Q.3 - Chương 222: Chiêu Hàng


Số từ: 9038
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Bóng đêm trong sự trằn trọc thống khổ của ta đã trôi qua, lúc ánh sáng bình minh tiến vào, thách thức mới lại bày ra trước mặt. Ta chỉ có thể lần nữa bắt buộc bản thân quên đi Giang Đông, quên đi hai ánh mắt luôn quan tâm đến ta. Dù sao, sống sót hoàn thành nhiệm vụ mới là quan trọng. Gia Cát Lượng, ngươi muốn dùng lời lẽ để phá hủy ý chí chiến đấu của ta, đó là không thể.
Nhỏm dậy nhìn cửa phòng, thời gian còn sớm, ta vẫn phải nhẫn nại. Cửa mở ra, Gia Cát Lượng đi vào. Ta đứng dậy duỗi cái lưng mệt mỏi:
Sớm vậy! Không phải đưa ta ra ngoài chém đầu chứ.

Gia Cát Lượng lạnh nhạt lắc đầu, đi tới trước mặt ta vẫy tay ra ngoài, một thị vệ cầm khay tiến vào đặt trước mặt ta, là đồ ăn sáng, một chén cháo loãng, hai cái bánh bao. Nhìn đồ ăn trước mặt, ta ngẩng đầu cười:
Đúng là đói bụng, hôm qua buổi trưa vội vàng kiểm kê, không có thời gian ăn, còn nghĩ chiều sẽ có tiệc, kết quả lại chịu đói. Ta không khách khí đâu.

Gia Cát Lượng không nói gì, lẳng lặng chờ ở đó, thấy ta đã ăn sạch sẽ, mới bảo thị vệ đem khay đồ rời khỏi, sau đó mới mở miệng:
Ngươi không nghĩ bên trong có độc sao?

Ta ngạc nhiên bật cười:
Trước mắt chưa thấy phản ứng gì, dù có độc chắc cũng không phải loại phát tác nhanh đúng không? Nhưng mà, phát tác rồi có đau không? Ta sợ đau.

Gia Cát Lượng cười khổ, ngữ khí có chút dịu xuống:
Ngươi đó, bảo ta phải nói thế nào đây? Ngươi đúng là không tim không phổi, hay là không hề sợ chết? Hoặc có nắm chắc sẽ không chết được?

Ta vui vẻ:
Hôm nay ngươi không tức giận nữa sao? Ta muốn không tim không phổi cũng không được; nếu ta có gì chắc chắn cũng sẽ không bị các ngươi giam ở đây; ta sợ chết, là người đều sợ chết, ta cũng không ngoại lệ. Nhưng ngươi biết rõ chuyện không nên làm thì đừng làm, ta cũng không thể không cúi đầu chấp nhận tương lai theo sắp xếp của vận mệnh!


Vậy ngươi hy vọng sẽ thế nào?
Gia Cát Lượng cũng không phản bác lại sự trào phúng của ta.

Không biết. Việc do các ngươi sắp xếp, ta có thể làm gì? Có lẽ bị Vân ca ca phế đi, có lẽ là bị các ngươi giết, có lẽ có thể tìm ra đường sống, khiến ngươi trở thành tù phạm của ta. Ta hy vọng vào điều cuối cùng. Nhưng thế sự khó liệu.
Ta giả bộ thong thả cười nói với hắn.
Gia Cát Lượng chậm rãi ngồi đối diện:
Ta hy vọng có thể giống như trước vậy. Nhưng mà, ta và Tử Long sẽ không thả ngươi ra ngoài nữa. Tử Vân, đem tài trí của ngươi dùng vào chính đạo đi, chúng ta cùng thực hiện lý tưởng khiến thiên hạ thái bình, chấn hưng Đại Hán, bình định bốn phương.

Ta nhìn vẻ mặt chân thành của hắn thở dài một hơi:
Khổng Minh, ngươi thật sự nghĩ vậy sao? Vậy ngươi vì sao không thể đứng ở bên ta? Ngươi biết rất rõ tình thế trước mắt bên ta có thể thực hiện lý tưởng đó chắc chắn hơn. Loạn thế đã lâu, chúng ta chỉ có lựa chọn giúp bậc cường giả, mới có thể trong thời gian ngắn thực hiện lý tưởng của mình.


Cường giả thật sự là bậc nhân nghĩa. Tử Vân, ngươi cũng thành thạo binh thư, nhìn thấu sử sách, sao cứ cứng đầu như vậy? Nếu ngươi vì Tử Long mới kiên trì như vậy, sau này Tử Long trở về, ngươi sẽ hiểu rõ nên lựa chọn thế nào. Về phần thân nhân và gia quyến của ngươi, ta tin tưởng ngươi có biện pháp khiến bọn họ không bị tổn thương.

Xem ra Gia Cát Lượng một đêm này cũng không chợp mắt. Ta nghĩ một hồi, hiện tại không phải lúc kiên trì:
Khổng Minh, ta hiểu ý ngươi. Nhưng mà ta không làm được, cho dù huynh trưởng có trở về đi nữa.


Vì sao?
Sắc mặt Gia Cát Lượng một lần nữa trầm xuống:
Ngươi đã quyết thì không quay đầu lại sao? Tử Long và ta vẫn luôn lo lắng tính khí quật cường sẽ khiến ngươi gặp họa sát thân, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn vì Tào Tháo tuẫn táng sao?

Ta ra vẻ bất đắc dĩ nhìn hắn:
Khổng Minh, ta là người ngoan cố tìm cái chết sao? Ngươi là tri giao của ta, Vân ca ca là thân nhân của ta, không sai, nhưng ta không chỉ có hai người các ngươi!


A?! Ta quên mất nghĩa khí của ngươi. Ngươi lo cho mấy nghĩa huynh kia phải không?
Gia Cát Lượng tỉnh ngộ.
Ta cười khổ:
Ngươi đừng nói với ta, ngươi không có tình cảm với Nguyên Trực và Điểu nhi nhé.

Gia Cát Lượng cười cười:
Bởi vì ngươi đầu hàng, sẽ giết thân nhân và bằng hữu của ngươi, đây chính là đánh giá của ngươi đối với chủ công của mình sao? Ngươi nguyện trung thành với một chủ công thua kém tiêu chuẩn của ngươi cả ngàn dặm như vậy sao? Kỳ thực ngươi chỉ lấy cớ thôi, ngươi vẫn không chịu nhận thua. Tử Vân, lời ta nói trước khi đi ngày hôm qua không phải để đả kích ngươi, ngươi còn chưa nghĩ rõ ràng sao?

Mặt ta có chút nóng lên, nhưng vẫn quật cường nhìn thẳng vào mắt Gia Cát Lượng:
Ngươi biết nhược điểm của ta, cho nên mới có thể đả kích ta. Giống như ngươi nói vậy, ngươi muốn khiến ta suy sụp thật quá đơn giản, chỉ cần các ngươi gây ra chút thương tổn lên thân nhân và bằng hữu của ta, ta chỉ có thể dùng tính mạng của mình để đền bù. Ngươi nói ta không chịu nhận thua, ta đồng ý, bởi vì ta chưa thua, kết quả đánh cược của chúng ta còn chưa có.


Ôi, ngươi đó!
Gia Cát Lượng trên mặt lộ ra một tia cười:
Ta không cần tổn thương tới thân nhân bằng hữu của ngươi, chỉ cần đem giao ngươi cho Tôn Bá Phù, là có thể hủy hoại ngươi rồi. Chúng ta lúc này là đồng minh của Giang Đông, giao ngươi cho bọn họ có lợi rất lớn với chúng ta. Ta cũng có thể bảo đảm, Tôn Bá Phù sẽ không giết ngươi.

