Chương 22: Vịnh Chesapeake, Virginia.


Ngay khi Rachel bất tỉnh, cả ba người bọn Phong đều chỉ kịp đỡ lấy cô bé rồi luống cuống chẳng biết làm gì. Nhưng may sao, mấy người bạn nghệ sĩ đường phố của cô ấy đã rất nhiệt tình chạy ngay đến.

Tối hôm đó, bọn cậu được chiêu đãi món Hambeger thịt bằm và món soup bắp cải cùng với những người bạn ở hội: Nghệ thuật đường phố cho trẻ em. Và khi đêm xuống, cả ba cùng tất cả mọi người đều qua đêm trong những chiếc túi ngủ ấm áp tại một sân vận động cũ được trưng dụng cho hội từ thiện. Thằng bé Arita có vẻ trằn trọc, chắc nó đang nhớ nhà.

Trưa hôm sau, ba người có mặt ở vịnh Manhattan, một vũng đậu tàu nho nhỏ mà chẳng ai buồn đặt tên. Cả đêm hôm qua ba người đã thảo luận về lời tiên tri dẫn dắt của Rachel, và cô bé Nancy rất chắc chắn về điểm đến đầu tiên.

-Em đã nghe cả trăm lần về những chiến tích của anh Percy rồi. Anh ấy thật tuyệt vời! Anh ấy có lần bị biến thành một con chuột lang đáng yêu trên đảo Circe. Mụ phù thủy ấy luôn biến những á thần nam thành những con chuột. Vì thế, cứ đến đảo đó thôi.

Vậy là cả Phong cùng Arita ngờ ngờ nghệch nghệch nghe theo sự chỉ đạo của hoa tiêu kiêm thuyền trưởng Nancy. Trước đó, Phong đã kịp mượn điện thoại của một người tốt bụng gần đó để gọi điện về cho các sư phụ, Phong đã biến mất hơn một ngày rồi.

Giờ thì cả ba đang lênh đênh trên vùng vịnh, Phong có thể nhìn thấy vịnh San Francisco cùng với cây cầu Cổng vàng đằng xa. Mọi thứ trên thuyền vẫn đâu vào đấy. Phong vứt mọi chuyện cho Nancy lo, cô bé nói điều khiển xuồng máy cũng là một môn bắt buộc ở trại. Nhưng thứ cô bé đang lái rõ ràng là một con thuyền câu cá.

Phong đang ngồi móc chân vào dưới cái ghế có thể thổi phồng trong thuyền. Arita thì vẫn đang bồn chồn với mọi thứ, cậu bé không thể ngồi yên, và Nancy vẫn đang thành thạo đứng sau bánh lái.


Chúng ta qua vịnh Chesapeake để tiếp tế nhé, em biết có một nơi đấy
– Nancy hào hứng.

Phong cũng chẳng thèm hỏi, mọi sự do cô bé quyết hết. Những luồng gió tươi mát mơn man khi ba người lao với tốc độ tối đa về phía mũi bắc của Virginia Beach vào vịnh Chesapeake. Mấy ngọn phao nổi đánh dấu hải lý bị rơi lại phía sau, xa dần. Con thuyền không hề đi chậm lại mãi cho tới khi đi vào một phần đất hẹp lầy lội. Và Phong nhận ra các cậu đã đi vào cửa sông.

Cả ba kéo thuyền lên bờ và giấu nó vào bụi cây. Phong và Arita vẫn theo sau Nancy như cái bóng. Arita vẫn vậy, ít nói. Vén những cái cây rủ đầy dây leo và lũ côn trùng ri rỉ trên vai, hơi nóng làm Phong khó chịu. Cậu ghét sự oi bức và nóng nực. Cả ba đi dẫm lên bãi bùn đỏ lầy lội, đi ven theo con sông. Vừa đi Nancy vừa giới thiệu:

-Khi chị Annabeth và chị Thaila đến trại lần đầu tiên, mấy chị ấy đã lẩn trốn ở đây và tạo nên chỗ này. Sau đó thì bọn em cải tạo nó thành một nơi trú ẩn và tiếp tế cho những á thần trên đường đi làm nhiệm vụ hoặc cho một cuộc tìm kiếm nào đó. Nhất là những nhiệm vụ tiến vào Biển quái vật.


