Q.2 - Chương 113: Bàn Chuyện Thông Gia (Hạ)
-
Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
- Mộng Ngưng Tiểu Trúc
- 3967 chữ
- 2020-05-09 12:40:24
Số từ: 3961
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Quả nhiên, sau khi nói mấy việc nhà, lão phu nhân mở lời:
Triệu Như à, nghe Tiểu Kiều nói, ngươi đã có gia đình ở Hứa Đô?
Ta gật đầu:
Vâng, đã hai năm rồi!
Bà cười:
Là con cái nhà bình thường hả?
Ta chỉ biết gật đầu. Bà không nói nữa, Đại Kiều tỷ tỷ lại lên tiếng:
Như đệ, mẫu thân muốn biết đệ có muốn lấy vợ ở đây không? Hàng năm buôn bán ở đây, cũng có người chiếu cố cho đệ.
Ta đổ mồ hôi:
Chuyện này… Triệu Như không có ý nghĩ này, cũng không muốn phiền phức.
Đại Kiều cười:
Phiền phức cái gì? Như vậy nhé, nếu đệ đồng ý, tỷ tỷ sẽ tìm cho đệ một mối tốt, không bắt đệ phải lo.
Ta thiếu chút quay người chạy trốn, nhưng mà vẫn phải liều mạng kiếm cớ:
Chỉ sợ là không được! Ở bên kia đệ đã có vợ, sao có thể ở đây lại…
Đại Kiều cười:
Nam nhân lập gia thất, còn để ý có vợ hay chưa sao? Đệ yên tâm, tỷ tỷ không hại đệ đâu, nhất định sẽ tìm một mỹ nhân xứng với đệ, được không?
Ta rên rẩm:
Ôi, hôm nay nóng quá. Lão phu nhân, tỷ tỷ, chuyện này không dễ đâu. Việc buôn bán của đệ còn đang dở, đệ cáo từ trước, sau này sẽ lại tới vấn an.
Ta một bên toát mồ hôi một bên muốn trốn. Nhìn ta như vậy hai người cũng không lấy làm lạ, lão thái thái lại nói:
Triệu Như, ngươi có việc khó nói sao? Lời đồn bên ngoài là thật?
Bà đã có lời, ta không thể chuồn được, chỉ biết ngồi một chỗ, cúi đầu nói:
Phu nhân, Triệu Như vô lễ. Không biết người nói lời đồn là ý gì?
Lão phu nhân nhìn bộ dáng sợ hãi của ta (có thể không sợ sao), cười nói:
Đừng sợ, không có chuyện gì lớn đâu. Bên ngoài nói, người nhà của ngươi đều là người của Tào Mạnh Đức, có phải không?
Ta gật đầu:
Đúng vậy, tôi không hề giấu diếm Bá Phù chuyện này.
Bà gật đầu:
Thì ra là thật. Chẳng trách ngươi nói khó. Xem ra muốn ngươi ở đây cũng là làm khó cho ngươi. Thôi vậy, việc này không nói nữa. Triệu Như à, ngươi hai lần cứu tính mạng con ta, ta rất cảm kích ngươi. Có gì cần ngươi cứ nói nhé.
Ta thở phào một hơi:
Đa tạ lão phu nhân, tiểu tử được Bá Phù huynh và Công Cẩn huynh không chê, đối đãi như huynh đệ, đã là huynh đệ tất phải giúp đỡ lẫn nhau, đây là bổn phận của Triệu Như, người đừng nói vậy.
Lão phu nhân gật đầu:
Sách nhi nói không sai, ngươi đúng là một đứa trẻ tốt. Triệu Như, nếu con không chê, cứ coi ta là mẫu thân của con cũng được. Sau này ở Giang Đông, ta bảo bọn chúng lấy lễ công tử để đối xử với con, tuyệt đối không ai dám coi thường con nữa.
Ta ngoại trừ tỏ ra cảm kích không biết nói gì hơn. Phải biết rằng một thương nhân dù thế nào cũng không thể được xem trọng, nhưng mà là công tử phủ Ngô hầu, chính là khái niệm hoàn toàn khác, có thể nói ta ở Giang Đông một đêm đã từ quạ biến thành phượng hoàng, thật sự là bay lên cành cao.
