Chương 5: Uống rượu và tỉ thí.
-
Lữ Hành Giả
- Phong94
- 1707 chữ
- 2019-08-23 09:30:33
-Ha ha... Phong, hôm nay nhờ có đệ mà chúng ta mới dễ dàng giết chết con lợn rừng nha, chúng ta theo nó đã lâu rồi. Thực sự phải cảm ơn đệ. Đi! Uống rượu, hôm nay chúng ta không say không về!
-Đúng vậy, cái chiêu kiếm kia của đệ, trông đơn giản vậy mà uy lực lại bá đạo như vậy, ta thậm chí còn tưởng mình hoa mắt. Đúng đúng! Hôm nay nhất định phải uống.
-Nhưng mà đệ không biết uống rượu.
-Cái gì, đệ nói lại cho ta nghe nào?
-Đệ không biết uống rượu.
-Không được, thế thì lại càng phải đi! Hôm nay đến quán lão què Khúc Tam, chúng ta khai đạo cho đệ. Ha ha.....
Chúng tôi đến cái quán lụp xụp đầu thôn, chọn một cái bàn sạch sẽ, ngồi xuống. Quán cũng gọi là khang trang so với mấy ngôi nhà quanh đây, gồm ba gian, hai gian bên ngoài và một gian đằng sau, cũng khá sáng sủa. Lão chủ quán là một lão què, hai chân chống nạng, thấy chúng tôi đến thì tập tễnh mang ra hai vò rượu vàng (Hoàng tửu).
Quách đại ca rót mỗi người đầy một chén nho nhỏ. Lại thấy lão què Khúc Tam mang lên một đĩa đậu (đậu hũ) chiên, một đĩa lạc (đậu phộng) rang, cắt thêm 3 quả trứng muối bày lên một cái đĩa. Sau đó lão lẳng lặng ra cái bàn cạnh cửa sổ nhìn lên chân trời, giả bộ chẳng buồn ngó đến chúng tôi.
Không biết cốt truyện đã đến đoạn hai người Dương-Quách kia phát hiện ra lão Khúc Tam què quặt này là cao thủ chưa, tôi để ý lão cứ nhìn về phía bên này. Lão tên thật là Khúc Linh Phong, là đệ tử đắc ý của Hoàng lão tà Hoàng Dược Sư. Do năm xưa Mai Siêu Phong và Trần Huyền Phong ăn cắp bộ Cửu âm chân kinh rồi chạy trốn, làm Hoàng Dược Sư tức giận, chặt đứt chân của tất cả đệ tử còn lại rồi đuổi tất cả mấy đệ tử ra khỏi Đảo Đào hoa. Khúc Linh Phong trốn đến nơi này ẩn cư, nhớ đến sư phụ thích những thứ tao nhã như tranh chữ, thư pháp,các đồ thủ công tinh xảo... nên thỉnh thoảng lại chạy vào Hoàng cung ăn trộm. Bị cao thủ đại nội hoàng cung vây bắt, tuy chạy được về đến đây nhưng cuối cùng lại đồng vu quy tận cùng chết với một tên mật vụ đại nội tại đây. Đúng là người chí tình chí nghĩa!
-Đây đây, Phong, bát này đệ phải uống hết, trai vô tửu như kỳ vô phong... uống
Tôi nhắm mắt nhắm mũi uống cố chén rượu, sau đó lại còn bắt chước trong phim, giơ lên úp ngược cái bát xuống...không còn một giọt.
-Sảng khoái, phải thế chứ.... Cạn nào!
Hai người Quách-Dương cũng đã uống cạn bát rượu. Lúc này tôi mới nhận ra, rượu này nhạt toẹt, đúng là rượu thời cổ, chưa có chưng cất gì cả, chỉ dùng gạo nấu lên, chua chua, hơi hơi có mùi.
Tưởng thế nào, rượu này cùng lắm mạnh hơn bia kiếp trước của tôi một tí, thoải mái đê...
