Q.3 - Chương 223: Cuộc Đào Thoát Có Một Không Hai


Số từ: 8497
Edit: lazycatmoon
Nguồn: lazycatmoon.wordpress.com
Trương Phi và My phu nhân đến còn nhanh hơn ta nghĩ, mới qua mười ngày, ta lại lần nữa bị mang lên tường thành. Tào quân ngoài thành lại bày trận, tinh kỳ đại tướng có thêm đại kỳ mang chữ Thái Sử và Hoàng. Nhìn kỹ lại, trước hàng ngũ của Thái Sử Từ và Hoàng Trung có hai cỗ xe chở tù, bên trong chính là Trương Phi và My phu nhân, bọn họ quả thực bị mang tới.
Giống như ta nghĩ, sắc mặt đám người Lưu Bị rất không tốt, đặc biệt là Gia Cát Lượng, cây quạt trong tay chuyển động không ngừng, hẳn trong lòng đấu tranh rất kịch liệt. Vân ca ca không tới, có thể biết bọn họ thất vọng thế nào.
Lưu Bị sắc mặt âm trầm, nhìn ta hỏi:
Tử Long rốt cuộc là bị thương nghiêm trọng, hay là các ngươi giở trò?

Ta nhíu mày:
Ta đã nói với Tôn đại nhân và Khổng Minh, thừa tướng tuyệt đối sẽ không thả huynh trưởng ta ra. Các ngươi không nghĩ chuyện các ngươi nghĩ ra, Tào thừa tướng cũng nghĩ ra sao? Ôi, Tam tướng quân đến rồi, Hoàng thúc, các ngươi có đổi không?

Lưu Bị trầm ngâm, Tôn Càn ở một bên đi tới đi lui, Gia Cát Lượng cũng không nói gì, cau mày nghĩ cách. Trần Đáo đi tới sau lưng ta oán hận hỏi:
Người phía dưới nói Tử Long thương thế trầm trọng không tới được, ngươi nói cho ta biết, hắn làm sao rồi?

Ta cười cười:
Trần đại ca, ta nói rồi, huynh ấy rất khỏe. Tính Triệu Như các ngươi phải hiểu rõ chứ, huynh trưởng ở trong tay ai, ta chịu sự ép buộc của người đó, các ngươi muốn làm như vậy, thừa tướng cũng muốn làm. Cho nên, huynh trưởng hoàn toàn không sao hết, nhưng thừa tướng cũng không thả huynh ấy đâu.


Hừ, ngươi đắc ý quá rồi đấy.
Trần Đáo vô cùng tức giận, bộ dáng giống như bị mắc mưu vậy.
Ta kêu oan:
Ta nào có đắc ý, lời nói thật các người không thích nghe thôi!

Lưu Bị ngẩng đầu nhìn ta, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói:
Không có cách nào khác, đành phải đổi thôi.

Tôn Càn liếc mắt nhìn ta:
Chủ công, nhưng Tử Long tướng quân…

Gia Cát Lượng cũng thở dài:
Triệu Như nói rất đúng, chúng ta dự đoán được, Tào Tháo cũng dự đoán được. Trước mắt Tam tướng quân đang ở bên ngoài, vì hắn và tiểu chủ, không thể không đổi.

Lưu Bị lại nhìn bên dưới, ánh mắt vừa thống hận vừa thương tiếc:
Đổi nhất định sẽ đổi, nhưng không thể cứ vậy mà đổi.

Trong lòng ta rơi lộp bộp:
Hoàng thúc, ngươi muốn đổi thế nào?

Lưu Bị xoay người nhìn ta lạnh nhạt nói:
Bảo bọn chúng lui về sau trăm dặm, chúng ta sẽ mang ngươi ra ngoài đổi người.


Lui về phía sau trăm dặm? Hoàng thúc, ngươi là đổi người hay chạy trốn vậy? Đại quân lui về sau trăm dặm thì đổi người thế nào? Nếu đại quân thật lui về sau, ngươi một đao giết ta, sau đó mang mọi người chạy mất thì có.
Ta cười lạnh.

Ta sẽ đích thân mang ngươi ra khỏi thành, chỉ cần bọn chúng thả Dực Đức, ta tuyệt đối sẽ thả ngươi về. Bị trước giờ nói sẽ giữ lời.
Lưu Bị chém đinh chặt sắt nói.
Ta chuyển ánh mắt sang Gia Cát Lượng, hắn chỉ yên lặng nhìn ta. Ta cười ảm đạm:
Khổng Minh, đánh cuộc của chúng ta thế nào?

Gia Cát Lượng đã không còn khẩn trương, ánh mắt bình tĩnh hơn nhiều. Nghe ta hỏi vậy, hắn cười ảm đạm:
Tử Vân, ngươi vẫn hy vọng đấu với ta sao?

Ta thở dài, hiểu ra Gia Cát Lượng lại một lần từ chối cúi đầu trước ta. Không nhìn hắn nữa, ta đưa mắt chuyển hướng sang Lưu Bị:
Hoàng thúc, để ta và Nhị ca nói với nhau vài câu.
Lưu Bị gật đầu.
Chậm rãi đi tới bên tường thành, ta nhìn xuống dưới, một lần nữa ổn định cảm xúc, thở sâu một hơi. Tào quân dưới thành đều ngẩng đầu chờ đợi, trận thế lớn như vậy lại không hề có một âm thanh. Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, sau đó xoay người nhìn tiểu binh đã lui về phía sau vài bước mỉm cười, cất cao giọng nói:
Người phía dưới nghe đây, Lưu hoàng thúc nói, Tử Long tướng quân không tới, hắn đổi điều kiện, các ngươi lui về sau trăm dặm hắn mới đổi người.

Ta vừa nói xong, phía dưới dậy lên tiếng ồn ào, chỉ thấy Trương Liêu giục ngựa tiến lên trả lời:
Lưu Bị nói không giữ lời thì sao? Thừa tướng có lệnh, ba đổi một, không đổi thì thôi.

Ta nén cười, xoay người nhìn về phía Lưu Bị:
Thế nào, Hoàng thúc, phía dưới không đồng ý.

Lưu Bị không hề tức giận, lại mỉm cười:
Vậy ta chỉ có thể dùng thi thể của ngươi để đổi người thôi.

Ta cũng cười, không để ý tới hắn, xoay người hô xuống dưới:
Nhị ca, nếu vậy, các người đi hỏi ý Thừa tướng đi, Hoàng thúc muốn dùng thi thể của ta đổi lấy Tam tướng quân, các người có đổi hay không.

Người phía dưới sửng sốt, cũng không biết phải trả lời thế nào. Mà Lưu Bị ở bên kia cười nói:
Triệu Như, làm vậy ngươi không thấy phiền phức à? Hay là ngươi muốn kéo dài thời gian?

Ta nhìn tiểu binh không chịu nổi thanh âm quá lớn của ta mà lùi lại mấy bước, cười trả lời Lưu Bị:
Hoàng thúc, ta cũng không muốn kéo dài thời gian, hôm nay nên làm cho rõ.

Lưu Bị rõ ràng không hiểu câu này của ta, nhưng Gia Cát Lượng đã kịp phản ứng:
Triệu Như, ngươi muốn làm gì?