Sau khi ra về, ta một thân đẫm mồ hôi, Ngô lão phu nhân quả nhiên lợi hại, xuất chiêu rất tốt, một hòn đá ném hai con chim. Ta dám khẳng định, nếu đồng ý thành thân, cô gái này nhất định là người nhà Tôn gia, cho dù không phải tỷ muội của Tôn Sách, cũng là gia quyến người có địa vị cao trong tộc. Mấy thân thúc thúc của Tôn Sách đều có con gái tuổi tương đương ta. Cứ như vậy, Tôn gia coi như báo ơn rất tự nhiên, trong mắt người ngoài lưu lại thanh danh tốt, lại lung lạc được các thương nhân giàu có. Thứ hai, nếu ta đồng ý thành thân ở đây, lại với người của Tôn gia, vậy thành người của Tôn Sách rồi. Mặc kệ sự thực thế nào, người ngoài cũng coi ta là thần tử của Tôn Sách. Chỉ sợ đây mới là mục đích của Lão phu nhân. Cũng may ta là nữ, kế này không thành. Có điều, Lão phu nhân bảo mọi người gọi ta là công tử, cũng xác định Tôn gia bọn họ coi ta như người trong nhà, ta không thể cự tuyệt, thật lợi hại, bất luận thế nào, ta cũng đều đã bị tính kế. Vấn đề hiện tại là, chuyện này do Lão phu nhân nghĩ ra, hay là mưu kế đã thương lượng với người khác? Tôn Sách có biết không, có tham dự không?
Mang theo nghi vấn, ta tới cửa phòng Tôn Sách. Chưa đợi ta đi vào, bên trong đã truyền tới giọng nói kích động của một nữ nhân:
Muội mặc kệ. Ca ca, huynh nói với mẫu thân đi, Nguyệt tỷ tỷ tốt như vậy, sao có thể gả cho một gã thương nhân vô giá trị? Nữ tử Tôn gia chúng ta đều phải gả cho anh hùng, các người muốn trả ơn, cũng không thể dùng phương pháp như vậy! Đây không phải là phí hoài Nguyệt tỷ tỷ sao?
Ta lặng lẽ nhìn qua khe cửa sổ, chỉ thấy một tiểu cô nương đứng chống nạnh dậm chân trước giường Tôn Sách, bộ dáng tức giận. Tôn Sách cũng cảm thấy bế tắc trước muội muội này, đỡ đầu nói:
Muội muội, ta không hiểu, ai nói với muội vậy, báo ơn cái gì? Hoài phí cái gì? Với lại, Triệu Như là một thương nhân, nhưng mà hắn không phải loại người như muội nghĩ, muội nói hắn như vậy hơi quá đáng. Còn nữa, bất kể chuyện gì, để ta với mẫu thân biết muội vô lễ với hắn, chúng ta sẽ không tha cho muội. Mới là một tiểu cô nương đã nói năng không tích đức, thật sự đã chiều muội thành hư rồi.
Nghe tới đây, ta đã hiểu đại khái. Tiểu cô nương này nhất định là muội muội của Tôn Sách, Tôn Thượng Hương, quả nhiên giống như Vũ ca ca nói, là một con khỉ nhỏ nghịch ngợm, không giống nữ hài tử gì hết. So với hai tỷ tỷ, nàng không tính là đẹp, đến cả Trâu tỷ tỷ nàng cũng không bằng, Vũ ca ca sao lại thích nàng nhỉ? Thật đanh đá tùy hứng. Nguyệt tỷ tỷ nàng ta nói hẳn là con gái của Tôn Bí, Tôn Nguyệt, nghe ý tứ trong lời nói của nàng, Lão phu nhân muốn gả Tôn Nguyệt cho ta sao, thật quá nguy hiểm. May mà… Có điều, như Tôn Sách nói, hắn hình như không biết, xem ra chuyện này có chút ý riêng. Nghe lén người khác nói chuyện không tốt, nghe người khác nói về mình càng không được, ta che miệng, cười trộm lùi ra ngoài. Đáng tiếc, không làm được chuyện xấu, ta vừa chuyển mình, thiếu chút đã đụng phải một người, thì ra là Trương Chiêu, mặt ta đỏ cả lên.
A, a, Tử Bố tiên sinh, chào ngài!
Bày ra một tư thế cung kính đúng tiêu chuẩn, ta mở miệng trước, có điều, giọng rất nhỏ. Trương Chiêu vẻ mặt vui mừng nói:
Sao không vào trong, đứng đây làm gì?