Trên mặt ta không còn chút huyết sắc, hắn nói không sai, làm như vậy, liên minh giữa bọn họ càng thêm bền chặt, còn ta hoàn toàn xong. Nghĩ đến Tôn Sách và Chu Du, còn có ánh mắt cừu hận của những người Giang Đông bị ta lừa gạt hơn mười năm, Tôn Sách có lẽ sẽ không giết ta, nhưng sống dưới ánh mắt cừu hận của bọn họ chính là sống không bằng chết. Gia Cát Lượng nhìn thấu tâm tư ta, trên mặt hắn hiện ra thần sắc phức tạp, tựa hồ như thương tâm, tựa hồ như không đành lòng.
Ta run rẩy mở miệng:
Khổng Minh, ngươi thật có thể nhẫn tâm làm như vậy? Ngươi phải biết rằng, ta, ta, ngươi làm như vậy chính là muốn ta rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Lời thiếu chút nữa buột miệng nói ra đã bị ta nuốt về.
Gia Cát Lượng dường như có chút tức cười nói:
Thần sắc sợ hãi của ngươi lần đầu ta mới thấy. Cho nên, chỉ có ở lại mới là thượng sách. Ở lại, bằng hữu vẫn là bằng hữu, ở lại, các người vẫn có thể gặp nhau. Cho dù ngươi từng lừa gạt bọn họ, mọi người đều đã là đồng minh, cũng không có vấn đề gì nữa! Huống hồ tính cách của ngươi bọn họ cũng biết, chắc chắn sẽ không vì ngươi trong thời gian ngắn đã phản bội mà tức giận.

Ta không nói gì. Trong thời gian ngắn đã phản bội? Xem ra Gia Cát Lượng không biết tất cả, hẳn lúc này hắn cũng chỉ phán đoán tình hình. Hắn tự tin đã phân tích hết thảy, tự tin sắp xếp tất cả cho ta, ta tại sao không tương kế tựu kế?
Thấy ta không nói gì, Gia Cát Lượng đứng dậy cười nói:
Hôm qua ta nổi nóng, lời nói có chút nặng nề, ngươi đừng nhỏ mọn cho rằng ta không hiểu. Trở về nghĩ thông suốt nhiều chuyện, có chút hối hận về những lời đã nói, cho nên sáng sớm tới thăm ngươi, cũng sợ ngươi luẩn quẩn trong lòng. Ngươi yên tâm, theo hiểu biết của ta về Tôn Bá Phù, bọn họ sẽ không hận ngươi, dù sao ngươi đã vài lần cứu bọn họ. Đối với ân nhân cứu mạng cũng là bằng hữu sinh tử, bọn họ không xuống tay được đâu. Tử Vân, đợi ngươi quyết định ở lại rồi, ta sẽ đề nghị cho ngươi đi Giang Đông liên lạc với bọn họ. Đừng quên, Tử Kính tiên sinh còn chờ ngươi tới khám bệnh đó.


Ngươi gặp Tử Kính tiên sinh lúc nào? Sức khỏe của hắn ra sao rồi?
Ta rất nhanh điều chỉnh tâm trạng, bắt đầu phản kích.
Gia Cát Lượng dĩ nhiên không nhận ra điểm này, thành thật trả lời:
Đương Dương, một ngày trước khi Tào quân đuổi tới. Bệnh hắn không nhẹ, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, sắc mặt hơi vàng, hai gò má xanh xao. Lúc gặp lại hắn ở Sài Tang, thân thể càng tệ.

Đương Dương? Lỗ Túc vậy mà tới Đương Dương? Nói như vậy, Lưu Bị và Tôn Sách đã liên minh, chẳng trách Chu Du tích cực chuẩn bị xuất binh. Quách Gia và Tuân Du phân tích là chính xác. Ý nghĩ liên tục xoay chuyển trong đầu ta, trên mặt ra vẻ tâm trạng:
Lần trước lúc ta gặp hắn đã nói rồi, không thể tiếp tục mệt nhọc, phải điều dưỡng nửa năm trở lên mới khỏe, ôi, sao hắn lại không nghe lời! Trước mắt, nếu muốn cùng các ngươi liên minh, chắc chắn phải chuẩn bị việc xuất binh, hắn sẽ càng bận rộn. Như vậy tiếp tục không được. Để ta viết một phương thuốc, ngươi phái người đưa tới đó đi.


Ngươi không cần thấy người đã kê đơn sao? Có thể được sao?
Gia Cát Lượng quả nhiên bị ta lừa.

Ta biết bệnh tình và hiện trạng của hắn là được.


Giang Đông cùng Tào Tháo sắp đánh nhau rồi, Tào Tháo nếu biết ngươi chữa bệnh cho trọng thần Giang Đông, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu nhỉ?
Gia Cát Lượng nở nụ cười.
Thì ra bọn họ nhìn nhận như vậy, đáng tiếc Tào Tháo đã quen với hành vi đó của ta:
Không biết. Dù sao nói ta trơ mắt nhìn bọn họ gặp nguy hiểm không cứu, ta không làm được. Khổng Minh, các ngươi hiện giờ kết minh với Giang Đông, sau này trở thành kẻ địch, ta vẫn sẽ ra tay cứu bọn họ. Điểm này người phải biết cho rõ.

Gia Cát Lượng cười lắc đầu, giống như ta là một hài tử bốc đồng, thất thường vậy:
Ta hiện tại đã hiểu rõ, ngươi không cần vội vàng giải thích. Chủ công của ta so với Tào Tháo độ lượng hơn nhiều, sẽ thành toàn cho nghĩa khí của ngươi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải trung tâm.

Ta không phản bác hắn, chỉ đột nhiên hỏi về vấn đề ta quan tâm:
Khổng Minh, ngươi lúc nào bắt đầu hoài nghi ta? Chuyện ám tiễn ta biết cũng là vì hồi trước nghe Tam ca Quách Phụng Hiếu nói.

Gia Cát Lượng vẫn không hề phát giác dụng tâm của ta:
Ở Phàn thành. Ta ở Phàn thành nghe nói vậy liền để ý tới ngươi. Trước lúc Tào quân xuôi nam ngươi lại trở về, sau khi trở về lập tức an dân ở Tân Dã, khiến ta cảm thấy ngươi cố ý không cho quân ta phá hủy thành Tân Dã. Nhưng ngươi lại để chúng ta an toàn rút lui, cũng tích cực thám thính tin tức ở Tương Dương cho chúng ta, sắp xếp cho mọi người đi tránh nạn. Cho nên, ta cho rằng mình đa nghi, cho rằng ở Tân Dã ngươi phát thiện tâm mà thôi.


Nhưng mà thật quá kỳ lạ, chuyện các ngươi biết, sao ta lại không biết? Với lại, sau khi ta theo Tào thừa tướng, cũng không có ai nói gì tới ta, lần này ta tới đây, Tam ca mới nhắc ta phải chú ý vấn đề thân phận.
Hắn đã nghe nói ở Phàn thành, như vậy chứng tỏ, thuyết ám tiễn này mới xuất hiện không lâu, rốt cuộc là thế nào? Trong đầu ta ý nghĩ xoay chuyển, trên mặt vẫn giả bộ hồ đồ.