Ta hướng hắn cười:
Khổng Minh, giữa chúng ta chưa xong đâu.
Nói xong, ta nhân lúc mọi người còn đang ngạc nhiên, tung người lên:
Hoàng thúc, chúng ta sẽ gặp lại.

Động tác bất ngờ của ta khiến mọi người sợ hãi, Gia Cát Lượng phản ứng dù nhanh nữa cũng không bằng ta, ngay lúc hắn nhào tới, ta đã rời khỏi mặt thành, thẳng tắp ngã xuống dưới, Gia Cát Lượng tóm vào không khí.
Gió bên tai ta rít gào, ta bịt chặt mắt, ngừng hô hấp,
không được
,
bắn tên
, tiếng Trương Liêu vang lên bên tai ta. Nháy mắt sau đó, ta đã rơi xuống hào bảo vệ quanh thành,
bùm
một tiếng khi chạm mặt nước, ta không nghe thấy gì nữa, lồng ngực tắc nghẹn, đầu vừa nhấc lên, mới thở ra được một hơi. Hai chân dùng sức muốn nổi lên mặt nước, ai ngờ lồng ngực đau nhói, há miệng, một búng máu liền tuôn ra, nước sông chảy ngược vào, khiến ta ho sặc sụa. Đúng lúc này, nước xung quanh gợn lên, có người đang vội vã đến bên ta, hai bàn tay tóm lấy y phục ta kéo lên mặt nước. Ta thả lỏng người, mỉm cười để mặc hắn kéo ta lên trên, ôm vào bờ.
Giọng nói khẩn trương của Thái Sử Từ vang lên:
Sao rồi? Sao rồi? Tử Vân, ngươi…

Mở mắt đã thấy hai cặp mắt khẩn trương đang nhìn, ta cười:
Không chết được. Có điều, các huynh còn không chạy nhanh, chúng ta đều phải chết.

Trương Liêu a một tiếng, vội vàng chạy đi, ta nằm trong ngực Trương Liêu, cố gắng nhìn quanh một vòng, cung tên của Tào quân bắn rất có uy lực, nhìn vũ tiễn bay lên tường thành, ta thở phào một hơi, biết Lưu Bị sẽ bị áp chế một lúc, cuối cùng đã thoát khỏi nguy hiểm. Thái Sử Từ theo sát phía sau, không ngừng nhìn lại xem trên tường thành có tên bắn xuống không. Thân binh của bọn họ cũng giơ thuẫn bài lên, che cho bọn họ, Trương Liêu ôm ta chạy thẳng về trận doanh. Phía sau, chúng ta nghe được Tuân Du ra lệnh thu binh.
Ta sắc mặt xanh mét, thở nặng nề, cả người run rẩy được Trương Liêu đặt lên giường, phương pháp đào thoát này của ta thật không ổn, áp lực của nước khiến ta chịu nội thương không nhẹ, nhưng đây là phương pháp duy nhất ta có thể lựa chọn, không thể để Lưu Bị thật sự đem ta đổi lấy Trương Phi được. Đợi đám Trương Liêu tỉnh táo lại cởi trói cho ta, mọi người cũng đã thu binh về, vây tròn lấy ta chặc lưỡi không thôi.
Tuân Du lúc này mới kịp phản ứng, nhìn Trương Liêu hỏi:
Chưa chết chứ?

Ta nôn ra một ngụm máu, mới có sức trả lời hắn:
Ông muốn ta chết sao?

Tuân Du không có chút nào vui vẻ, mà
bụp
ta một đấm:
Khốn kiếp, đây là phương pháp của ngươi sao? Ngươi muốn chết thì kệ ngươi, còn muốn hù chết chúng ta sao?

Ha ha, lúc ở Giang Lăng, khi Quách Gia nói ta có thể gặp phải nguy hiểm như vậy, ta rất đảm bảo nói cho bọn họ biết, ta có phương pháp giải quyết vấn đề đó, bọn họ cứ truy hỏi mãi, ta cũng không nói, cho nên Tuân Du mới bị ta chọc tức.
Ta xoa xoa chỗ bị Tuân Du đập:
Đau quá, Công Đạt, ông nhẹ tay chút. Ta cũng chẳng còn cách nào khác, nếu sớm nói với các người, ta còn có thể đi sao? Ôi, một lần sơ ý, mất hết cả rồi.
Nghĩ thầm, ta vốn cũng không nghĩ sẽ bị bại lộ!

Ngươi biết việc này vô cùng nguy hiểm, còn muốn xả thân mạo hiểm, cũng may không để Phụng Hiếu đến, nếu không sẽ hù chết hắn, ta xem ngươi làm thế nào thu xếp.
Tuân Du không hề nguôi giận.
Ta ho khan vài tiếng, lại nhìn lại, mọi người sắc mặt đều không tốt, vội nhấc tay:
Được rồi, mọi người đừng tức giận, ta đầu hàng. Công Đạt, ở đây có bao nhiêu binh mã? Đông môn ngoại trừ Công Minh còn có ai không?

Đang nói, Từ Hoảng cùng Hạ Hầu Đôn đã tới:
Rốt cuộc là sao thế? Tử Vân sao rồi?

Ta cười:
Ta không sao. Nguyên Nhượng, sao ngài lại tới đây? Tử Hiếu ở đâu rồi?

Hạ Hầu Đôn không có trả lời ta, chỉ cao thấp đánh giá một phen:
Ngươi, ngươi thật nhảy từ trên tường thành xuống sao?

Ta gật đầu cười hắc hắc. Hạ Hầu Đôn rụt cổ:
Lợi hại, phục ngươi.


Ha ha, tường thành tuy cao, nước ở dưới lại rất sâu. Với bản lĩnh của Tử Vân, nhảy xuống không nguy hiểm tới tính mạng.
Lữ Bố cười cười bước vào:
Thế nào? Có khỏe không? Sắc mặt kém quá, nội thương rất nặng hả?
Hai lông mày hắn nhíu lại trong nháy mắt.
Ta lại ho khan vài tiếng:
Không sao, nội thương không nặng. Mấy ngày nay bị giam ở nhà lao, hình như nhiễm chút phong hàn, hơi sốt một chút, hiện giờ cả người đang rét run lên đây. Nhị ca, tìm cho đệ hai bộ quần áo, đợi đệ thay đồ xong, chúng ta bàn bạc chiến thuật công thành.


Thật không sao chứ? Tử Vân, ngươi đừng giấu chúng ta.
Thái Sử Từ lo lắng nhìn ta.
Ta cười cười:
Thật không sao mà. Ngũ ca, đệ sẽ không coi tính mạng là trò đùa. Lần đầu lên thượng lâu, đệ đã để ý tới sông đào bảo vệ thành. Hạ Khẩu vốn có con kênh nhỏ dẫn nước chảy ra sông, để bảo vệ thành, thủ vệ đã mở rộng thành kênh đào bảo vệ thành, vừa rộng vừa sâu. Mùa mưa vừa kết thúc, khẳng định nước rất sâu, cho nên đệ mới nhảy xuống, có sức nước cản lại, tính mạng tất nhiên không cần lo.