Ông biết rồi còn hỏi, ta không tin giọng vị tiểu thư kia lớn như vậy, ông không nghe thấy gì. Ta thầm thì nói:
Tiên sinh biết rồi còn hỏi, lúc này ta có thể vào sao? Ta cũng không muốn Bá Phù khó xử.
Trương Chiêu cười:
Muội muội này của Ngô hầu tính tình là vậy, dù là nữ nhi, nhưng so với nam nhi còn lợi hại hơn, ngươi đừng để ý.
Ta bĩu môi, ta cũng là nữ nhi vậy, so với nàng lại càng lợi hại, nhưng đâu có giống nàng đâu:
Chuyện này, hì hì, Tử Bố tiên sinh nói đùa rồi, Tử Vân sao có thể bực bội với một tiểu cô nương. Ta không vào đó, sợ mọi người đều xấu hổ.
Trương Chiêu thở dài:
Triệu Như, ta biết ngươi rất thông minh, lời Lão phu nhân nói hôm nay ngươi coi như không nghe thấy đi, chúng ta không muốn ép buộc ngươi.
Ta ngẩng đầu nhìn ông ta, trong lòng hiểu rõ:
Tiên sinh không cần nói vậy, ta hiểu ý mọi người. Có điều, xin thứ cho Tử Vân không thể làm vậy, dù sao ta cũng có rất nhiều chỗ thân bất do kỷ.
Trương Chiêu gật đầu:
Chúng ta hiểu tình cảnh của ngươi. Lão phu nhân rất thích ngươi, vừa rồi người còn nhắc với ta, muốn nhận ngươi làm nghĩa tử, ta đã khuyên phu nhân, biết chắc ngươi sẽ không đồng ý. Có điều Lão phu nhân bảo ta chuyển lời cho ngươi, người sẽ đối xử với ngươi như con cái.
Ta cười khổ:
Tiên sinh, các người… Ôi, Triệu Như thật không lĩnh nổi. Ta biết suy nghĩ của các người, các người cũng yên tâm, ban đầu ở Kính huyện, Bá Phù bọn họ không chê Tử Vân là một tên tiểu nhân chướng mắt, vẫn bằng lòng kết giao bằng hữu, ta sao có thể có ơn không đáp? Công Cẩn huynh cũng nói, bọn họ đối xử với ta như huynh đệ sống chết có nhau, những chuyện ta làm đều theo lẽ đó, các người luôn khách khí như vậy, trong lòng ta rất bất an.
Đúng vậy, loại quan hệ thông gia này, ta làm sao nhận được, sau này thân phận ta bại lộ, các ngươi sẽ đau đớn tới mức nào đây! Cảm giác bị mắc mưu, bị lừa gạt, đổi lại là ai cũng không chịu được. Trương Chiêu nào biết tim ta lúc này đau như dao cắt, cười cười vỗ vai ta, bước vào trong phòng. Ta thở dài một tiếng, theo ông ta đi vào.
Tôn Thượng Hương này thật không tầm thường, thấy chúng ta vào, nàng thở phì phì xông đến trước mặt ta:
Ngươi chính là Triệu Như kia?
Ta xấu hổ cười:
Phải, xin chào!
Nàng đánh giá ta cả nửa ngày:
Bộ dáng ngươi yếu ớt thế này, sao mà làm anh hùng được, hừ. Ta không chào!
Ta lảo đảo, nhìn bộ dáng tức giận của nàng, trong lòng ta buồn cười, nghĩ rồi nói:
Này, ta làm gì đắc tội ngươi vậy? Làm gì mà nhìn ta như thế! Ta chưa từng nói mình là anh hùng đâu! Bá Phù huynh mới là anh hùng hào kiệt, về phần ta chẳng qua là một tiểu nhân vật, có điều, ta biết cách kiếm tiền, không phải người vô giá trị!
Hừ, tráo đổi khái niệm là sở trường của ta. Tôn Thương Hương một chút cũng không thấy xấu hổ khi bị vạch trần chuyện nói xấu sau lưng người khác, nghe ta nói xong, nàng không hề khách khí:
Ngươi biết mình là một tiểu nhân vật là được rồi. Có tiền thì sao nào? Nói cho ngươi biết, đừng mong lấy được Nguyệt tỷ tỷ của ta, ngươi không xứng.
Ta trợn mắt. Tôn Sách tức giận:
Tiểu muội, nói gì vậy? Quá đáng rồi.
Ta ngăn Tôn Sách lại:
Bá Phù, không sao, huynh tức giận với trẻ con làm gì?
