rõ áo giáp của mấy tên thủ vệ của Byzantine đế quốc thì không khỏi ngây ngẩn cả người.
Không ngờ đám gia hỏa này lại chính là mấy tên dong binh đoàn hồi trước! Trước đó vài ngày khi lần cuối cùng Hạ Á ở đây, thân phận của những người này vẫn là chiến sĩ dong binh đoàn, bởi vì Hạ Á muốn vào trấn nên một tên trong số đó đã thu đồng tiền cuối cùng của hắn, coi như là nộp thuế.
Đối với những kẻ lấy tiền từ trong túi của mình, Hạ Á đều vô cùng nhớ!
Như thế nào mới chỉ có vài ngày mà bọn người kia đều có biến hóa nhanh như vậy, không ngờ giờ đã thành quan quân của Byzantine đế quốc?
Chính lúc Hạ Á còn đang ngây ngốc, chợt phía sau truyền đến tiếng vó ngựa.
Một tiểu đội kỵ binh của Byzantine đế quốc phi đến, xem ra đây là đội kỵ binh tuần tra khu vực xung quanh. Hơn mười danh kỵ binh mặc nhẹ giáp mũ nhẹ nhàng, tay cầm nào là kiếm, thương, ngồi trên ngựa ngẩng đầu ưỡn ngực từ cửa thành nối đuôi nhau mà vào, trên mặt từng người đều mang theo vẻ nghiêm nghị mà chỉ có quân đội chính quy mới mang theo. Những điều này tuyệt đối các dong binh đoàn khó đạt được.
Hạ Á lúc này ăn mặc bình thường vào thành nên cũng chẳng có kẻ nào thèm chú ý tới hắn. Khi hắn đi vào Dã Hỏa trấn thì mới phát hiện Dã Hỏa trấn so với trước đây có sự bất đồng.
Trên ngã tư đường rõ ràng tiêu điều hơn rất nhiều, ở gần cửa thành có một quảng trường rộng lớn, trước đây vốn là nơi buôn bán ngựa, ngày thường thì nơi đây là chỗ tập trung của rất nhiều thương nhân từ nam tới bắc, vậy mà hôm nay tiêu điều, bóng người thưa thớt.
Còn trên đường không còn nhiều người tụ tập buôn bán hoặc bàn chuyện phiếm, hiện giờ ai cũng có vẻ mặt lạnh lùng. Mà ngay cả ven đường, không ít tửu quán, lữ điếm đều đóng cửa.
Trong trấn thỉnh thoảng lại có một tiểu đội bộ binh Byzantine tuần tra. Những đội quân này ăn mặc mũ giáp đầy đủ, đi trên đường phát ra âm thanh rầm rập, có vẻ đằng đằng sát khí.
Hắc phố tựa hồ cũng lạnh lẽo hơn, sự nhộn nhịp chỉ bằng một phần ba ngày xưa.
Trong lòng Hạ Á nghi hoặc - chẳng lẽ người của Byzantine muốn hủy diệt Dã Hỏa trấn sao? Từ trước tới nay nơi này không phải là chưa bị các đế quốc chiếm đóng, chỉ là chưa bao giờ trấn này lại trở nên lụi bại như bây giờ.
Trong lòng Hạ Á có chút bất mãn. Hắn đang chuẩn bị đến đây một phen tiêu sái, nhưng nay không ngờ lại phát hiện ra cảnh lạnh lẽo ở nơi này thì không khỏi thất vọng. Thậm chí lúc đi qua hắc phố, chỗ mình ký khế ước mua ma thú còn nhỏ không ngờ lại đóng chặt cửa không buôn bán.
Đi lòng vòng qua hắc phố, Hạ Á nhanh chóng đi đến phố
son phấn
, liếc mắt nhìn một cái, tinh thần dế nhũi chợt cảm thấy suy sụp.
Ngày xưa phố son phấn, có thể gọi là phố hoa, trên các căn lầu đều tràn ngập tiếng cười, mùi son phấn có thể ngửi thấy khắp nơi, vậy mà bây giờ nhìn lại, trên đường phố không có một bóng người, một trận gió thổi qua khiến vài chiếc lá héo rũ bay tứ tán, ngẫu nhiên nhìn trên đường có thể thấy được một con chó gầy đến nỗi da bọc xương.....
