Chương 15: Sức mạnh của Tengu.


-Vậy là, cả ông ngoại và mẹ đều là một âm dương sư, còn Chiko-san là một Tengu. Tại sao chỉ mỗi anh là không biết?

-Vâng, gia tộc Namiko chúng ta là một trong năm gia tộc Âm dương sư mạnh nhất Nhật Bản, đứng đầu các gia tộc Âm dương sư miền biển. Đến đời này vốn sẽ truyền cho anh. Nhưng thân thể của anh quá ... nên...

Hóa ra là vậy, tất cả cũng chỉ tại cậu, Arita thầm nghĩ. Ngay từ nhỏ cậu là một đứa trẻ gày gò, ốm thường xuyên. Thường xuyên uống thuốc bổ, thường xuyên luyện tập mà chẳng bảo giờ khá hơn. Giờ thể dục đối với Arita là một cực hình, thầy giáo cho cậu điểm trung bình cũng chỉ vì cậu cố gắng. Nếu như cậu khỏe hơn, cậu đã có thể là một Âm dương sư, mẹ cậu đã không gặp nguy hiểm như vừa rồi, hai anh em cậu chũng chẳng phải chạy trốn thứ chẳng rõ ràng như vậy.

-Em có biết vì sao chúng ta phải chạy trốn sang Mỹ không?

-Em không biết, hôm qua mới là lần đầu em nghe truyện đó.

Ngước mắt nhìn lên bầu trời đang chuyển dần từ màu xám sang màu đen thẫm, Arita thầm cầu nguyện cho chuyến đi được bình an. Những chuyện kỳ lạ khó hiểu mấy hôm nay đã quá sức đối với cậu. Cám ơn trời, biển khá êm, con tàu không vật vã mà chỉ chồm lên hụp xuống theo từng đợt sóng.

Hai anh em Arita cứ như vậy yên lặng cập bến, tàu đậu ở một góc khuất cảng South Street. Sau đó, hai anh em đổi thuyền nhỏ, chậm hơn, nhưng an toàn hơn, Azumi nói vậy. Từ con tàu chông chênh có thể thấy được Tượng Nữ Thần Tự Do, nằm trên Vịnh Hudson án ngữ cửa ra vào Thành phố New York. Cũng may là cả hai anh em cũng không quá mệt sau chuyến đi dài trên biển. Sau đó là lên phà qua Ellis Island, gần đó có Bảo tàng di dân Hòa Kỳ. Mọi chuyện đều tốt đẹp, giống như một chuyến du lịch nhẹ nhàng. Nhưng Arita luôn có một cảm giác bất an.

Cái trại hè mà mẹ cậu nhắc đến, Trại con lai, nằm trên Đồi con lai, phía bắc Long Island. Hai anh em phải đi qua quận Nassau, và cả phần lớn Long Island. Cũng may tiếng Anh của Arita không đến nỗi nào, và số USD trong chiếc túi ba lô mẹ cậu chuẩn bị cũng làm cậu khá ngạc nhiên.

Hai anh em bước vào một quán ăn ven đường. Sau cả chuyến đi dài, họ nên nghỉ ngơi đúng nghĩa, tất nhiên là phải có đồ ăn nóng. Một cô nhân viên có tóc vàng hoe với đôi mắt xanh dương nhạt. Arita chưa từng thấy một cô nhân viên nào thân thiện đến vậy, mặc dù tác phong phục vụ bên Nhật được coi là tốt nhất thế giới. Thậm chí cô ấy còn đề nghị đưa Azumi đi rửa mặt chỉnh chu lại, sau hơn một tuần lênh đênh trên biển.


Á aaa
- Nghe thấy giọng Azumi hét lên, Arita chẳng còn bình tĩnh, rõ ràng đây là cái bẫy.

Cậu lao vào trong, nhưng một cô nhân viên cản lại, lần này là một cô người Mỹ gốc Phi với mái tóc đen quăn tít.

-Cậu không muốn vào đó đâu, đó là chỗ của các cô gái mà.

Sau đó cô ta bắt đầu thay đổi. Màu sắc dần biến mất khỏi mặt và hai cánh tay của cô ta. Da cô ta chuyển thành màu trắng như phấn và đôi mắt thì đỏ rực. Răng cô ta biến thành những cái nanh.

Hết Youkai, giờ lại là quái vật. Arita lấy chiếc đĩa nhét vào hàm răng như cá Piranha của cô ta. Azumi đã bị đồng bọn của cô ta bắt đi. Qua của sổ, cậu rõ ràng thấy cô bé đã ngất đi, bị một gã to lớn bẩn thỉu cởi trần mặc thứ chẳng rõ là khố hay bỉm vác trên vai.