Ta giải thích rõ ràng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Lữ Bố cười nói:
Chúng ta đều ra ngoài đi, để Tử Vân thay đồ. Chết vì mắc phong hàn không khỏi, mới gọi là ngoài ý muốn.
Mọi người đều nở nụ cười.
Đợi ta thay xong y phục ra gặp mọi người, Hoàng Trung cũng đã sắp xếp xong cho đám Trương Phi chạy tới. Nhìn biểu hiện khâm phục của ông ta, ta cười nói:
Hoàng tướng quân, còn phải phiền ngài áp giải Trương Phi trở về. Các người tới nhanh thật.

Hoàng Trung thoáng nhìn Thái Sử Từ thở dài:
Sớm biết Triệu Như có tài ăn nói, lại là một thương nhân tài ba, đột nhiên biết ngươi là thủ hạ của minh công, thật khiến ta chấn động. Lão phu sống lâu như vậy, vẫn là lần đầu gặp người như ngươi. Tử Nghĩa vẫn luôn khen ngợi tiểu huynh đệ ngươi với ta, sự khâm phục của hắn còn khiến ta nghi ngờ, hôm nay, cả ta cũng phục ngươi rồi. Nơi cao như vậy, ta cũng không dám nhảy.

Ta cười với Thái Sử Từ:
Ngũ ca khen ngợi ta để tự khen mình thôi. Lão tướng quân cũng đừng khen ta, đó chỉ là hành động bất đắc dĩ, không định làm lần thứ hai đâu.

Thái Sử Từ lườm ta một cái, khiến mọi người bật cười. Hoàng Trung cũng vui vẻ:
Có tiểu huynh đệ như ngươi, Tử Nghĩa thật xui xẻo. Ngươi không nhìn thấy Thái Sử Từ hộc tốc chạy về báo tin. Hắn đã lo lắng cho ngươi nhiều ngày rồi!

Từ lần đầu nhìn thấy trận doanh Tào quân, không thấy cờ hiệu Thái Sử Từ, ta đã đoán hắn đã nhận được tin từ thương đội nên chạy về Giang Lăng báo tin, nhận được xác nhận từ Hoàng Trung, ta kích động đứng lên thi lễ:
Đa tạ Ngũ ca, đa tạ các vị quan tâm.

Mọi người đều cười, Thái Sử Từ kéo ta hành lễ với Hoàng Trung:
Ta và Nhị ca chỉ biết tiến lên cứu ngươi, nếu không có Hoàng lão tướng quân chỉ huy đại quân bắn tên, chúng ta có thể an toàn trở về hay không cũng khó nói.

Lữ Bố cũng ở bên cạnh cười:
Hoàng Tướng quân thần tiễn phát uy, một mũi tên găm thẳng thân binh của Lưu Bị lên trường thành.

Ta vội cảm ơn Hoàng Trung:
Ai da, gừng này đúng là rất cay! Đa tạ lão tướng quân.

Hoàng Trung nhanh chóng xua tay:
Ha ha, không so được với các ngươi, người trẻ tuổi hay bốc đồng mà!

Tuân Du ở bên hừ giọng:
Đừng lấy lòng. Ta cho ngươi biết, đợi về rồi, ngươi sẽ biết.

Ta cười:
Trở về hãy nói. Được rồi, nói chính sự đi! Đầu tiên, nói cho tôi biết, Quan Vũ sao lại thế này? Công Minh, các ngài tới đây, Ngạc thành bố trí thế nào? Trên sông, Lục ca và Giang Đông giằng co thế nào rồi?

Ta nghiêm chỉnh lên, Trương Liêu lập tức chui đầu xuống đất, chắc hẳn Quan Vũ không thể ra ngoài là chuyện tốt hắn làm.
Tuân Du cười cười:
Ngươi thôi đi, giả bộ đứng đắn. Từ tướng quân dẫn quân vây Hạ Khẩu cùng chúng ta, Ngạc thành bên kia có Tử Hiếu và Bá Ninh, Chu Du đã hồi quân rồi. Đúng như ngươi muốn, Hạ Khẩu đã là một tòa thành đơn độc.

Lữ Bố cũng cười:
Quan Vũ là ta tự chủ trương. Nhận được tin từ thuộc hạ của ngươi, ta nghĩ nếu có thể bắt giữ Quan Vũ, cũng có thể đổi ngươi về, ít nhất Lưu Bị muốn thương tổn ngươi, càng phải đắn đo thêm một chút.

Lữ Bố nhận trách nhiệm về mình, ta cũng khó nói gì, đành cười nói:
Chủ ý không tệ, nhưng làm không đúng, có chút nóng vội. Thả Quan Vũ ra rồi lại dẫn quân vây thành vẫn tốt hơn.

Lữ Bố ha ha cười:
Là ta không nghĩ tới. Vốn dĩ, ta ở bên ngoài cùng Từ tướng quân đợi Quan Vũ, Từ tướng quân thả hắn rồi, nhưng hắn vừa nhìn thấy ta đã xoay người chạy về. Ta cũng không kịp phản ứng, Từ tướng quân cũng không kịp phản ứng, bị hắn một hơi chạy mất.

Ta vui vẻ:
Quan Vũ tuy rằng tự phụ, nhưng tuyệt đối không tới mức không để ngài trong mắt, không chạy mới là lạ. Hoàng lão tướng quân, ngài áp giải Trương Phi về chậm một chút, để xem có thể hấp dẫn Quan Vũ đuổi theo không.

Lữ Bố nghe xong lời ta nói, tự giễu cười khẽ, cũng không nói gì nữa. Từ Hoảng góp lời:
Ngươi đã thoát hiểm rồi, đại quân có thể công thành.


Không thể tấn công.
Ta một câu liền từ chối:
Tấn công tổn thất rất lớn, thương vong cũng nhiều. Từ tướng quân kiên nhẫn thêm hai ngày, ta có phương pháp tập kích bất ngờ, cam đoan thuận lợi bắt giữ Lưu Bị.

Tuân Du gật đầu:
Tử Vân đúng là có phương pháp. Nội ứng của ngươi đã định thời gian chưa?

Ta gật đầu:
Tính rồi!
Lại đếm đếm ngón tay:
Được, đợi mười ngày nữa bắt đầu phát động công kích, bao vây thành trì, bắt Lưu Bị. Công Đạt, ông và Từ tướng quân gác đông môn; Nhị ca bảo vệ bắc môn, thủy lộ cửa nam báo cho Lục ca cử người bắt chết, trên đất liền phiền Nguyên Nhượng phụ trách; Ôn hầu, Ngũ ca, các người cùng ta ở lại đây. Lần này, chúng ta nhất định phải bắt được Lưu Bị. Trận chiến này có liên quan tới việc đánh hạ Giang Đông thuận lợi hay không, liên quan tới sự ổn định của Kinh châu, chúng ta nhất định phải thắng.

Hạ Hầu Đôn hừ giọng:
Lần này, ta cũng sẽ không để Lưu Bị chạy nữa. Ngươi còn thiếu ta một bữa rượu, công đầu lần này cũng không chịu để cho ta. Mười ngày, vì sao lại là mười ngày?