Hai người lúc đầu cứ nghĩ tôi không biết uống mà bắt nạt, cứ chuốc mãi. Mãi sau khi hết ba vò thì mới cảm thấy có gì không đúng, quay lại nhìn tôi như quái vật:
-Đệ bảo đây là lần đầu đệ uống rượu.
-Vâng!
-Ta không tin, đệ cũng đủ ranh mãnh đấy, lừa hết bao nhiêu rượu của chúng ta. Thôi về thôi, về bảo Lý tỷ của đệ bắt con gà, chúng ta ngồi trong nhà hâm rượu uống. Tiết trời như thế này uống rượu thưởng tuyết thì còn gì bằng!
Ba người chúng tôi cười nói ha hả trở về nhà. Hôm nay bắt được con lợn rừng lớn như vậy, cả Dương đại ca cùng vợ - Bao Tích Nhược - cũng sang ăn mừng. Vừa ăn hai người Dương - Quách kể lại trận chiến của chúng tôi chiều nay, nhất là đến kiếm kỹ của tôi, một mực phóng đại lên, cái gì mà Thôn thiên hám địa, Quỷ khốc thần sầu...đều tuôn ra hết. Lúc đầu tôi còn ngượng, về sau thì cứ cười sằng sặc. Các vị hảo hán thời xưa toàn cười ha ha hào sảng, tôi cười thì chả khác gì đầu bị đập vào đâu chưa khỏi, làm Bao tỷ với Lý tỷ cũng khúc khích cười theo...
Lâu lắm rồi tôi mới có một bữa cơm thoải mái ấm áp như vậy....
-Nói đi cũng phải nói lại, ta thực sự coi trọng chiêu kiếm đó của đệ. Từ khi rời khỏi Sơn Đông, lấy săn bắn làm nghề, ta chưa bao giờ thực sự giao thủ cùng ai. Cũng may có Quách đại ca bình thường cùng luyện tập nên chưa làm mất mặt Dương gia thương pháp. Hay ta với đệ cũng cùng luận bàn một phen.
Gì mà có vẻ trực tiếp vậy. Đánh nhau mà cũng phải nói văn vẻ vậy à! Tất cả kỹ năng của tôi chỉ phụ thuộc vào hệ thống hỗ trợ của kiếm kỹ, cũng chỉ xuất ra kiếm kỹ với mấy cái thân cây và hai con lợn, chưa từng giao thủ với người, nói như vậy có coi trọng tôi quá không. Nhưng do hôm nay tôi cũng uống kha khá rượu, máu nóng cũng bốc lên, chẳng hề sợ hãi:
-Cung kính không bằng tuân mệnh, đệ đành xá mệnh bồi quân tử vậy!
-Hay lắm, để hôm nay ta lĩnh giáo kiếm pháp của đệ đi!
Nói xong Dương đại ca xách cây thiết thương ra sân. Tôi lắc đầu cười cười rồi cũng mang theo thanh Steel Blade bước ra. Dương đại ca như đã đứng chờ tôi từ lâu, đứng thẳng, tay nắm hờ thanh thiết thương dựng đứng, mắt tràn đầy chiến khí. Tôi cũng đưa mình vào thế đứng thoải mái nhất có thể, mũi kiếm hơi hướng về phía trước.
Dương đại ca xoay mũi thương một vòng, đâm thẳng tới, tua đỏ trên đầu thương lay động, mũi thương lại đột ngột đâm chếch lên trên. Do cơ thể được cải tạo nên tôi có thể nhìn mang máng quỹ đạo mũi thương.
Tôi dùng Lăng ba vi bộ lao đến,bước chân phải lên một bước, né được chiêu đó, lại dùng chính chân đó làm trụ, xoay người lại, đưa tay cầm kiếm buông thõng xuống.
Vút
một chiêu
Upper Cut
- vẫn là hệ thống hỗ trợ, tôi xuất ra một kiếm chéo từ dưới lên trên, chém dọc theo thân thương. Khi mũi kiếm đến sát tay Dương đại ca, hắn vội buông tay, tay phải cầm thương quét một vòng.
