Chương 5 : Đinh Dao
-
Long Hổ Vô Cực
- Raikou
- 1768 chữ
- 2019-08-31 10:11:06
Được rồi các ngươi đừng làm khó vị tiên sinh đây nữa , tất cả tiền bạc của vị tiên sinh này thanh toán qua cho ta là được.
Vâng Đinh tổng .
Nhân viên bán hàng thấy cô gái này xong lập tức cung kính nói , sau đó quay trở lại công việc , nhưng mà trước khi đi còn phải để lại cho Vô Cực ánh mắt cực kỳ khinh bỉ .
Khiến Vô Cực không khỏi lắc đầu cảm thán .
Vô Cực thấy cô gái trước mắt này trả tiền giúp mình thì không khỏi cảm kích và còn để cho Vô Cực tăng thêm hảo cảm ở lần đầu gặp mặt .
Vô Cực lập tức đánh giá lại người thiếu phụ trước mắt này , không chỉ khí chất mà tất cả mọi thứ trên người cô ta đều cực kỳ xuất xắc , khí chất cô ta phát ra một loại khí chất đầy trí tuệ khiến cho mọi người xung quanh đi qua đều thấy không bằng .
Vậy xin đa tạ rồi .
Vô Cực thấy vậy thì không khách sáo nói ra ,tại vì nếu mà khách sáo qua lại một hồi lỡ thiếu phụi trước mắt đổi ý không trả giúp hắn nữa thì biết làm sao .
Thấy vậy thì cô gái này có vẻ khựng lại một vài giây , sau đó rất nhanh lại cười nhẹ với Vô Cực rồi vẫy tay ra hiệu cho hai người đằng sau mình đi thanh toán .
Vô Cực không muốn dây dưa ở đây thêm tí nào nữa nên đành gật đầu cảm tạ rồi xong đành cáo biệt .
Nhưng hai chân chưa kịp bước ra khỏi cửa hàng thì đã bị cô gái kia ngăn lại bằng một giọng nói :
Tiên sinh ta giúp tiên sinh như vậy , tiên sinh không thể nào cho ta chút thời gian sao .
Thiếu phụ thấy Vô Cực thế là nói ra trong giọng nói của thiếu phụ có một chút gì đó không thể chối từ , với lại mới mang ơn của thiếu phụ xong Vô Cực lại không tiện từ chối nên đành chấp nhân
À à được chứ .
Vô Cực gãi đầu ngu ngơ đáp khiến cho ĐInh Dao không khỏi bật cười .
Thế là hai người đi bộ xuống dưới chỗ lấy xe rồi đi thẳng vào một nhà hàng cao cấp nằm trên đường Tây Hoàng .
Trong lúc đi đường hai người có trò truyện qua lại mới biết thiếu phụ này tên là Đinh Dao là một nữ cường nhân có thân phận là chủ tịch của tập đoàn Sơn Hà đã có chồng và hai con .
….
Khoảng mười lăm phút sau chiếc xe chở hai người đã tới nơi , một nhà hàng cực tráng lệ được bao bọc bởi những nhân viên cảnh vệ cho thấy sự an toàn của nơi đây .
Đi song song với Đinh Dao bước vào trong các nhân viên thấy Đinh Dao thì đều cung kính cuối người xuống cho thấy địa vị của Đinh Dao rất cao .
Một lát sau cả hai cũng đã ngồi trên bàn ăn , Đinh Dao không muốn bị quấy rầy cho nên ra lệnh cho hai người bảo tiêu đi ra ngoài .
Xong hết mọi thứ thì Đinh Dao mới lên tiếng trước mở đầu câu truyện :
Ta còn chưa biết danh tính của vị tiên sinh đây .
Vô Cực nhấp một miếng nước xong mới nói :
À ta tên Vũ Vô Cực , cô có thể gọi ta Vô Cực là được rồi .
Đinh Dao nhoẻn miệng cười nói :
Vậy ta không khách sáo , Vô Cực tiên sinh không biết là từ nơi nào đến , không biết là đến Hong Kong có việc gì không .
Ừm cái này thứ lỗi ta không tiện nói .
Vô Cực lấy cớ chối từ .
Chẳng lẽ nói cho cô ta biết mình đi đến từ một thế giới khác sao , có ma nó mới tin .
Nếu tiên sinh không muốn nói vậy ta cũng không tiện hỏi nữa .
Một hồi trò truyện đa phần đều là Đinh Dao hỏi Vô Cực trả lời mà phần lớn câu hỏi đều đề cập đến vấn đề cá nhân của Vô Cực mà mỗi lần như vậy thì Vô Cực đều lấy cớ lẫn tránh để khỏi trả lời , khiến cho Đinh Dao không được vui cho lắm .
À không biết tiên sinh có ý định đi đâu chưa .
Thú thật với cô ta hiện giờ cũng chưa biết phải đi đâu hay làm gì , tới đâu hay tới đó thôi .
Đinh Dao nghe vậy thì trong mắt liền hiện lên một tia sáng sau đó liền nhìn Vô Cực và nói :
Hay là tiên sinh về làm việc cho ta thế nào .
Nghe tới đây thì Vô Cực cuối cùng đã minh bạch dụng ý của Đinh Dao , nhưng với Vô Cực hắn việc tiêu dao tự tại vẫn tốt hơn cho nên cuối cùng Vô Cực vẫn chọn từ chối .
Ý của cô ta ghi nhớ nhưng bản tính ta sống tiêu dao quen rồi không thích bó buộc .