Nữ nhân? Có thể tìm được một con chó cái đã là tốt lắm rồi!!!
Hạ Á nổi giận.
Một người nam nhân trong lòng đang tràn đầy hào hứng, vậy mà gặp phải tình huống này thì dù là ai cũng phải thấy khó chịu. Huống chi còn là một xử nam mười mấy năm như hắn chứ???
Hạ Á đi qua hai con phố, tìm được một tửu quán quen thuộc hắn vẫn thường đến, cánh cửa tửu quán còn mở, khi vào tới nơi thì chỉ thấy một bầu không khí lạnh lẽo, chỉ có hai ba cái bàn là có người ngồi.
Trước quầy chỉ có một nam nhân cao gầy chỉ còn một mắt, hai bàn tay khô gầy đang cầm chén rượu lau lau, nhìn Hạ Á tiến vào, gật gật đầu, dùng thanh âm khàn khàn cười nói:
Tiểu Hạ Á đến đây? Ngươi lâu rồi không tới mua rượu nha.
Tòa tửu điếm này lúc trước Hạ Á thường xuyên đến, không chỉ vì tửu lâu bán rượu lúa mạch đen rẻ nhất trong trấn, mà quan trọng nhất chính là, nam nhân chột mắt đứng sau quầy bar, chính là tình địch trong suốt ba năm - khi Hạ Á chưa thực sự trưởng thành.
Bởi vì … gã nam nhân chột mắt này chính là trượng phu của đại thẩm Tác Phi Á.
Đương nhiên, gã chột này chắc là không biết những suy nghĩ lung tung trong đầu hắn, hiện tại Hạ Á cũng không ôm địch ý với gã này nữa, tùy ý ngồi xuống ném một kim tệ lên trên quầy.
Gã chột cầm lên nhìn thoáng qua, con mắt duy nhất nhìn nhìn Hạ Á, cầm đồng kim tệ lên dùng sức cắn một cái rồi mới nhếch miệng cười, lộ ra nụ cười sáng lạn:
Nhóc thợ săn phát tài rồi hả?
Hắn xoay người lấy một chai rượu thượng đẳng ra, mùi thơm từ rượu bốc lên nồng nặc:
Ha ha, cho ngươi, là loại tốt nhất đó.
Hạ Á chưa từng uống qua loại hảo tửu này, cắn nắp bình ra làm một hớp lớn, sau đó thích ý thở hắt ra một hơi rồi mới thấp giọng nói:
Uy, sao trấn lại trở nên như vậy? Tại sao đám dong binh đoàn kia đều trở thành quan quân của Byzantine đế quốc thế?
Gã chột cẩn thận nhìn nhìn cửa quán, sau đó mới cười cười:
Ngươi còn không biết sao? Vốn đám lính đánh thuê này là người của Byzantine, lúc trước họ giả trang thành đám dong binh đoàn để trà trộn chiếm thôn trấn, đó chính là quân đội mở đường của Byzantine đế quốc đấy. Hơn mười ngày trước, một binh đoàn lớn của Byzantine đế quốc đã tới đây, à đại khái là hai ngày sau khi ngươi rời đi, họ đã chiếm lấy thôn trấn này, không ngờ đám dong binh đoàn kia lại là người của họ, cho nên lúc đó toàn bộ đã thay đổi trang phục, sau đó tuyên bố thôn trấn thuộc về Byzantine đế quốc, à mà hiện giờ các tường thành vẫn còn dán cáo thị đấy.
Trước đây buôn bán trong trấn có sinh ý tốt thế, không ngờ nay lại trở nên thảm như vậy?
Hạ Á nhíu mày:
Bọn họ dám làm chuyện xằng bậy như vậy? Họ không sợ bị người trong trấn đuổi đi sao?
Loại chuyện này từ trước không phải là chưa từng phát sinh qua. Nhiều năm trước từng có một đoàn đạo tặc không biết trời cao đất rộng, ỷ vào thực lực cường đại của mình nên đã làm xằng làm bậy trong trấn, lại còn trưng thu thuế rất nặng – kết quả là dân Dã Hỏa trấn mặc xác.
Đối với phần lớn người tại Dã Hỏa trấn, dù ai chiếm lĩnh trấn, ai là kẻ quản lý họ cũng chẳng quan tâm, nhưng quan trọng nhất là chúng không được chặt đứt đường làm ăn của mình.
