Q.2 - Chương 112: Bàn Chuyện Thông Gia (Thượng)
-
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
- Mộng Ngưng Tiểu Trúc
- 2298 chữ
- 2020-05-09 12:40:24
Số từ: 2292
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Lúc ta chạy tới nhà Chu Du (vì chưa biết rõ chuyện gì đã xảy ra, ta không tới thẳng Tôn phủ), Tiểu Kiều tỷ tỷ vô cùng vui vẻ tiếp đón ta:
Như đệ tới rồi! Công Cẩn đang ở chỗ tỷ phu. Đệ có khỏe không?
Ta thở phào trong lòng, nhìn ánh mắt nàng đã biết không có đại sự phát sinh:
Tỷ tỷ à, đệ rất khỏe. Mọi người vẫn khỏe chứ, hai tên nhóc kia thế nào?
Tiểu Kiều tỷ tỷ cười nói:
Vô cùng tốt. Hai đứa nghịch ngợm lắm. Phải rồi, đệ tới rất đúng lúc, Tuần nhi mấy ngày nay không khỏe lắm, đơn thuốc đệ kê lần trước lần này không có tác dụng.
Đứa nhỏ này của Chu Du không phải do Tiểu Kiều tỷ tỷ sinh ra, có điều mẹ nó đã qua đời. Đại khái vì di truyền từ mẹ, từ nhỏ nó đã yếu ớt, không lúc nào ngớt bệnh, thuốc không rời miệng. Ta cười:
Tỷ tỷ, sao có thể dùng phương thuốc lần trước cho Tuần nhi, cho dù cùng một bệnh, thời tiết khác nhau, cũng không thể dùng loạn. Cứ để đệ tới xem bệnh đã.
Tiểu Kiều cười đưa ta vào:
Như đệ à, tỷ tỷ của ta vô cùng cảm kích đệ, ta nghe tỷ ấy nói, Thái phu nhân cũng rất muốn gặp đệ. Lần này tới rồi, ở thêm vài ngày nhé?
Ta thở dài trong bụng, Ngô lão thái muốn gặp ta, đây là chuyện tất nhiên, lần đầu từ Đan Đồ trở về, lão nhân gia đã nói muốn gặp ta, sau này hẳn bà đã nghe vài lời đồn đại, không thấy nhắc lại nữa. Lần này ta cứu Tôn Sách trên chiến trường, bà mới thật sự muốn gặp.
Khi ta bước chân tới cửa Ngô hầu phủ của Tôn Sách, bị làm sợ tới nhảy dựng, vừa nói tên, mấy tên gia đinh đã vòng tay đứng thẳng, hô một tiếng công tử, bộ dáng vô cùng cung kính, làm cho ta thiếu chút nữa lùi ra ngoài, nghĩ mình đến nhầm nhà. Chu Du được báo, vội chạy ra đón, Tôn Dực cũng ào tới phía sau hắn. Ta bày ra vẻ mặt khổ sở:
Cha mẹ ơi, Công Cẩn huynh, Thúc Bật, hù chết ta mà! Phô trương thế này làm ta giảm thọ mất.
Chu Du nở nụ cười:
Vậy sao? Đây là do Thái phu nhân dặn. Được rồi, đừng có giả bộ thụ sủng nhược kinh nữa đi, mau theo chúng ta vào, Bá Phù vừa nghe ngươi tới, thiếu chút nhảy xuống giường, ngươi còn không vào, huynh ấy sẽ chạy ra đây mất.
Ta nhíu mày khẩn trương, thời gian lâu như vậy, Tôn Sách vẫn chưa thể xuống giường sao? Xem ra Giang Đông quả thật có chuyện phiền toái xảy ra.
Chu Du nhìn thấy biểu hiện của ta, thở dài một tiếng:
Vào trong hãy nói.
Ta gật đầu:
Xảy ra chuyện gì?
