Chương 66: Đột tiến


Biên: A Lá
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, binh đoàn kỵ binh số mười ba quả nhiên xuất phát, đích thân A Đức Lý Khắc tướng quân suất lĩnh nhân mã đội số một đi phía trước.

Trước đó đội số ba do gã hán tử tóc bạc Ba Đặc Lặc xuất lĩnh làm quân tiên phong đi trinh sát đã quay truyền tin báo cáo về, ở bắc bộ bình nguyên A Nhĩ Ba Khắc đã hai lần giao chiến quy mô nhỏ với người Ô Đin, ước chừng trăm người, song phương mỗi bên thắng một lần.

Mà địa điểm giao chiến này cách cánh rừng nhỏ mà đội thám báo của Hạ Á mới bị tập kích cách đây không lâu khoảng chừng mười dặm về phía nam.

Rất hiển nhiên, quân đội Ô Đin từng bước một hướng về phía nam, vươn cái vòi của mình vào thật sâu bên trong bình nguyên A Nhĩ Ba Khắc .

Hạ Á làm một thân vệ, mặc bộ giáp kỵ binh, cùng xuất phát với đại quân.

Điều duy nhất làm cho Hạ Á có chút thất vọng là, hắn không có được bộ "trang bị kỵ binh" trong truyền thuyết như lời Tạp Thác kia: Trường mâu dài bốn thước, cự thuẫn cao chừng nửa người, thậm chí còn có giáp cho ngựa...

Hắn chỉ được một bộ trang bị khinh kỵ binh bình thường như lần trước tiến hành thám báo, kiếm hai lưỡi, còn có một tấm khiên, cùng với một thanh vũ khí dài dùng để tác chiến ngay lúc đầu - Hạ Á vẫn chọn phủ thương.

Trên đường hành quân, Hạ Á đem nghi hoặc trong lòng hỏi chiến hữu bên cạnh, rất nhanh hắn được giải thích. Người giải thích chính là kẻ "đã từng" mạnh nhất của đội thân vệ - đại lực sĩ Shaerba - đương nhiên, từ sau khi bị Hạ Á đả bại, hắn đã phải lùi xuống vị trí thứ hai.

Đại hán vạm vỡ này cười to: "Ngươi bị tên Tạp Thác kia chơi xỏ rồi. Trang bị mà con chuột Tạp Thác kia nói đến, chính là trọng kỵ binh, hừ, toàn thân mang khải giáp nặng nề của kỵ binh, kỵ thương bốn thước, lại còn kỵ thuẫn cao nửa người, mã giáp cho ngựa,... Ngươi nghĩ lại đi, một kỵ binh như thế, trang bị toàn thân nặng bao nhiêu? Binh lính bình thường làm sao có thể mang một đống đồ nặng như thế? Chỉ có tỉ mỉ tuyển trong quân đội ra những binh sĩ tinh nhuệ mới có thể vác nặng như thế mà tác chiến, người bình thường, ví dụ như con chuột Tạp Thác kia, hẳn sớm đã bị gục xuống rồi."

Dừng một chút, hán tử thô lỗ này hạ thấp âm thanh: "Còn nữa, ngươi nghĩ thử đi, một bộ trang bị hạng nặng như vậy, phải hao phí bao nhiêu sắt mới được? Còn có trọng kỵ chiến mã cũng phải là loại hảo mã. Có khả năng làm được điều này, trong binh đoàn số mười ba này cũng chỉ có duy nhất đội số bốn mà thôi. Nếu ngươi muốn làm trọng kỵ binh, chờ cơ hội hướng đến tướng quân mà cầu tình, thỉnh ngài trao cho ngươi chuyển sang đội số bốn là được."

Hạ Á lập tức cảm thấy thoải mái trở lại - loại binh chủng trọng kỵ binh như vậy, đích xác không có khả năng trang bị quy mô lớn, bản thân mình lúc trước nghĩ còn chưa thực sự thấu đáo a.