Tử Vân, ngươi từng nói với ta ngươi coi trọng Tào Tháo và Tôn Sách, vậy vì sao ngươi lựa chọn giúp đỡ Tào Tháo? Để ta đoán xem: ngươi là thấy Tào Tháo đã sắp thống nhất Trung Nguyên, cho rằng không có ai chống lại hắn được, nên sẵn sàng quy phục hắn, có phải không? Lần này sau khi rời khỏi Giang Đông ngươi đi đâu vậy? Lạc Dương hay Nghiệp thành? Ngươi bắt Tào Tháo đồng ý điều gì với ngươi? Có thể nói cho ta biết không?

Nụ cười của Gia Cát Lượng rất dịu dàng, cũng rất cảm khái, giống như hoàn toàn thấu hiểu hành động của ta. Nhưng ta nghe ra trong giọng nói của hắn có nghi ngờ, nghe ra hắn đang thử ta, bởi vậy lắc đầu cười khổ:
Ta có điều kiện gì chẳng lẽ ngươi còn không nghĩ ra sao? Ngươi biết ta lúc ở Tương Dương đã đồng ý điều gì với Tư Mã lão sư và Bàng thúc phụ không? Lúc ấy, Hoàng lão tiên sinh cũng có mặt. Nếu không vì chuyện đó, ta có thể tới sao? Có thể liều mạng khi Tam ca đã nhắc nhở thân phận ta có khả năng bị lộ sao? Ta chỉ sợ ngươi trong chiến loạn…, ta chỉ có một muội muội là Vân nhi mà thôi.
Nước mắt trào lên, ta cố ý quay đầu không nhìn hắn, một nửa là vì chân tình, một nửa cũng là cố tình.
Gia Cát Lượng trầm mặc, trên mặt không còn nụ cười nữa. Qua một hồi lâu sau hắn mới thở dài:
Ta giải thích thái độ ngày hôm qua thôi. Ngươi tạm thời ở đây giải sầu, chủ công không muốn làm hại ngươi, ông ấy cũng muốn thu nạp ngươi, cho nên, ta khuyên ngươi suy nghĩ cho kỹ càng.
Nói xong câu đó, hắn đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài, không quay đầu lại
Cửa lại bị khóa, ta trở lại nằm trên giường, đối với việc lừa gạt Gia Cát Lượng, ta không áy náy nhiều, minh tranh ám đấu là chức trách của mưu sĩ chúng ta, hắn nhìn không ra ta giả vờ, không biết ta nói dối, chỉ có thể là sai lầm của hắn, không thể oán ta. Kết quả sự cố gắng của ta chưa biết thế nào, tuy ta chờ đợi, nhưng cũng không dám chắc chắn. Cứ từ từ chờ xem, đại quân sắp đến rồi.
Tốc độ của đại quân còn nhanh hơn dự tính của ta, ngay chiều tối hôm đó, Lữ Bố đã tới ngoài tây thành, Từ Hoảng đến ngoài đông thành, hai quân tụ lại, vây tròn Hạ Khẩu. Lưu Bị rõ ràng hành động chậm một bước, sau khi vạch trần thân phận của ta, bọn họ vẫn không ngờ mục tiêu của Tào Tháo lại là bọn họ, không phải là Giang Đông. Trong tình hình đó, Gia Cát Lượng đề nghị lập tức đi tìm Chu Du, mời thủy quân Giang Đông đại phá thủy quân Cam Ninh, hình thành thế hỗ trợ trên cạn – dưới nước. Quan Vũ cũng muốn đi Giang Hạ tìm Lưu Kỳ kêu gọi cứu binh, bọn họ còn chưa kịp xuất phát, đã bị Tào quân ngăn ở trong thành.
Nửa đêm bị người ta đánh thức trong cơn mơ, vốn đã không thoải mái, lại bị trói ra ngoài, càng cảm thấy không có mùi vị:
Ngủ cũng không cho người ta yên ổn, đêm hôm khuya khoắt thế này rồi.

Đến áp giải ta chính là Trần Đáo, hắn cũng bị ta làm tức giận quá chừng, hôm qua lạnh mi trợn mắt, vừa rồi còn xuống tay trói ta cả người khó chịu, bây giờ còn thở phì phì mắng:
Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói vậy. Tử Long sao lại có đệ đệ như ngươi, tính kế cả huynh trưởng, có gì mà bản lĩnh?

Động cánh tay bị hắn trói rất chặt, ta nhíu mày:
Trần đại ca, ta thế nào mà tính kế huynh trưởng? Chẳng qua là đưa đại tẩu tới Lạc Dương, ta ở đó đã xây nhà cửa cho các người hết rồi. Các người không có kế hay, ta cũng không thể trơ mắt nhìn các người chịu chết!

Trần Đáo kéo dây thừng bước đi:
Ngươi ngu xuẩn, Tử Long tính tình thế nào? Ngươi đưa hắn tới tử lộ còn không biết sao?

Ta cười khẽ:
Có ta ở đây, huynh ấy không việc gì hết. Trần đại ca, các người nghe ta…


Nghe cái gì mà nghe? Nếu không phải Khổng Minh tiên sinh khuyên ta, ta hận không thể thay Tử Long đánh ngươi một trận. Ngươi nghĩ kỹ cho ta, đêm nay tốt nhất phải nói thật, nếu không, mất cái mạng nhỏ này cũng đừng trách ta không nhắc nhở.

Trần Đáo tức giận vô cùng, có điều, cũng may còn chút quan tâm đến ta. Đi theo hắn tới đại đường, Lưu Bị đang ở đó. Trong đại đường ánh nến sáng rực, thủ hạ của hắn đều đến đông đủ, mỗi người đều nhíu mày như trái khổ qua, Quan Vũ kia ánh mắt tràn ngập sát khí hung hăng nhìn ta chằm chằm, nhìn đến trong lòng ta sợ hãi.
Ta chưa kịp hỏi, Lưu Bị đã nói:
Đại quân Tào Tháo vây thành, ngươi tới đây rốt cuộc để làm gì?

Ta ngạc nhiên:
Ồ? Mau như vậy sao?

Mọi người trong sảnh đều ngưng trọng. Quan Vũ hừ lạnh một tiếng:
Thành mà bị phá, ta giết ngươi trước.

Ta quay đầu nhìn hắn, ngươi sao lại ở đây, không đi tìm viện binh sao:
Ôi, sao tướng quân còn ở chỗ này? Nếu là ta, lúc này đã sớm đi tìm viện binh rồi.

Quan Vũ hầm hừ:
Đừng có nói nữa.

Ta nhìn kỹ hắn, trên người chiến khôi chưa cởi, bề mặt có vết máu loang lổ, trên tay gân xanh nổi chằng chịt, sắc mặt đỏ bừng, so với bình thường còn đỏ hơn. Ngực không ngừng phập phồng có vẻ rất tức giận, cũng vô cùng… mệt mỏi. Trời ạ, tên gia hỏa này không phải mới từ ngoài về chứ? Đám người bên ngoài làm gì vậy? Không phải dặn Quan Vũ muốn ra ngoài tìm viện binh thì để hắn đi sao?
Thấy bộ dáng kinh ngạc của ta, Gia Cát Lượng kích động lại hỏi:
Tử Vân, ngươi thật muốn đi tìm cái chết sao? Còn không nhanh nói đến đây làm gì?