Chu Du gật đầu không nói, ta hiểu ra hắn có chuyện khó nói ra, đành không hỏi nữa, theo hắn đi vào. Tôn Sách quả nhiên vẫn nằm trên giường, thấy ta tiến vào, hắn liền muốn ngồi dậy, ta vội chạy tới cạnh hắn hỏi:
Sao lại thế này? Huynh đừng động!
Nhìn vẻ mặt gấp gáp bắt mạch của ta, Tôn Sách cười tới rạng rỡ:
Ngươi cuối cùng trở về. Ta không sao, gần như bình phục hoàn toàn rồi, chẳng qua đám Công Cẩn quá lo lắng, không cho ta xuống giường.
Ta bật cười, cái gì gọi là cuối cùng đã về, đây đâu phải nhà ta, cái tên gia hỏa này. Cũng may mạch đập của hắn không có gì khác thường, ta thở phào:
Làm ta sợ quá. Huynh đó, thời gian dài như vậy vẫn chưa xuống giường được, chắc chắn đã làm chuyện xấu gì rồi, khiến miệng vết thương vỡ ra, hừ, nếu truyền ra ngoài, người ta lại nghĩ ta không biết chữa bệnh! Ảnh hưởng chuyện làm ăn của ta.
Tôn Sách cười ồ lên:
Sao lại không xuống giường được, là mấy người kia không cho ta xuống. Ngươi cũng thật là, lúc này vẫn không quên chuyện làm ăn.
Ta hừ hừ:
Đừng gạt ta, ta là đại phu, huynh xuống giường được hay không là do ta nói. Nhìn huynh thế này, rõ ràng vết thương lại vỡ ra, nói đi, đã làm gì?
Tôn Sách cười không nói, Chu Du lại kéo góc áo ta. A, xem ra vấn đề rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức bọn họ không thể nói ra, chẳng lẽ… Ta nhìn Chu Du, Chu Du lại lắc đầu, khiến ta chẳng hiểu thế nào.
Các ngươi khó nói, ta cũng không hỏi nữa. Viết đơn thuốc cho Tôn Sách xong, ta cười:
Ta nói Bá Phù đó, xem ra huynh muốn uống thuốc của ta, cố ý kéo dài chờ ta tới! Đáng lắm, tự mình tìm khổ.
Người trong phòng đều cười. Tôn Sách thật vui vẻ:
Đúng vậy, nhận được tin ngươi bình an, ta đã nghĩ ngươi chắc sẽ về thăm ta, đương nhiên phải chờ ngươi chứ. Sợ ngươi mắng, ta tốt nhất nên nằm im.
Ta lảo đảo:
Ta mắng mắng huynh? Lúc này không dám. Lúc ấy ai bảo huynh nặng như vậy, mệt chết ta, huynh không biết đâu, mắng chửi lẫn nhau cũng là một cách điều tiết thể xác và tinh thần.
Tôn Sách trợn mắt:
Nhưng mà chỉ có ngươi mắng ta, ta không có mắng ngươi.
Chu Du chỉ cười hì hì nhìn ta và Tôn Sách tranh cãi. Ta cười:
Đó là vì huynh không dám. Bình thường ta đánh không lại huynh, lúc đó, ta đích thực rất muốn đánh huynh một chút.
Tôn Sách thở dài một tiếng:
Ngươi lúc này cũng có thể đánh ta, cam đoan ta không đánh trả.
Ta nhún vai:
Không dám đâu, đừng nói bọn Công Cẩn đang ở đây trông chừng, thân thể huynh lúc này, đánh huynh là tay ta đau, xem huynh gầy ra bộ dạng gì này!
Tuy là nói đùa, nhưng nghe được lại khiến người ta cảm thấy chua xót trong lòng.
Tôn Sách nhổm lên nói:
Tử Vân, lời thừa ta không nói nữa, giống như ngươi nói vậy, chúng ta là bằng hữu, là huynh đệ. Lần này ngươi về ở bao lâu?
Ta cười cười:
Vốn ta muốn đi Kinh châu, không yên lòng về huynh nên đặc biệt tới thăm. Huynh đã không có chuyện gì, ta định mấy ngày nữa sẽ đi.