Dừng lơ là ta chứ
Cô ta đã nhai nát cái đĩa, cười lớn
Empousa bọn ta tồn tại là để hút máu những chàng trai trẻ. Giờ thì đến đây nào, để ta hôn ngươi một cái đi!


Cô ta lại một lần nữa biến hình, mái tóc cứng đơ của cô ta chuyển thành những đốm lửa lập lòe. Đôi mắt chuyển sang màu đỏ. Cô ta lao về phía Arita, một chân bằng đồng và một chân lừa của cô ta gõ lọc cọc trên nền phòng.

Arita ném chiếc ba lô về phía cái cô ma cà rồng với đôi chân phức tạp ấy, cô ta nhanh chóng xé tan. Cậu định để cho mảnh vụn quần áo che mắt cô ta lại, trong khi cậu chạy về phía Azumi. Nhưng khi nhìn thấy chiếc mặt nạ Tengu của Chiko-san, cậu sẵn sàng đánh cuộc, cậu cần sức mạnh.

Arita không thể tự chủ, cậu đeo nó lên mặt. Trái tim cậu bắt đầu rộn rạo. Nỗi lo lắng cho em gái, sự tự trách khi cô bị bắt; cảm giác vừa giận vừa thương mẹ cậu; cảm giác bất lực bản thân yếu đuối hay thậm chí nỗi khát khao sức mạnh... tất cả như đang giằng xé trong cậu...

Chiếc mặt nạ bỗng nhiên càng ngày càng đỏ, những vằn đen khó hiểu bắt đầu lan ra, càng làm chiếc mặt nạ trở nên dữ tợn. Arita bắt đầu biến đổi, trở nên cao lớn hơn, một bộ tăng y rách nát không biết khi nào đã hư ảo xuất hiện trên người cậu. Mắt cậu lóe ánh đỏ chết chóc....

Sức mạnh được trao len lỏi khắp cơ thể Arita, như một cơn lũ cuồn cuộn cuốn phăng tất cả, tưởng chừng như xe nát toàn thần cậu bé mà thoát ra ngoài. Arita cắn răng hét to một tiếng, vung quyền về phía trước....

Một quyền... chỉ một quyền đã làm cho cô gái quái vật tan thành một đám bụi lấp lánh.
_____________________________________________________

Trở lại với Phong....

"Với những đứa người phàm như ngươi, ta luôn có ngoại lệ. Thị lực của ngươi tốt quá mức cần thiết như vậy thì không cần sông lâu đâu!
Mụ béo rít lên, một thân cây hóa đá đổ sập chắn mất đường đi của Phong.

Từ bé đến lớn, đến bạn cùng lớp Phong còn chưa dám đánh, mặc dù biết võ. Nhưng lần này thì khác, cậu phải đứng lên, phải chiến đấu! Bởi vì ngay bên cạnh cậu là hai con mụ quái vật béo ú luôn đòi hóa đá và xẻ thịt.

Stheno và Euryale là ba chị em quái vật được gọi chung là Gorgons. Em gái họ thì nổi tiếng hơn rất nhiều, Medusa. Họ là con của hai thần Titan là Phorcys và Ceto. Thế nào nhỉ, da thì là vảy vàng, tóc rắn ngoe nguẩy, răng nanh móng vuốt nhọn hoắt. Một số bản thì nói chỉ có Medusa mới có thể hóa đá người khác qua ánh mắt, còn hai cô chị thì bất tử. Nhưng rõ ràng là không phải hai mụ này rồi, hai mụ vẫn biết hóa đá như thường. Chỉ có điều là cần tập trung và mất thời gian lâu hơn cô em thôi.

Mụ béo quật ngang cái đuôi với đường kính như cái thùng phi của mụ, đánh gẫy cả một cái cây. Trong một góc hẹp như thế này mụ đương nhiên bất lợi đi rất nhiều. Phong nhảy lên, hai quả lưu tinh chùy từ trên giáng xuống.

Trúng đòn, mụ ta la lối, bộ tóc rắn xì xì, nhổ tứ tung.

Phong chạy nhanh nhất có thể. Những chỗ bị nọc rắn từ mái tóc mụ phun ra, đều bị ăn mòn , bốc khói cháy đen, mùi khủng khiếp.

Mụ gầm lên:
Chúng mày chết chắc rồi!
.Rồi mụ chống hai tay xuống đất, chẳng khác gì mấy thanh niên Hiphop nhảy Breakdancing hay vận động viên thực hiện đá ngựa, cái đuôi rắn mụ vung vảy bốn hướng xung quanh, làm sập cả một mảng tường.


Này
Euryale, em gái mụ la lên:
Bà chị ngu ngốc, chị đánh trúng em đấy. Nếu không em đã siết chết thằng này lâu rồi.


Phong giật mình nhìn lại thằng bé kia. Nó te tua, rách nát đến mức không thể nào tưởng tượng được. Máu chảy đầm đìa. Cậu chẳng hiểu tại sao thằng bé có thể chống cự một con quái vật lâu đến vậy. Thậm chí còn chạy trốn hai mụ cả một quãng đường dài.

Nhìn hai mụ liên tục quất đuôi vào nhau, Phong tự nhiên có một ý tưởng.

-Hey, Kid. Tránh ra. Chạy nhảy liên tục vào nhé.

Phong lướt đến như một cơn gió, lần này cậu đã sử dụng đến bộ pháp. Mê tung bộ, một trong song thức thành danh Hoắc Nguyên Giáp. Phong được nhị sư phụ cậu chỉ dạy bộ pháp này từ bé. Bóng cậu mờ ảo, linh động hết sức.

Phong nhảy sang mụ béo, một chùy... nhảy sang mụ gầy, một chùy... Hai mụ gầm lên dữ dội, gào thét lao vào người cậu. Nhưng góc tường quá nhỏ bé đối với hai cái đuôi rắn dài gần ba mét, khiến đuôi hai mụ cuốn lấy nhau.

-Cứ tiếp tục đi, cho em hai phút.

Chắc cậu bé này có chiêu gì đây, Phong tự nhủ, nó mà thừa cơ chạy mất thì... Không được, phải tin tưởng...

Cậu tiếp tục chiến thuật cũ, nhưng lần này đã khác. Mụ béo phun ra một bãi độc đen ngòm dưới đất. Cậu nhảy lên. Tức thì một cái đuôi lao thẳng đến chỗ cậu, cực nhanh, cực độc, cực chuẩn... như đã chờ đợi điều này từ rất lâu vậy.

Phong lập tức xoay người trên không né tránh. Cái đuôi sượt qua ngay dưới lưng cậu, giật mất cả một mảnh áo. Cậu cuộn mình tiếp tục lăn trên cái đuôi. Sau cú vừa rồi, đuôi mụ gầy cắm ngập sâu trong bức tường, không thể nào rút ra được. Mụ béo bị cuốn chặt vào người cô em, cũng không thể nhúc nhích .

Đúng là tự làm tự chịu mà. Cậu cuốn dây xích quanh tay và nắm lấy quả cầu, tạo thành một cái nắm đấm bằng sắt, giáng liên tục vào sườn mụ gầy.

-Xong rồi! Anh mau tránh ra.

Phong từ trên người mụ gầy nhảy xuống. Mụ béo biết có chuyện chẳng lành, nhưng hai chị em đã bị cuốn vào nhau, lại bị ghim chặt vào bức tường, không thể né tránh. Hai mụ giãy giụa liên tục, gào thét liên tục bằng thứ tiếng kỳ quái, nghe như tiếng La-tinh đệm Bờ Biển Ngà gì gì đó vậy.

Giờ thì đến lượt Phong ngạc nhiên. Cậu bé đang đeo một cái mặt nạ quái dị, một khuôn mặt nhăn nhó đỏ lừ, dữ tợn với những vằn đen và một cái mũi dài. Một thứ như màn sương màu đỏ tràn ra từ người cậu bé. Màn sương kỳ lạ từ từ đông đặc lại thành thực thể, tạo thành một hình ảnh: một người đàn ông cao lớn trong bộ tăng y Nhật Bản với cái mũi khoằm như quạ, mắt sắc như diều hâu cùng một đôi cánh vươn rộng phải đến bốn mét. Trong tay cậu bé không biết lúc nào là một cái quạt được làm bằng lông với hai màu trắng đỏ.


Hibi. Taka. Yuui.... Ha-uchiwa


Cậu bé hét lên, xoay một vòng rồi dùng cả hai tay quạt mạnh.

Sau một màn rất hoành tráng, cậu bé ngất lim, nằm xụi lơ một góc...

Nhưng... cả ngôi nhà cùng hai mụ Gorgon đã bị thổi bay như chưa từng tồn tại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.