Ta nhìn lại Quan Vũ, sau đó nhìn biểu tình của mọi người xung quanh liền hiểu rõ, xem ra, đại quân bên ngoài đột nhiên vây thành, Quan Vũ không ra được, bọn họ hoài nghi mục đích của ta, cũng muốn hỏi thăm tình thế bên ngoài, cho nên mới nửa đêm gọi ta ra thẩm vấn. Ta cũng có chuyện muốn nói, nhưng mấy tên đần ngoài kia vì sao không thả Quan Vũ đi, bốn tên đó đang làm gì vậy? Trong lòng hận đến nghiến răng, ngoài mặt chỉ có thể thở dài:
Ta trước khi đến đã nói với bọn họ, nếu Quan tướng quân đi Giang Hạ cầu cứu, cứ để hắn đi. Đương nhiên, đi rồi không thể trở về, chúng ta đã bố trí quân đội ngăn không để Quan tướng quân trở về Hạ Khẩu.


Cái gì? Bố trí quân đội?
Lưu Bị kinh nghi nhìn ta.

Hừ, là Lữ Bố.
Quan Vũ hừ lạnh. Ta liếc hắn một cái, hay là ngươi chịu thiệt trước Lữ Bố rồi?
Gia Cát Lượng nhăn mày:
Ta thấy thật kỳ quái. Các ngươi đã bố trí rồi, ngươi tới làm gì?

Ta đứng thẳng người nhìn hắn cười lạnh:
Ngươi nói ta tới làm gì?
Không để ý tới sắc mặt xấu hổ của hắn, ta xoay người nghiêm mặt nói với Lưu Bị:
Khiến Hoàng thúc không hài lòng rồi, chúng ta bố trí chặn đường Quan tướng quân không phải là Lữ Ôn hầu, mà là Từ Công Minh tướng quân. Đại quân của Từ tướng quân có lẽ cắm ở đường từ Hạ Khẩu tới Ngạc thành. Sau khi Quan tướng quân rời khỏi nơi này, không đại tướng nào có thể ngăn quân ta công thành nữa, Hoàng thúc, bên cạnh ngài không có tướng lĩnh nào giúp đỡ, ta sẽ lấy thân phận sứ giả của Tào thừa tướng tới dùng lý lẽ để biện giải, chiêu hàng Hoàng thúc.

Thấy ta không giống đang nói dối, Lưu Bị trở nên trầm ngâm. Tôn Càn hỏi:
Tào Tháo ra điều kiện gì?

Giản Ung lên tiếng:
Công Hựu, ý ông là sao?

Tôn Càn cười cười không nói lời nào. Ta hiểu hắn có ý thử, liền chậm rãi trả lời:
Đơn giản, từ bỏ chống cự, theo thừa tướng đi Lạc Dương. Nếu Hoàng thúc không muốn đi theo, cũng có thể hạ vũ khí, chúng ta đưa ngài tới gặp Hoàng Thượng, để ngài ở Hứa Đô dưỡng lão, nhà cửa của ngài ở Hứa Đô thừa tướng vẫn chưa thu hồi. Thừa tướng nói, chỉ cần Hoàng thúc không chống cự, mở thành đầu hàng, bộ hạ của ngài không sao hết, muốn kiến công lập nghiệp, thừa tướng có thể cho bọn họ cơ hội.


Tào Tháo đại lượng như vậy sao? Hừ, không giống con người của hắn.
Tôn Càn khẽ cười lạnh.
Ta cười cười:
Tin hay không đều do các người, nhiệm vụ ta tới nơi này chính là chiêu hàng, làm thế nào các người tự suy nghĩ.

Người trong sảnh không nói gì nữa. Một lát sau, Lưu Bị nhìn ta một cái, rồi bảo Trần Đáo đưa ta trở về. Ta cũng không nói thêm lời nào, đi thì đi. Xem ra, ngày mai mới là ải sinh tử. Yên lặng trở lại tiểu viện để giam ta, Trần Đáo đưa ta tới cửa, cởi trói rồi mới thở dài một hơi:
Tử Vân, ngươi sao lại thế này? Thật sự là tới khuyên hàng sao?

Ta mệt mỏi buông một tiếng cười khổ nói:
Chẳng lẽ là tới chịu chết? Trần đại ca, ngươi yên tâm, ta còn chưa tới lúc chết.

Trần Đáo đi tới cửa phòng, nghĩ gì đó rồi quay đầu lại:
Tử Vân, ta khuyên ngươi vẫn nên nhu hòa một chút thì hơn. Đừng nói sau này Tử Long sẽ trở về, nếu thật sự hắn không về, chiến sự nơi này nổ ra, chỉ sợ ngươi…

Ta nhướng mày:
Lưu hoàng thúc muốn giết ta?


Nếu ngươi không hàng, sẽ có đường sống sao? Không nể mặt Tử Vân, ta đã làm thịt ngươi rồi.

Ta liếc hắn một cái:
Nếu thật sự như thế, Triệu Như cũng không thể nói gì hơn. Về phần hàng hay không hàng, sau này hãy nói.


Sau này? Ý ngươi là gì?
Trần Đáo không hiểu rõ.
Ta ngồi xuống cười nói:
Huynh trưởng ta có trở về hay không không phải còn chưa biết sao?


Nói như vậy, Tử Long trở về ngươi sẽ hàng? Vậy còn đỡ.

Trần Đáo cuối cùng nhận được đáp án hắn muốn nghe nhất, vừa lòng gật đầu đi ra ngoài. Ta nằm lên giường, tinh thần trở nên thoải mái. Trần Đáo là người thẳng thắn, đành để ta lợi dụng. Nghe hắn trở về báo cáo xong, Lưu Bị và Gia Cát Lượng càng không có sát tâm với ta. Trải qua ngày mai, ở đây có thể kéo dài thêm nửa tháng, Giang Đông bên kia cũng đang rất náo nhiệt, Chu Công Cẩn mà lui binh, Lưu Bị bọn họ thật sự không có đường lui. Đến lúc đó, đại quân cưỡng ép công thành cũng được, Lưu Bị chủ động ra hàng cũng tốt, Kinh châu đều đã yên ổn. Ha ha, mục tiêu thống nhất thiên hạ của chúng ta lại gần thêm một bước.
Trời rất nhanh đã sáng, so với ta nghĩ còn sớm hơn, người tới áp giải ta lại là Trần Đáo. Xem ra, Lưu Bị đối với ta rất để ý, mờ ám thể hiện muốn thu phục ta. Hôm nay Trần Đáo hiền lành hơn hôm qua nhiều, hạ thủ không dùng sức nhiều nữa, ta không khó chịu lắm, cảm kích nhìn hắn cười cười.
Trần Đáo lại không nhận lòng cảm kích của ta, hừ một tiếng:
Đừng cho là mình không sao. Đợi lát nữa đến lâu thành, tự mình phải biết nên nói gì, không nên nói gì.

Ta gật đầu:
Biết, ta không ngốc. Trần đại ca, phu nhân ngươi không sao chứ? Bảo nàng đi cùng đại tẩu ta mà nàng không nghe. Trên chiến trường thế này, khó mà bảo vệ…

Trần Đáo đẩy ta một cái:
May mà không đi cùng một chỗ, nếu không đã bị ngươi bắt đi.

Ta hừ hừ:
Thì sao chứ, đi Lạc Dương an toàn hơn ở đây nhiều.


Nói ít thôi, qua ải này, ngươi phải đưa muội tử trở về đó.

Ta cười hắc hắc:
Ngươi yên tâm, ta tuyệt sẽ không để người nhà gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào.