Kỳ thật, nghiêm khắc mà nói, đội số một mà Hạ Á đang ở này, cũng không phải kỵ binh chân chính. Trong binh đoàn kỵ binh số mười ba, đội số một kỳ thật chỉ là một đội binh chủng kỵ mã bộ binh. Kỵ mã bộ binh, ý nghĩa như tên, dựa trên ý nghĩa nghiêm khắc mà nói, xem như là binh chủng bộ binh, chẳng qua vì muốn tăng tính cơ động, những bộ binh này đều dùng ngựa để hành quân, lúc tác chiến phải xuống ngựa xếp thành đội ngũ bộ binh.

Dù sao, binh chủng kỵ binh tuy cường đại, nhưng binh chủng kỵ binh không có khả năng một mình tác chiến trên những trận đánh quy mô lớn, vẫn cần có bộ binh phối hợp. Nói chung là kỵ binh không thể nào độc lập tác chiến lao thẳng trực diện vào quân địch [ngoại trừ trường hợp đánh bất ngờ]. Hàng ngàn hàng vạn kỵ binh xung phong vào chính diện, trực tiếp đánh sâu vào hàng ngũ bộ binh địch nhân, loại chuyện như thế này thật vô cùng hiếm thấy. Để có thể phát huy được uy lực chân chính của kỵ binh, phải để kỵ binh ở hai cánh, rồi đánh móc, công kích hai cánh địch nhân, giống như cạo vỏ khoai tây vậy, từng lớp từng lớp một xuyên thấu qua.

Binh đoàn kỵ binh số mười ba là một binh đoàn độc lập, trang bị như binh chủng bộ binh. Bất quá vì bảo trì lực cơ động của binh đoàn, nên thăng cấp thành kỵ mã bộ binh, bảo trì lực di động nhanh chóng. Hơn nữa, lúc công thành chiến, kỵ binh thuần túy không phát huy được tác dụng, chỉ có thể dựa vào bộ binh .

Nhân mã của đội số một xuất phát, chính là để tiếp ứng đội số ba tiên phong trinh sát phía bắc vài ngày trước.

Hạ Á hành quân ở trong đội thân vệ, dọc theo đường đi nghe đồng bọn bên cạnh giảng giải một ít phương thức tác chiến của binh đoàn số mười ba, tuy những thân binh này chưa chắc đã biết được nhiều, nhưng dù sao cũng là thân binh, bình thường vẫn đi theo tướng quân, có thể nghe thấy một ít quân báo quân sự, mưa dần thấm đất, so với kiến thức của binh lính bình thường hẳn cao hơn một ít.

--------
Trong ngày xuất phát, lần đầu tiên Hạ Á hành quân với một đại binh đoàn trên ngàn người, trước giờ đã nghe những truyền kỳ về trận chiến tranh trong quá khứ có thiên quân vạn mã, lúc này tuy chỉ là một chi kỳ binh quy mô hai ngàn người, nhưng nhìn đoàn người đông kịt ở trên bình nguyên kéo thành một vệt dài, binh đoàn kỵ binh số mười ba quân kỷ nghiêm cẩn, trong lúc hành quân đội ngũ chỉnh tề, mọi thứ đều im lặng, lại tỏa ra một cỗ cảm giác đằng đằng sát khí, làm cho Hạ Á nhìn mà thở dài không thôi.

Đây mới chỉ là một một đội nhân mã mà thôi, nếu tập trung một binh đoàn, thậm chí là vài bình đoàn, lúc đó không biết sẽ khiến cho người ta cảm thấy thế nào nữa?

Đêm xuống, đội ngũ cũng không nghỉ ngơi, các chiến sĩ binh đoàn số mười ba đã quen với việc hành quân như vậy, binh sĩ có thể ăn uống trên ngựa, thậm chí nghỉ ngơi trên đó. Hừng đông ngày hôm sau, A Đức Lý Khắc tướng quân mới hạ lệnh cho phép toàn quân dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Đội thân vệ xem như có chút đặc thù, bởi vì đội thân vệ này mới là một chi kỵ binh chân chính trong đội quân kỵ mã bộ binh này, mỗi người đều có một con dự bị. Hạ Á vừa chăm sóc ngựa xong đã bị gọi đến gặp A Đức Lý Khắc tướng quân.