Ta cười lớn:
Sơn nhân tất có diệu kế, các ngươi đưa lỗ tai lại đây.

Mọi người nghe ta nói xong đều đưa mắt nhìn nhau, Tuân Du nhíu mày:
Ngươi có đảm bảo sáu ngày sau không?

Ta gật đầu cười:
Tứ ca và Điểu nhi đã dạy ta nhìn thiên văn. Hiện giờ ta chính là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý…


Dừng, dừng ngay.
Ta đắc ý lại nhận được mấy cái trợn mắt.
Ta cười:
Lần này mọi người đều có công trạng, trừ ta ra.


Vì sao?
Từ Hoảng không hiểu rõ.
Tuân Du vui vẻ:
Hắn đó, trở về không bị đánh một trận không được. Có điều, Tử Vân, thế này, thân phận của ngươi không còn là bí mật nữa, sau này dù muốn trốn khỏi chúng ta cũng không trốn thoát được nữa.

Ta thở dài:
Đúng vậy! Chuyện làm ăn của ta nữa, hết cách kiếm tiền rồi.
Mọi người một trận cười vang, chỉ có ta cười khổ.
Ta thật hy vọng Quan Vũ có thể ra khỏi thành cướp tù, có thể nhân cơ hội giam giữ hắn, thành Hạ Khẩu không có đại tướng chống đỡ, đối với chuyện chúng ta vào thành cũng bớt đi lực cản. Đáng tiếc, Hoàng Trung rất thuận lợi đưa người trở về, Quan Vũ không hề mắc mưu. Ôi, hẳn là bị Gia Cát Lượng ngăn cản rồi!
Tào Tháo bọn họ nghe xong Hoàng Trung bẩm báo, cũng giật mình, vội hỏi:
Triệu Như thật không việc gì chứ?


Từ nơi cao như vậy nhảy vào trong nước, cũng phải chịu chút nội thương. Còn may hắn thật sự không sao. Lá gan hắn quá ghê gớm, mạt tướng cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Hoàng Trung vẫn còn tấm tắc.
Tào Tháo thở phào:
Không sao thì tốt rồi.

Quách Gia cười khổ:
Đây chính là biện pháp mà hắn nói đó! Cũng may ta không đi, bằng không, không chết ở chiến trường, mà bị hắn hù chết.

Giả Hủ cười ngặt nghẽo:
Phụng Hiếu, ngươi là quỷ tài, bày ra mưu ma chước quỷ, còn có thể đoán; những thứ quái quỷ mà Triệu Như nghĩ ra, mới là không ai đoán nổi, làm việc bất ngờ, đây có thể gọi là phương pháp chạy trốn độc nhất vô nhị từ xưa tới nay.

Tào Tháo cũng gật đầu:
Đến cả ta cũng gạt. Lúc trước hắn nói có cách đối phó với trường hợp này, ta nhiều lần hỏi, hắn không chịu nói. Hừ, gạt chúng ta làm chuyện như vậy, xem ta làm thế nào thu thập hắn.

Quách Gia nghĩ một hồi, lại vui vẻ:
Đợi bọn họ trở về, hỏi Công Đạt một chút, xem lúc ông ta thấy Tử Vân nhảy xuống có cảm giác gì.

Hoàng Trung trả lời hắn:
Công Đạt tiên sinh sắc mặt khó coi chết đi được, mạt tướng cảm thấy ông ấy đã mất cảm giác rồi. Nói thật, lúc ấy tôi cũng chẳng có cảm giác gì nữa.
Ba người Tào Tháo nghe xong cười lớn không thôi.
Ngoài thành Hạ Khẩu, ta ở trong doanh trướng nghỉ ngơi hai ngày, đầu vẫn còn choáng váng, thỉnh thoảng vẫn phun ra vài búng máu, ôi, hành vi anh dũng này trả giá quá lớn. Mọi người ban đầu còn lo lắng, sau đó trở thành đùa cợt ta, nhất trí cho rằng ta không ngã gẫy cổ, là do vận khí tốt, hành vi như vậy không đáng học tập. Nói đùa, thêm một lần nữa ta cũng không dám làm.
Tuy rằng đã sắp vào thu, ban đêm không khí vẫn tương đối oi bức, chuyện này với ta mà nói cũng là một loại dày vò, căn bản chỉ ở trong doanh trướng không ra ngoài. Hôm nay mới đứng dậy đi ra. Hít thở luồng khí lạnh thổi tới trên mặt sông, suy nghĩ của ta rất nhanh bay tới thành Hạ Khẩu. Đám người Lưu Bị mỗi ngày đều lên tường thành nhìn sang đại doanh chúng ta, ta nghĩ ngoại trừ tìm đường thoát, còn muốn biết sống chết của ta! Lần này khẳng định khiến Gia Cát Lượng sợ vô cùng, rất muốn nhìn bộ dạng mặt cắt không còn chút máu của hắn. Ý?! Ta hình như thật sự muốn cùng Gia Cát Lượng tranh hơn thua. Đám người Mã Nghĩa dù năng lực cao, cũng chỉ vỏn vẹn hơn năm mươi người, bọn họ có thể duy trì đến lúc đại quân vào thành hay không cũng khiến ta lo lắng không thôi.
Tiếng bước chân lặng lẽ vang tới phía sau, ta hé miệng cười, đột nhiên xoay người làm hành động rút kiếm:
Người nào đó?
Quả nhiên, Tuân Du muốn trêu ta bị ta làm giật mình, khiến ta cười lớn.
Tuân Du lắc đầu đi đến bên cạnh ta:
Tử Vân, ngươi đang suy nghĩ gì vậy? Hai ngày nay, ngươi sức khỏe không tốt, sắc mặt vẫn rất kém. Nói đi, là do có tâm sự, hay do vết thương quá nặng, vẫn muốn giấu chúng ta.

Ta nở nụ cười:
Ông thật giống huynh trưởng của ta. Công Đạt, không dối ông, vết thương chỗ đó vẫn chưa phục hồi, có thể là vì nhà lao tương đối bẩn, mấy ngày nay, ở chỗ này,
ta chỉ chỉ vào bụng:
Vẫn có chút đau, đại khái bên trong không tốt lắm. Hơn nữa chịu chút nội thương, lại bị nước lạnh làm kinh động, bởi vậy hai ngày nay sốt nhẹ chưa hết, nhưng vấn đề cũng không lớn.
Đây toàn là nói thật, có điều, liên tục sốt nhẹ cũng còn một nguyên nhân khác, vì giấu giếm thân phận nữ nhi, vải quán quanh người ướt đẫm mãi tới tối mới dám cởi ra, sáng còn chưa khô đã lại quấn vào. Ép buộc như vậy, không nhiễm lạnh mới là lạ.
Tuân Du gật đầu:
Y thuật của ngươi ta biết rõ, chỉ cần ngươi không nói dối, ta cũng sẽ không lo lắng.


Ha ha. Đối với ông, ta không giấu giếm gì. Có điều, ông đừng nói với mọi người, đại chiến sắp đến rồi, đừng để bọn họ phân tâm vì ta. Đúng rồi, người bên kia đã bố trí xong chưa? Tìm ta có chuyện gì vậy?

