Chương 1: Mẹ con rời đi.


Mùa xuân năm 1226 sau lần Đại Thú Triều hủy diệt lần thứ 13 của Đại lục.

Tại Hải Hoàng thành, một trong chín thành nhỏ trực thuộc Kim Sa thành lớn trụ cột của Đại lục.
Bên trong Lâm phủ của người Lâm gia, một trong ngũ đại gia tộc lớn nhất, có quyền lực nhất tại Hải Hoàng thành.

Thiếu phu nhân, vợ lớn của con trưởng gia chủ Lâm gia hôm nay lần đầu sinh hạ một tính mạng mới, một đứa trẻ nam tính bụ bẫm, đáng yêu, cực kì giống với cha đứa trẻ, Lâm Thiệu Long.

Sinh ra một đứa con trai, lại là con của trưởng tử, Lâm phủ chính xác mà nói phải nên vui mừng, hạnh phúc, nhà cửa giăng đèn tiệc tùng, người người tấp nập chạy đến chạy lui. Thế nhưng khác với tình huống bình thường, Lâm gia hoàn toàn im lặng, một bầu không khí ảm đạm, buồn bã bao trùm xuống Lâm phủ.

- Nghe gì chưa, thiếu phu nhân hạ sinh con trai không có Lĩnh Hồn đấy.

- Trời, thiệt hông, nếu vậy không phải nói là đứa trẻ vừa sinh đó không thể đi lên con đường Vũ đạo sao?

Bốn người hầu nhân cơ hội làm việc cùng chỗ chăm sóc cây cảnh bên trong phủ, thì thầm to nhỏ với nhau.

- Cái này ta có đã vô tình nghe được từ chỗ lão Tam gia , đúng là đứa trẻ không có Lĩnh Hồn. Tuy nhiên theo ta biết, tu vũ đạo không nhất thiết cần phải có Lĩnh Hồn, Lĩnh Hồn chẳng qua là giúp người tu Vũ đạo tiến nhanh và mạnh hơn trên con đường Vũ đạo. Không có Lĩnh Hồn, tu luyện giả vẫn tu Vũ đạo được, chỉ là yếu hơn rất nhiều so với tu luyện giả có Lĩnh Hồn.

Một nam tử người hầu chen miệng nói.

- Xì… đừng bàn tán nữa kẻo có người bắt gặp thì không hay, chuyện này lão gia đã truyền lệnh giữ miệng, nếu không tất chết. Chúng ta nên lo làm việc đi.

- Ừ, đúng vậy đúng vậy, đừng bàn nữa.

Bốn tên nam tử người hầu trong phủ lập tức mạnh ai nấy làm việc của ban thân, kẻ cắt lá, người bón phân, chỉnh hoa.

Trên đời, con người được sinh ra chủ yếu hai loại, người bình thường và tu luyện giả.

Người bình thường là những người chỉ có sức mạnh cơ bắp hữu hạn, sinh mệnh yếu ớt trong vòng trăm năm, ngoài ra không còn thứ gì khác, tiêu biểu tựa như vài ba người hầu bên trong Lâm phủ.

Trong khi đó, khác với người bình thường, tu luyện giả là những con người có thể đột phá giới hạn sức mạnh bản thân bằng việc bước đi trên con đường tu luyện Vũ đạo nhờ việc hấp thụ một loại khí tự nhiên mà người thường không có cách nào hấp thụ và luyện hóa, từ đó tu luyện giả đạt được những sức mạnh quỷ dị, khó lường như là cách không đả vật, nhảy cao, nhảy xa, một bước vài mét, sức lực nghìn cân, hay thậm chí là bậc tu luyện giả khinh khủng có thể đạp không mà đi, hủy sông, diệt núi, một tay che trời.

Tu luyện giả mạnh mẽ như thế, nhưng cũng không phải ai là tu luyện giả đều có được sức mạnh tương tự. Bên trong tu luyện giả lại cũng chia thành hai loại, có Lĩnh Hồn và không có Lĩnh Hồn.

Lĩnh Hồn hay đúng hơn là một loại thiên phú riêng biệt của tu luyện giả. Tu luyện giả có được nó đa phần là nhờ di truyền huyết mạch từ tổ tiên, một phần nhỏ là khi tu luyện đến cảnh cao nhất định, huyết mạch sẽ bị cải biến tự sinh ra Lĩnh Hồn làm căn cơ cho người đó lẫn con cháu về sau, và một phần rất ít, rất hiếm là thiên phú trời ban.

Tu luyện giả có Lĩnh Hồn, không những sẽ sử dụng được năng lực riêng biệt của Lĩnh Hồn như là lôi, hỏa, thủy hay ảo ảnh, tốc độ mà còn có khả năng hấp thụ khí tu luyện nhanh hơn rất nhiều lần so với tu luyện giả không có Lĩnh Hồn,con đường tiến cảnh vô cùng thuận lợi, nhờ đó cảnh giới, sức mạnh của họ hoàn toàn cách biệt một trời, một vực với tu luyện giả không có Lĩnh Hồn.

