Chương 4: Ngưu gia thôn.


Chẳng biết bao lâu sau tôi mới nhìn lại, đầu vẫn còn ong ong. Tôi cựa mình ngồi dậy, đã thấy vai được băng bó một cách cẩn thận, ở trần, dưới thân là một cái quần thụng vải bố màu đen, cứng đơ.

Hình như được cứu, đây là đâu nhỉ, thôi kệ, ra được khỏi rừng là tốt rồi!

Xoa trán lẩm bẩm một mình, định thần lại. Lúc này tôi mới bắt đầu đưa mắt nhìn xung quanh: một gian phòng tường đất lợp lá lụp xụp, đồ đạc cũng chỉ có chiếc giường tôi đang nằm, thêm một cái bàn ngay sát tường. Mặc dù dùng gỗ tạp chế thành, màu đen xỉn xỉn, nhưng lại vô cùng chắc chắn. Trên bàn là chén dầu có cây bấc, chắc dùng để thắp, cũng một màu đen xỉn xỉn. Tiếp đến treo trên tường một bộ áo tơi và một tấm the làm rèm.

Gặp đúng nhà quê điển hình đây rồi!

Nhếch mép cười một tiếng, thầm nghĩ chắc là được thợ săn hoặc là tiều phu nào cứu. Cũng tốt, không biết tôi mà cứ đi loạn thì chả biết bao giờ mới ra được khu rừng.

Đang suy nghĩ thì tôi nhận ra có bóng người bước vào. Một thiếu phụ, tầm 24-25, mặt mũi cũng có nét dễ nhìn, quần áo vải thô sơ sài.

-Tiểu ca, cậu tỉnh rồi à. Hôm qua chồng tôi và huynh đệ của huynh ấy đi săn thú thì gặp cậu bất tỉnh nên đã đưa cậu về đây. Cậu cảm thấy thế nào rồi?

-Vâng, em đỡ nhiều rồi, cảm ơn chị. Đây là đâu vậy chị?

-Đây là nhà chị. Đây là thôn Ngưu gia!

Gì mà có vẻ trùng hợp, à không, chắc do hệ thống rồi. Không biết cốt truyện đã tiến triển đến đâu rồi nhỉ. Vớ vẩn đây lại là...

-Dạ, em là Phong, chị với anh nhà tên là gì ạ?

-Chị tên Lý bình, em có thể gọi chị là Lý tỷ. Chồng chị là Quách Khiếu Thiên, gia đình chị đã sống ở thôn này được 3 năm rồi.

...Vậy thì cốt truyện chính còn chưa diễn ra cơ à. Giờ mình còn nhỏ yếu cứ bám vào nhân vật chính đã, mọi chuyện tính sau.

Hình như ánh mắt chị ấy có vẻ hơi khó chịu, chắc là do vừa nãy mình hỏi, thời cổ có ai hỏi huỵch toẹt tên con gái nhà người ta ra thế đâu, thôi thì lại giả giọng kiếm hiệp vậy.

-Ân cứu mạng hai người kể sao cho hết. Xin hỏi trượng phu của tỷ tỷ ở đâu, tiểu đệ muốn nói vài lời cảm tạ.

-Hai huynh đệ huynh ấy đi săn từ sáng rồi, hai người họ bao giờ cũng đi cùng nhau. Chắc cũng sắp về. Hôm đó cõng cậu về đây chính là Dương Thiết Tâm, nghĩa đệ của huynh ấy đấy.

Nhân vật số khổ của chúng ta đây rồi, haizzz, chẳng lẽ mọi chuyện lại trách Bao Tích Nhược, nghe cái tên cũng biết tính rồi. Bà ấy mà không bao đồng cứu Hoàn Nhan Hồng Liệt thì mọi chuyện cũng đâu đến nỗi. Bản thân thì bị bắt, xa chồng, con thì thành như vậy, số trời mà.

Vừa lúc đó đã nghe hai tiếng ha hả, chắc là hai người kìa về. Lý tỷ bảo tôi cứ nằm nghỉ ngơi rồi đon đả chạy ra, nghe loáng tháng hình như mời Dương Thiết Tâm và Bao Tích Nhược qua ăn cơm thì phải. Một lát sau thì hai người Dương Quách tiến vào, Dương Thiết Tâm lên tiếng:

-Tiểu huynh đệ, thế nào rồi. Cậu cũng khá đấy, bằng tuổi cậu tôi cũng chẳng dám một mình đi săn lợn rừng thế đâu.

Mình cũng đã 21-22 rồi mà, hết tiểu ca rồi lại tiểu huynh đệ, thôi cứ bịa tạm chuyện gì để được ở lại đây đã! Tiền không có, làm sao mấy thanh niên trên phim chả thấy làm ăn gì mà vẫn xách kiếm vào tửu lâu uống rượu đập bát thế nhỉ!