Nhưng trước đó tôi đã dùng đà của Upper Cut, lao ra khỏi phạm vi!
Thương là binh khí dài, chiến thuật hiệu quả nhất là tiếp cận áp sát khi xuất chiêu rồi lao nhanh ra khỏi phạm vi tấn công của nó, sau đó lại tiếp tục như vậy. Đơn giản mà lại hiệu quả, với Lăng ba vi bộ nữa thì cũng không khó, và tôi cũng đang làm theo đúng chiến thuật!
Dương đại ca lại xuất một chiêu quét ngang, tôi lại bật người né khỏi. Chưa kịp định thần lại thì thêm một chiêu thương đâm đến, tôi rất thích cái chiêu này của Dương đại ca, vì nó rất dễ né và dễ áp sát.
Tôi dậm mạnh chân để áp sát và kích hoạt kiếm kỹ -
Khhinn...
- đòn đầu tiên của tôi đã bị chặn, tôi cũng đã đoán trước được điều này!
Không sao, chưa hết đâu...
Tôi xoay toàn bộ người hướng sang bên trái, xuất ra một kiếm hướng lên trên. Vẫn bị chặn lại! Chưa hết, lưỡi kiếm của tôi bị đánh chệch ra sau, nhưng lần này Dương đại ca cũng đã phải lùi lại một bước.
Khhinn
đòn thứ ba vẫn bị cản lại, nhưng Dương đại ca đã chật vật hơn rất nhiều.
Ya..haa..
đòn cuối cùng - một kiếm phạt ngang mạnh mẽ đã hất văng cây thương ra một bên. Đòn kiếm kỹ mạnh nhất mà bây giờ tôi có thể sử dụng -
Vertical Square
với bốn nhát kiếm.
Cây thương của Dương đại ca bị đánh bật ra, chỉ còn được cầm hờ bằng tay trái. Thấy Dương đại ca còn choáng váng chưa kịp biến chiêu, tôi nhẹ nhàng đưa kiếm từ dưới lên trên, mũi kiếm dừng lại ở cổ Dương đại ca.
Quá tuyệt vời, mình cũng có tố chất làm kiếm sĩ ra trò đấy chứ....
-Phong...đệ.... đây là kiếm pháp gì vậy, chiêu này của đệ tên là gì?
-Hình vuông.
-Cái gì, hình vuông? – Dương đại ca ngờ vực nhìn tôi hỏi.
-Huynh không thấy bốn nhát chém ấy hợp với nhau tạo thành một hình vuông à!
-Đệ không muốn nói cũng không sao, huynh hiểu mà, ai cũng có bí mật!
Tôi cũng đến dở khóc dở cười với vị đại ca này. Người ta nói thật mà lại không tin, lại còn giả vờ cao thâm. Vertical Square – dịch nghĩa ra thì đúng là hình vuông mà!
Thực ra nói cũng chả ai tin, ai bảo mấy lão cao thủ viết kiếm phổ quyền phổ cũng đặt tên đao chiêu kiếm thức nào cũng rõ là kêu: nào là Thanh long xuất động, Hoành tảo thiên quân,.. bét cũng là Thiên nữ tán hoa hay Điêu thuyền bái nguyệt.... nói ra mấy cái tên kiếm kỹ của tôi mọi người chắc cũng cười vỡ bụng.
Gió cũng đã bắt đầu lớn, tuyết cũng đã bắt đầu rơi. Đứng đó bàn luận một hồi trời cũng đã trở lạnh. Ba người chúng tôi đang chuẩn bị vào nhà bỗng xa xa xuất hiện một người mặc một bộ quần áo vải thô màu xanh, đầu đội nón tơi. Quách đại ca cất lời:
Vị đạo sĩ này xem ra rất giỏi võ công, trông cũng là một trang hảo hán. Chỉ có một người, hay là mời vào cùng với chúng ta
Tôi trợn mắt lên nhìn.... Thôi xong, hôm nay vị Dương đại ca này ăn no hành rồi....