Mà nếu quả thật dám làm xằng bậy thì… hừ, trên Dã Hỏa trấn không có ai là người tốt, tùy tiện lấy ra hai người thì cũng đều là kẻ tàn nhẫn, sẵn sàng ngươi sống ta chết ngay!
Kết quả là, cái đám đạo tặc kia khi bắt đầu vốn tưởng rằng đang xông vào giữa đàn dê, tùy ý đi chọc giận mọi người trong trấn, sau đó chúng mới chợt phát hiện, không phải mình chui vào giữa đàn dê mà là đàn sói! Trên Dã Hỏa trấn, sau không đến một ngày mà họ đã tụ tập vài trăm người, mỗi tên đều là kẻ không sợ chết, chỉ chốc lát cả đoàn đạo tặc đã bị tiêu diệt, đầu lĩnh của lũ đạo tặc còn bị bắt sống rồi treo xác ở trên một cây đại thụ cả tháng trời, cuối cùng bị quạ đen ăn chỉ còn lại bộ xương khô!
Từ đó về sau, ai cũng không dám đến Dã Hỏa trấn làm điều xằng bậy nữa.
Ngươi muốn chiếm Dã Hỏa trấn? Có thể. Ngươi muốn quản lý Dã Hỏa trấn? Cũng có thể, nhưng chỉ là mọi người nước sông không phạm nước giếng mà thôi!
Nếu nói có kẻ nào đến mà bắt toàn bộ người tại Dã Hỏa trấn đi treo cổ thì đảm bảo có người vô tội bị oan, nhưng nếu chỉ giết một nửa tha một nửa thì đảm bảo có cá lọt lưới.
Nhân tiện nói tới tên chủ quán chột mắt này luôn, hắn cũng chẳng phải người lương thiện gì. Trên cổ của hắn có một vết sẹo thật sâu, mà đó là do hồi trước hắn bị một đao chém phải, cổ họng bị thương tổn nên giọng hắn mới khàn khàn như vậy. Hơn nữa Hạ Á nghe nói, hắn không phải người của Ô Đin mà cũng chẳng phải người của Byzantine.
Tên chột mắt này không phải người của đại lục mà là đến từ hải quốc Lan Đế Tư vương quốc phía tây của đại lục, mà vương quốc đó còn có tên gọi là
quốc gia hải tặc
, bình thường tên độc nhãn này thích trùm một miếng vải lên đầu, loại vải trùm đầu này gọi là
khăn hải tặc
này chính là trang phục cổ truyền của vương quốc Lan Đế Tư.
Ngươi nói, một người dân lành thì sao có thể có một vết sẹo thật sâu trên cổ chứ?
Biến thành như hiện tại khiến sinh ý mất hết, mọi người trong trấn không có phản ứng gì sao?
Hạ Á khó hiểu hỏi lại.
Đương nhiên là có phản ứng, thế nhưng có phản ứng thì sao chứ?
Gã chột cười lạnh:
Lần này tới đây chính là cả một binh đoàn, mà họ lại đóng quân ngay phía nam trấn, một quân đoàn chính quy ngay bên cạnh như vậy liệu họ có dám cứng rắn đối đầu không. Hơn nữa, ngươi không biết sao? Hiện tại hình như là Byzantine và Ô Đin đã khai chiến! Ngày đầu tiên khi người của Byzantine chiếm nơi này, sau đó quân đội liền tuần tra trên đường phố, tuyên bố chế độ quân nhân, rất nhiều cửa hàng bởi vì bị nhận định là buôn bán vật phẩm nằm trong phạm vi quân sự nên yêu cầu tạm thời đóng cửa. Bọn họ không tịch thu những nơi đó cho nên cũng tạm xem là tuân thủ quy củ.
Thế ... cái phố ‘son phấn’ kia đâu rồi
?
Hạ Á không vui vẻ gì nói thẳng chuyện mình muốn biết.
Độc nhãn mắng một câu, cũng tỏ ra rất căm giận nói:
Phì, bọn Byzantine đến và mang toàn bộ các cô nương tại phố ‘son phấn’ đi, nghe nói là sung vào quân kĩ. Dựa vào cái gì a! Đám binh lính có nhu cầu, chẳng lẽ chúng ta không có! Thật quá đáng mà!
