Chương 2: Lâm Vũ và giấc mơ.


Năm năm sau.

Trong một không gian hoang tàn không thể xác định được vị trí nơi nào, chỉ có đất khô nứt nẻ, cát vàng rừng rực cùng nhiều tòa kiến trúc sụp đổ, sơ xác phân bổ khắp nơi dưới ánh nắng gay gắt, khó chịu.

Đứng trên mỏn đá kiến trúc dựng đứng chọc trời trong đám đổ nát, nam tử cơ thể cường tráng, tóc tai bù xù, râu ria không được cạo kỹ lưỡng đứng nơi đó nhìn xuống vài chục người cũng có hoàn cảnh tương tự như nam tử mà cất cao giọng nói

- Cuối cùng thì tất cả các tay sai ma quỷ của hắn cũng bị tiêu diệt. Đã đến lúc đối đầu trực diện với hắn.

- Con người sống sót chỉ còn lại duy nhất 99 người chúng ta, hy sinh thêm dù chỉ là một người nữa cũng là điều không được phép. Cho nên lần này chỉ mình ta đi đã đủ, không cần thêm bất cứ một ai.

- Nghe cho rõ đây. Hắn là vật mẫu cuối cùng, cũng là kẻ mạnh nhất và nguy hiểm nhất, đi nhiều cũng chỉ nhiều ra thương vong, không giải quyết được thêm vấn đề gì.

- Lần này ta có thể thắng, có thể chết nhưng ta tuyệt không thua. Ta thắng, tất cả đều vui, ta chết sẽ kéo theo hắn, các ngươi hãy sống cho sinh mạng của ta, gầy dựng lại thế giới một lần nữa tràn ngập sức sống…

- …

- …

- Đông, Nam, Tây, Bắc, Trung, năm các ngươi ổn định tình hình, đây là mệnh lệnh.

- Và cuối cùng, hãy chờ tin tốt của ta.

Một cái mỉm cười hiện lên khuôn mặt đã có rát nhiều tang thương của nam tử, nam tử mang theo thanh kiếm kỳ lạ trên lưng rồi bật nhảy một bước dài về phía xa khuất bóng.

Nam tử để lại hàng trăm giọt nước mắt vì hắn mà rơi ở phía sau.


Ò ó O…
tiếng gà gáy vào buổi sáng sớm chợt khiến Lâm Vũ giật mình, tỉnh dậy khỏi giấc mơ kỳ lạ đang diễn ra.

- Lại là giấc mơ đó, ta… ta…

Lâm Vũ ôm đầu, từng tiếng hơi thở nặng trĩu trên gương mặt non nớt của đứa trẻ 5 tuổi vang lên.

Lâm Vũ là một đứa trẻ chỉ có mẹ mà không Cha, không người thân thích, nhưng Lâm Vũ sinh ra lại đã là một tu luyện giả có sức mạnh hơn hẳn người bình thường, đây có thể nói là cái lợi thế hay là cái đền bù tốt nhất do trời ban tặng.

Lúc trước, vốn dĩ tại nơi thôn trấn yên bình hẻo lánh này, Lâm Vũ có cuộc sống rất vui vẻ , yên bình bên mẹ hiền, cùng lũ bạn nhỏ hàng xóm ngày ngày chơi đùa, nghịch ngợm, ngây thơ, ngờ nghệch, không lo ngại chuyện gì. Nhưng rồi vào một năm trước, khi Lâm Vũ chỉ vừa hơn 4 tuổi một chút, hắn bắt đầu gặp những giấc mơ kỳ lạ khi về đêm, và cũng từ đó hắn dần thay đổi, thay đổi theo một cách bản năng và rất khó hiểu.

Trong giấc mơ, Lâm Vũ mơ thấy bản thân là một nam tử không rõ mặt mũi, chỉ biết là một người chuyên dùng kiếm có cơ thể săn chắc. Tại giấc mơ này, có lúc thấp thoáng Lâm Vũ thấy bản thân nam tử vui vẻ bên gia đình khi còn nhỏ, tai nạn hủy diệt thế giới đến, nam tử chạy chốn hay chiến đấu, có lúc hắn thấy nam tử tràn ngập trong tình yêu hay đau đớn thấu tim vì người yêu mất,… mỗi lần Lâm Vũ không mơ về nam tử thì không nói, nhưng nếu mơ về nam tử thì khung cảnh, tình huống đều lộn lung tung, có lúc nam tử nhỏ, có lúc trưởng thành, không thể mạch lạc thành một câu truyện chính xác, cần hắn phải từ từ ráp lại từ đầu đến cuối.