Tuân Du thở dài:
Có chuyện. Thân phận của ngươi đã bại lộ, tiểu nhị tại dược điếm ở các nơi ta đã hạ lệnh rút lui, muốn hỏi ngươi có ý gì khác nữa không.

Ta nở nụ cười:
Công Đạt, ông đã nghĩ chu toàn, ta không cần vẽ rắn thêm chân. Kỳ thực, cũng chỉ có Giang Đông và Ích châu. Ôi, không có những căn cứ ngầm này nữa, sau này muốn biết binh lực đối phương sẽ tốn thêm nhiều sức lực.


Đúng vậy! May mà ngươi còn để lại một cánh tay khác. Tử Vân, ta thật đúng là phục ngươi. Đúng rồi, có chuyện ta muốn nói cho ngươi biết.


Cái gì?

Tuân Du cười xong mới nói:
Tửu lâu và phường vải ta không nói với chủ công. Đó đều là gia nghiệp ngươi cực khổ gây dựng, ta nghĩ không cần cho chủ công biết…

Trong lòng ta chảy qua một dòng nước ấm:
Công Đạt, cảm ơn ông đã suy nghĩ cho ta. Chuyện phường vải vẫn nên nói với chủ công đi, cứ điểm bí mật của chúng ta ở Ích châu vẫn nên để ông ấy biết. Về phần tửu lâu, tạm thời không nói cũng được. Không gạt ông, thu nhập kinh doanh cùng thu hoạch ở Thọ Quang mấy năm qua chủ yếu đều đổ vào căn cứ thủy quân và an trí cho lưu dân, ta thật sự rất nghèo. Trước mắt thủy quân đã giao ra, ta có thể thở phào, suy nghĩ cho chính mình.


Ngươi đó, không phải ta nói gì, đội thủy quân lớn như vậy, ngươi một mình chống đỡ tới lúc này, có ổn không? Năng lực của ngươi nếu lan truyền ra ngoài cũng không tốt, chủ công tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng sẽ có chút kiêng kỵ. Người ngoài nếu biết, sẽ nhìn ngươi thế nào đây?
Tuân Du oán giận nói.
Ta thở dài:
Ta biết hậu quả không tốt, cho nên, lúc trước tạo ra nó đã nói với Từ Thịnh bọn họ, ta phụng lệnh chủ công. Hiện tại, ta cũng đã dặn bọn họ, vạn lần không thể nói ra quan hệ với ta. Đương nhiên, ta cũng biết đây chỉ là bịt tai trộm chuông, nhưng giấu được lúc nào hay lúc ấy! Đúng rồi, nói đến đây mới nhớ, trong lòng ta còn chút nghi vấn, đang muốn tìm ông phân tích một chút.


Ngươi nói đi.


Chính là lời đồn minh mưu ám tiễn kia. Công Đạt, ông không thấy rất kỳ quái sao? Mưu sĩ bên cạnh chủ công nhiều như vậy, sao lại vạch ra ta? Hơn nữa, ta từ chỗ Gia Cát Lượng mới biết, chuyện này đồn ra chưa lâu, hình như chỉ mới có. Nếu ám tiễn là chỉ ta, sao tới giờ mới truyền ra ngoài?

Tuân Du cau mày nghe ta nói xong, sắc mặt đột nhiên không tốt:
Tử Vân, có phải ngươi nghi ngờ đây là âm mưu hướng tới ngươi? Có phải có người muốn dồn ngươi vào chỗ chết?

Ta cười khổ:
Ông cho là thế nào? Gia Cát Lượng bắt đầu hoài nghi ta là từ lời đồn này. Nếu không phải nhắm vào ta, sao nó lại xuất hiện? Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận có thể có một dụng ý khác, khiến ta bại lộ thân phận, phải ở lại bên cạnh chủ công.

Tuân Du liên tục lắc đầu:
Người có cách suy nghĩ và thực hiện kiểu này chỉ có một, cho nên, tuyệt đối không thể nào, nếu không, ngươi đã không tới được Hạ Khẩu. Chủ công đối với tác dụng bí mật của ngươi vô cùng để ý, quyết sẽ không phá hủy quân cờ bí mật, mất đi tiên cơ.


Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế. Cho nên, ta mới nghi ngờ…
Ta không nói nữa.
Tuân Du giọng nói có chút run rẩy:
Ta biết ngươi hoài nghi ai, lần này xuôi nam, ta tới gặp ông ấy, ông ấy cho ta biết ở Nghiệp thành có lời đồn uy hiếp tới ngươi. Nhưng mà, nhưng mà ta cảm thấy thúc thúc sẽ không hại ngươi…

Giọng nói của ta cũng run lên:
Ta không biết, Công Đạt, ta không biết. Ta không ngừng thuyết phục bản thân Văn Nhược sẽ không hại ta, nhưng ta vẫn không thể không nghĩ theo hướng này. Trước mắt, đại cục Kinh châu cơ bản đã định, tác dụng của ta ở đây không còn rõ ràng. Lấy được Kinh châu, cách ngày thiên hạ thống nhất không còn xa, sinh tử của ta cũng không ảnh hưởng tới đại cục nữa. Cho nên, cho nên…


Tử Vân, đừng nói nữa, ngươi…

Tuân Du muốn nói lại thôi, trong mắt có một tia cầu xin, ta cười khổ vỗ vỗ vai hắn:
Công Đạt, sở dĩ ta nói với ông chuyện này, chính là muốn giải quyết cho xong, không nói ra, trong lòng vô cùng bức bối. Ông yên tâm, chúng ta đã cùng nhau phát lời thề, bất luận thế nào cũng bảo vệ Văn Nhược.


Ta biết. Tử Vân, chuyện này vẫn phải nghĩ nhiều thêm một chút. Nếu là thúc thúc còn đỡ, chỉ sợ không phải là ông ấy. Chủ công thắng lợi càng nhiều, số người tranh công cướp thưởng cũng càng tăng, nếu ngươi không thay đổi tính tình, chỉ sợ sau này sẽ có hại.

Ta nghi ngờ nhìn ông ta:
Ý ông là có khả năng có người muốn mượn dao giết người? Nhưng mà, người biết thân phận ta đếm trên đầu ngón tay, mà cũng không có khả năng làm như vậy. Trừ phi là…

Tuân Du lắc đầu lia lịa:
Nói không đúng! Chính ngươi cũng biết người này tuyệt đối không thể, mấy năm nay tuy ngươi không ở bên cạnh hắn, nhưng sự tin tưởng và quan tâm của hắn dành cho ngươi, chúng ta đều nhận ra. Nói không ghen tị là nói dối, nhưng chúng ta càng thấy may mắn cho ngươi. Ý ta là thân phận của ngươi sợ rằng không chỉ có chúng ta biết, không chừng có người đã bí mật biết được…

Ta vừa nghĩ vừa lắc đầu:
Có ai biết nữa đây? Người biết nếu trung tâm với chủ công, cũng sẽ không hại ta; nếu là kẻ địch, hắn phải sớm nói ra mới phải, không nên giấu đầu hở đuôi như thế! Dù sao việc này có điểm kỳ quái, ta và ông đều phải để tâm mới được.