Trong lòng Hạ Á đột nhiên cảm thấy căm tức tên chột này.
Ngươi đã có mỹ nữ như Tác Phi Á đại thẩm rồi vậy mà còn muốn đến phố ‘son phấn’...... Thật sự là quá vô sỉ !
Uống xong nửa bình rượu, Hạ Á đem đặt lại trên bàn:
Để lần sau quay lại ta uống nốt, ngươi đừng có mà lén uống đấy!
Gã chột cười, mắng một tiếng, dõi mắt nhìn Hạ Á rời đi.
Ra khỏi tửu quán, Hạ Á bỗng trở nên ngây ngốc, Byzantine cũng tốt, Ô Đin cũng tốt, đánh tới đánh lui cũng chẳng quan hệ gì với Hạ Á đại gia ta. Hắn vốn cũng không tức người của Byzantine hay Ô Đin. Hiện tại xem ra, bởi vì Byzantine chiếm Dã Hỏa trấn khiến cho Hạ Á đại gia tan biến kế hoạch mua vui khiến trong long hắn cảm thấy hảo cảm với Ô Đin đế quốc hơn chút.
Lững thững đi tới quảng trường phía bắc trấn, khi hắn chuẩn bị ra khỏi thành để về nhà thì hắn chợt thấy tại một góc phố, một đám quan quân đang la hét, xung quanh còn có cả trăm người vây quanh.
Ba mươi đồng tiền! Một tháng ba mươi đồng tiền! Ăn miễn phí!! Ăn thoải mái!!! Việc như thế này không phải dễ tìm đâu!!
Quan quân lớn tiếng kêu la:
Có muốn làm thì bước lên một bước, nhanh chân lên, cơ hội khó tìm được đấy!!
Đằng sau cái bàn có một đội lính của Byzantine đế quốc đang như lang, như hổ cầm kiếm cầm thuẫn duy trì trật tự, trong đám người kia thì thỉnh thoảng có mấy người đến báo danh.
Thế nhưng đại đa số mọi người đều chỉ làm vẻ mặt cười lạnh đứng vây quanh xem.
Nguyên lai là tuyển đám dân phu, tráng đinh đi lính .... Hạ Á có chút buồn cười.
Xem đám người báo danh, hơn một nửa là lũ trộm vặt bàn tay vàng hoặc bọn lừa đảo linh tinh, nay Dã Hỏa trấn ảm đạm nên không có cơm ăn. Còn người của Dã Hỏa trấn, chủ yếu là ra đi tung hoành khắp nơi chứ ai vì một tháng ba mươi tiền đồng mà đi làm việc tốn công sức chứ?
Tên quân quan kia hô cả nửa ngày, đầu tiên thì ý định chiêu mộ khoảng trăm người nhưng nay chỉ được khoảng mười người, hơn nữa toàn bọn gầy yếu, mang về chỉ sợ cũng khó mà báo cáo kết quả công tác, trong lòng quýnh lên, không khỏi sinh ra ác niệm trong đầu.
Mẹ kiếp, không đến báo tên thì lão từ không biết dùng sức sao! Dù sao nơi này cũng không phải lãnh thổ của Byzantine, người nơi này cũng chẳng phải dân cư của Byzantine đế quốc......
Hắn làm vài động tác với bộ hạ, kẻ dưới tay nhất thời hiểu ý, loại chuyện tình dùng sức bắt dân phu báo danh này trong quân đội chẳng ai là không biết. Một đám lính rút kiếm ra, như lang như hổ chạy vọt tới khiến đám ngươi ầm ĩ cả lên.
Đám người nhất thời lập tức chạy tán loạn, còn mấy tên lính Byzantine thì xô đẩy loạn lên, thuận tay túm người làm cho nơi đây hỗn loạn hẳn lên.
Hạ Á chỉ là đi ngang qua, nhưng ngàn vạn lần không may mắn, tên quan quân đứng ở cái bàn nhìn ra xa, khi thấy Hạ Á thì liền đưa tay chỉ:
Kia kìa! Tên kia nhìn có vẻ mạnh khỏe, kéo hắn qua đây!! Nhanh, kéo qua đây!!
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2