Chương 3: Nhiệm vụ và những ngày sống hoang dã.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 2381 chữ
- 2019-08-23 09:30:33
Tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trên một bãi cỏ xanh mượt, bên cạnh là thanh kiếm của tôi. Xung quanh tuyệt đối yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc với từng cơn gió hiu hiu thổi. Xa xa là mảng rừng xanh um ngút tầm mắt cùng ngọn đồi nho nhỏ.
Thật đẹp
– tôi lại gác tay nằm xuống, nhắm mắt cảm nhận từng cơn gió, hít căng đầy lồng ngực cái cảm giác thanh tân ấy.
Mà sao chả ai nói cho mình cái phần nhiệm vụ thế nhỉ. Cũng may là có nhiệm vụ, không thì sau này biết kiếm ED ở đâu mà đi sắm đồ với ăn chơi đây? - Tôi lại bắt đầu tưng tửng. Bình thường tôi luôn đối mặt với mọi thứ tưng tửng và bất cần như thế này, chỉ khi có một mình tôi mới bộc lộ cái bản chất cô đơn và tự khép kín của bản thân. Lắm lúc tự hỏi, lúc đó thì ai xem mà giả vờ cool với lạnh lùng boy.
Thôi dậy kiếm cái gì ăn rồi tìm thôn làng, nằm đây thì đến bao giờ.
Bỗng trong đầu vang lên tiếng AI hệ thống:
1.Bắt đầu cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã. Phần thưởng: không rõ
2.Tìm kiếm thôn làng gần nhất. Phần thưởng: Không rõ
Sao cái gì cũng không rõ vậy. AI thì vẫn mãi chỉ là AI thôi, chẳng khá lên được. Tôi lẩm bẩm rồi tiến lên đi về phía trước. Kế hoạch của tôi lúc này là tìm kiếm nguồn nước. Có nước uống, có thể tắm rửa, mà có nước chắc chắn là có cá, hơn nữa đi về hạ nguồn còn có thể kiếm được thôn làng... quá tuyệt vời.
Cũng may là ngày xưa xem kha khá chương trình Man vs Wild nên tôi cũng biết một số thứ hữu ích, giờ thì thực hành thôi! Đi về phía mảnh rừng được một lúc thì tôi gặp một con suối cạn, mặt đất ẩm làm mỗi bước chân như lún xuống, xung quanh là những ghềnh đá bằng phẳng, mát rượi và rêu mọc sâu trong hốc, vậy là chứng tỏ nguồn nước đã khá gần đây rồi. Từ bé đến giờ tôi chưa từng đi bộ xa như vậy, lại còn là đường núi gập ghềnh, nhưng ý nghĩ phía trước có nguồn nước đã thôi thúc tôi bước tiếp. Cũng may tôi đã cường hóa thể chất, chứ không thì tôi đi hai ngày cũng chưa chắc đã tìm thấy thứ gì.
Tiếp tục đi ngược lại về phía nguồn con suối cạn, chỉ bằng thời gian một bữa ăn tôi đã đứng trước một thác nước. Thật hùng vĩ! Cái mà tôi gọi là cái đồi nho nhỏ lúc đầu là cả một ngọn núi cao ngút mắt, từng tia nắng chiếu dòng nước trắng bạc đang đổ xuống tạo nên vẻ đẹp không giấy bút nào tả hết. Cảm giác mệt mỏi từ sáng đến giờ đã tan biến không còn một mảnh, tôi hào hứng cởi quần áo nhảy ngay xuống tắm. Nước trong vắt, mát lạnh, lâu lắm rồi tôi chưa có cảm giác thoải mái như vậy.
Ọc ọc
thấy đã đói tôi phi lên bờ, cũng chả thèm mặc quần áo.
Chết, giờ bắt cá kiểu gì đây
Nhìn lại mình chẳng còn cái gì ngoài thanh kiếm và bộ quần áo, cười khổ rằng mình đã quá xem thường thiên nhiên rồi. Từ bé đến lớn sống trong thành phố, giờ trong rừng tìm cái ăn còn khó, nói gì đến khi trời tối thú săn đêm đi kiếm ăn.