Bị Trần Đáo mang lên tường thành, ta nhìn ra ngoài, thấy Tào quân quả thực đã vây kín thành trì, đại doanh cũng đã dựng xong, tinh kỳ phấp phới, tính sơ qua, bên ngoài cửa thành phía tây có khoảng năm vạn quân. Ha ha, làm gì có nhiều người như vậy, mang toàn bộ nhân mã từ Giang Lăng tới, cũng chẳng qua hơn ba vạn, trong đó bao gồm cả vệ binh Giang Lăng. Tình hình trước mắt, không cần nghĩ cũng biết Tuân Du làm kế nghi binh.
Lưu Bị nhìn ta đang bị giữ ở phía sau, lại nhìn ra ngoài thành, thản nhiên nói:
Ngươi hôm qua nói, các ngươi bố trí quân của Từ Hoảng trên đường tới Ngạc thành, là thật là giả?


Đương nhiên là thật. Lúc ta rời khỏi Giang Lăng, Tào thừa tướng chính miệng nói ra.
Ta trả lời hắn khẳng định.
Lưu Bị đem ánh mắt chuyển ra ngoài thành không nói gì. Tôn Càn đi tới bên cạnh ta:
Quân Từ Hoảng ở bên ngoài thành. Xem ra, Tào Tháo không hoàn toàn tin tưởng ngươi.

Ta thực sự chút hồ đồ, xoay người nhìn về phía Quan Vũ:
Không thể nào, sao Quan tướng quân không xông ra khỏi thành? Bị Lữ Ôn hầu ngăn cản sao? Ngài phải đi hướng đông mà, sao lại đi hướng tây?

Quan Vũ nhìn ta một cái, không chút để ý tới ta, xem ra hắn rất buồn bực. Ta cũng bực, nếu Quan vũ ra khỏi Đông môn, sao có thể gặp Lữ Bố được? Chẳng lẽ Tào quân có sắp xếp lại?
Lúc ta đang cố gắng suy nghĩ, doanh môn Tào quân bên ngoài mở rộng, quân đội bày trận mà ra, đại tướng lớn nhỏ đều xuất hiện, ta nhìn kỹ lại, ồ, có cả Lữ Bố! Rốt cuộc vì sao lại thế? Chẳng lẽ Quan Vũ muốn tới nơi khác tìm viện binh? Ta quay đầu nhìn Gia Cát Lượng, hắn không liếc mắt nhìn ta lấy một cái
Rất nhanh, hai bên đã tới khoảng cách có thể nghe thấy nhau. Tào quân đã lập trận doanh, Trương Liêu hướng ra phía sau nói gì đó, có tiểu binh tiến lên hô lớn:
Lưu hoàng thúc, đại quân ta đã đến, đã vây chặt nơi này thành cô thành, các ngươi mở cửa thành đầu hàng đi, tránh dân chúng trong thành gặp phải tai ương.

Ta bị thân binh của Lưu Bị kéo sang một bên, chỉ thấy Lưu Bị tức giận nắm chặt tay thành nắm đấm, môi mím chặt, ánh mắt nhìn xuống dưới, giống như muốn đi cắn người vậy. Lưu Bị này thật là, thua cũng không phải một hai lần, sao lại thành như vậy? Ta có chút khó hiểu nhìn hắn. Lúc này, Tôn Càn thở gấp ở bên cạnh ta mắng:
Ý Tào tặc là thế nào, lại phái hai người này đến? Âm hồn bất tán!

Nghe hắn nói xong, ta nghĩ một hồi, thiếu chút bật cười. Chẳng trách Lưu Bị giận thành như vậy, Lữ Bố chính là khắc tinh của hắn, nghĩ lúc trẻ hắn vất vả lấy được Từ châu, chính là bị Lữ Bố cướp mất, không thành được chư hầu một phương, lại thành chó nhà có tang lưu lạc nhờ vả khắp nơi, chịu đủ khổ cực. Hôm nay Lữ Bố mang binh đến, hắn không giận mới lạ.
Quả nhiên, Lưu Bị thật dễ bị kích động, cúi đầu nói hai câu, ta liền nghe được tiểu binh bên cạnh hắn lớn tiếng trả lời:
Phì! Chỉ bằng Lữ Bố và Trương Liêu các ngươi, cũng muốn bắt chúng ta? Lão tặc Tào Tháo vì sao không đến, sợ Hoàng thúc nhà ta, không có gan đến thì phải!
Chung quanh một trận cười lớn. Không cười cũng phải cười, đây chính là màn đấu khẩu mở màn khi hai quân đối đầu.
Người dưới thành cũng không vì phẫn nộ phản kích, mà thành thật nói lớn:
Lưu hoàng thúc, thừa tướng quốc sự bận rộn, cho chúng ta tới mời ngài là đủ rồi. Tướng quân nhà tôi xin khuyên hoàng thúc, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đừng phản kháng nữa. một khi đại quân ta công thành, ngọc đá cùng tan, hối hận thì đã muộn.

Đám người Lưu Bị rõ ràng không bị lay chuyển, ngược lại, bọn họ căn bản không muốn nhiều lời với đối phương. Tiểu binh kia rống lên bên tai ta:
Hoàng thúc nhà ta há có thể để các ngươi tùy ý uy hiếp? Chẳng lẽ các ngươi không muốn tính mạng của người này? Có gan công thành thì thử xem.

Ta giãy lên một cái, không phải muốn chạy, mà thanh âm bên lỗ tai khiến người ta khó chịu. Thấy ta giãy giụa, Trương Liêu dưới thành luống cuống, không để ý giục ngựa tiến lên hô to:
Tử Vân, ngươi sao thế? Bọn chúng không làm gì ngươi chứ?

Bọn họ không làm gì ta, có điều ngươi đừng tới gần, ở đây sẽ có kẻ thưởng cho ngươi một mũi tên bắn lén. Ta cũng gào lên:
Nhị ca lui về cho ta. Các ngươi đang làm gì đây? Đêm qua có chuyện gì xảy ra rồi?
Ánh mắt nhìn sang bên cạnh, tiểu binh kia quả nhiên đang lắc đầu, hừ, trả thù được rồi, có điều, nhìn sao cũng thấy Gia Cát Lượng như đang cười khẽ. Quay đầu lại nhìn, Trương Liêu đã bị thân binh kéo trở về.
Lưu Bị đám người đương nhiên sẽ không cho ta và Trương Liêu có thời gian trao đổi, ta bị tiểu binh dẫn trở về. Gia Cát Lượng nói gì đó với tiểu binh khác vài câu, hắn liền đứng lên tường thành, bắc tay làm loa rống lên:
Tào quân phía dưới nghe đây, chỉ cần các ngươi không hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta sẽ không làm gì Triệu tiên sinh. Các ngươi tiện thể nhắn với Tào Tháo, nếu tiếc tính mạng Triệu tiên sinh, mau mau đem người của ta thả về.

Ta liền nghe phía dưới trả lời:
Bọn ngươi không thể thương hại tới tiên sinh nhà ta, chúng ta sẽ bẩm báo thừa tướng.

Tiểu binh trên thành quay đầu lại nghe Gia Cát Lượng lặng lẽ nói, lại thét lên:
Các ngươi trở về nói cho Tào Tháo biết, ám tiễn này của hắn chúng ta không dám vô lễ. Có điều, nếu hắn không chịu, chúng ta cũng sẽ không khách khí.