Hắn cùng với Khải Văn và mười mấy thân binh hình thành một đội hộ vệ ở bên cạnh A Đức Lý Khắc tướng quân. A Đức Lý Khắc tướng quân vẫn mặc một bộ da bào màu đen, lồng mày nhíu nhíu vào, ánh mắt thỉnh thoảng tóe ra những tia nhìn sắc nhọn khiến người khắc phát lạnh, tựa như một đầu hùng sư vậy.

"Chim non."
Ngay lúc Hạ Á lặng lẽ đánh giá A Đức Lý Khắc, vị tướng quân này bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Hạ Á cười nhẹ.

"Ách?" Hạ Á lập tức đứng thẳng lên.

"Sắp phải đánh lớn rồi, có khẩn trương không?" A Đức Lý Khắc khóe miệng có một tia cười cổ quái.

Thân binh bên cạnh đều nhìn Hạ Á, dường như có chút tò mò đối với câu hỏi của tướng quân dành cho gã chim non này.

Hạ Á suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Cũng không khẩn trương lắm."

"Ồ?" Ánh mắt A Đức Lý Khắc có chút vừa lòng: "Vì sao?"

"Giết dã thú cũng là giết, giết người cũng là giết, bọn họ muốn giết chúng ta, tự nhiên chúng ta cũng muốn giết họ, cũng không có gì khác nhau." Hạ Á không chút nghĩ ngợi trả lời.

"Ha ha! Nói rất có ý tứ." A Đức Lý Khắc nhìn chằm chằm hai mắt Hạ Á, bỗng nhiên lắc đầu nói: "Ngươi là một tên tiểu tử không tệ, cùng với một kẻ mà ngày xưa ta biết có vài phần tương tự, chỉ có điều ngươi không có lợi hại như hắn. Hãy cố gắng nhé, thân thủ của ngươi rất tốt, lần đại chiến này nếu ngươi có thể lập công, sau khi trở về ta có thể cho ngươi làm kỵ trưởng."

Mấy tên thân binh bên cạnh nhất thời lộ ra biểu tình hâm mộ, A Đức Lý Khắc lại nhìn nhìn gã nam tử trọc đầu bên cạnh: "Ngươi cũng thế, Khải Văn, lần này nếu ngươi có thể còn sống trở về, ngươi có thể chỉ huy một doanh đội."

Nam tử trọc đầu lập tức hưng phấn gầm nhẹ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng, ngay cả cái đầu trụi lủi dưới ánh mặt trời cũng có chút lóe lóe sáng.

A Đức Lý Khắc tâm tình tựa hồ rất tốt, phất phất tay, hạ lệnh thời gian nghỉ ngơi chấm dứt, đang muốn phi thân lên ngựa, bỗng nhiên ánh mắt liền biến đổi, đột nhiên ngẩng đầu hướng về khoảng không nhìn lại.

Phía trên bầu trời xanh, ở những tầng mây trắng, một cái bóng tựa như đang dang đôi cánh của mình mà xoay quanh, tựa như một con chim ưng vậy. Bất quá nhìn kĩ thì thấy nhỏ hơn một chút so với chim ưng bình thường, động tác xoay quanh tựa hồ cũng có chút cổ quái, ở phía trên đầu đội số một xoay vài vòng xong, lại xoay người vỗ cánh một chút.

Nhất thời sắc mặt A Đức Lý Khắc trầm xuống, Khải Văn bên cạnh híp hai mắt lại, biến sắc nói: "Tướng quân, là người Ô Đin ..."

"n, là liêu ưng!" A Đức Lý Khắc trong ánh mắt hiện lên một tia sáng: "Liêu ưng ở đây, quân đội Ô Đin nhất định cách đây không xa!" Bỗng nhiên hắn quay đầu sang hỏi một vị tướng ở bên cạnh: "Ba Đặc Lặc bọn hắn đã bao lâu không có tin tức rồi ?"