Không được cũng phải được, tôi cầm kiếm chặt một cành cây thẳng và chắc chắn gần đó, mất thêm cả buổi để vót cho nhọn thành một cây lao. Tôi chọn 1 nhánh suối nhỏ, nông và trong nhất, đặc biệt cá rất nhiều, từng con từng con lớn bằng bắp tay. Tôi nghĩ với cơ thể cải tạo cùng với Lăng ba vi bộ chả nhẽ lại không bắt nạt được mấy con cá. Xong bây giờ ác mộng của tôi giờ mới bắt đầu...
Từ lúc đó đến hết cả mấy ngày hôm sau tôi không bắt được con cá nào, thay đến 5 lần lao (2 cái đầu là tức quá bẻ gãy, 3 cái sau là đâm vào nền đá hoặc là vào chính chân mình). Chân chảy máu be bét (tự đâm) được tôi băng sơ sài, đói thì ăn quả dại gần đó, buồn ngủ thì dựa vào gốc cây hoặc co ro trong đống lá. Không còn cái khổ nào khổ hơn, bụng đói quắt, nôn khan cũng chua loét toàn quả dại. Tối đến, bầu trời mịt mùng chỉ còn bóng trăng hiu hắt treo trên vòm lá, tôi co ro ôm gối mắt trợn trừng không dám ngủ. Thỉnh thoảng lại có tiếng sói tru, sợ hãi và u ám. Đến giờ tôi mới cảm nhận được sự nhỏ bé của mình trước thiên nhiên. Cứ như vậy đến tận sáng.
Ba ngày liên tục như vậy, tôi cảm giác mình có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Tôi chỉ dám ngủ vào ban ngày. Hai mắt vô hồn đỏ sọng, quần áo rách rưới, soi xuống dưới mặt nước tôi còn chẳng nhận ra tôi.
Đến ngày thứ tư thì ơn giời, cuối cùng tôi cũng đâm trúng được một con cá. Tôi giơ con cá lên cười đến nửa ngày, cuối cùng thì phát hiện ra là không có lửa.
Vâng, không có lửa, tại sao lại không nghĩ ra vấn đề này ngay từ đầu chứ... Tôi chửi toáng lên, cay đắng. Đến khi mệt thì lại tiu nghỉu ném con cá sang một bên, bắt đầu điểm lại những cách có thể tạo ra lửa.
A! Có rồi.
Đi xung quanh tôi kiếm được một bó rêu khô, hai ba khúc cây và đám lá khô tôi làm giường. Đầu tiên, tôi dùng kiếm chẻ nhỏ từng khúc cây làm củi. Chọn lấy miếng gỗ mềm và khô nhất, gác lên làm thành 1 cái cày chắc chắn. Tiếp theo là lấy mẩu lao bị gãy hôm trước, giờ đã khô quắt, vát tù một đầu, mài liên tục lên cái cày. Khi 2 tay tôi bắt đầu đỏ ửng thì trên miếng gỗ đã xuất hiện những bụi than đen đen, khói bắt đầu bốc lên. Tôi sung sướng càng tiếp tục mài thật mạnh. Khi thấy đã kha khá những bụi than đen thì tôi đem đống rêu khô bỏ vào, từng chút từng chút, thổi nhẹ nhàng.
Tôi ho sặc sụa, mặt thì đen nhẻm những vẫn nâng niu bó rêu đó.
Haha... Có lửa rồi!
Tôi vội vàng trút từng bó lá khô cho lửa cháy thật đượm, sau đó xếp mấy khúc gỗ xung quanh. Nhìn đống lửa cháy mà tôi không dứt được cười. Hạnh phúc. Đơn giản vậy thôi mà bao lâu nay tôi chẳng thể cảm nhận được. Số lần cười trong hôm nay của tôi bằng cả mấy năm cộng lại.