Ta ở bên cạnh nghe được hừ giọng, ta là hàng hóa chắc. Thoáng nhìn Gia Cát Lượng đang vui vẻ ung dung, ta vùng vẫy chạy tới bên tường thành kêu lớn:
Nhị ca, Lữ tướng quân, là thần phải quên mình phục vụ vì bổn phận của mình, há có thể để chủ công bị người ta uy hiếp? Các ngươi không cần lo cho ta, mau công thành đi.

Gia Cát Lượng lắc lắc quạt lông, đi qua đi lại một bên, không để ý tới cơn giận dỗi của ta. Bên Kia Lưu Phong lại nảy sinh ý ác độc:
Ngươi muốn làm trung thần, ta có thể thành toàn cho ngươi. Ta sẽ buộc ngươi ở đây, bọn chúng dám công thành, ta giết ngươi trước. Hừ, ngươi có tin không, đợi bọn chúng vào được thành, ta đã lột da sống ngươi rồi.

Không biết tiểu binh truyền lời kia có phải muốn trả thù ta hay không, hắn lại đem lời Lưu Phong nói hết ra ngoài. Nhất thời, Tào quân dưới thành đều giận dữ, ta nghe thấy Lữ Bố phẫn nộ thét lên:
Lưu Bị, các ngươi nếu biết thức thời, thả tiên sinh rồi ra hàng, bằng không đợi đại quân phá thành, sẽ tàn sát toàn bộ dân chúng trong thành để giải hận.

Ta nghe xong trợn tròn mắt, thở dài một câu ngươi dám sao, Tôn Càn ở bên cạnh ta cũng cười. Lưu Bị cười lạnh, xoay người cho tiểu binh mắng lại:
Lữ Bố, ngươi là gia nô ba họ, cũng xứng khẩu xuất cuồng ngôn sao? Tào tặc không còn người để dùng à?

Lưu Bị đây là đang muốn bị mắng, ta vội khuyên can:
Hoàng thúc, sĩ khả sát bất khả nhục, không thể chửi người như vậy…

Được, ta lời còn chưa dứt, Lưu Bị cơn giận còn chưa tan, tiếng chửi ầm ĩ phía dưới đã truyền lên, ta thật không ngờ, thanh âm của Lữ Bố không hề nhỏ hơn Trương Phi, hơi cũng rất dài:
Thằng giặc tai to kia, ngươi là cái thá gì chứ? Ngươi chỉ là một thằng tiểu nhân bán chiếu, mạo nhận hoàng thân, giả hoàng tộc, xu nịnh bề trên cầu cái danh giả. Mắng ta à? Ngươi so với ta còn không bằng, ngươi đã đầu phục đâu chỉ ba hay bốn người? Ngươi đầu tiên đầu Lư Thực, Lư Thực liền phạm tội; rồi lại theo Vô Khưu Nghị, Vô Khưu Nghị chết; lần thứ ba đầu Công Tôn Toản, Công Tôn Toản diệt môn; thứ tư đầu Đào Khiêm, giết chủ đoạt thành, giết cả nhà chủ; rồi lại đầu Tào công, mặt dày xin tha mạng; rồi lại phản chủ đầu Viên Thiệu, Viên Thiệu diệt môn; sau đó đầu Lưu Biểu, Lưu Biểu táng thân. Ngươi chính là tên sao chổi, dựa vào người nào người đó chết. Huống chi con người của ngươi lại càng là thế gian khó tìm. Tào công đãi ngươi làm công khanh, ngươi mấy lần bội phản, là bất trung; ta vì cứu ngươi, đắc tội Viên Thuật, ngươi lại muốn hại ta, là bất nghĩa; ngươi vì chạy trốn, bức ép dân chúng hộ tống, lấy bọn họ ngăn kẻ địch, là người bất nhân; ngươi văn không ra văn, võ không ra võ, không thể cho những tướng sĩ của mình có đường ra, đó là bất tín. Người bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất tín như ngươi, lại là kẻ vong ân bội nghĩa, có mặt mũi nào mà sống trên đời này?

Mắng một trận này có thể coi là lợi hại nhất trong sử sách, ta nghe được cười thầm không thôi. Kỳ thực những lời này đều là do chúng ta lúc thường nói về Lưu Bị để khuyên giải Lữ Bố hay mắng, hắn lại nhớ rất rõ ràng. Có điều lần này mắng cũng hơi quá đáng, đặc biệt là Lưu Bị, hắn có tiếng là nhân nghĩa đứng đầu, bị Lữ Bố mắng như vậy, truyền ra ngoài, vậy… ha ha. Cười thì cười, ta vẫn cố không nói gì, trên mặt còn bày ra tức giận cùng không đành lòng, khuyên giải Lưu Bị đã tức giận suýt ngất:
Lữ Bố này thật quá đáng, sao lại có người cay độc như vậy. Hoàng thúc ngài yên tâm, đợi ta gặp hắn, sẽ thay ngài mắng hắn một trận.

Lưu Bị một bụng tức giận chỉ vào ta lắp bắp:
Ngươi, ngươi, ngươi…

Ta nháy mắt mấy cái, một bộ ra vẻ vô tội. Lúc này, Trương Liêu giống như cảm thấy Lữ Bố mắng còn chưa đã nghiện, lại đổ thêm dầu vào lửa:
Lưu Bị, ngươi nghe đây, nếu dám động tới một sợi lông của Tử Vân, ta nhất định nuốt sống ngươi.

Ta nhịn không được nữa, đều muốn ta chết sao? Các người mắng thống khoái, ta càng mau bị ánh mắt Lưu Bị giết chết. Không quản tiểu binh đang túm chặt dây thừng, ta nhào tới tường thành hét xuống dưới:
Lữ Bố, Nhị ca, các người thật quá đáng đó! Có bản lĩnh thì đánh lên đi, không có bản lĩnh thì rút lui, mắng chửi người ta thì có bản lĩnh gì chứ?

Trương Liêu và Lữ Bố nghe ta mắng lớn, ngơ ngác ngửa đầu nhìn ta, dĩ nhiên vẫn không rõ ta phát tính tình gì. Cũng may còn một người hiểu chuyện, Tuân Du ở phía sau
choang, choang, choang…
chiêng gõ vang trời.
Thấy Tào quân thu quân về, ta hầm hừ quay lại nhìn, Lưu Bị vẫn tức giận đứng đó, Tôn Càn và Gia Cát Lượng đang khuyên hắn:
Chủ công cần gì tức giận với bọn tiểu nhân này. Hiện giờ, Tào quân nếu không dám công thành, chúng ta vẫn nên nghĩ lại kế đánh lui địch.

Lưu Bị ôm ngực thở dài:
Ta phiêu bạt nửa đời, chưa từng chịu nỗi khó chịu nào như thế này.

Ta vẫn làm người tốt:
Hoàng thúc, hai người kia đều là con nhà võ, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, ngài cần gì tức giận với bọn họ. Sức khỏe ngài quan trọng, có cần ta bắt mạch giùm không?

Ta không nói còn được, vừa nói xong chính là tự tìm khổ. Ánh mắt Lưu Bị chuyển sang ta, ngữ khí tràn ngập chế giễu buồn bực:
Trương Liêu rất quan tâm đến ngươi, ta thấy huynh đệ các người tình thâm, cũng không thua gì ngươi và Tử Long đâu.

Xong rồi, không thể để Lưu Bị hoài nghi thêm nữa. Ta vội giải thích:
Đây là Như có phúc khí, ta nhỏ nhất nên các huynh trưởng đều quan tâm, Hoàng thúc không phải rất bảo vệ hai vị Quan, Trương tướng quân sao.