Lâm gia tồn tại và truyền thừa đã có lịch sử hơn 500 năm trên Đại lục với tổ tiên đời đầu tiên là Lâm Khanh, một vị tu luyện giả đạt cấp độ Tông Sư đẳng trong cảnh giới Vũ Sư tứ đẳng, huyết mạch tự sinh ra Lĩnh Hồn rồi truyền xuống đến hiện tại Lâm gia, giúp người Lâm gia vừa là tu luyện giả vừa có sở hữu Lĩnh Hồn riêng biệt đại diện dòng máu của Lâm Khanh.

Thiếu phu nhân Vũ Tích Hoa, vợ của Lâm Thiệu Long hạ sinh một đứa trẻ dù có khả năng tu luyện, làm tu luyện giả nhưng lại không thể sở hữu được Lĩnh Hồn của gia tộc, của tổ tiên, đây quả là một điều quái lạ và rất đáng buồn của Lâm gia.

Ngày vui mừng đón chào một con trai đầu lòng của hai vợ chồng, lại chính là ngày dòng dõi cao tầng có tuổi của Lâm gia cho rằng gia tộc bị sỉ nhục khi đứa cháu trai này không có Lĩnh Hồn như bao đứa con cháu khác của gia tộc.

Chuyện bi ai cũng từ đây bắt đầu diễn hóa.

Đêm tối ba ngày sau khi đứa trẻ chào đời.

- Hức… hức…

Vũ Tích Hoa bên trong căn phòng thân quen, đã gắn bó với nhau hơn 3 năm kể từ khi về làm dâu cho Lâm phủ, Vũ Tích Hoa ngồi trên ghế, tay ôm con trai nhỏ bé tên Lâm Vũ đang
bu bu, boa bia
mà khóc, hai hàng dài giọt lệ chảy xuống trên gò má khá gầy gò, xanh xao thiếu sức sống.

- Hài tử đáng thương của mẹ, nơi này đã không còn chứa đựng hai mẹ con chúng ta, chúng ta cũng đến lúc nên đi rồi.

Yêu thương nhìn đứa trẻ không hiểu chuyện gì trong lòng, Vũ Tích Hoa nói

- Tiếc là cha con không có ở đây để mẹ con ta nói lời tạm biệt, con cũng được nhìn người lần cuối. Nhưng mà như vậy cũng tốt, không có mặt sẽ tốt hơn, nếu không chàng ấy chắc chắn sẽ cản chúng ta lại.

- Lâm gia, Lâm gia… từ nay, hai mẹ con ta không còn là người Lâm phủ hay có liên quan với Lâm gia nữa.

Vũ Tích Hoa cắn răn dứt khoát một câu, sau đó ôm lấy đứa nhỏ, đẩy cửa phòng rời đi ngay trong đêm nhằm tránh tai mắt nhiều người.

- Cha, người không cản nàng lại sao?

Thấp thoáng hai bóng người ẩn nấp tại một gốc cây lớn gần đó, nhìn thấy Vũ Tích Hoa nhanh chân bước đi, bóng người này nói với bóng người kia.

Hít một hơi thật sâu, bóng người kia đáp lời

- Không, Hoa nhi rời đi là lựa chọn rất đúng, ta vì danh dự gia tộc cũng như yên ổn những đại thúc, đại bá của ngươi nên không còn cách khác hơn. Có lẽ, nàng rời đi thì cuộc sống sau này mới tốt hơn, ca ngươi, Long nhi cũng như vậy.

- Nếu ở lại, sức ép từ nhiều phía tất sẽ khiến hai đứa nó không chịu nổi nhiều ủy khuất. Ta mặc dù là gia chủ, nhưng cũng không phải người nắm quyền hành cao nhất trong Lâm gia, có lòng nhưng chỉ lực bất tòng tâm đứng nhìn mà thôi.

- Ra vậy, giờ con cũng hiểu vì sao cha lại phái đại ca đi bảo tiêu kho hàng lần này, cha… đã có tính toán từ trước.

Bóng đen ban đầu có tiếc nuối hay buồn bã một điều gì đó mà lên tiếng.

- Hừm, ngươi hay Long nhi mong muốn trở thành người kế nhiệm chức vị gia chủ tiếp theo trước mặt đông đảo các cao tầng, chút tính toán nhỏ này vẫn chưa đủ. Các ngươi còn phải học thêm.

- Được rồi, về thôi. Chuyện nàng bỏ đi chỉ là chuyện nhỏ, chuyện xoa dịu cơn giận dữ khi mất vợ con của Ca ngươi mới là chuyện khó.

- Vâng.

Hai bóng đen
vụt
một tiếng, bay cao lên không trung rồi rơi xuống một chỗ nào đó biệt tăm bên trong Lâm Phủ.

Vũ Tích Hoa và con trai rời đi liền là mất tích, biệt vô âm tính.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lĩnh Hồn Chúa Tể.