Tôn Sách cùng Chu Du đều mang vẻ mặt thất vọng. Chu Du nói:
Chuyện ở Kinh châu rất quan trọng sao? Ngươi lại vội vã như vậy.
Đương nhiên quan trọng, có điều không phải gấp lắm. Nhìn ánh mắt mong chờ của bọn họ, trong lòng ta nóng lên, ra vẻ thoải mái mà cười:
Không quan trọng lắm. Các huynh biết đấy, chuyện buôn bán của ta ở đó phân nửa đã giao cho Tô Phi, nhưng kẻ kia rất quá đáng, hai năm đưa về quá ít tiền lãi, ta rất thiệt thòi. Lần này tới chính là muốn giải quyết chuyện này. Muộn vài ngày cũng không sao.
Chuyện ta nói có thật có giả, Chu Du không nói gì nữa, Tôn Sách lại thở dài:
Buôn bán trong cả một châu, quy mô hẳn là không nhỏ, khó trách ngươi vội vã như vậy. Bỏ đi, bận rộn thì cứ đi, đợi ngươi rảnh rỗi chúng ta lại gặp nhau cũng được.
Ta cười:
Được rồi, các huynh đừng thở dài nữa. Ta cũng không phải đại nhân vật gì, càng không phải gian thương, không nhỏ mọn quá đâu. Với lại, chuyện bên kia không phải giải quyết trong chốc lát là được, sớm muộn vài ngày không sao, ta sẽ ở lại thêm mấy ngày. Đúng rồi, ta có mang vài thứ tới cho hai vị tỷ tỷ, của ta, còn có của Tào công.
Ta nhắc tới Tào Tháo, Tôn Sách lập tức hỏi:
Ngươi không sao chứ? Tào Tháo có biết ngươi… Ta vẫn lo ông ta sẽ làm khó ngươi khi biết chuyện.
Ta cười:
Có thể có chuyện gì đây? Nếu thật có gì, còn về đây được sao? Các huynh yên tâm, Tào công không ép người. Ông ta biết chuyện của chúng ta rồi, hôm đó ta chạy mau như vậy, vẫn bị Thanh An tướng quân nhìn ra, có điều, Tào công không làm gì ta, chỉ bắt ta giúp làm một việc. Chỉ có Ngũ ca… Đúng rồi, Tào công rất quan tâm thương thế của huynh đó!
Tôn Sách cười khổ:
Chuyện này ta biết, Lưu Diệp mới về mấy ngày. Đúng rồi, Tào Tháo bảo ngươi làm gì?
Lưu Diệp đã tới? Nhất định là trò của Tào Tháo rồi, ta cười:
Không có gì, chẳng qua bảo ta giúp ông ta đưa Điền Phong từ đại lao Nghiệp thành cứu ra đưa tới Hứa Đô. Tào công rất quý trọng nhân tài, không muốn Điền đại nhân bị Viên đại nhân giết.
Tôn Sách cùng Chu Du nhìn nhau, sau đó cùng nhìn ta chằm chằm. Ta bĩu môi:
Đừng có nhìn ta như vậy, có gì khó khăn đâu. Các huynh cũng biết, thương đội của ta ở chỗ Viên đại nhân rất dễ dàng đi lại, thủ hạ của Viên đại nhân lại rất kính trọng Điền Phong, ta chỉ ra một chút tiền đã mua được người. Ta quan hệ một chút nữa là xong!
Tôn Sách lại thở dài :
Một chút tiền, không biết là nhiều tới mức nào đây, ôi.
Ta vui vẻ:
Huynh quan tâm tới chuyện này? Xem ra các huynh là đương gia tộc trưởng còn quan tâm tiền tài hơn cả ta. Được rồi, ta cũng nghĩ là cứu được một người tốt, tiền có là gì, mua không được mạng người.
Bọn họ đều nở nụ cười.