Tôn Thượng Hương nhảy dựng lên:
Ta không phải trẻ con…
Ta muốn cười mà phải cố nén lại, còn thật thà nói:
Đúng đúng đúng, ngươi không còn nhỏ. Cho nên Triệu Như cảm thấy tiểu thư nói rất đúng, ta tự hiểu mình mà. Đừng nói ta đã lấy vợ rồi, không thể nào lại lấy nữa, cho dù chưa lập gia đình, cũng không dám trèo cao. Triệu Như cũng chưa từng nghĩ tới chuyện để ai đó tới cảm ơn, mọi chuyện ta làm đều là chuyện phải làm. Ta coi Bá Phù như huynh trưởng, thực sự không dám đến đây tự lập cao đường. Cho nên, xin tiểu thư yên tâm, Triệu Như tuyệt đối sẽ không làm nhục Nguyệt tỷ tỷ của ngươi, ngươi đại lượng đừng vì vậy mà tức giận. Còn nữa, nữ nhân tức giận không tốt cho dung mạo, tiểu thư xinh đẹp như vậy, đừng làm mình biến dạng chứ?
Tôn Thượng Hương dù sao vẫn là trẻ con, căn bản không nhận ra sự châm chọc trong lời nói của ta, nghe ta nói sẽ không lấy thêm vợ, nàng lập tức cao hứng:
Thật sao? Ngươi thật sẽ không lấy Nguyệt tỷ tỷ sao? Vậy thì tốt. Nếu thế ta không so đo nữa. Kỳ thực, ngoại hình ngươi không tồi, còn xinh đẹp hơn cả Chu ca ca.
Không đợi chúng ta kịp cười, nàng đã xoay người nói với Tôn Sách:
Được rồi, mục đích của muội đã đạt được, muội về đây. Đúng rồi, muội không giận hắn, huynh cũng đừng tức giận. Chỉ cần Triệu Như hắn không cướp Nguyệt tỷ tỷ, muội cũng không so đo với hắn nữa.
Nói xong, nàng nhanh nhẹn chạy ra ngoài, tới cửa rồi lại xoay người hỏi ta:
Ngươi nói thật không vậy? Tức giận sẽ khiến ta xấu xí đi ấy?
Ách, đúng là tâm tính của tiểu cô nương. Ta nhịn cười gật đầu rất mạnh, nàng le lưỡi:
Vậy về sau ta không giận hắn nữa, hì.
Chúng ta đều cười.
Đợi ta ngồi xuống rồi, Tôn Sách mới ngượng ngùng nói:
Tử Vân, tiểu muội chính là như vậy, bị chúng ta làm hư, ngươi đừng so đo với nàng.
Ta cần gì phải so đo với một tiểu nha đầu:
Nàng rất thú vị, ta sao có thể cùng trẻ nhỏ so đo. Đúng rồi, hôm nay tốt chút nào chưa? Sao không nhìn thấy Công Cẩn?
Chu Du vẫn bám chặt bên cạnh hắn. Tôn Sách bĩu môi:
Nàng tới, Công Cẩn liền trốn mất. Chắc lúc này hắn đang ở chỗ Tam đệ.
Ta cười:
Oa, muội muội này của huynh thật giỏi, đến cả Công Cẩn cũng phải tránh! Về sau ta cũng phải đi đường vòng mới được!
Trương Chiêu cũng cười, xem ra, người nhức đầu ở đây không ít.
Chu Du không ở phủ Ngô hầu mà đã về nhà, ta vừa bước khỏi cửa lớn phủ Ngô hầu, chợt thấy thân binh của hắn đứng ngoài cửa, thấy ta ra, hắn bước tới, ta lắc đầu ra hiệu rồi đi trước. Dạo một vòng qua hiệu thuốc, ta mới tới phủ Chu Du. Người nhà Chu phủ xem ra đã sớm nhận được lệnh, trực tiếp đưa ta tới hậu hoa viên, tim ta đập thình thịch, xem ra Giang Đông quả nhiên có chuyện lớn phát sinh. Chu Du ngồi trong lương đình, quay lưng về cửa, không biết đang nghĩ gì. Ta cố ý bước mạnh chân, hắn quả nhiên nhanh chóng xoay người lại:
Ngươi tới rồi, ta chờ đã lâu.
Ta gật đầu:
Ta hiểu, huynh cho người tìm ta.
Chu Du vỗ vào chỗ bên cạnh:
Ngồi đi. Chuyện này chỉ có thể tìm ngươi thôi.