Tôi chạy đi kiếm thêm gỗ khô làm củi, xiên con cá vào que và bắt đầu nướng cá. Mặc dù thành phẩm cháy đen, bên trong chỗ cháy chỗ sống, nhưng sao khi cắn từng miếng nó lại ngon đến vậy. Tôi vừa ăn vừa chảy từng giọt nước mắt. Vậy mới biết ngày xưa tôi đã bỏ lỡ những gì, mới thấy tôi ngu muội và ấu trĩ đến như thế nào.
Đêm hôm đó, tôi nhắm mắt lại và ngủ một giấc ngon lành không mộng mị, trên môi vẫn nở nụ cười.
_______________________________
Có vẻ như sau lần đầu bắt được cá thì kỹ thuật của tôi ngày càng thành thạo, giờ mỗi ngày ít nhất tôi đã bắt được ít nhất là hai con. Quần áo thì càng ngày càng rách nát. Cái quần ống đã rách không còn hình dạng được tôi kéo và buộc lên đầu gối, áo thì một nửa làm thành dây đai buộc thanh kiếm vào tấm lưng trần, giày thì mòn đi nghiêm trọng, chắc vài hôm nữa là có thể vứt đi. Trong tôi bây giờ cũng đã trở thành một tên người rừng chính cống.
Giờ thì đồ ăn đầy đủ, lửa cũng đã có vậy cũng nên kiếm nơi ở được rồi. Tìm nửa ngày quanh thác nước tôi mới kiếm được một cái hang ưng ý: cửa hang nhỏ, lại nằm khuất, bên trong lại rất rộng. Tôi lấy từng viên đá chỗ thác nước xếp thành một cái bếp lớn, bỏ vào trong đó là toàn bộ than từ củi đã cháy hết hôm qua, bên cạnh đó là một chồng gỗ được chẻ chỉnh tề. Tiếp đó, mấy khúc gỗ tươi còn lại, tôi dùng dây leo bện thành 1 cái hàng rào nhỏ che kín cửa hang đề phòng thú dữ. Làm xong tất cả những cái đó cũng đã mất đến hai ngày. Thế là thành một nơi trú ẩn lý tưởng.
Trong thời gian này tôi cũng đã bắt đầu luyện tập kiếm kỹ. Cũng khá đơn giản, kiếm mấy cây gỗ to làm mục tiêu. Vừa tập luyện vừa chặt cây, một công đôi việc.
Cái cảm giác lần đầu tiên sử dụng kiếm kỹ làm tôi không thể nào quên được.
Đứng trước cái cây to nhất bờ suối và cong eo xuống, chân phải bước về sau một bước, nghiêng người, thanh kiếm chĩa ngang ngực hơi chếch về một bên. Tư thế cực kỳ chuẩn! Tôi tập trung sức mạnh vào tay cầm kiếm như xác nhận kiếm kỹ, lưỡi kiếm đã được bọc bởi một ánh sáng xanh dịu như có như không, có khi mấy lão cao thủ còn tưởng nhầm đây là kiếm khí:
-Hi...a...aaa
Tôi hô lên một tiếng và giẫm mạnh chân phải xuống đất. Hệ thống hỗ trợ đã làm nốt việc còn lại, điều khiển người tôi vọt lên, xoay người nửa vòng rồi xuất ra một đường kiếm với tốc độ và sự chính xác đáng nể. Đây là một kiếm kỹ trong nhánh Đơn thủ kiếm: Horizontal!
Lưỡi kiếm vút qua như một lưỡi sét đen giật theo chiều ngang, đánh trúng cái chữ X tôi đã đánh dấu từ đầu với sự chính xác tuyệt đối, tạo nên một âm thanh dữ dội. Thân cây to lớn rung chuyển, làm cho những con chim trên cây bay xáo xác.Tôi mê mẩn với thành quả trước mắt: Lưỡi kiếm màu đen đã ghim sâu vào phân nửa thân cây.