Ta hiểu. Tử Vân, có chuyện ta muốn hỏi ngươi.


Còn có chuyện gì?


Có phải ngươi đang nuôi một đội quân bí mật nữa không? Tần Dũng cứ mười ngày lại lấy ra một khoản tiền, nhưng không giải thích.
Tuân Du nhỏ giọng nói ra nghi ngờ của mình.
Ta mỉm cười:
Ông nói đúng.


Thật sao? Quân gì vậy? Ta có thể hỏi không?

Ta cười cười ghé tai ông ta nói mấy câu. Tuân Du trợn mắt, lại nghiêng đầu:
Ngươi giỏi, ta phục rồi.

Ta đắc ý cười:
Tính toán mọi bề mới có thể thắng! Chuyện ta làm luôn nhìn lâu dài. Nếu không, trong lòng không thể từ bỏ, có thể thoái ẩn sao?


Hừ, cái ý nghĩ muốn thoái ẩn của ngươi theo ta thấy, nói ra cũng vậy thôi!
Tuân Du học ta nhún vai.

Không thoái ẩn không được! Với tính tình này của ta, ta không muốn trở thành mục tiêu.
Ta cũng nhún vai.

Ngươi nghĩ nhiều như vậy, ta hỏi ngươi, sau khi lấy được Hạ Khẩu, ngươi định làm gì?

Chính sự gấp gáp, ta vừa đi vừa nói:
Ta muốn tới Ngạc thành, tự mình thuyết phục Lưu Kỳ đầu hàng. Công Đạt, ông nói chủ công có đồng ý để Lưu Kỳ an cư ở Tương Dương không?


Không thành vấn đề. Lưu Kỳ người này căn bản không cần chúng ta động não. Với lại, thành Tương Dương đều là người của chúng ta, hắn muốn trở giáo, cũng không thể xoay người.

Ta cười:
Hắn à, ta cam đoan hắn không có cái tâm đó. Hắn vốn đã chịu không ít khổ, coi như có được mấy năm sống yên ổn! Công Đạt, ta nghĩ tới một chuyện, nhân mã ở cửa nam tăng lên một ít, ông cũng qua đó đi, ta lo Lưu Bị sẽ phá vây từ đó, Nguyên Nhượng hơi nóng vội, sợ sẽ mắc mưu hắn.

Tuân Du cười nói:
Ngươi giờ mới nghĩ đến sao? Hôm trước lúc bố trí binh mã, ta đã cho Công Minh đem một nửa binh mã từ cửa đông qua đó rồi, bên ngoài cửa nam có bốn vạn quân, là đông nhất. Ta qua đó cũng được.

Ta ha ha cười:
Là ta không đúng, nên nghĩ ông đã hành động rồi. Tin Chu Công Cẩn lui binh Lưu Bị chắc còn chưa biết, ta muốn để Lục ca hai ngày tới làm chút hành động, giả vờ hai bên giao chiến trên sông lừa Lưu Bị một chút. Lưu Bị có khả năng sẽ ra khỏi cửa nam tiếp ứng quân Giang Đông hoặc chạy trốn.


Ta chỉ đề phòng hắn nảy ý nghĩ chạy trốn theo đường thủy chứ không nghĩ tới chuyện ấy. Ngày mai ta sẽ qua đó. Tử Vân, đây là lần thứ hai ngươi thể hiện tài năng, ta đã sớm muốn lĩnh giáo.
Tuân Du cười nói.

Tài năng? Ta có mấy cân lượng, chẳng lẽ ông còn không biết? Công Đạt, ông nói lần này xuất chiến, chủ công vì sao không tự mình mang binh tới? Không phải ông ấy rất coi trọng Lưu Bị, vẫn muốn giết hắn sao?
Ta vẫn còn chút nghi vấn, mà nghi vấn này chỉ có thể hỏi Tuân Du.
Tuân Du cười lớn:
Để Phụng Hiếu đoán trúng rồi. Trước khi ta tới, hắn nói ngươi chắc chắn sẽ hỏi ta vấn đề này. Tử Vân, chủ công lần này không tới là có hai nguyên nhân: một là Kinh châu công việc bề bộn, đều phải chính tay ông ấy thu xếp, Lưu Chương cũng phái người tới rồi; thứ hai, chủ công muốn kiểm nghiệm, hoặc có thể nói là buông tay để Lữ Ôn hầu làm.

Ta càng nghi ngờ:
Muốn ổn định Kinh châu, có rất nhiều chuyện cần xử lý, chuyện này ta hiểu. Nhưng buông tay để Ôn hầu làm là ý gì? Không phải ông ấy không hoài nghi Ôn hầu nữa sao?


Mấy năm nay Ôn hầu đều thu mình làm việc, chủ công muốn trọng dụng hắn mà, đây là thứ nhất. Mặt khác ngươi cũng biết, chủ công coi Lưu Bị là đối thủ, muốn trừ khử hắn, Ôn hầu chính là hận hắn vô cùng, hai người giống như là cừu nhân trời sinh vậy, đối đầu chính là một vở kịch hay!

Ta cười ngặt nghẽo:
Hôm đó, Ôn hầu mắng cũng thật thống khoái, Lưu Bị bị chọc giận tới phải tìm đại phu. Có điều, dùng Ôn hầu tới chọc tức Lưu Bị chắc chắn không phải chủ ý của chủ công. Ông nói thật đi, có phải chủ ý của ông không? Đủ ác độc.

Tuân Du vui vẻ:
Chiêu này đúng là không phải chủ công nghĩ ra, nhưng cũng không phải do ta. Ngươi nghĩ lại xem, chiêu này ác độc sao? Rõ ràng là ám chiêu. Ôn hầu có thể tha cho Lưu Bị mới lạ, nhưng có ngươi ở đây, Ôn hầu cũng sẽ không quá đáng, cho nên, dù là minh hay ám, Lưu Bị cũng đừng mong trốn được, còn có thể thành toàn cho tấm lòng của ngươi dành cho Tử Long. Ôn hầu cũng nóng lòng muốn báo thù, mới không cự tuyệt làm Thống soái lần này.

Ta cười lớn:
Đúng rồi, đây là ám chiêu, giết người không cần đao thương, rất có hương vị của Giả Văn Hòa. Ta đúng lúc dùng âm binh phối hợp với ám chiêu này của ông ấy.