Ta ngồi xuống nhìn hắn:
Là chuyện người kia sao? Hắn lại động thủ?
Chu Du lắc đầu:
Không, ta nói với mọi người, nói ngươi dặn không cho Bá Phù dùng thuốc bổ, hắn có tâm cũng không có cơ hội.
Vậy…
Chu Du cười khổ một tiếng:
Ngươi không biết đâu, trước khi Bá Phù về Giang Đông loạn đến thế nào. Lúc này, ngoại trừ Hoàng Tổ lui binh khỏi Giang Hạ, nhưng nơi khác phiến loạn vẫn chưa dẹp hết, lời ngươi nói với Bá Phù đã ứng nghiệm. Các gia tộc quyền thế ở Giang Đông quả nhiên không chịu an phận! Vẫn là ngươi nói đúng, yên ổn bên trong mới là mục tiêu khẩn cấp trước mắt. Lần này xuất chinh đại bại, ta nghĩ cũng là chuyện tốt với Bá Phù, huynh ấy có thể bớt nóng một chút.
Ta cười:
Không chỉ huynh ấy, huynh cũng phải tỉnh táo lại!
Chu Du cười:
Ngươi đó, miệng lưỡi không tha cho ai.
Ta cười lớn:
Ta cũng là vì huynh và Bá Phù thôi. Đối với huynh đệ, ta cho tới bây giờ chưa từng kiêng dè chuyện gì, Tam ca đã bị ta chỉnh rất thê thảm.
Chu Du tò mò nhìn ta, ta cười đem chuyện đối phó với Quách Gia kể lại. Chu Du nhẹ giọng than thở:
Quách Phụng Hiếu, Tam ca này của ngươi nghe nói rất giỏi, ôi.
Ta nhìn hắn, linh cơ chợt động:
Công Cẩn, ta ở Lâm Hoài có nghe nói tới Lỗ Túc, hình như huynh có quen biết người này?
Chu Du lập tức sáng mắt lên:
Đúng rồi, ta với ông ta là bạn cố tri, năm ngoái vẫn còn ở đây, sau khi mẫu thân ông ta qua đời, ông ta về quê làm đám tang, không biết trở lại chưa.
Ta cười:
Theo ta biết, người này rất giỏi, nghe nói là văn võ song toàn, các huynh sao lại không cần đến?
Chu Du cười:
Ngươi nhắc nhở rất đúng, thời gian này quá bận, lại quên mất ông ta. Ngày mai để ta đi tìm ông ta. Tử Kính đúng là một nhân tài.
Mục đích của ta đã đạt được, không nói thêm nữa. Lỗ Túc rất giỏi, là một đối thủ lợi hại, có điều, trước mắt phương châm ổn định Giang Đông, sách lược cách sông cai trị của ông ta vừa lúc giúp chúng ta giải quyết nỗi lo sau khi thống nhất phương bắc. Nếu không người như vậy, ta đã sớm kéo tới Hứa Đô.
Dạo đầu một hồi, Chu Du lại suy tư, ta thật sự không nhịn được nữa:
Công Cẩn, huynh tìm ta có chuyện gì vậy?
Chu Du thở dài:
Có lẽ ta hơi nhạy cảm. Sau khi từ Đan Đồ trở về, Tử Bố tiên sinh có nói một chuyện, còn cả chuyện của Quốc Nghi thúc khiến ta cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Tử Bố tiên sinh cũng có cảm giác này, nhưng mà ta không tin lắm vào phán đoán của mình, muốn tìm ngươi nói chuyện.
Ta không nói lời nào, im lặng đợi hắn nói cho rõ ràng. Chu Du lại suy nghĩ thật lâu, mới đem chuyện chia quyền ở Khúc A và chuyện Tôn Phụ nói cho ta biết:
Tử Vân, năng lực phân tích của ngươi rất mạnh, ngươi cũng từng nói, làm buôn bán cùng quản lý quốc gia giống nhau, ta muốn nghe cách nhìn của ngươi.
Lúc này trong lòng ta đang vô cùng vui vẻ. Tôn Phụ muốn liên hệ với phương bắc, thật sự là chuyện tốt, đối với chúng ta vô cùng có lợi, Giang Đông hẳn không chỉ mình ông ta nghĩ như vậy. Có điều, ta hiểu rõ ý tứ của Chu Du, cố tình chần chừ rồi mới nói:
Công Cẩn, Bá Phù không phải đã tha cho Tôn thúc thúc sao? Dù sao ông ấy cũng không có gì sai, đối với Bá Phù không có lòng phản bội, chẳng qua không tin tưởng Trọng Mưu, đây không phải chuyện đáng lo. Nghi ngờ của huynh chắc ở chỗ Trọng Mưu trong vòng vài ngày đã mời chào được không ít người tài?