Lưu Bị nhãn cầu xoay xoay, lại nhìn ra ngoài thành:
Nói như vậy, có ngươi ở đây, Tào quân sẽ không công thành.

Ta lắc đầu:
Chưa chắc. Hoàng thúc, tình nghĩa giữa ta và các huynh đệ cũng không thể hơn được mệnh lệnh của thừa tướng. Theo ta thấy, bọn họ không công thành, nhất định là nhận được ý chỉ của thừa tướng, không có liên hệ với ta! Với lại, Tào thừa tướng quân lệnh như sơn, bọn họ nếu thật dám trái lệnh vì ta, vậy ta và bọn họ, còn cả gia quyến đều sẽ gặp tai ương. Hoàng thúc muốn dùng tính mạng ta cưỡng ép bọn họ lui binh, sẽ không thành công.


Vậy sao? Ta lại muốn nhìn xem Trương Liêu có giống như ngươi nghĩ hay không. Người đâu, mang Triệu Như treo lên tường thành, ta xem Trương Liêu có dám công thành không.
Lưu Phong từ bên cạnh bước ra.
Thái độ do dự của Lưu Bị khiến ta giật mình, ta không để ý tới Lưu Phong, nhìn Lưu Bị nghiêm mặt nói:
Hoàng thúc, sĩ khả sát bất khả nhục, các ngươi nếu thật là như vậy, không phải là đấng trượng phu. Triệu Như tuyệt sẽ không khuất phục, thà rằng ngươi giết ta đi!

Lưu Bị nhìn dưới thành, rồi xoay người rời đi:
Ngươi đâu, nhốt Triệu Như vào đại lao, trông coi cẩn thận. Truyền Ngô Phổ tới gặp ta.

Oa, tức giận đến phải tìm đại phu? Ha ha, Lữ Bố thật có bản lĩnh, khiến tên gia hỏa này tức tới bệnh mới tốt! Trong lòng ta đắc ý, chút cảm giác không thoải mái vì phải tới nhà giam cũng ném đi. Lưu Bị cũng thật nhỏ mọn, mắng ngươi cũng không phải ta, vậy mà lại hạ thấp đãi ngộ với ta, quá đáng. Có điều, như vậy với ta mà nói cũng không phải chuyện xấu.
Nhà giam Hạ Khẩu có vẻ không nhiều phạm nhân lắm, có chút quạnh quẽ. Ta ở một mình trong một phòng giam, bao gồm hai phòng, ta ở phòng trong, phòng ngoài là tiểu binh trông coi ta. Sau khi vào đó, thức ăn chính là cơm canh, dùng đồ dùng riêng, chắc hẳn bọn họ nể mặt Vân ca ca, đối xử với ta cũng tử tế, đương nhiên, không loại trừ khả năng bọn họ đợi ta đầu hàng. Mấy ngày qua, Gia Cát Lượng và Tôn Càn vẫn luân phiên ra trận chiêu hàng, ngôn từ chuẩn xác, toàn giảng đạo nghĩa, giống như ta là con cừu non lạc đường, trẻ con phạm sai lầm vậy. Đối với sự dạy bảo của bọn họ, ta luôn dùng gương mặt tươi cười đón nhận, đánh chết cũng không mở lời, khiến hai người dở khóc dở cười, không biết làm thế nào, cũng ít đến dần.
Bọn họ không tới, ta lại buồn bực. Thời gian trôi qua đã nhiều ngày, người ta muốn gặp lại không thấy, chuyện sau đó sắp xếp thế nào, không liên hệ với ta, bọn họ có thể phối hợp với đại quân hành động hay không? Lúc ta đang lo lắng vạn phần, hôm nay, một âm thanh quen thuộc truyền tới:
Huynh đệ, khổ cực rồi. Thế nào, tên gia hỏa này ngoan ngoãn chứ?


Hì, rất ngoan ngoãn. Hắn là một văn nhân, có thể làm gì chứ? Hai vị đại ca mới tới sao, trước kia chưa từng gặp.
Hai tiểu binh trông coi ta cười cười đi ra ngoài đón.
Mùi rượu thổi tới, ta vui vẻ, liền nghe người bên ngoài nói:
Chúng ta mới gia nhập mấy ngày trước. Đánh trận mà, ai cũng chạy không thoát!
Vừa nghe đã thấy tiếng chìa khóa va chạm lách cách.

Nói cũng đúng. Ôi, thế đạo ngày nay. Cảm ơn rượu của đại ca, lần sau huynh đệ mời lại các người.


Mọi người đều là người sống hôm nay không biết tới ngày mai, khách sáo gì chứ. Ôi, ngoài thành đại quân vây kín, ai biết ngày mai sống hay chết. Ngay cả mấy huynh đệ chúng ta, hôm nay ở đây trông phạm nhân, ngày mai lại đi giữ cửa thành, ngày mốt lại tuần tra. Ôi, năm ngày lại một vòng. Ai biết năm ngày sau, người này sống hay chết chứ! Cho nên, còn sống phải tìm việc vui vẻ mà làm. Đợi chúng ta hết giờ gác, sẽ đến tìm huynh đệ uống tiếp, qua một ngày tính một ngày.
Tiếng cười sảng khoái của người tới khiến ta cảm giác thật thoải mái.

Đại ca nói cũng đúng. Đám người chúng ta còn đỡ, người bên trong kia khó nói.

Cửa sổ nhà lao mở ra, một khuôn mặt quen thuộc hé nhìn vào, hướng ta cười cười, ta trợn mắt nhìn hắn. Cửa sổ lại bị đóng lại, người đó hỏi tiểu binh kia:
Nghe khẩu âm huynh đệ không phải là người ở đây phải không? Là người đi theo Hoàng thúc?


Không phải.
Tiểu binh cười trả lời:
Ban đầu là người của Lưu thái thú, đi theo Hoàng thúc tới đây.


Ý, vậy là huynh đệ ở Phàn thành! Vậy huynh đệ đúng là may mắn. Ta nghe nói, ở Đương Dương không ít huynh đệ bỏ mình! Đến Lưu thái thú cũng chết.


Cũng không hẳn. Mấy huynh đệ chúng ta mau mắn, theo sát ngựa của Hoàng thúc mới nhặt được một cái mạng. Ôi, chúng ta là tiểu binh, thấy chuyện không ổn phải mau bỏ chạy. Còn thần tử bọn họ, chỉ có chết thôi. Lão ca, ta nghe nói người này rất lợi hại, là mưu sĩ tâm phúc của Tào Tháo, nếu lần này không chết, một khi thành bị phá, có lẽ… Lão ca hiểu chưa!
Xem ra, rượu của người kia thật có tác dụng, tiểu binh này đã thân thiết hơn nhiều.
Người tới nở nụ cười:
Đa tạ tiểu huynh đệ nhắc nhở, chúng ta đúng là không hiểu mấy chuyện đó lắm. Ngươi khoan hãy nói, lúc chúng ta vào, quan trên còn đặc biệt dặn không được lơi lỏng người này.


Lơi lỏng hay không, chúng ta cũng không có biện pháp, sống chết của người này chúng ta không xen vào được, có điều, đừng đắc tội hắn là được. Nói không chừng, Tào quân vào thành, cứu hắn ra, hắn sẽ nể mặt chúng ta ân cần mà giúp đỡ. Ai, lần này ta thấy lành ít dữ nhiều. Bỏ đi, đừng nói nữa, chúng ta đi đây.