"Chạng vạng hôm qua có ba tên lính liên lạc cuối cùng trở về, sau đó không có tin tức." Quan quân trả lời.

A Đức Lý Khắc sắc mặt trầm xuống: "Bản đồ! !"

Sĩ quan phụ tá bên cạnh lập tức lấy bản đồ từ trên lưng xuống trải ra, A Đức Lý Khắc nhìn một lúc sau, chỉ vào một điểm ở trên đó: "Nơi này cách chúng ta còn xa lắm không?"

Nơi hắn chỉ là một mảnh đất hẹp dài, địa thế có vài chỗ trũng, ở giữa bình nguyên, hai bên là rừng cây, phần còn lại ở giữa là một mảnh đất trũng.

"Không quá xa."
Người trả lời chính là Hạ Á, hắn không chút suy tư liền lớn tiếng nói: "Nơi kia ta biết, từ chỗ chúng ta, nếu lấy tốc độ mã lực nhanh nhất mà đi, nhiều nhất khoảng hai giờ là có thể tới!"

"Ngươi chắc chắn?!" A Đức Lý Khắc nhìn chằm chằm Hạ Á, trong nháy mắt, con ngươi vị tướng quân này không ngờ thật dọa người, ánh mắt chớp động khiếp người. Hạ Á kiên trì đón nhận ánh mắt đó, cắn răng nói: "Ta xác định! Địa phương kia ta đã đi qua hai lần. Địa hình xung quanh nơi đó ta đều quen thuộc."

"Đã xảy ra chuyện!" A Đức Lý Khắc trong ánh mắt chớp động quang mang nguy hiểm: "Liêu ưng của người Ô Đin nhất định là cảnh giới chúng ta! Ba Đặc Lặc bọn họ ở phía trước nhất định đã xảy ra chuyện! Nếu không liêu ưng sẽ không bay về phía nam mà trinh sát, hơn nữa, Ba Đặc Lặc bọn họ đã một đêm không phái lính liên lạc!"

Tướng quân suy tư một chút, nhìn nhìn vài tên phó tướng bên cạnh, cuối cùng ánh mắt dừng trên người nam tử đầu trọc: "Khải Văn!"

"Có!" Nam từ đầu trọc giống như được tự tay cắt tiết gà, hưng phấn hô to.

"Ta đem toàn bộ đội thân vệ giao cho ngươi! Còn có thám báo đội trực thuộc đội số ba! Tổng cộng có thể lấy ra hai trăm kỵ binh! Ngươi mang theo đội ngũ này, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất thoát ly toàn quân chạy về phía bắc!! Cái tên Ba Đặc Lặc kia nhất định gặp phiền toái! Nhiệm vụ của ngươi là tiếp ứng bọn họ, trên đường các ngươi sẽ gặp ngăn trở, ngươi có biết nên làm như thế nào không?"

Khải Văn lập tức đem lăng chuy giơ lên, hưng phấn quát: "Xé nát bọn chúng!"

"Ngu xuẩn!" A Đức Lý Khắc mắng một câu: "Gặp kẻ nào ngăn cản không được ham chiến, trực tiếp đột phá, nhiệm vụ của ngươi là tìm đến nơi quân của Ba Đặc Lặc đang bị vây hãm, sau đó trợ giúp tiếp ứng bọn họ! Ta sẽ mang theo đại đội đuổi theo sau!"

Dừng một chút, hắn nhìn thoáng qua Hạ Á: "Hạ Á quen thuộc địa hình, để tên Chim non này dẫn đường cho!"

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn bóng dáng liêu ưng đang bay lượn trên trời kia, bỗng nhiên trong lòng có chút kích động, với sang yên ngựa của một chiến sĩ bên cạnh lấy ra một cây cung, giương cung cài tên ngắm lên bầu trời...

Ông!
Dây cung rung lên, một đạo ánh sáng màu trắng phóng thẳng lên, chỉ là, dù sao chuôi cung này là loại bình thường, ngay cả đã kéo căng hết cỡ, tên cũng chỉ bay trong chốc lát, cách bóng dáng liêu ưng một đoạn đã hết lực mà rơi xuống. A Đức Lý Khắc giận dữ, lại kéo một cung khác, lần này càng dùng sức nhiều hơn, một tiếng rắc vang lên, cung trực tiếp bị hắn kéo gãy.

