Chương 3: Mẹ và...


- Thiếu gia, ngài đã thức chưa?

Một âm thanh rất trầm, độ tuổi khoảng chừng hơn 50 vang lên sau tiếng gõ cửa.

- Chuyện gì, không phải ta đã dặn trước nếu ta không tự động ra ngoài thì cấm bị làm phiền sao?

Lâm Vũ đừng động tác hỏi, giọng điệu của hắn hoàn toàn không giống một đứa trẻ nhỏ tuổi.

- Cái này tiểu nhân biết, nhưng là bà chủ đã về thăm thiếu gia, tiểu nhân không thể không thông báo một tiếng với ngài, mong thiếu nga lượng thứ cho.

Âm thanh trầm của trung niên hơn ngũ tuần đứng bên ngoài vang lên lễ phép đáp trả Lâm Vũ.

- Ừm, vậy ngươi thông báo với mẹ ta rằng chút nữa ta sẽ đến, bảo người chờ, các ngươi cũng bưng thức ăn lên, ta muốn cùng mẹ ta ăn một bữa.

- Vâng, tiểu nhân đã rõ.

Nói xong, trung niên nhanh chóng rời đi.

- Mẹ…

Lâm Vũ tự nhẩm một tiếng sau đó mang theo một bộ quần áo mới vào phòng tắm.
Năm năm trước, Vũ Tích Hoa mang theo Lâm Vũ rời khỏi Lâm gia đi đến một cái trấn nhỏ tên là Bách Hoa trấn, cách Hải Hoàng thành rất xa, ít người lui tới. Tại đây, bằng vào tu vi Vũ Nhân đỉnh phong gần như đã sắp đột phá cảnh giới Vũ Sư, Vũ Tích Hoa gầy dựng nên một quán ăn tên Bách Hoa Lâu nhằm tạo nơi an cư lạc nghiệp cho hai mẹ con.

Lúc trước, hai mẹ con thường sống chúng với nhau và sống tại bên trong Bách Hoa Lâu, nhưng kể từ khi Lâm Vũ có ký ức từ giấc mơ, tính cách hắn thay đổi dẫn đến việc hắn trông trưởng thành hơn trước tuổi, Lâm Vũ đã xin Vũ Tích Hoa ra ở riêng với những lời nói, lý lẽ không thể tưởng tượng được là phát ra từ một đứa trẻ gần 4 tuổi.

Ban đầu, Vũ Tích Hoa trăm phần không cho phép, còn đánh mông Lâm Vũ một trận để răn dạy nhưng vẫn không thể làm gì khác hơn ngoài nhìn bộ mặt bình tĩnh của đứa con trai dù cặp mông của nó đã đỏ lòm. Ngày hôm sau, Lâm Vũ bỏ nhà ra đi, bước ra bên ngoài kia xã hội kiếm việc làm hoặc chỗ ở mới khiến Vũ Tích Hoa hoảng hết cả hồn, một hơi mệt nhọc tìm kiếm khắp nơi mới ra. Cuối cùng, Vũ Tích Hoa đằng phải bỏ tiền mua một trang viên nhỏ trong trấn làm nơi cư ngụ mới cho Lâm Vũ, từ đó hai mẹ con tách ra nhưng vẫn dễ dàng liên hệ được với nhau vì khoảng cách đôi bên không quá xa xôi.

Hôm nay như thường nhật, Vũ Tích Hoa cứ cách hai, ba ngày lại tìm đến thăm con trai của mình.

- Khá giống… nhưng chỉ một phần.

Lâm Vũ nhìn bản thân trong gương, một đứa trẻ tuổi chỉ non nớt 5 tuổi lại có thân hình cứng rắn, săn chắc, làn da hơi rám nắng, khuôn mặt anh tuấn có mày kiếm, mũi cao, mắt sáng một bộ của kẻ không chịu thua hay sợ hãi, thỉnh thoảng lại lộ ra tinh mang hiểu rõ mọi vật.

Lâm Vũ cảm thấy hắn có vài nét giống với nam tử trong giấc mơ lúc còn nhỏ, nhưng là giống khí chất chứ không phải khuôn mặt.

Chỉnh chu lại bộ quần áo xám bạc mới thay, Lâm Vũ rời khỏi phòng, tiến về phòng lớn bên ngoài thường hay dùng để suy ngẫm nhiều thứ, đồng thời cũng là nơi để hắn ăn sáng cùng vài người hầu.

Vũ Tích Hoa đang ở đó chờ.

Mất không quá lâu, chỉ trong chốc lát Lâm Vũ đã đến nơi, hắn mở cửa phòng ra nhìn vào bên trong, trực diện là người một người nữ nhân có hình dáng không ai khác hơn ngoài mẹ hắn, Vũ Tích Hoa, một bàn thức ăn sáu món và… một tiểu cô nương xinh xắn chạp tuổi hắn, đối với hắn hoàn toàn lạ lẫm.

- Mẹ.