Thân cây này phải đến hai người ôm mới hết đấy, thế mà chỉ với một kiếm kỹ đơn giản nhất đã khủng bố vậy! Tôi nâng niu thanh kiếm trong tay, từ hôm đến đây, thanh kiếm chưa bao giờ được sử dụng với thiên chức của nó, không chặt cây thì cũng chẻ củi, vót lao. Hào hứng sử dụng
Horizontal
thêm hai lần nữa, thân cây đã đổ rạp.
Tiếp theo ngay sau hôm đó là ngày tôi đi săn thú. Nói thật tôi luôn mong chờ cái ngày này, bởi vì tôi đã chán cá đến tận cổ rồi. Ngày nào cũng cá, hai bữa là hai con cá, hai ngày là bốn con. Tôi không thể nào chịu thêm được nữa, cùng với thành công khi luyện tập kiếm kỹ hôm qua, tôi tự cho mình là đã chẳng sợ gì ở khu rừng này.
Tôi hăm hở chạy sâu vào trong rừng. Tôi đâu có biết đi săn là như thế nào, chỉ chạy hai ba bước là nhìn xuống dưới đất xem có dấu chân hay lá khô bị dẫm gãy gì không rồi lại tiếp tục như thế. Có khi tôi còn nhận nhầm cả dấu chân của tôi, cứ mãi loanh quanh một chỗ.
Nửa ngày sau, trời không phụ lòng người, tôi phát hiện được ra một con lợn rừng. Lợn rừng hay lợn lòi, có giống nhau không nhỉ. Chỉ thấy con lợn cao đến hơn 1m, đen xì, tai nhọn mũi cụt, bốn chân to khỏe, răng nanh dài vươn ra khỏi miệng. Tôi nhẹ nhàng đi ra đằng sau nó. Bỗng
crak
tôi dẫm phải một đám lá khô, và tất nhiên con lợn đã phát hiện. Nó hướng đến tôi bằng con mắt đỏ sọng, lúc này nói thật tôi đã bắt đầu sợ hãi. Hình như nó đã nhìn thấy điều đó trong đôi mắt của tôi. Tôi giật mình vội vàng ném cây lao nhọn đã vót sẵn.
....Vút!!! ...
Trúng!
Tuy không gây ra vết thương gì cho nó nhưng cũng khá đau, và tôi đã thành công trêu chọc nó. Nó lao đến hướng tôi với tất cả sự hung hăng và giận giữ. Tôi vội vàng bỏ chạy nhưng rồi chợt nhớ đến kế hoạch của mình. Tôi dậm châm phải làm trụ rồi xoay người lại, hạ thấp trọng tâm. Tay trái giơ lên như xác định điểm tấn công, xoay nhẹ mũi kiếm rồi kéo ra sau lấy đà.
Chờ con lợn chạy đến tầm, mũi kiếm bắt đầu sáng lên. Tôi bật người lao đến như mũi tên, đâm mạnh thanh kiếm về phía trước.
Một chiêu Vorpal Strike hoàn hảo. Lưỡi kiếm cắm ngập vào ức con lợn, máu theo thanh kiếm chảy xuống. Con lợn giãy dụa không cam lòng.
Quá dễ!
Đột nhiên, con lợn lấy hết sức lực còn sót lại,lao lên húc hai chiếc răng nanh vào vai tôi. Quá bất ngờ, tôi đau đớn rú lên một tiếng. Con lợn chẳng cần biết mũi kiếm đang cắm sâu trong ngực nó, nó tiếp tục lao lên húc mạnh tôi vào gốc cây phía sau.
Tiếp sau đó là tiếng hét và tôi phun ra một đống máu.
Răng nanh nhọn hoắt tiếp tục cắm sâu vào trong vai, tôi chẳng còn biết một cái gì nữa.
Chỉ một tích tắc, tôi cắn lưỡi lấy lại sự tỉnh táo, bất chấp rướn lên lấy đà, hai tay nắm chặt chuôi kiếm giật mạnh xuống dưới. Thanh kiếm rạch một đường sâu xuống hết bụng con lợn rừng, máu tuôn ra lênh láng. Một lúc sau con lợn hết lực ngã sụp xuống, tôi cũng chẳng khá hơn, đè lên con lợn,ngất đi....