Quan trọng hơn hết và cũng là điểm nhấn về giấc mơ của Lâm Vũ đó là không gian hay vật dụng bên trong đều rất quái lại, khó hoặc không thể gặp ngoài đời thật, chẳng hạn như những toà kiến trúc cao tầng bằng kính và gạch, một vật thể như con chim chứa được nhìn người và cất cánh bay trên trời có tên gọi là máy bay, rồi đường bộ, đường sắt, tàu điện ngầm, ô tô, xe đạp, vệ tinh,… Với những thứ này, Lâm Vũ cảm thấy có điều gì đó rất quen thuộc lại cũng rất lạ lẫm, khó có thể nói thành lời hay diễn đạt.

Lâm Vũ như bị lạc giữa hai thế giới có hai nền văn minh khác nhau, mọi kiến thức, trí tuệ từ cả hai bên đều hợp lại thành một trong đầu hắn dưới dạng ẩn, cần hắn từ từ mở ra thông qua những giấc mơ.

Hơn 1 năm, trải qua tổng cộng 112 giấc mơ có liên quan đến khung cảnh xa lạ, tính cách của Lâm Vũ là thứ có chuyển biến nhiều nhất. Tiếp đó là trí tuệ, sự suy luận, Lâm Vũ hầu như cảm giác được bản thân có cách suy nghĩ đã không hề còn giống với bất cứ một người nào xung quanh, kể cả mẹ yêu của hắn, cách suy nghĩ của hắn trở nên sâu sắc và phi phàm.

Lâm Vũ, một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ nay đã thành Lâm Vũ, một đứa trẻ thâm trầm, mọi việc điều khó qua được mắt của hắn.

- Ta…

Lâm Vũ lắc đầu, hắn bước xuống giường vệ sinh cá nhân, khởi động tay chân trong chốc lát liền tập luyện một loạt các động tác kỳ lạ như là đứng rạng hai chân, hai tay nắm thành quyền đặt ngang eo, rồi hít đất bằng hai tay, bằng một tay, tiếp theo nằm ngửa, hai tay ôm sau đầu gập người lên xuống,…

Thực hiện xong các động tác kỳ lạ như vậy trong khoảng thời gian hơn 30 phút, Lâm Vũ bắt đầu đứng dậy, hít vào hơi thở đều liền tung quyền tung cước, lúc lên lúc xuống, lúc đảo lúc xoáy, lúc trước lúc sau, vận hành một cách có quy luật, nếu mà nói theo thế giới trong mơ của hắn thì được gọi là luyện võ.

Tu luyện giả khi tu luyện đại khái gồm bốn đại cảnh giới: Khai Vũ tam bậc, Vũ Sư tứ đẳng, Linh Vũ tứ cấp, Thông Thiên Vũ tứ tầng chí cao vô thượng.

Khai Vũ tam bậc gồm Vũ Đồ, Vũ Giả, Vũ Nhân.

Vũ Sư tứ đẳng gồm Vũ Sư, Đại Vũ Sư, Vũ Tông, Vũ Tôn.

Linh Vũ tứ cấp gồm Linh Vũ, Linh Sư, Vũ Tướng, Đại Đế.

Thông Thiên Vũ tứ tầng gồm Vũ Thánh, Vũ Thần, Thiên Vũ và Chí Tôn Vũ (Cực Vũ) vô thượng.

Lâm Vũ chỉ là đứa trẻ năm tuổi, tổng thời gian bắt đầu bước vào con đường tu luyện Vũ đạo chỉ hơn một năm (từ lúc Lâm Vũ được hơn ba tuổi), dù hắn có Lĩnh Hồn hay không, hắn chắc chắn vẫn đang ở cảnh giới Khai Vũ tam bậc Vũ Đồ như bao đứa trẻ tu luyện giả bình thường khác.

Ở cảnh giới Vũ Đồ, chính xác là cảnh giới Khai Vũ, trừ người có Lĩnh Hồn thì chiến đấu chỉ như người bình thường, dùng quyền cước, binh khí kiếm, thương, đao giao phong. Cái phân chia ra sự mạnh yếu của tu luyện giả ở cảnh giới này, và cũng chính là thứ mà khi tu luyện giả hấp thụ khí vào sẽ chuyển hóa thành, đó là khí lực, sức lực của cơ bắp.
Lâm Vũ đang luyện tập như thế này là hòng nâng cao khả năng chiến đấu của bản thân, dùng thực lực yếu có thể đánh bại người hơn tu vi, tức người hơn sức mạnh cơ bắp. Lâm Vũ luyện tập kiểu này, tất cả đều đến từ giấc mơ, từ giấc mơ khơi dậy hắn bản năng tập luyện các thứ dù không hiểu vì nguyên nhân gì.

Kể ra ngay từ đầu Lâm Vũ không hề biết luyện kiểu này có gì tốt, nhưng càng về sau, ký ức đến từ giấc mơ càng có nhiều, hiệu dụng của các bài luyện tập cũng rõ ràng ngay trước mắt, Lâm Vũ mới biết, luyện tạp kiểu này phi phàm thế nào, nó hầu như là món quà trời ban tặng cho riêng hắn.