Ba ngày tiếp theo, quân ta vẫn án binh bất động, ngày thứ sáu, Cam Ninh làm thêm một đợi đại diễn tập vào buổi tối, yêu cầu binh sĩ đấu từng cặp, tiếng kêu giết rung động đất trời, giống hệt hai bên đang giao chiến. Tới nửa đêm âm thanh mới dừng lại, tới sáng lại vang lên lần nữa. Sáng sớm hôm nay, đại quân vây thành thừa dịp sương mù dày đặc cũng tiến hành tấn công mãnh liệt vào Hạ Khẩu, cả quá trình kéo dài liên tục cả nửa ngày, sau khi mặt trời mọc lên cao, Tào quân để lại mấy trăm cỗ thi thể rồi lui binh. Hai ngày tiếp theo, Tào quân vẫn tiếp tục lợi dụng thời tiết sương mù lúc sáng sớm tấn công vào thành, nhưng mà, Lưu Bị phòng thủ cẩn thận, Tào quân không tìm được chút cơ hội nào, ngoại trừ để lại hơn ngàn xác chết, đến tường thành Hạ Khẩu cũng chưa lên tới nơi, thậm chí, Thái Sử Từ còn trong lúc công thành bị thương ngã ngựa. Thấy vậy Lưu gia tiểu binh đối với việc mình có thể bảo vệ thành Hạ Khẩu, chờ Giang Đông cứu viện có mười phần tin tưởng.
Còn ở trong doanh trướng ta đang băng bó vết thương trên tay Thái Sử Từ:
Ta nói này Ngũ ca, bảo huynh giả vờ bị thương thôi mà, cái gì gọi là giả vờ chứ, huynh thế này mà gọi là giả vờ à? Cũng may trên tay thịt dày.

Thái Sử Từ vẻ mặt oan ức:
Không chảy máu, sao gọi là bị thương? Hơn nữa, ta cũng không ngờ lại thương nặng như vậy. Ta cứ nghĩ mũi tên này sức mạnh không lớn, mới dùng tay để chắn.

Lữ Bố ngồi một bên cười:
Tử Nghĩa, lúc ngươi chặn lại, lệch một chút sẽ không bị thương sâu.

Ta nhìn hắn nháy mắt mấy cái:
Sớm biết Ôn hầu có kinh nghiệm thì đã để ngài giả vờ. Lưu Bị nhìn thấy nhất định vui muốn chết.

Lữ Bố cười to:
Ta sẽ không mắc bẫy của ngươi đâu, ngươi chỉ có thể khi dễ người thành thật như Tử Nghĩa thôi.

Hắn vừa nói vậy, Thái Sử Từ nhìn hắn, nghĩ lại rồi nhìn ta:
Lão bát, thiếu ba bữa rượu.

Ta sửng sốt:
Đã nói là một bữa.

Lắc đầu:
Không được, không tính. Không thể cứ mắc bẫy ngươi mãi, bản thân ngươi võ nghệ cao cường, lại để huynh trưởng xông pha chiến đấu, phải uống thêm hai bữa.

Ta nhìn Lữ Bố, hắn không phản ứng gì, ta bĩu miệng:
Ôn hầu, ngài dạy hư huynh trưởng ta.

Lữ Bố sờ cằm, giả bộ lo lắng:
Có lẽ ta cũng phải kiếm cho mình thêm vài bữa rượu miễn phí.

Ta vui vẻ nói:
Không sao, mời một cũng là mời, mười cũng vẫn là mời.

Lữ Bố lắc đầu:
Không phải uống chung, phải tính tách ra. Ngươi chuẩn bị tiệc rượu một tháng đi, chắc cũng không nhiều.

Ta đổ mồ hôi:
Ôn hầu, ngài cũng ác quá.


Ác bằng ngươi sao?
Lữ Bố cười cười, vẫn chưa tức giận.
Ta hắc hắc cười hỏi:
Ôn hầu, ngài biết bí mật của ta lúc nào?

Thái Sử Từ vẻ mặt mơ hồ:
Bí mật gì?

Lữ Bố cười nói:
Bí mật Chiến thần.

Thái Sử Từ vẻ mặt kinh ngạc:
Chẳng lẽ Ôn hầu đã sớm biết? Ôi, ngài sao lại không nói?


Để ta đoán xem. Ừm, có lẽ là ở Hứa Đô? Hình như không phải. Hay trong trận chiến ở Lê Dương? Cũng không giống. Chẳng lẽ là Nghiệp thành? Đúng, quân diễn lần đó. Đúng rồi, chính là lần đó.
Ta nghi ngờ nói.

Ha ha, sớm hơn một chút. Ở Hứa Đô ta chỉ có chút nghi ngờ, nhưng không xác định. Đoán được là ngươi, chính là lần luận võ ở Nghiệp thành. Nghĩ ra chưa? Lúc ấy ta hỏi ngươi Mã Mạnh Khởi như thế nào, ngươi trả lời ta thế nào? Đó là đáp án của một người tay trói gà không chặt ư? Đến đại tướng ở đây cũng không mấy người có thể trả lời như vậy.
Lữ Bố cười cười trả lời chúng ta.
Ta nghĩ một hồi, mặt đỏ lên, có cảm giác như bị trêu đùa. Ngươi nghĩ xem, một người sớm đã biết bí mật của ngươi, lúc ở cạnh ngươi lại làm bộ như không biết gì, thấy ngươi làm ầm ĩ lại cười thầm, cảm giác ấy thật là…:
Chẳng thể trách, ta vẫn cảm thấy sau khi so tài ở Nghiệp thành, Ôn hầu tính tình trở nên tốt hơn một chút, lúc gặp ta không có cảm giác bị hạn chế. Xem ra, ngài sau khi chứng thực bí mật của ta, áp lực trong lòng cũng bị tiêu trừ. Chẳng trách lúc ngài biết quan hệ của ta với huynh trưởng, cũng không tỏ ra kinh dị.

Lữ Bố thở dài:
Đối diện với một kẻ thần bí muốn lấy mạng ngươi, đối mặt với một kẻ không biết sẽ đối xử thế nào với người của ngươi, ai không có cảm giác sợ hãi? Nói thật, ban đầu ta dốc sức muốn thu nạp ngươi, là muốn dựa vào ngươi để giữ mạng, sau này không phải nữa, bởi vì chỉ có ở trước mặt ngươi, ta mới có dũng khí nói thật. Ta biết ngươi là người tốt, sẽ không vì vậy mà trách ta chứ?

Ta vui vẻ:
Chúng ta hai người nghĩ giống nhau. Lúc ngài muốn lợi dụng ta, ta cũng đang lợi dụng ngài mà! Ngài nói thật với ta, ta mới biết ngài là người không có tâm địa gian giảo, đối với những lời ngài nói, ta không hề có chút gánh nặng nào.

Lữ Bố khẽ cười nói:
Mấy năm nay, ta vẫn luôn suy nghĩ về lời của Tử Vân nói trước kia. Ta đúng là không phải người làm bá chủ được, có thể đi theo một minh chủ dung nạp được mình để chinh chiến thiên hạ, chính là cuộc sống ta yêu thích. Nghĩ lại, Tử Vân văn võ toàn tài, lại tình nguyện không lưu lại danh tiếng, lòng dạ quá rộng lượng, Bố may mắn được cùng ngươi tâm sự cũng đã đủ rồi. Ta không phải người kiêu ngạo, bình thường thấy các ngươi ở chung vui vẻ như vậy, ta cũng rất muốn cùng các ngươi náo nhiệt một phen.

Trong lòng ta vô cùng thư thái, cuối cùng cũng hạ được một gánh nặng trong lòng:
Ôi, thật sự là ta không đúng. Sớm biết Ôn hầu cũng thích nhân gian khói lửa, ta sớm đã giúp ngài rồi. Mọi người cùng nhau chơi đùa mới thật sự thống khoái. Rất ít khi thấy Ôn hầu cười, ngài cười lên rất đẹp, chẳng thể trách lại hấp dẫn được mỹ nữ…

Lữ Bố vốn đang cười rất rạng rỡ, ta vừa nói xong, hắn đứng lên định đi:
Vốn đang định giúp ngươi, giờ thì thôi, mặc kệ.