Huynh đệ đi thong thả, hết ca ta tới tìm các ngươi.
Người tới liên tục cảm ơn, tiễn hai người ra ngoài.
Đảm bảo ngoài cửa không còn ai, người tới vội vàng mở cửa lao:
Công tử, khi nào thì đi?

Ta đứng dậy bước ra ngoài, không chút khách sáo uống một chén rượu:
Ta nói này Mã Nghĩa, Hoàng lão thất, các ngươi tới cũng muộn quá đi, thiếu chút vội chết ta rồi.

Mã Nghĩa chính là cái người nói nhiều kia, hắn cười hì hì bước lên:
Công tử, chúng tôi cũng hết cách, không thể nói tới là tới được! Chúng tôi cũng nóng lòng chứ.

Ta cũng biết, chẳng qua là càu nhàu chút thôi:
Bên ngoài thế nào? Lưu Bị có động tĩnh gì không? Quân đội thật sự không công thành sao?


Tình hình bên ngoài cũng không tệ lắm. Quân chúng ta không công thành, Lưu Bị hai lần dẫn người phá vây đều bị cản lại, liền không hành động nữa. Cũng nhờ hai lần phá vây này khiến hắn tổn thất nhân mã, nếu không chúng tôi chỉ có thể ở bên ngoài, không vào đây được.
Mã Nghĩa cười giải thích.

Lưu Bị muốn phá vây? Hướng Ngạc thành hay là đường thủy?


Hắn ra đông môn. Chắc cảm thấy hướng này có khả năng.

Ta mỉm cười:
Quân Từ Hoảng dễ dàng vậy sao? Hừ, nghĩ hay thật. Nhiệm vụ của các ngươi có phải là bất động hay không?


Đúng vậy, người của ngài bố trí rất có bản lĩnh, sắp xếp rất tốt, tuyệt đối không thành vấn đề.
Mã Nghĩa có chút cảm thán.
Ta gật đầu:
Nếu hắn không có bản lĩnh này, ta cũng không để các ngươi tới đây. Báo cho các huynh đệ, chuẩn bị sẵn sàng, một khi ta đi rồi, trong đêm đầu tiên các ngươi canh cửa thành, gửi thư báo cho ta.

Mã Nghĩa sửng sốt:
Công tử, ngài lúc này chưa đi sao? Lỡ như…

Ta cười cười:
Các ngươi sợ Lưu Bị giết ta sao? Yên tâm, trước khi đám người Trương Phi tới, bọn họ sẽ không động thủ. Đợi Trương Phi tới cũng là lúc ta đi.


Công tử, chẳng lẽ ngài thật sự dùng bản thân đổi lấy Trương Phi bọn họ sao? Cũng được, dù sao đợi đại quân phá thành có thể bắt lại.

Ta vui vẻ:
Chuyện này không cần các ngươi quan tâm. Các ngươi chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được. Mã Nghĩa, nhiệm vụ lần này vô cùng gian khổ, vốn ta muốn không có chuyện gì, có thể chỉ huy các ngươi hành động, nhưng hiện giờ, ta ở đây chỉ có thể dựa vào chính các ngươi. Ngàn vạn chú ý, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc hoàn thành nhiệm vụ, đừng hy sinh vô ích. Huấn luyện đội tinh binh các ngươi, đại ca ta đã tốn vô số tâm huyết, thừa tướng cũng không muốn hy sinh các người đâu!


Công tử, xem ngài nói kìa. Mấy năm nay, đám người chúng tôi hưởng lương bổng đều cao hơn so với người khác, cuộc sống cũng tốt hơn nhiều, nhưng lại không có cơ hội lên chiến trường lập công. Cơ hội lần này khó mà có được, chúng tôi nếu làm không tốt, đừng nói có lỗi với ngài và các vị tướng quân, đến lương tâm của mình cũng không thể nói nổi! Công tử, chuyện khác chúng tôi không nhiều lời, nếu Lưu Bị muốn giết ngài, đừng trách chúng tôi động thủ trước.
Mã Nghĩa dùng ngữ khí kiên định nói ra quyết tâm của mình.
Ta cười khổ:
Các ngươi nếu thật làm vậy, tấn công Hạ Khẩu sẽ vô cùng khó khăn, chết rất nhiều huynh đệ. Cũng không thể chỉ vì một mình ta mà chết mấy ngàn người!

Mã Nghĩa nghiêm túc trả lời ta:
Công tử sai rồi. Đừng nói mấy ngàn, dù lấy mấy vạn tính mạng đổi lấy ngài cũng đáng. Với lại, lúc chúng tôi đi, thừa tướng có dặn, mọi sự lấy an toàn của ngài làm đầu.

Trong lòng ta tràn ngập cảm kích:
Chủ công đối xử với ta quá tốt. Lần này ta không nghe lời họ, mới khiến bản thân lâm vào thế bị động. Các ngươi cũng thấy đấy, ta ở đây cũng không tệ, chuyện ngoài ý muốn lần này, ta đã nắm vững trong tay rồi, trước mắt sẽ không sao nữa, Lưu Bị phá vây chỉ sợ cũng là thử thôi, nếu không, hắn trước khi phá vây sẽ giết ta.


Vâng, tin tức chúng tôi nhận được cũng thế. Vị kia phái người báo cho chúng tôi biết thời điểm, cũng nói Lưu Bị là thăm dò Từ tướng quân thôi. Đúng rồi, công tử, người kia là ai? Rất thần bí, ngay cả mặt mũi cũng không nhìn ra, lại còn biết chúng tôi.

Ta nhìn hắn thật sâu:
Mã Nghĩa, lúc các ngươi tiếp nhận huấn luyện, được học một điều, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi. Người này là ai, tuyệt đối không phải chuyện ngươi có thể nói tới.

Mã Nghĩa vội cúi đầu thì thào nhận sai. Ta cũng không so đo, vỗ vai hắn, nhìn Hoàng lão thất đang trông chừng rồi xoay người bỏ vào phòng trong:
Từ bây giờ, không có chuyện cần, ta sẽ không nói gì với các ngươi nữa. Ngày công thành, các ngươi phải chú ý an toàn, hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời phải bảo vệ bản thân. Đợi thành phá rồi, ta ở phủ nha mời các ngươi uống rượu.


Thuộc hạ rõ rồi. Xin công tử yên tâm.
Mã Nghĩa và Hoàng lão thất đồng thanh đáp.
Thời gian lại qua thêm mười ngày, Tôn Càn không tới, Gia Cát Lượng cũng chỉ đến vài lần, ngoài khuyên bảo vẫn là khuyên bảo. Ta tất nhiên sẽ không cho hắn câu trả lời thuyết phục, chỉ nói linh tinh rằng đợi Vân ca ca về tới, ta sẽ không kiên trì nữa. Gia Cát Lượng tuy rằng không tin tưởng, nhưng cũng không tìm thấy cách nào thuyết phục ta, mỗi lần đều thở dài mà đi. Mã Nghĩa và Hoàng lão thất cũng tới hai lần, xin chỉ thị của ta về một số vấn đề nhỏ, cũng báo cho ta tin tức bên ngoài. Lưu Bị quả nhiên không tiếp tục phá vây nữa, trong thành truyền tin đại quân Giang Đông đang tiến tới Giang Hạ, Chu Du đã tới bên ngoài thành Hạ Khẩu, đang cùng Cam Ninh giằng co trên sông, chiến cuộc rất căng thẳng. Mưa gió sắp nổi lên, thiếu chỉ là một tiếng sấm mở màn, mà tiếng sấm này, chính là màn trao đổi ta và Trương Phi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.