Tiếp tục luyện tập tay chân như vậy chừng 1 giờ đồng hồ, theo mặt trời dần lên cao khoảng gần 7 giờ sáng theo thế giới giấc mơ của Lâm Vũ. Lâm Vũ bước đến góc phòng, nơi có một cái khúc gỗ lớn với nhiều nhánh cọc mọc xung quanh, Lâm Vũ đứng đó với chân thành trụ, hai tay linh hoạt bắt đầu đan xen nhập vào các cọc gỗ, gạt lên gạt xuống, đánh trái đánh phải vừa mạnh mẽ lại vừa nhẹ nhàng.

Thường ngày, Lâm Vũ luyện tập thế này ít nhất phải mất tổng hai giờ đồng hồ, từ khoảng 5h30 sáng đến 7h30 sáng tính theo giờ giấc mơ. Sau đó tắm rửa rồi mới dùng bữa sáng lúc 8h.

Thức dậy, việc đầu tiên Lâm Vũ làm lại là diễn luyện các thế võ mà không phải là ngồi xuống định tâm khí nhàn, tập trung hấp thụ vũ khí, tất nhiên điều có nguyên do.

khí
được tu luyện giả hấp thụ để bước lên con đường Vũ đạo nên được người gọi là vũ khí.

Vũ khí là khí tồn tại để giúp tu luyện giả tiến cảnh trên con đường Vũ đạo, hấp thụ nó là việc cấp bách, quan trọng và cực kỳ cần thiết của mọi tu luyện giả. Tuy nhiên, có hấp vào thì phải có tiêu hóa, không ai có thể hấp thụ vũ khí được liên tục không ngừng nghỉ.

Với thân thân con nít, tu vi lại đứng hạng chót, Lâm Vũ một ngày cao lắm chỉ hấp thu vũ khí được ba giờ đồng hồ không hơn, hắn tiêu hóa chúng, biến chúng thành sức mạnh cơ bắp lại cần đến thời gian gấp hai lần, ba lần.

Đêm hôm qua Lâm Vũ đã hấp thu vũ khí, sáng nay việc hấp thu vẫn chưa hoàn tất nên hắn luyện võ là điều bình thường.

Nhờ cơ chế hấp thu như vậy, Lâm Vũ hiện tại cũng không sợ bản thân thua xa tu vi so với những đứa trẻ cùng trang lứa khác, đơn nhiên là trừ người có Lĩnh Hồn.

Tu luyện giả hơn nhau tốc độ tiến cảnh phụ thuộc chủ yếu là vào Lĩnh Hồn, tâm pháp hấp thụ khí và thể chất.

Khi còn nhỏ, tu vi thấp, Lĩnh Hồn vẫn chưa ảnh hưởng quá lớn đến tốc độ tu luyện giữa người này và người kia, trừ phi đó là một loại Lĩnh Hồn quá mạnh, quá kinh khủng, quá phi phàm.

Về tâm pháp, tu luyện giả nếu chưa đạt đến cảnh giới Vũ Sư thì vẫn chưa thể thông hiểu được tâm pháp viết về cái gì, nói về cái gì. Tu luyện tâm pháp hoàn toàn là điều không thể.

Cuối cùng, thể chất đa phần mới là cái quyết định tốc độ tiến cảnh nhanh chậm của tu luyện giả, có điều, trừ một vài trường hợp thì tu luyện giả phải đủ sáu tuổi, thể chất ẩn tàng trong thân thể mới thức tỉnh. Khi đó, một tu luyện giả có thật sự là phế vật hay không đều được dựa trên thể chất thức tỉnh được.

Lâm Vũ chưa được sáu tuổi, Lĩnh Hồn lại không có, tốc độ tu luyện chỉ là bình thường cùng với tu vi Vũ Đồ sơ kỳ, đó là còn chưa kể viêc tu luyện quá mức khó khăn, gian khổ và cần nhất là sự kiên trì.

Nói tĩnh tâm, vô niệm để tiến vào trạng thái hấp thụ khí thì quá dễ, thực hiện được hay không mới là cái khó, chưa kể là còn phải ngồi đến tận vài tiếng đồng hồ một cách nhàm chán, tu luyện giả không có chí hướng vững trong việc tu luyện, chắc chắn một phút hấp thụ vũ khí cũng không thể làm được.

Lâm Vũ làm được ngày qua ngày, xem như đã là một điều tốt đẹp.


Cộc cộc cộc


Hồi lâu, Lâm Vũ cũng đã gần kết thúc việc luyện võ, từ bên ngoài phòng chợt có tiếng gõ cửa truyền đến.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lĩnh Hồn Chúa Tể.