Ta vội giữ chặt hắn:
Đừng mà, Ôn hầu, kỳ thật ngài nên giúp ta chứ.


Nói lý do, để ta suy nghĩ.
Lữ Bố khoanh tay nhìn ta cười.
Ta treo lên vẻ mặt đau khổ:
Bởi vì ngài cũng rất quá đáng mà! 55555 (khóc), lúc tới Lương châu, ta tả xung hữu đột, trên chiến trường còn phải bảo vệ người ta, ngài ở bên cạnh không biết đã xem bao nhiêu phần vui vẻ.

Lữ Bố buồn cười:
Ta quá đáng? Chẳng lẽ ngươi muốn lúc ngươi đang thể hiện mình, lại đến bên cạnh nói một câu: đừng giả bộ, ta biết ngươi võ nghệ tốt thế nào. Như vậy ngươi mới vui vẻ sao? Với lại, ta nói thật, ngươi còn có thể chơi tự nhiên như vậy sao?

Ta muốn ngất:
Ta… chơi…? Quá đáng nhất chính là lúc quân diễn, biểu tình của ngài là thế nào, ta còn tưởng ngài không tự nhiên đối với Chiến thần, cố gắng áp chế bản thân. 55555555, ta bị ngài đùa giỡn.

Lữ Bố cười lớn:
Cũng vậy thôi, thấy Bàng Sĩ Nguyên bị ngươi trêu chọc, sắc mặt ngươi lại nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, rõ ràng muốn cười vô cùng lại không dám cười ra tiếng, ta cũng nhịn đến khó chịu.

Thái Sử Từ nghe chúng ta nói chuyện, hắn vừa cười vừa tính toán gì đó, ta nhìn liền kinh ngạc, mấy năm nay, giả bộ làm Chiến thần, hắn bị ta trêu nhiều nhất. Quả nhiên, đợi Lữ Bố dứt lời, hắn liền nói:
Hạ Bì một lần, Quan Độ một lần, Hồ quan một lần, Nghiệp thành một lần, ừ, quân diễn hai lần nữa là sáu lần, thế nào cũng phải sáu bữa tiệc, sáu trận đòn.

Ta vẻ mặt đau khổ cầu hắn:
Ca ca tốt, tha cho ta đi, ta không dám nữa. Với lại, Hồ quan tính làm sao được? Quân diễn chỉ có một lần, đâu ra hai lần?

Thái Sử Từ thành thật trả lời:
Hồ quan ngươi nói chính mình giả làm Chiến thần, biết chúng ta bao nhiêu sợ hãi không? Nửa đêm ngủ cũng bị hù tỉnh. Lúc quân diễn, ngươi chạy đi tìm thích khách, vài ngày không có tin, có biết chúng ta lo lắng cho Chiến thần thế nào không?

Ta không còn lời nào để nói, trong lòng cũng áy náy hết sức, không ngờ mấy vị huynh trưởng không chỉ quan tâm ta, còn quan tâm cả Chiến thần:
Thật xin lỗi, là đệ quá đáng, mấy năm nay khiến mọi người lo lắng.


Lo lắng đã thành thói quen, cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng chuyện bị ngươi khi dễ thì nói thế nào? Giả bộ cao cao tại thượng không nói, có thể hiểu phải tạo ra cảm giác thần bí, nhưng lần nào cũng trêu vào ta, có phải quá đáng không?
Thái Sử Từ cũng là người thù dai.
Ta rơi mồ hôi:
Ngũ ca, việc này không thể hoàn toàn trách ta.

Thái Sử Từ buồn bực:
Chẳng lẽ còn trách ta?

Ta gật đầu khẳng định:
Bởi vì huynh là người vững vàng nhất trong các huynh đệ chúng ta mà!
Nghĩ thầm, ngươi là người nghe lời nhất, cũng không bao giờ đi nói lung tung, rượu cũng không uống nhiều, là người dễ bị bắt nạt nhất, ta không bắt nạt ngươi thì bắt nạt ai?
Lữ Bố bật cười:
Phải nói là người thành thật nhất. Gian thương thích nhất là bắt nạt người thành thật.
Đúng là không hiền hậu gì.
Thái Sử Từ gật đầu xắn tay áo:
Ôn hầu nói rất đúng, ta từ trước tới giờ chưa xuống tay đánh người bao giờ, hôm nay tay có chút ngứa ngáy. Nói thật, trước kia ta cũng rất hâm mộ Hưng Bá đánh người nào đó kêu rất vang dội.

Ta sợ hãi vội ôm chặt lấy tay hắn:
Ngũ ca tốt, ta không dám tự khoe nữa, không dám nữa. Huynh đừng nóng, ta đáng đánh, nhưng huynh mới bị thương, mai lại phải tấn công tiếp, không thể vì ta mà bị thương nặng hơn, cản trở huynh lập công chứ? Thế này đi, đợi chiến sự kết thúc, ta để huynh đánh đủ, được không?


Hừ, coi ta là ngốc à? Đợi chiến sự kết thúc, ngươi lại có một đống lý do khiến ta dừng tay. Với lại, sau khi trở về, ngươi làm trò trước huynh trưởng cùng mấy vị mẫu thân, ta cũng không có cơ hội hạ thủ.
Thái Sử Từ cũng không ngốc.
Hắn không nói thì thôi, nói ra ta lại có chút thương cảm, lần này trước khi xuôi nam, Từ mẫu kéo tay ta không nói nên lời, nhưng trong mắt bà tràn ngập lo lắng:
Các mẫu thân lần này cũng sẽ không che chở ta nữa, mọi người cũng đều lo lắng cho ta. Ôi, về phần Vân ca ca, ta còn không biết phải kết thúc thế nào. Cũng không biết đại tẩu có hận ta không, ngày sau công thành, nếu Trần Đáo bị thương, cuộc sống sau này của ta càng khó khăn hơn.

Ta nhất thời thương cảm, Thái Sử Từ và Lữ Bố cũng không có tâm tình nói đùa nữa. Trong doanh trướng trầm mặc một hồi, Lữ Bố mới đổi chủ đề:
Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Ngày mai tổng tấn công, Tử Nghĩa không sao chứ?


Không sao.
Ta trả lời:
Tối đổi thuốc, sẽ không ảnh hưởng tới việc giết địch ngày mai nữa. Ôn hầu, ngày mai phải phiền tới ngài, ta chỉ sợ Mã Nghĩa không thể kéo thời gian quá dài được.


Được, ngươi yên tâm, lần này ta nhất định sẽ không tha cho tên giặc tai to đó nữa.
Lữ Bố ác độc nói.
Ta cười:
Cũng đừng giết hắn. Giữ lại còn có tác dụng.

Lữ Bố đứng lên nói:
Ta hiểu rồi. Hừ, không vì ngươi, ta sẽ không tha cho hắn, sợ gì bị minh công xử theo quân pháp.

Ta cười khổ:
Tấm lòng của Ôn hầu, ta hiểu rõ.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc.