Chương 21: Oracle Rachel Elizabeth Dare.


au khi lậu vé bằng cách cho nổ cả chiếc xe bus, ba người Arita đành phải thất thiểu đi bộ về hướng trung tâm New York city để đi đến Bảo tàng Nghệ thuật Metropolitan.

Là thành phố đông dân nhất tại Hoa Kỳ và trung tâm của Vùng đô thị New York, một trong những vùng đô thị đông dân nhất trên thế giới. Với vai trò là một thành phố toàn cầu tiên phong, New York có một tầm ảnh hưởng mạnh mẽ đối với thương mại, tài chính, văn hóa, thời trang và giải trí toàn cầu. Arita đã mong muốn đến đây cả trăm lần.

Nhưng cậu chẳng còn tâm trạng nào. Arita đi đến đâu là quái vật theo đuôi đến đó. Hai mụ Gorgon nói là có thể lần theo mùi của cậu từ cách xa cả chục cây số. Lúc bị truy đuổi cậu đã thử mọi cách từng biết: lăn xuống bùn, xức cả thùng nước hoa hay phấn thơm cậu thó được... nhưng hết cách. Mình cậu thì không sao, nhưng giờ đã có thêm Phong và Nancy. Phong luôn đứng lên đầu tiên che chở cho cậu. Toàn việc nguy hiểm. Arita thực sự muốn khóc, anh ấy còn chẳng biết gì về cậu. Arita muốn làm gì đó để cậu đỡ vô dụng hơn.

Chiko-san vẫn liên tục an ủi, thậm chí hứa sẽ dạy cậu trở thành Âm dương sư khi nào có cơ hội và cả cách sử dụng Shikigami. Điều đó làm Arita khá hơn đôi chút.

Bất chấp điều đó, Nancy lại kéo Arita về cái mớ bòng bong thần, á thần và quái vật Hy Lạp. Arita rùng mình khi tiếp tục nghĩ đến cảnh những thứ khó hiểu luôn theo sát cậu mọi lúc mọi nơi. Ví dụ sinh động là ba mụ chiều nay. Những Keres, hiện thân của cái chết bạo lực. Những binh lính tử trận rất không thích điều này, bởi vì những Keres ăn xác họ. Keres luôn đi theo các anh hùng và binh sĩ, chắc mấy mụ thích đồ ăn nóng lắm. Cũng may chỉ là đám con cháu tay chân, nếu là nguyên bản thần Keres thì cả ba người họ chết không kịp ngáp.

Giờ thì ba người vẫn đang loanh quanh bên ngoài con phố phía trước bảo tàng. Phía đối diện là khoảng sân lớn, đèn đuốc sáng trưng, đầy những du khách tản bộ và cả những nghệ sĩ đường phố.

Street artists - những nghệ sĩ đường phố, bạn có thể gặp họ ở mọi nơi công cộng: nơi phố xá qua lại, nhà ga tàu điện ngầm ồn ã, trên những chuyến tàu, trên cầu đi bộ hay giữa công viên. Họ đắm mình trong những tiết mục biểu diễn với gương mặt vui vẻ và hưng phấn. Mỗi người một vẻ, mỗi người góp vui với biệt tài riêng. Và giờ một cô gái trong số đó đang vẫy vẫy tay gọi ba người Arita lại.

Một cô gái có đôi mắt xanh, mái tóc uốn màu nâu đỏ. Mũi cô cũng đỏ, như bị cảm lạnh, với đầy tàn nhang. Cô mặc một chiếc áo ngắn tay trắng, cắt xẻ đủ đường; quần jean được phủ bởi những vết bẩn và những lỗ nhỏ. Nhưng điều đáng nói là chúng được sơn phụt toàn bộ bằng một màu bạc óng ánh.


Lại một đội tìm kiếm à? Trông mọi người có vẻ mệt mỏi quá? Ồ! Lại có những hai á thần châu Á, ở trại em chỉ biết có Lee và Zhang thôi...


Cô gái đó chưa kịp nói xong thì Phong đã hét lên:
A! Hiểu rồi! Thảo nào bà ấy lại bảo chúng ta đến đây."

Thế rồi, chưa kịp để ba người nói gì, anh ấy đã kể việc ba người Arita gặp vị thần tên Hecate cho cô gái mới gặp được chưa đầy một nốt nhạc kia.

Nancy gắt lên:
Sao anh lại có thể kể hết mọi chuyện cho người mới gặp như vậy chứ, chuyện về trại là bí mật...


-Tại sao lại không thể chứ? Cô này là Rachel mà.


Anh biết em
/
Anh biết cô ấy
, cả hai cô gái lần lượt của kêu lên.

Thế rồi giờ lại đến lượt Nancy kêu lên:
Chờ đã, anh nói chị ấy là Rachel, Rachel Elizabeth Dare, Oracle mới của trại.


Oracle, theo thần thoại, là những cô gái trẻ đông trinh sống trong các đền thờ, hiến dâng bản thân mình cho những vị thần, nhưng đổi lại, các cô gái này thường được cho là có thể nhìn thấu vận mệnh và tương lai. Và cũng theo đó, đã thành thông lệ cả nghìn năm nay, những á thần trẻ khi bắt đầu một cuộc hành trình mới, đều đến gặp các nàng để xin lời tiên tri. Nhưng cũng đừng hy vọng quá nhiều, thông thường chúng rối rắm và khó hiểu, phần lớn là vô dụng nhưng lại cực kỳ chính xác. Các á thần vừa yêu vừa hận những lời tiên tri này, tuy nó cứu họ vô số lần, nhưng hầu hết khi mọi chuyện đã đâu vào đấy hết rồi thì họ mới hiểu cái gì được nói đến trong mấy câu thơ vô nghĩa ấy.

-Ừ, nhưng mà những lời tiên tri thường đến rất bất chợt, và mỗi lần như vậy thì chị chẳng thể nhận thấy điều gì. Và nhiều khi chúng toàn về những thứ linh tinh và cũng khá vô nghĩa nữa...

Bỗng nhiên, Rachel khom người lại, như thể xương sống cô ấy bị gãy gập. Rồi cô ấy thẳng người dậy, đôi mắt không còn con ngươi, lập lòe sắc xanh lục yêu dị, giọng cô ấy vang lên như thể ba người đồng thanh:

-Tôi nguyện trung thành với thần Apolo, thần của các nhà tiên tri. Tôi nhìn về tương lai và chấp nhận quá khứ. Tôi chấp nhận là nơi trú ngụ của linh hồn Delphi, người phát ngôn của các vị thần, tiên tri các bí ẩn và nhìn thấu vận mệnh.


Của em đấy, Arita, cơ hội chỉ có một
– Phong khẽ đẩy Arita.


Em có thể tìm em gái em, Namiko Azumi ở đâu?
– giọng Arita rụt rè.

-Các ngươi sẽ phải đến nhà cũ của những chú chuột lang.
Tiếp tục về phía đông, thành phố chẳng bao giờ có ánh nắng
Hãy tham lam kho báu của đặc sản mũi cụt
Đích đến, gục ngã là khi tiếp bước người đàn ông quỷ cũng phải khóc.

Vừa dứt lời, Rachel gục xuống.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.