-Đa tạ ơn cứu mạng của hai huynh. Tiểu đệ gia cảnh loạn lạc chạy từ phương bắc xuống đây, không may bị lạc trong rừng. Cũng may biết chút võ công tự vệ. Nếu không có hai huynh, chuyện ở đó đệ chẳng dám nghĩ tới.

-Tiểu huynh đệ nói quá, chúng ta gốc cũng người Sơn Đông, thấy huynh đệ gặp nạn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn.


Vậy thế này đi, huynh đệ chắc cũng không còn nơi tá túc, vậy thì dứt khoát ở lại đây đi. Huynh đệ thân thủ cũng gọi là nhanh nhẹn, ba chúng ta sáng đi săn tối về uống rượu, cũng đủ sảng khoái chứ hả?
- Dương Thiết Tâm tiếp lời, cười lớn.

-Vậy thì đa ta hai huynh cùng hai vị tẩu tẩu rồi.

Nghe vậy hai người dặn dò tôi nghỉ ngơi rồi bỏ ra ngoài uống rượu. Tối đến thì Lý tỷ mang vào cho tôi một bát cháo.

Người ngày xưa tốt thật, không quen không biết cũng cho ở trong nhà, chăm sóc tận tình.

Cũng may tôi biết thời gian này trong truyện Lý tỷ cũng đang mang thai, nếu không do tôi phá mà Quách tĩnh không ra đời chắc tôi khóc không ra nước mắt. Thực ra vết thương tôi cũng đã chẳng còn gì đáng ngại, ngất đi chẳng qua do quá mệt mỏi cùng đau đớn do lần đầu bị thương.

Haizzz....quá xấu hổ.
_______________________________

Mất nggày tiếp theo tôi đã có thể rời giường, hai hôm sau thì hoàn toàn khỏe mạnh. Để chắc chắn hai người Quách-Dương còn mời một vị đại phu trong thôn đến kiếm tra. Lão há hốc mồm khi thấy tình trạng tôi! Hôm đó chính lão cũng là người băng bó cho tôi chứ ai. Dập lá lách, rạn hai xương trên bả vai mà khỏi trong vòng 5 ngày, quá khinh khủng. Tôi thắc mắc ngày xưa mà cũng đã biết đến lá lách rồi cơ đấy, tưởng chỉ có tâm phế vị tỳ thôi chứ? Mà tôi cũng kệ, vứt béng ra khỏi đầu, cường hóa gene ẩn tương đương với hành Mộc tiên thể tốc độ lành như vậy tôi thấy còn là chậm.

Nghỉ ngơi thêm hai ngày cho chắc chắn, tôi theo hai người Dương-Quách đi săn. Lần này là đi săn thực thụ, không phải là loại chạy bừa trong rừng như tôi ngày trước. Quách Khiếu Thiên thì mặc một bộ vải bố màu nâu chàm, khoác ngoài một chiếc áo choàng dài tới gối, cầm theo một cây lao và hai cây đoản kích. Dương Thiết Tâm còn trực tiếp hơn, chỉ xách theo một cây đinh ba. Tôi trang phục cũng giống bọn họ, chỉ có điều đen tuyền, xách theo một cây lao ngắn và thanh Đơn thủ kiếm Steel Blade, bỏ cây lao ra chả khác gì Hắc kiếm sỹ beater Kirito mà tôi hâm mộ. Nói thêm là thanh kiếm cũng là do Dương Thiết Tâm nhặt về cho tôi, suốt ngày than thở cái gì mà bảo kiếm với chả thần binh lợi khí.

-Phong, thanh kiếm của đệ trông lạ quá, đến giờ ta cũng chẳng biết môn phái hay gia tộc nào dùng chúng.

-Gia truyền mà đại ca, nhà đệ là một nhánh nhỏ ít người, lại nằm ở nơi hẻo lánh, huynh không biết cũng là đương nhiên.

Hai người biết ý nên cũng chẳng hỏi thêm, nhưng hai người họ vẫn còn nhiều nghi vấn.

Đọc tiểu thuyết trên mạng nhiều tôi cũng biết, cái gì muốn giấu thì cứ đổ vạ cho gia truyền.

Sau mấy ngày thì ba người bọn tôi cũng khá thân thiết, đã xưng huynh gọi đệ. Tôi nhỏ nhất nên hai người gọi hai người là đại ca, hai người thì gọi tôi là Phong hoặc Phong đệ. Tôi cũng khá thích cái danh Thúc thúc của Quách đại hiệp (Quách Tĩnh) này.

Vừa đi vừa nói chẳng bao lâu đã tới bìa rừng, hai người họ đi chậm lại, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Bắt đầu rồi đây
.