Nhìn Vũ Tích Hoa, một thiếu phụ tuổi chỉ 25 xuân xanh, người thon gọn, mắt hạnh da trắng môi hồng, trên người mảnh khảnh mang theo nét xinh đẹp của người trưởng thành đầy phong vận. Lâm Vũ cười nhẹ gật đầu chào lễ.

Mẹ hắn, Vũ Tích Hoa tuy nói không phải đại mỹ nữ khắp thế gian khó tìm nhưng nếu xét chỉ ở Bách Hoa trấn thì tuyệt đối đã là mỹ nữ có một không hai, chẳng nữ nhân nào sánh bằng.

- Vũ nhi đến bên mẹ nào, chỉ ba ngày không gặp, con lại xanh xao hơn rồi.

Gặp con, Vũ Tích Hoa lộ ra vẻ yêu thương, lo lắng mà ngoắc tay bảo Lâm Vũ ngồi vào lòng mình. Tiếc là Lâm Vũ lại làm ra một bộ lắc đầu thở dài, hắn nói

- Mẹ à, con đã lớn rồi, những thứ như thế không còn cần thiết.

Nói xong, hắn ngồi xuống một cái ghế gần Vũ Tích Hoa, đối diện với tiểu cô nương xinh xắn, dễ thương kia.

Vũ Tích Hoa nghe Lâm Vũ nói vậy tính nói

- Đối với ta…

Nhưng khi nhìn vào ánh mắt điềm tĩnh tựa người trưởng thành của Lâm Vũ, Vũ Tích Hoa đành thu hồi lời nói. Nàng chỉ là đưa tay sờ đầu Lâm Vũ vuốt ve hỏi.

- Vũ nhi dạo này tu luyện ra sao, tiến triển có tốt không?

- Mẹ, khoan đã, vị tiểu thư này là?

Nhìn chằm chằm tiểu nữ vài giây khiến tiểu nữ e dè, cuối mặt, Lâm Vũ gạt lời hỏi thăm của Vũ Tích Hoa qua một bên, hỏi về lai lịch của tiểu nữ tử.

- À, mẹ lại quên mất.

Vũ Tích Hoa giật mình, ngay sau Vũ Tích Hoa nhìn tiểu nữ dịu nhẹ nói

- Nguyệt nhi, đây là con trai của ta, từ nay ngươi sẽ làm người hầu cho nó, chăm sóc nó giúp ta. Ngươi nhanh chóng tham kiến cậu chủ đi.

Tiểu nữ xinh xắn nghe vậy liền rời ghế, quỳ xuống trước mặt Lâm Vũ, khúm núm hô trông rất nhỏ và e dè

- Tham… tham kiến cậu chủ, Nguyệt Lan từ nay về sau sẽ tận tâm, tận lực phục vụ bên cạnh cậu chủ.

Lâm Vũ trồ mắt nhìn một màn tiểu nữ thể hiện, sau đó lại trồ mắt nhìn Vũ Tích Hoa, hắn có thể đoán được, mẹ hắn làm chuyện này hẳn là có nguyên nhân ẩn tình, không phải qua loa kiếm về đại một tiểu nữ nhỏ tuổi làm người hầu cho hắn.

Trang viên nhỏ này tính luôn cả Lâm Vũ hắn tổng đã có năm người, không cần thêm nữa, hắn cũng không có nhu cầu.

- Được rồi ngươi đứng lên đi.

Vài giây sau, Lâm Vũ đỡ Mộng Nguyệt Lan dậy, đặt nàng ngồi qua bên một cái ghế. Xong đâu vào đấy, Lâm Vũ nói

- Tên đầy đủ của ngươi là gì?

- Là… là Mộng Nguyệt Lan thưa cậu chủ.

- Ừm. Vậy Nguyệt Lan, người vào nhà của ta tất phải hiểu rõ ba luật lệ cực kỳ quan trọng.

Lâm Vũ hiện lên bộ mặt nghiêm túc nhìn Mộng Nguyệt Lan, bất giác hắn hơi đứng hình vì bất ngờ.

Tiểu nữ tử Mộng Nguyệt Lan này nếu nhìn kĩ lại, ngoài vẻ ngây thơ, trong sáng, bản thân lại xin xắn đáng yêu thì có lẽ sẽ còn có họa ngầm, một cái họa không hề nhỏ có liên quan đến bốn từ
dục vọng và chiếm đoạt
.

Lâm Vũ bình tĩnh nói

- Thứ nhất, lời nói của ta chính là mệnh lệnh, không thể không tuân.

- Thứ hai, mệnh lệnh chính là lời nói của ta, không tuân là điều không thể.

- Thứ ba, lời nói của ta hay mệnh lệnh của ta, tất cả điều phải được hoàn thành dù không rõ nguyên nhân. Ngươi nghe rõ chưa?

- Nguyệt Lan rõ ạ.