"Hỗn trướng!" A Đức Lý Khắc giận dữ: "Nếu Duy Á mà ở đây thì..."

Hắn trừng mắt nhìn Khải Văn một cái: "Còn thất thần làm gì! Lập tức chấp hành mệnh lệnh đi!"

Khải Văn nhanh chóng ứng tiếng, vội vàng thúc giục ngựa chạy ra ngoài, một lát sau, đem đội thân vê tụ tập lại, hơn nữa kết hợp cùng với tất cả kỵ binh thám báo, tạo thành một tiểu đội chừng ba trăm kỵ binh: "Mọi người không mang theo ngựa dự bị! Không mang theo lương khô! Những gì không cần thiết đều ném đi! Lập tức xuất phát!"

Binh đoàn kỵ binh số mười ba quả thật tinh nhuệ, một lát sau, ba trăm kỵ binh đã chuẩn bị xuất phát, Khải Văn cũng có vài phần ra dáng lãnh đạo, hắn rất nhẹ nhàng đã có thể đem đội ngũ xếp thành hàng ngũ, dẫn ba trăm kỵ binh lao đi.

Hạ Á đi đầu cùng với Khải Văn, hắn phụ trách dẫn đường, dọc theo đường đi ước chừng thời gian một bữa cơm, mắt thấy địa hình bằng phẳng dần dần xuất hiện đồi núi, bên trái có một mảnh rừng cây thưa thớt, Hạ Á lập tức lớn tiếng noi: "Nhanh! Chạy thẳng một đường qua bãi đất phía trước!"

Hắn vừa nói xong, liền thấy trên bãi đất kia có một đám người kéo đến, mỗi người đều là một thân bì giáp, thân hình cao lớn khôi ngô, đầu tóc rối bời, cầm trong tay rìu ngắn, hoặc là đại kiếm, tay kia cầm thuẫn tròn, khoảng chừng trên dưới trăm người, nhanh chóng từ trong rừng vọt ra, nghênh đón kỵ binh!

Bọn người kia không có kỵ mã, nhưng bọn hắn lại cưỡi một loại tọa kỵ cổ quái, tọa kỳ này thể trạng so với ngựa không khác biệt lắm, nhìn lại hùng tráng hơn một chút, toàn thân da lông màu vằn đen, trên đầu còn có hai cái sừng dài.

Hạ Á nhìn thấy trong lòng đã thấy quái dị, lại nghe Khải Văn lo lắng rống lên: "Là tuần lộc kỵ binh của người Ô Đin! ! Tiến lên! !"

Hai đội nhân mã rất nhanh chính diện chạm vào nhau, đến gần một chút, Hạ Á chợt nghe thấy tên Ô Đin đối diện này phát ra một trận gầm rú ô ô oa oa, tọa kỵ tuần lộc lại lớn tiếng rít gào, tốc độ so với ngựa còn muốn nhanh hơn!

Cuồng phong đập vào mặt, tiếng động ầm ầm vang lên, kỵ binh hai bên liền hung hăng chính diện lao vào nhau!

Hạ Á cùng với Khải Văn dẫn đầu, nhanh chóng vọt vào giữa đội ngũ người Ô Đin!

Thực đáng xấu hổ là, dù sao thuật cỡi ngựa của hắn còn chưa đủ thuần thục, vừa mới lao vào đã bị một tuần lộc cường tráng trực tiếp đánh tới, nhanh chóng hạ gục chiến mã của hắn, Hạ Á nhất thời ngã lăn khỏi ngựa!

 
Huyền Huyễn Võng Du Bạo Cường Lão Ba
truyện hài hước trang bức nhập hố không thì miễn vào
[ Sự Kiện Tháng 3 ] Nữ Thần Tuyệt Sắc Mùa 2
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Liệp Quốc.