Đi săn, không phải đơn giản như tôi từng nghĩ, không biết hôm đó là may mắn hay xui xẻo mà tôi vớ phải con lợn rừng đó. Phải dựa vào kinh nghiệm đi đường rừng, thông thạo tập tính riêng của từng loài thú, phải có kỹ thuật trinh sát hay nhận biết ý nghĩa từng dấu vết, sau đó mới cần đến sự chính xác khi dùng cung hay sự dũng cảm khi dùng lao mác... Tất cả những người thợ săn đều phải nằm lòng những cái này, thêm vào đó là bản lĩnh, lòng can đảm hay thân thủ.

Tôi theo hai người Dương Quách đi loanh quanh một đoạn đường rất xa, tôi ước chừng phải đển nửa vòng núi. Xem xét từng gốc cây ngọn cỏ, từng vết móng dấu chân, cuối cùng cũng gặp

. Lại một con lợn, răng nanh cong vút, thậm chí còn to hơn con lợn kia của tôi một vòng. Chả hiểu sao tôi có duyên với cái giống này thế. Xùy Xùy, vớ vẩn....nó đang lăn lưng vào gốc cây, chắc ngứa do bọt chét cắn.


Vút
một tiếng, thanh lao ngắn đã đâm vào thân con vật, nó kêu lên đau đớn và vụt chạy. Ba người bọn tôi không vội đuổi theo, Quách đại ca đã giải thích cho tôi, những lúc như vậy đuổi theo nó là nguy hiểm nhất.

Bây giờ chúng tôi mới lần theo vết máu nó để lại. Không phải đuổi theo, mà là dồn nó vào cái bẫy của Dương đại ca đã đặt từ trước.
Phập
con lợn đã dính bẫy. Một chân của nó bị thòng lọng treo lên. Nó giãy giụa, nhao lên cắn dứt dây.
Khỏe quá.
Nhưng vừa mới rơi xuống Quách đại ca đã tặng nó ngay một mũi lao khác.

Chúng tôi giữ khoảng cách đuổi theo nó một hồi, lúc này con vật mới trợn trừng mắt quay lại, nó biết nó chạy đã không thoát, định quay lại liều với chúng tôi. Chạy cả một quãng đường dài như vậy với hai mũi lao cắm trên thân cũng làm nó mất đi kha khá sức lực. Nhưng ba người chúng tôi chẳng ai dám coi thường, nhất là tôi, nói thật con lợn kia vẫn ám ảnh tôi lắm. Chúng tôi chia làm người ba hướng bao quanh con vật. Dương đại ca lao lên đâm mũi đinh ba đến, con lợn lùi lại né được, Tưởng đâu nó sẽ tấn công Dương đại ca, nhưng không, nó lao về phía tôi.


Rầm
Tôi hoảng sợ ngồi sụp xuống, lăn mình né thoát. Con lợn mất đà lao thẳng về phía phía gốc cây cạnh tôi làm nó rung lên bần bật. Quách đại ca thấy vậy đâm cả hai mũi kích vào sườn nó, nó rú lên đau đớn trực tiếp bỏ qua tôi, lao về phía Quách đại ca. Nhận ra thời cơ, tôi cắn lưỡi lấy lại sự tỉnh táo, tập trung chuẩn bị tung ra kiếm kỹ.

Chân phải tôi bước dài ra sau, gối trái trùng xuống, thanh kiếm cũng kéo hết cỡ về sau, song song với đùi phải. Chờ đợi!

Lưỡi kiếm sáng lên, kiếm kỹ của tôi được xác nhận, và hệ thống hỗ trợ đã làm nốt việc còn lại. Tôi lao hết tốc lực về phía trước, đụng vai trái vào thân sau con lợn làm nó lao trúng mũi đinh ba của Dương đại ca. Xoay người nửa vòng, một nhát chém ngang cực mạnh được xuất ra, chém sâu vào chân sau con lợn. Thu lại thanh kiếm, cánh tay phải chạm đến sát ngực, chân phải lùi về nửa bước, nhát chém thứ hai của tôi xuất ra cũng mạnh không kém, chính xác cắt vào vết thương nhát chém đầu tiên.

Đây là một kiếm kỹ cực mạnh với 3 lần tấn công
Meteor Break
- kiếm kỹ mạnh nhất mà tôi có thể sử dụng lúc này. Nhát chém cuối hết đà đã cắt đứt phăng chân sau bên phải con lợn,làm nó mất trọng tâm sụp xuống. Quách đại ca không chút do dự lấy hết sức mạnh, từ trên cao đâm thẳng một nhát kích thẳng vào gáy con vật. Dương đại ca cũng không kém cạnh đâm liên tiếp mũi đinh ba vào sườn nó. Chỉ một lúc sau con lợn đã ngã xuống, chết không thể chết hơn.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Lữ Hành Giả.