Chu Du lập tức gật đầu:
Không sai, ngươi hiểu rất rõ. Tử Vân, chỉ vài ngày thôi, hơn mười người được sắp xếp vào, nếu nói những người này mới tìm tới, đánh chết ta cũng không tin. Nhân tài tới đông dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng mà tình cờ như vậy, lại khiến ta không thể không lo lắng!
Ta cười:
Tử Bố tiên sinh đúng là người tốt, ta cũng không tin ông ta không nhìn ra vấn đề trong đó. Chẳng qua nghe huynh nói, đám người đó cũng không tệ, cho nên dù các huynh nghi ngờ, cũng không muốn làm gì bọn họ, đúng không?
Chu Du cười:
Ngươi đó, biết ngươi thông minh rồi, cũng không cần nói trắng ra như vậy!
Ta cũng cười:
Vấn đề này, các huynh đã giải quyết rồi còn gì! Đám người đó không có mấy người cùng hắn tới Lư Giang đâu! Tính cách Bá Phù phải thay đổi đi, huynh nên khuyên huynh ấy, bảo huynh ấy nên kết giao nhiều với các học giả, ta tin tưởng, với sức quyến rũ của Bá Phù có thể trong thời gian ngắn thu phục được những người này. Chỉ cần những nhân sĩ đó thật tình phục vụ cho Giang Đông, sẽ không cần lo lắng nữa, huynh nói đúng hay không?
Chu Du gật đầu:
Không sai. Mấy ngày nay, Tử Bố tiên sinh cũng âm thầm điều tra quan sát những người đó, quả nhiên không tồi. Ta cũng nói vui với Bá Phù, đợi huynh ấy khỏe lại, cần phải kết giao thêm với sĩ tộc, Bá Phù qua lần nội loạn này, cũng hiểu ra nhiều chuyện. Chúng ta sẽ xử lý tốt.
Ta gật đầu:
Chuyện của Trọng Mưu, ta cảm thấy huynh phải khai thông cho Tử Bố tiên sinh và những cựu thần, hắn có thể an phận thủ thường là tốt nhất, đó cũng là một nhân tài!
Chu Du thở dài:
Ta cùng Tử Bố tiên sinh đã trao đổi qua, ông ấy không biết chuyện kia, có điều vẫn cảm nhận được dã tâm của hắn. Tử Bố tiên sinh hẳn hiểu rõ trong lòng. Chúng ta đều nghĩ lại mà sợ, thư của Quốc Nghi thúc lại rơi thẳng vào tay hắn, ai, tâm tư người này càng lúc càng kín đáo.
Ta nói:
Thúc Bật còn trẻ, làm chuyện hay cảm tính, rất giống Bá Phù, lại được lòng các lão thần trong quân. Có điều ta đề nghị huynh giữ hắn bên cạnh, tiện bề dẫn dắt. Còn nữa, Tử Du tiên sinh và Lỗ Tử Kính đều là học giả uyên bác, huynh bảo Thúc Bật thường xuyên đi học hỏi bọn họ, như vậy đối với các huynh đều tốt!
Chu Du cười:
Vẫn là ngươi giỏi. Tử Vân, ta biết ngươi thân bất do kỷ, có điều, sau này ngươi vẫn nên tới Giang Đông nhiều một chút, Thúc Bật có thể theo ngươi mới tốt.
Ta cũng thở dài, chúng ta không phải địch nhân mới là tốt. Có điều, vì phần nhân tình này, ta nhất định không để bọn họ mất đi tính mạng, nhất định ta sẽ làm được.
Vài ngày sau, thấy Bá Phù đã không còn trở ngại nữa, ta nói cho bọn họ biết ta phải đi, trước khi đi, bọn họ vẫn muốn giữ lại, khiến ta trong lòng ê ẩm. Ngồi trên lưng ngựa, ta tới Giang Bắc, nhất thời trong lòng bị quỷ ám lại mềm lòng, bị lão cáo già tính kế một phen, đồng ý với Trương Chiêu tới Lư Giang một chuyến, thật là, ta cuối cùng đang giúp ai đây!