Nói tới đây thì Đinh Dao cũng đành thở dài biết không thể nào lay chuyển được ý của Vô Cực nên đành buông , hai người cứ như thế trầm mặc ăn khoảng mười phút sau Vô Cực nói có chuyện xin đi trước nên hai người đành từ biệt .
Lúc đi ra ngoài Vô Cực vẫn không hiểu nổi tại sao Đinh Dao lại mời mình làm việc cho cô ta trong khi mới chỉ thấy mình một lần tại sao lại mời mình làm việc .
Thật ra Vô cực không biết lúc mà hắn thể hiện bản lĩnh đáp xuống từ trên trời đã bị ĐInh Dao nhìn thấy .
Đinh Dao ánh mắt tinh tường biết Vô Cực có thể là kỳ nhân dị sĩ nên nổi lòng ái tài muốn thử chiêu mộ dù mai này nếu không phải thì với tướng tá của Vô Cực , ĐInh Dao cũng có chỗ để trọng dụng , nhưng hai người coi như vô duyên khi không tìm được tiếng nói chung .
..
Mà không nói tới chuyện này nữa lúc này Vô Cực đi khỏi nhà hàng cao cấp đó đã được mười lăm phút và hắn cũng mới gọi Chân Vũ Thiên Kiếm trở về rồi đi tới nơi ở của Vương Hàng Long Vạn Phật Tự .
Trên đường đi tới Vạn Phật Tự , Vô Cực có hỏi thăm về giang hồ ở Hong Kong hiện nay đúng như hắn dự đoán ở phía giang hồ thì Đại Long Đâu vẫn đang tung hoành độc chiếm một cõi Hong Kong .
Nhưng lúc này chuyện Vương Hàng Long đấu với Đại Long Đầu chưa xảy ra nên có nghĩa là cốt truyện bắt đầu còn phải ba bốn năm nữa .
...
Mười lăm phút sau Vô Cực cuối cùng cũng đã tới Vạn Phật Tự .
Vô Cực đi vào nơi cửa lớn , xuất hiện trước mắt hắn y chang những gì hắn đã nghĩ những tòa điện phật cao nối nhau nhưng nổi bật nhất vẫn là cái chuông đồng phía Đông , xung quanh là những ngôi nhà nhỏ dành cho những đệ tử tục gia .
Vô Cực đánh giá xong toàn bộ Vạn Phật Tự xong rồi hắn đi thẳng lên cầu thang đi vào chính điện .
Bước vào bên trong có một vị lão tăng đang ngồi tụng kinh vì bây giờ là sáu giờ tối nên chùa có vẻ vắng các đệ tự khác cũng bắt đầu chuẩn bị cơm chay nên không có nhiều người ở đây .
Lão tăng quay đầu lại nhìn Vô Cực một lúc rồi mới mở miệng hiền từ nói :
Thí chủ hôm nay tới Vạn Phật Tự có chuyện gì .
Vô Cực nhìn lão tăng , lão tăng đã khoảng hơn tám chục tuổi da dẻ nhăn nheo nhưng đôi mắt vẫn có vài phần sinh khí cho thấy lão tăng thường ngày có rẻn luyện sức khỏe .
Nhìn một lúc rồi Vô Cực cũng nói lý do mình nói tới cho lão tăng .
Hôm nay con đến đây xin ở nhờ lại nơi cửa phật vài năm , mong trụ trì chứa chấp .
Vậy con hãy đi đến căn nhà sau chùa ở đó có một ngôi nhà bỏ hoang có thể cho con dung thân .
Lão tăng không hỏi gì liền chỉ thẳng nơi ở cho Vô Cực khiến cho hắn ngạc nhiên không thôi .
Thưa trụ trì tại sao thầy không hỏi con lý do nương nhờ nơi cửa phật ạ .
Vô Cực không nhịn được mới hỏi .
Nếu con muốn nói ta không hỏi con cũng sẽ tự nói , nếu con không muốn hà tất phải cưỡng cầu.
Nghe vậy thì Vô Cực càng thấy lão tăng là một người có đại trí tuệ , Vô Cực liền cúi đầu cảm ơn xong bước đi về hướng lão tăng chỉ .
Đi xuống cầu thang xoang quành qua đằng sau chùa rồi đi thẳng khoảng mười phút sau Vô Cực đã đến nơi .
Nơi đây là một cánh rừng sau chùa là nơi không một ai lui tới vì nơi đây rất vắng vẻ chỉ toàn là cây cối rất nhàm chán nhưng với Vô Cực thì đây là một nơi rất tốt để hắn luyện công đợi cho cốt truyện bắt đầu .
Trước mặt hắn bây giờ ngoại trừ cánh rung thì chỉ còn lại một căn nhà gỗ xập xệ , bước vào bên trong thì Vô Cực mới thấy bên trong còn tồi tàn hơn chỉ có một chiếc giường ngủ với một chiếc bàn nhưng được cái rất là sạch sẽ .
Vô Cực vốn là người dễ song cho nên nơi đây với hắn đã là rất tốt rồi hắn không đòi hỏi gì thêm .
Thế là Vô Cực không màng tới nữa , Vô Cực liền cởi chiếc áo măng tô ra để trên bàn tiếp theo Vô Cực liền chậm rãi đặt kiếm trên giường xong hắn lien leo lên giuồng ngồi xuống quanh chân kế bên thanh kiếm ,lúc này hai mắt Vô Cực mới từ từ nhắm lại , thủ ấn bát quái được hắn liên tục đánh ra mười lăm lần .
Sau đó là hai luồng chân khi xanh đen cua Cửu Tiêu Chân Kinh lại xuất hiện bao bọc lấy quanh thân Vô Cực như hai luồng lửa một xanh , một đen trông rất ảo dị .