Biển gì cơ?
– Phong ngạc nhiên hỏi lại.

-Biển quái vật ý, nó cũng tồn tại và di chuyển hàng ngàn năm theo bóng quyền lực thần thánh Hy Lạp. Giờ thì nó ở gần đây và người phàm gọi nó với cái tên Tam giác quỷ Becmuda.

Phong còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã đến nơi. Sau khi gạt đi những bụi cây gai ngụy trang bên ngoài, cả ba đã đến nơi mà Nancy gọi là cái lán tiếp tế. Nhưng phải thốt ra một câu chúng thật hoành tráng, nếu đó là một cái lều tạm thì cái lều này phải tương đương với tác phẩm của kiến trúc sư Shigeru Ban!

Chất đầy ở đó là tất cả những gì bạn có thể cần cho một chuyến phượt hoang dã: xăng, túi ngủ, chăn, thùng đá, đèn pin siêu sáng... Đây cũng là nơi cung cấp quân trang cho các á thần: các mũi lao bằng đồng, bao tên, mấy thanh kiếm và những chiếc hộp Nancy nói là thức ăn của thần linh. Chúng có thể chữa lành cho các á thần, nhưng cũng đủ để đốt một người bình thường ra tro nếu ăn chúng.

Sau khi lấy hết những thứ có thể lấy, cả ba khệ nệ bưng cả một đống đồ ra chiếc thuyền. Nhưng vừa ra đến nơi, Phong đã thấy một cảnh kỳ dị: những con ngựa có vây đang
liên hoan
con tàu. Chúng gõ móng trước lên thân tàu làm nó bẹp rúm, kính chắn thì vỡ nát. Một con thuyền trắng đẹp đẽ giờ chỉ còn những dấu chân ngựa và đám rêu.

Phong vội vàng lao đến, rút cây kiếm đen bóng ra đuổi lũ ngựa, trong khi Nancy đang cố khởi động lại con thuyền. Arita thì đã đeo chiếc mặt nạ lên, cố gắng đẩy chiếc thuyền ra chỗ nước sâu hơn.

May sao, động cơ vẫn còn hoạt động. Bọn quái vật có vẻ rất sợ cây kiếm của Phong, chúng lùi xa một khoảng để con tàu có thể từ từ nổ máy và tăng tốc. Arita và Phong lúc này đã nhảy hẳn lên thuyền. Không còn đe dọa, chúng lao vào con thuyền, như muốn húc nát nó.

-Những con hải mã (Hippocampus) này làm gì ở đây thế? Không phải chúng chỉ sống ở ngoài biển sâu thôi sao?


Đi mà hỏi chúng ấy, có một khẩu súng bắn khoai tây đằng kia kìa, anh đuổi chúng đi đi.
– Nancy hét lên.

Hay thật! Phong nhặt khẩu súng lên và bắt đầu nã đạn, không phải, là nã khoai tây mới đúng. Nhưng chúng thực sự quá đông. Chúng húc vào thành tàu liên tục, có con còn lặn xuống dưới muốn đội cả con tàu lên.

-Damm it! Con thuyền không thể chịu nổi lâu hơn được nữa! Phải có cách gì đó chứ!


Dooaangg

Buumm
hai tiếng nổ cùng lúc vang lên. Một tiếng là tiếng con tàu của ba người đang gãy vụn, còn một tiếng là tiếng đại bác nổ.

Con hải mã ngay cạnh Arita nổ tan, cậu ngụp xuống tránh né, nhưng sóng đã tạt cậu bé ra một khoảng khá xa. Nancy thì ho khù khụ bởi nước tạt vào miệng và khói thuốc súng.

Một con tàu kỳ lạ đang tiến về phía ba người. Một con tàu hơi nước kiểu Victoria thời cận đại, nhưng toàn hộ được bọc bằng thép tấm sáng loáng. Nó lừ đừ lướt đến chẳng khác gì một chiếc tàu ngầm. Hai bên thân là một hàng đại bác bằng đồng ánh xanh. Một lá cờ, liệu có phải cả ba đều đang nhìn nhầm không nhỉ? Nó rõ ràng là logo của web bán hàng Amazon. Đứng quanh boong là những thủy thủ, thêm một điều lạ nữa là toàn nữ, mặc đồng phục đen và cam.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.