Lại nói thêm mấy chuyện khác nữa, ta thấy Tôn Sách cũng đã mệt, chỉ cố chống đỡ cười nói với ta, liền nói:
Được rồi, ta còn phải tới hiệu thuốc xem xét tình hình rồi về nghỉ ngơi một chút. Thân thể Bá Phù không khỏe, bảo bọn họ đem thuốc cho huynh uống rồi cũng nghỉ ngơi đi. Ta sẽ ở lại hai ngày, tránh cho các huynh bày ra bộ mặt lưu luyến này.
Nghe ta nói vậy, mọi người đều nở nụ cười, Chu Du nói:
Bá Phù vất vả chờ ngươi tới, ngươi không nên ở thêm vài ngày sao? Rõ ràng đã định ở lại, còn hết lần này tới lần khác nói ra nói vào, giống như chúng ta bắt buộc ngươi vậy, thật là nửa điểm cũng không chịu thiệt, bản tính con buôn lại tới rồi.
Nói cười xong chúng ta đều đứng dậy, Tôn Sách bảo Tôn Dực tiễn ta rời phủ. Tôn Dực vừa dẫn ta ra ngoài vừa nói:
Tử Vân huynh, mẫu thân rất muốn gặp huynh, huynh xem…
Ta cười:
Lão phu nhân quá khách khí rồi. Thế này đi, ngày kia ta sẽ tới bái kiến người.
Tôn Dực cười nói:
Mẫu thân nếu biết sẽ rất vui vẻ, vậy ta đi báo tin cho người, ngày kia chờ huynh tới.
Lúc ta tới hiệu thuốc, cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, xem ra chuyện này tuy rằng lớn, nhưng Tôn Sách lại giữ bí mật rất kỹ, ta không thể không hiếu kỳ. Có điều, Tôn Quyền tới Lư Giang làm thái thú là ngoài dự liệu của ta, chắc là Chu Du thuyết phục Tôn Sách, cuối cùng đem hắn đẩy ra ngoài. Ngày hôm sau, ta tới Đức Dụ tửu lâu. Ở đó, bọn họ nói cho ta biết, Hứa Quần có hành động, hơn nữa rất lớn, Chu Thái cùng Chu Trị đều đã chạy qua đó. Còn nữa, thì ra thủ hạ cũ của Vương Lãng và Nghiêm Bạch Hổ lợi dụng tin đồn Tôn Sách binh bại bỏ mình, thành công xúi giục Dư Hàng, Bình Giang nổi loạn, nội bộ đất Ngô lúc này có thể dùng từ hỗn loạn để hình dung, Trình Phổ đã vội vã tới dẹp loạn, xem ra trong vòng một, hai năm muốn ổn định lại cũng khó. Ta cẩn thận phân tích tin tình báo, trong lòng tính toán, vẫn không tìm được bí mật Tôn Sách giấu đi là gì, những chuyện này đều rất rõ ràng, không cần giữ bí mật mà! Thật hết sức kỳ quái.
Ta không ngờ cuộc gặp với Ngô lão thái sẽ khiến ta xấu hổ như vậy. Vốn nghĩ sẽ được tiếp đãi bình thường, nhiều nhất là một bữa cơm cảm ơn, ai ngờ… Lúc ta mang bộ mặt khiêm cung đến trước mặt lão phu nhân, bà lại dùng vẻ mặt tán thưởng lôi kéo ta nói chuyện gần xa. Căn cứ nguyên tắc kính lão đắc thọ, ta có hỏi sẽ đáp, biểu hiện biết điều nhanh nhẹn, đùa giỡn khiến bà và Đại Kiều tỷ tỷ cười không ngừng. Dùng xong bữa trưa, lão phu nhân vẫn không thả ta đi, không chỉ không thả, còn cho người xung quanh lui hết xuống, chỉ để lại Đại Kiều tỷ tỷ. Nhìn nụ cười của hai người, bắp chân ta bắt đầu run, thế này đâu giống cảm ơn bình thường, chắc chắn là có chuyện.