Mộng Nguyệt Lan tuy cảm giác lời cậu chủ Lâm Vũ rất kỳ quặc, ba nguyên tắc dường như hợp lại cũng chỉ nói về một điều, nhưng Nguyệt Lan không hỏi gì, chỉ gật đầu. Nàng tự biết bản thân đã là người hầu, không có tư cách để làm điều như thắc mắc với chủ.

- Tốt, Mộng Nguyệt Lan, vậy từ nay ta gọi ngươi tiểu Lan, ngươi cũng không cần phải ta cái gì cậu chủ, ta tên Lâm Vũ, gọi Vũ ca ca là được.

- Giờ trời cũng không còn sớm, chúng ta ngồi vừa ăn vừa nói chuyện.

Lâm Vũ liếc mắt ẩn ý với Vũ Tích Hoa đưa ra ý kiến.

Vũ Tích Hoa hiểu con trai cũng gật đầu đồng ý, chuyện liên quan đến Mộng Nguyệt Lan tốt nhất là hai mẹ con nói riêng với nhau sau bữa ăn.

- Vâng… vậy Nguyệt Lan xin lui ra ngoài.

Mộng Nguyệt Lan vội đứng dậy định rời đi.

- Tiểu Lan à, dường như lúc nãy ta đâu có nói kêu ngươi rời đi? Ngươi cứ ở lại ăn cơm cùng chúng ta, xem như là một bữa ăn gia đình đi, đúng, là một gia đình mới của ngươi.

Lâm Vũ ngăn chặn Nguyệt Lan cùng một nụ cười, tiếp đó hắn cũng vội gắp lấy vài miếng thức ăn bỏ vào chén, vui vẻ đưa mời Nguyệt Lan, tạo nên hình tượng quá mức đẹp đẽ trong mắt của tiểu cô nương.

- Phải đó Nguyệt nhi, ngươi cứ ở lại ăn cơm cùng chúng ta đi, con ta từ xưa đến nay vẫn như vậy, người dù làm kẻ hầu cho nó, nó vẫn đối xử với họ như bình thường không hơn không kém.

Vũ Tích Hoa mỉm cười nói thêm. Lâm Vũ con nàng quả thật là người tốt, cứ đến bữa ăn, Lâm Vũ ngồi ăn cùng với đám bốn người hầu cũng đã đủ hiểu như thế nào.

Hôm nay chẳng là do Vũ Tích Hoa đến, Lâm Vũ cần không gian chút riêng tư nên mới không cùng ăn chung với người hầu như mọi khi.

Lâm Vũ dường như thấy vẫn chưa đủ sức để giúp Nguyệt Lan dũng cảm đồng ý, hắn lại nói

- Ngươi còn nhớ ba quy tắc của ta chứ?

- Phải nghe lời.

- V…âng.

Không quá tự nhiên đáp lời, Nguyệt Lan cuối cùng cũng vâng dạ, tay nhỏ cầm chén cơm lễ phép nhưng chưa ăn, nàng còn chờ chủ ăn trước mới dám ăn sau.

- Vũ nhi, mau ăn đi con.

Thấy Nguyệt Lan vậy, Vũ Tích Hoa liền hối thúc Lâm Vũ ăn cơm, đồng thời tay nàng cũng gắp vài miếng thịt để vào chén Nguyệt Lan cùng một nụ cười hiền.

Hành động này của Vũ Tích Hoa khiến Mộng Nguyệt Lan tiểu nữ rơi lệ.

Mộng Nguyệt Lan khóc, khóc vì hạnh phúc, khóc vì đây là lần đầu kể từ khi cha mẹ nàng mất, có người đối tốt với bản thân như vậy.

- Aì…

Lâm Vũ lắc đầu thở dài, xem ra hắn và Vũ Tích Hoa còn cần tốn thêm nhiều lời để dỗ ngọt Mộng Nguyệt Lan.

Hai mươi phút sau, một bữa ăn nhanh chóng kết thúc.

- Nhâm bá, ngươi đưa nàng dạo vòng quanh trang viên, giới thiệu với nàng tổng quan về nơi này. Xong rồi thì dẫn nàng đến phòng của ta.

- Vâng, thưa thiếu gia.

Vị trung niên ban đầu gỗ cửa phòng Lâm Vũ được gọi là Nhâm Bá nhanh chóng tuân lệnh dắt theo Mộng Nguyệt Lan rời đi.

Lâm Vũ đóng cửa phòng lại, quay về bên bàn đã được dọn dẹp cùng với Vũ Tích Hoa. Hiện tại là thời điểm thích hợp cho cuộc trò chuyện về vấn đề Mộng Nguyệt Lan.
Lâm Vũ vừa ngồi xuống, Vũ Tích Hoa liền mỉm cười nói

- Nàng là còn dâu mẹ chuẩn bị cho con.

- HẢ?!!!

Chỉ một câu của Vũ Tích Hoa rơi xuống, Lâm Vũ lập tức á khẩu không thể thốt lên lời.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lĩnh Hồn Chúa Tể.